Văn phòng trống rỗng chỉ còn lại Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên.
Đến ba đứa nhỏ đang đưng ngoài cửa cũng bị người ra đưa đi.
Vân Vũ Hân bừng tỉnh, lòng thắt lại, đối diện với người đàn ông trước mắt này.
Trước một giây người này ủng hộ cô khắp nơi, nhưng bây giờ lại lạnh lùng kéo dãn khoảng cách với cô.
“Cảm ơn anh” Vũ Vân Hân thuận miệng nói, giảm bớt sự lúng túng.
“Quả nhiên là thiết bị của cô rất chuyên nghiệp!”
Thật ra lúc nãy Mục Lâm Kiên đã hiểu, sao người phụ nữ này có thể dựa vào năng lực của bản thân tra ra tin tức cá nhân của anh…
Lần trước có hai ba lần anh phát hiện hệ thống của mình bị hack, lúc đầu anh cho là người khác, không ngờ lại là bốn mẹ con.
Mục Lâm Kiên đột nhiên tới gần, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô, đầu ngón tay vuốt tóc cô.
Vô tình hay cố ý nhìn vào mấy sợi tóc.
Vũ Vân Hân hết hồn: “Anh muốn làm gì?”
Một camera nhỏ như lỗ kim bị Mục Lâm Kiên lấy được.
Anh kiêng ky nhất chính là riêng tư bị người ta xâm phạm.
Mấy ngày trước có người liên tục gửi cho anh mấy video riêng tư của anh và bốn mẹ con, muốn lợi dụng thế lực của anh để đoạt lại tập đoàn Vũ thị.
Đã từng có rất nhiều người nói với anh, nói cho anh biết tâm cơ của người phụ nữ này rất sâu, có dã tâm rất lớn, nhưng anh lại không tin tưởng.
Bây giờ cuối cùng anh cũng tin.
Anh còn ghi lại bốn mẹ con trong căn nhà cho thuê để lặp lại đoạn đối thoại.
Vũ Vân Hân trừng lớn hai mắt.
Cô còn tưởng rằng chuyện đã qua rồi, bởi vì lần trước khi đang chạy trốn, thấy Mục Lâm Kiên không phản ứng gì…
“Xin lỗi!” Vũ Vân Hân cúi đầu.
Câu nói xin lỗi kia giống như một nhát dao đâm vào tim Mục Lâm Kiên.
Cô thừa nhận!
Lần nghi ngờ này đã không phải là lần đầu tiên, mà lần nào người phụ nữ này cũng không khóc không ồn ào, cô quá bình tĩnh, nên càng khiến anh nghẹt thở.
“Nhưng tôi yêu anh, anh tin không?” Vũ Vân Hân lạnh nhạt giương mắt.
Cặp con ngươi mê người hiện lên chút nước.
Cô thật sự yêu anh.
Làm đầu tiên biết hệ thống máy vi tính của họ bị hack, cô rất sợ Mục Lâm Kiên hiểu lâm.
Mục Lâm Kiên không hề trả lời, ánh mắt ít đi chút lửa giận, như sao cô lại tỉnh táo như thế.
“Tôi không thích người khác xâm phạm chuyện riêng tư của tôi”
“Tôi biết, nhưng tôi không có ác ý, mỗi khi tôi ra ngoài, ba đứa nhỏ sẽ lo lắng nên tôi mới camera”
Mục Lâm Kiên nhấn nát camera: “Sau này chỉ cho phép tôi bảo vệ em”
Lời này, khiến Vũ Vân Hân kinh ngạc.
Anh không hề tức giận?p “Tôi không thích bị lợi dụng” Lời nói nghiêm khắc vang lên, có thể nghe ra chút bất mãn của anh.
“Tôi…”
Vũ Vân Hân ấp úng, cô cảm thấy hai người nên thẳng thắn với nhau.
Cô lấy hết dũng khí tiến lên một bước: “Có thể ôm một cái không?”
Chương 735
Tại sao lại không thể? Mục Lâm Kiên vẫn không chịu được cô làm nũng.
Mục Lâm Kiên dang tay ra ôm cô thật chặt.
Nếu như tai trái nghe lời thâm tình, vậy thì Vũ Vân Hân sẽ nói lời chân thật nhất, muốn dỗ anh không tức giận nữa.
“Lâm Kiên, anh nghe tôi nói! Lúc đầu tôi muốn lợi dụng anh, bây giờ cũng thết Bởi vì anh là người xuất sắc có năng lực, quyền thế mà anh nắm giữ vượt xa người khác. Mà đúng lúc tôi được anh coi trọng, tôi giống người phụ nữ khác đều muốn đi đường tắt là anh, như vậy tôi có thể chạy trốn nhanh hơn. Tôi như vậy thì anh có hận tôi không?”
Bàn tay ôm chặt cô đột nhiên buông ra.
Vũ Vân Hân đột nhiên ôm chặt lại.
Chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, nếu không lúc nào cũng có thể trở thành quả bom nổ tung.
Người hack vào máy tính của họ, đang có mục đích là muốn chia rẽ cô và Mục Lâm kiên!
Đối với Vũ Vân Hân, chuyện này nhất định không được xảy ra.
Cô không thể giả vờ thanh cao bỏ ngón tay vàng này xuống, muốn trách thì trách cả nhà cô bị bắt nạt quá thảm.
Bàn tay non nớt nắm chặt tay Mục Lâm Kiên: “Xin anh nghe xong lời của tôi nói! Tôi biết tôi như là đang lợi dụng anh, đây là tôi không đúng!
Nhưng, số phận quá trêu người, tôi một lòng lợi dụng anh nhưng lại vô tình yêu anh”
Cô đặt tay anh lên ngực mình, anh cảm nhận được nhịp tim qua lòng bàn tay.
Trái tim anh như được vỗ về, khiến Mục Lâm Kiên mềm lòng.
Vũ Vân Hân khẽ tựa vào trong lòng anh, vòng ngực và mùi vị quen thuộc, khiến cô luôn an tâm.
Cô thân mật ngẩng đầu lên, hôn môi của anh.
Hiếm khi thấy cô chủ động, lẽ ra Mục Lâm Kiên nên vui vẻ, nhưng lần này anh không thể vui nổi.
Bờ môi lạnh lùng không đáp lại, anh đứng yên đó như bị mất cảm giác, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vũ Vân Hân giống như một vai kịch, đang làm người đàn ông mất hứng, coi như cởi hết thì người đàn ông này cũng thờ ơ không động lòng.
Một phút đó, cô cố gắng dâng mình lên, dường như khúc mắc trong lòng Mục Lâm Kiên rất khó tan rã.
Bị lợi dụng chính là bị lợi dụng, bị lừa dối cũng chính là bị lừa dối…
Coi như cơ thể Vũ Vân Hân nằm gọn trong ngực anh, thì anh cũng không còn cảm thấy nóng rực như xưa nữa.
Thì ra không phải lúc nào đàn ông cũng bị sắc đẹp câu mất lý trí.
“Được rồi! Vậy chúng ta cứ chấm dứt ở đây đi! Nếu như anh không muốn gặp em, thì bây giờ anh có thể lập tức biến mất!”
“Không được!”
Mục Lâm Kiên nắm chặt tay Vũ Vân Hân không buông.
Ngoại trừ đồ lót thì Vũ Vân Hân đã trần như nhộng.
Cô nhường nhịn như vậy muốn anh vui lòng, nhưng anh lại thờ ơ không động lòng không muốn tha thứ, vậy còn muốn cô làm thế nào nữa?
“Không cho em biến mất!”
Mục Lâm Kiên quả thực là vừa yêu vừa hận cô, cô gái nhỏ trong lòng anh giông như một con kiến nhỏ vậy, thỉnh thoảng cắn anh một cái đã khiến anh đau, thỉnh thoảng xoay quanh một chỗ khiến lòng anh ngứa ngáy.
Anh cưởi áo khoác âu trên người ra, vây cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực: “Phụ nữ đưa tới cửa quá nhiều, nhưng cô lại là người đặc biệt nhất! Đàn bà lấy lòng tôi quá nhiều, nhưng cô là người có dã tâm nhất! Tôi hận chết cô!”
Mỗi một lời của Mục Lâm Kiên đều rất tàn nhãn, anh hận không thể bóp chết cô.
Chương 736
Nhưng khi nhìn thấy cô khó chịu nhíu mày, anh lại không đành lòng.
Mục Lâm Kiên đau lòng ôm lấy Vũ Vân Hân.
Đây là mạng sống của anh, nếu cô biến mất thì anh sống cũng không còn gì ý nghĩa nữa.
Sao có thể nói mất là mất chứ.
Anh ôm cô thật chặt.
Người phụ nữ trong ngực giống như yêu tinh vậy, ngón tay ngọc nhỏ dài khẽ vuốt dọc theo vai rộng của anh thăm dò xuống dưới.
Mỗi cái vuốt ve đều giống như khiêu khích.
Cô nhón chân lên, bờ môi kẽ kề bên tai anh, dịu dàng nói nhỏ: “Đừng tức giận nữa có được không, sau này người ta sẽ là bé ngoan.”
Một câu làm nũng, đủ khiến lòng Mục Lâm Kiên mềm nhữn.
Vòng tay ôm cô đột nhiên căng thẳng.
Vũ Vân Hân làm càn khẽ cắn.
Mục Lâm Kiên không khống chế được, trực tiếp ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.
Di động vẫn còn rung, tin nhắn được gửi đến không ngừng.
Dường như điện thoại đang bị oanh tạc, hận không thể lấy tất cả thông tin trong máy Màn Thầu cho Mục Lâm Kiên biết.
= Tập đoàn Vũ thị Ninh Phượng nhìn tin nhắn, cuối cùng thì đã gửi xong tất cả tin nhắn.
“Rất tốt! Rất tốt!” Bà ta đã không thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Vân Hân sau khi bị mất đi núi dựa lớn.
Nếu không phải ngày đó bà ta tận mắt thấy Mục Lâm Kiên xuất hiện ở bãi đậu xe, thì đến nay bà ta cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ này thật sự có một chân với Mục Lâm Kiên.
Sau nhiều lần cứu giúp, bà ta còn tưởng rằng Vũ Vân Hân là đồ chơi của Mục Lâm Kiên, ai biết người đàn ông này lại ở bên cô ta lâu như vậy, xem ra là có chút tình cảm.
Qua ba tháng, tình cảm còn tăng lên chứng tỏ là có hi vọng.
Vì thế nên khiến bà ta hoảng rồi.
Bà ta gọi điện cho Vũ Thư Anh: “Đồ ngu này lại giở trò quỷ gì thế, gọi bảo gửi video thì không gửi, bảo nó đi xem Vũ Vân Hân có cãi nhau với Mục Lâm Kiên không, thì cũng không đi.
Nghe điện thoại báo vẫn không thể liên lạc được, Ninh Phượng tức nổ phổi.
Chỉ lát nữa tan làm rồi, bà ta quyết định tự mình đi tới tập đoàn Mục: Lâm một chuyến.
Sau khi vui sướng, có một mùi hương mập mờ lưu lại trên người.
Vũ Vân Hân lười biếng tựa vào lòng Mục Lâm Kiên, nhìn như mềm mại, nhưng trong lòng cô đã chắc thắng.
Vì có thể xác thực chiến thắng của mình, cô hỏi một câu: “Anh sẽ không rời khỏi tôi, có phải không?”
“Ừm!” Mục Lâm Kiên thân mật hôn trán cô.
“Có thể thề không?”
Mục Lâm Kiên cười khúc khích, nâng căm cô lên: “Tôi Mục Lâm Kiên sẽ không rời khỏi Vũ Vân Hân”
Môi thơm trực tiếp hôn môi Mục Lâm Kiên.
Lúc này, cô cần nhất là sự chân thành của anh, cô có địch là cả thế giới này thì cô cũng không sợ.
“Tổng giám đốc Mục, ông chủ của Hoa Duyệt muốn gặp ngài!”
Lúc này, trong điện thoại vang lên.
Vũ Vân Hân biết điều muốn mặc váy lại.
Mục Lâm Kiên thấy cô chưa kịp mặc váy, nên ấn điện riêng: “Bảo ông ta vào phòng họp chờ tôi.”
“Dạ! Tổng giám đốc Mục!”
Cuối cùng thì Vân Vũ Hân cũng không cần vội vàng nữa, cô cầm váy từ dướu sàn lên, không cầm chắc nên bị Mục Lâm Kiên lấy mất, bao phủ lên người cô.
Mục Lâm Kiên ôm cô vào trong ngực, kiên nhẫn giúp cô mặt váy.
Nếu có thể giúp cô cởi váy, thì cũng nên có trách nhiệm giúp cô mặc lại, đây là trách nhiệm một người đàn ông nên có.
Vũ Vân Hân rời khỏi văn phòng, lúc thang máy hạ xuống, xuyên qua cửa sổ sát đất cô nhìn thấy đối diện trong thang máy đứng một bóng người quen thuộc.
Không chờ cô nhìn rõ, người phụ nữ đột nhiên xoay người.
Ninh Phượng!
Nếu như cô không đoán sai thì bà ta đang lên tầng bảy.
Bây giờ Vũ Thư Anh đang làm trên tầng bảy.
Vì thế Vũ Vân Hân đi theo bà ta.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, lúc này là lúc tan làm, bình thường người tan làm sớm nhất là phòng nhân sự, bây giờ ở đây không còn ai nữa.
“Alo, các con ở đâu?”
Vũ Vân Hân gọi điện cho ba đứa nhỏ.
Chương 737
“Dạ! Chúng con đang ở nhà trẻ mới xây, chỗ này thật cao cấp, bây giờ chúng con đang chơi game trong này, âm nhạc trò chơi rất tuyệt, hình ảnh cũng rất đẹp, còn có..
Nếu ai không biết còn tưởng rằng nhà trẻ tư nhân này là dự án của tổng giám đốc Lăng và tập đoàn Mục Lâm.
Trang trí thật sự giống hệt trang trí trong phòng vui chơi của tổng giám đốc Lăng.
“Búp bê đoán xem chúng con đi với ai, tổng giám đốc Lăng anh chơi game quá tốt.’ Ba đứa nhỏ kích động nói.
Vũ Vân nghỉ hoặc: “Các con đang ở cùng với tổng giám đốc Lăng sao?”
“Đúng vậy! Tổng giám đốc Lăng nói đêm nay sẽ mời mẹ ăn cơm, thuận tiện mời thêm chúng con, chúng con đã định đi ăn lẩu Mãnh Nam rồi!”
Xem ra sau này không cần hẹn Vũ Vân Hân nữa mà trực tiếp hẹn con của cô, đương nhiên là có thể hẹn cô.
Khóe miệng tổng giám đốc Lăng nhếch lên, cầm gà rán nóng hổi trong tay đưa đến bên miệng mấy cái miệng nhỏ.
Dỗ ba đứa nhỏ xong, là anh ta sẽ có cơ hội thừa cơ mà vào.
“Các con đừng đùa nữa, Ninh Phượng đến rồi các con nhớ cẩn thận một chút:’ Vũ Vân Hân cảm thấy mấy ngày nay mình như được độ kiếp vậy.
Màn Thầu lập tức sắp xếp máy không người lái của mình.
“Oa! Bây giờ tín hiệu đã tốt hơn gấp trăm lần rồi”
Bây giờ nhìn video là sẽ rõ ràng.
Có thể xuyên qua cửa sổ thủy tinh để nhìn vào trong công ty.
“Anh không cảm thấy thật kỳ lạ sao? Tín hiệu này có chút khác thường” Màn Thầu luôn cảm thấy không đúng, nhìn tín hiệu đang tăng lên theo cấp lũy thừa, chắc chắn sau lưng đang có người thao túng.
“Còn không phải là tên trẻ con Mục Lâm Kiên sao.” Tổng giám đốc Lăng trêu: “Động não là biết, hệ thống an ninh của tập đoàn Mục Lâm là khoa học kỹ thuật cao, theo lẽ thường một vật thể không rõ bay tới bay lui đã bị bắn rơi từ sớm rồi”
“Đúng nha! Sao chúng ta lại không nghĩ đến” Ba đứa nhỏ vẫn cho là mình không bị phát hiện.
Họ nói với Vũ Vân Hân bên kia điện thoại: “Búp bê, tổng giám đốc Mục đã biết chúng ta đang rình coi đế quốc thương mại của chú ấy”
“Ừm”
Câu trở lời quá bình tĩnh, khiến ba đứa nhỏ cảm thấy kỳ lạ: “Búp bê, sao dì lại bình tĩnh thế”
“Đừng sợ, mẹ sẽ che đậy cho các con. Bây giờ mẹ chỉ muốn biết Ninh Phượng đã bắt đầu đánh Vũ Thư Anh chưa”
“Búp bê, dì lại muốn giành thiện cảm của Vũ Thư Anh sao?” Ba đứa nhỏ cạn lời.
“Mẹ đây là đang bảo vệ đứa nhỏ bị bạo lực gia đình”
“§ao mà tin dì được.”
Màn Thầu lập tức xoay tròn, nhìn thấy văn phòng của Vũ Vân Anh: “Thật sự đã ầm ï rồi. Búp bê bây dì vào, sẽ nhìn thấy cảnh Ninh Phượng tát Vũ Thư Anh”
“Vậy thì mẹ đi đây!” Vũ Vân Hân vội vàng quay lại thang máy, rất nhanh đã đến tầng bảy.
Quả nhiên cả phòng nhân sự đều không có ai.
Cô trực đi nhìn thấy văn phòng của Vũ Thư Anh.
Rèm cửa sổ đều được kéo lại, sợ bị người khác phát hiện Vũ Thư Anh đang bị đánh, bên ngoài công ty không nhìn thấy bên trong.
Cách âm của pha lê thật sự rất tốt, chỉ cần đóng cửa phòng là bên ngoài sẽ không nghe thấy gì.
Vũ Vân Hân thử đi nhìn trộm qua khe hở, nhưng cửa đóng quá chặt nên không nhìn thấy gì.
“Vũ Thư Anh thật yếu! Bị đẩy ngã trên sàn, mà không thể phản kháng lại!” Màn Thầu khinh bỉ nói.
Há Cảo bất đắc dĩ: “Có phải Vũ Thư Anh không dám phản kháng mẹ cô ta không!”
“Búp bê, bây giờ dì xuất hiện thì nhất định Vũ Thư Anh sẽ cảm ơn dì đến sát đất, dì chuẩn bị ra trận đi!”
Vũ Vân Hân thở phào, gõ cửa phòng một cái.
Trong nháy mắt, toàn bộ văn phòng yên tĩnh lại.
Ninh Phượng nhìn từ trên cao xuống, một tay ấn Vũ Thư Anh xuống sàn nhà.
“Có việc?” Vũ Thư Anh giả vờ mạnh mẽ, nhịn sự đau đớn trên người xuống.
“Tôi là Vũ Vân Hân, mở cửa ra cho tôi! Cô nói cho tôi nghe xem cuối cùng thì Hoàng Hà đã xảy ra chuyện gì?” Hai tay Vũ Vân Hân chống nạnh, giả làm dáng vẻ đang nổi giận đùng đùng.
Xuyên qua camera ba đứa nhỏ nhìn màn hình: “Em cảm thấy búp bê không làm diễn viên thì thật lãng phí”