Ông cụ Mục nhìn cậu nhóc đáng thương đang nằm dưới sàn, đang nâng cánh tay duõi về phía cậu.
Trên đôi bàn tay nhỏ đầy bụi, ông cụ Mục vô cùng đau lòng, vội vàng bảo người bế Màn Thầu lên.
“Tại sao lại là cô?” Ông cụ Mục nghiêm nghị nhìn về phía Âm Nguyệt: “Sao cô lại muốn đẩy cháu trai của tôi”
“Tôi không có! Tôi chỉ là đến quét dọn vệ sinh mà thôi” Âm Nguyệt hoảng hốt.
Màn Thầu mân mê miệng nhỏ, phẫn nộ trừng mắt nhìn: “Cô ta nói láo! Cô ta bảo con đi chết đi! Không tin thì ông hỏi Sủi Cảo đi!”
“Đúng đó! Con tận mắt thấy cô ta kéo Màn Thầu xuống, xém chút nữa đã rơi xuống cửa sổ rồi. Vừa rồi con hét lớn như thế chính là vì muốn gọi người đến đây với chúng con! Người phụ nữ này rất xấu!
Âm Nguyệt thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên lắc đầu: “Không phải! Thật sự không phải mà! Ông Mục ông nghe tôi nói đi.
“Ông ơi! Bánh Bao của chúng ta không thấy đâu nữa rồi. Con cảm thấy là cô ta bắt Bánh Bao của chúng ta đi đó. Ông nhìn xem bọn con còn bị khi dễ thế này, một mình Bánh Bao bị đưa đến chỗ đó, nói không chừng là ngỏm củ tỏi rồi” Sủi Cảo vừa nhắc tới Bánh Bao, nước mắt rưng rưng.
Ông cụ Mục nhìn một vòng mới phát hiện Bánh Bao không ở đâ ông ta lặng lẽ nhìn về phía Âm Nguyệt: “Người đâu, đến bắt lại cho tô “Không phải! Bánh Bao không phải do tôi bắt mà, tôi thật sự không cố ý tổn thương bọn nhóc đâu, vừa rồi chẳng qua là tôi chỉ quét dọn vệ sinh thôi mà, tôi không biết gì đâu!”
Âm Nguyệt bị dọa đến hai chân như nhữn ra, bảo vệ vô tình kéo cô ta ra ngoài.
Thật vất vả mới có thể trà trộn vào bệnh viện này, có cơ hội đến gần hai công tử, thuận tiện tham dự vào vai diễn với Vũ Vân Hân, bây giờ lại thành dã tràng se cát biển đông rồi.
Cô ta trở thành người trong danh sách đen của bệnh viện này, từ đây không thể tiến vào nữa.
“Ông cụ Mục nể tình cô là học sinh nên mới không tính toán với cô đó, sau này đừng tiếp cận ba đứa bé kia nữa nha” Người dẫn đội bảo vệ buông lời nói.
Đúng là nói bóng nói gió, cô ta có thể tiếp cận Vũ Vân Hân?
Nhất thời, có vẻ như cô ta đã hiểu được gì đó, khóe miệng lại hơi giương lên.
“Đây là số điện thoại của ông Mục nhà chúng tôi, sau này cô có thể gọi cho ông ta”
Âm Nguyệt nhìn dãy số anh ta đưa đến, mềm yếu lúc nãy hoàn toàn không còn nữa mà đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người: “Mua chuộc tôi sao?”
“Chúng tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với thân phân của Vũ Vân Hân thôi, nếu như cô biết thân phận thật sự của Vũ Vân Hân và những thứ liên quan xin nói cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ cho cô thù lao tương xứng.”
Hóa ra là đang điều tra thân phận của c Làm một cái thân phận có thể có bao nhiêu khó, đi ra bên ngoài tốn chút tiền trinh, cô ta liền có thể tùy tiện sắp xếp cho Vũ Vân Hân một cái thân phận giả, thuận tiện cho cô ta tự biên một câu chuyện cũ.
Thế nào Âm Nguyệt cũng không hề nghĩ đến, cô ta chỉ tùy tiện nói một chút, vậy mà ông cụ Mục lại tin tưởng.
Cô ta mở điện thoại ra, nhập vào số điện thoại của ông cụ Mục.
Đây là cái sim rỗng, không có bất kỳ tin tức thân phận nào, nhưng mà vừa mở ra, định vị đã lập tức thu về trên máy của Mục Lâm Kiên.
“Ha ha! Được!”
“Tổng giám đốc Mục, người này đã rời khỏi bệnh viện rồi, bây giờ chúng tôi đang phái người đuổi theo”
Mục Lâm Kiên nhìn dấu chấm đỏ trên màn hình máy tính: “Nếu như người này rời đi, vậy Bánh Bao đâu?”
“Không có khả năng nào Bánh Bao được dẫn đi cùng cả”
Bởi vì anh ta đã tra ghi chép mấy ngày nay, không có bất kỳ chiếc xe lạ lãm nào ra vào, càng không nhìn thấy có kiện hàng hóa lớn rời ra khỏi cổng cả.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vân”
Mục Lâm Kiên ngẩng đầu nhìnVũ Vân Hân quỷ quỷ túy túy cầm một cái túi đi đến trước thùng rác ném đi, sau đó lại vội vàng chạy về trong xe.
Mắt anh nhìn thời gian, không phải nói là đúng bảy giờ thì phải về bệnh viện sao?
Bây giờ cũng không kém bảy giờ bao nhiêu, còn gặp cô ở bãi đỗ xe.
Lập tức, Mục Lâm Kiên cảm thấy rõ ràng người phụ nữ này đang nhắm vào anh.
“Úi! Đây là cái gì, lại nhiều máu như thế!” Dì dọn rác không cẩn thận đâm thủng túi nhựa trong thùng rác, nguyên một túi khăn giấy dính vết máu rơi xuống.
Mục Lâm Kiên chú ý tới một màn này, đang muốn quay sang, nhìn thấy Vũ Vân Hân lái xe hơi rời đi ngay trước mặt.
“Đi thu lại cái túi giấy kia đi, lấy về xét nghiệm”
“Vâng, tổng giám đốc Mục!”