Bốn mẹ con giương mắt lãnh đạm nhìn vào Hoàng Hà.
Câu nói muốn giết người diệt khẩu kia đúng là khiến bọn họ tức đến mức muốn đào mồ Ninh Phượng.
“Các người đừng nhìn tôi như thế, không phải chủ ý của tôi mài”
Hoàng Hà bối rối rụt cổ lại.
“Ninh Phượng nói thế à?” Vũ Vân Hân nhịn xuống cơn giận, nhưng đã kéo toạc chăn mền mà cô ta nắm chặt ra.
“Mẹ, bọn con xử lý cô ta luôn đi!”
Hoàng Hà hoảng sợ trừng mắt: “Đừng mài Tôi van xin các người mà: Ba đứa nhỏ âm thầm trừng mắt với cô ta: “Chuyện nghiêm trọng như thế mà lại không nói với bọn tôi, rõ ràng là muốn nhìn bọn tôi chịu chết mà? Thật sự cho rằng tiền của bọn tôi là gió thổi tới chắc?”
“Xin lôi “Chúng tôi sẽ không đưa tiền chữa trị cho cô nữa” Vũ Vân Hân đứng dậy.
“Đừng mài!” Hoàng Hà hèn mọn níu chặt tay cô lại, van xin cô.
Ba đứa nhỏ duỗi cánh tay nhỏ mũm mĩm của mình, võ lên cánh tay của cô ta: “Thả mẹ chúng tôi ra, đồ khốn này!”
Cũng chính vì cái người phụ nữ này mà hi vọng mỗi ngày được ăn ngọn của bọn nhỏ trở thành xa vời.
“Nếu không phải do cô, bọn tôi đã mau lớn rồi đẹp trai hơn Mục Lâm Kiên luôn rồi”
“Đều tại cô hết, nếu không chúng tôi đã được ăn thịt ngon đàng hoàng rồi”
Ba đứa nhỏ trợn mắt nhìn cô ta, xuống giường, kéo Vũ Vân Hân đi: “Mẹ, chúng ta đi thôi! Loại người này quá ghê tởm”
Mắt thấy Vũ Vân Hân rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Hà vội vàng đứng bật dậy: “Đừng mài! Một mình tôi thật sự không đảm đương nổi tiền thuốc men đắt như thế”
Giờ phút này, Vũ Vân Hân không xoay đầu lại nói.
Cô đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi, ai biết lại là trao tấm lòng của mình cho chó ăn.
Nghĩ đến tiền lúc trước trị liệu cho mẹ Hoàng Hà, đúng là ngu quá mà.
Làm hại con mình mỗi ngày còn không được ăn ngon.
“Các người sao có thể như thế được, biết được bí mật rồi thì liền vứt bỏ tôi! Thế thì có khác gì uy hiếp tính mạng của tôi đâu! Vũ Vân Hân, tôi xin cô, đừng vứt bỏ tôi mà! Vừa nãy tôi cũng vì tin cô mới nói cho cô nghe”
Hoàng Hà đuổi theo phía sau, quỳ gối xuống sàn bệnh viện.
Ngoài cửa sổ, một bóng đen bất ngờ xuất hiện ở ngoài vườn hoa, kẻ đó cầm điện thoại di động chụp lại hình ảnh của Vũ Vân Hân bên trong cửa sổ.
Vũ Vân Hân hất tay Hoàng Hà ra, kéo ba đứa nhỏ rời đi.
Hoàng Hà đang quỳ gối trên sàn bệnh viện bỗng dưng dập đầu kêu lên: “Vũ Vân Hân, cô như thế là đang đùa chết tôi!”
Ba đứa nhỏ xoay người nhìn dáng vẻ Hoàng Hà dập đầu, cảm thấy hơi thương cảm, tay nhỏ nắm chặt góc áo Vũ Vân Hân: “Chúng ta không được mềm lòng!”
Bốn mẹ con không thể nhìn nổi người khác tỏ vẻ đáng thương, trước đây ở nước ngoài bản thân rõ ràng nghèo chết đi được nhưng mỗi khi nhìn thấy người lang thang không có đồ ăn thì đều muốn chia một ít của mình cho người ta.
Bốn người họ sợ mình không kiềm nổi con sâu tốt bụng trong lòng, nhanh chóng lên xe, đóng cửa sổ xe lại kín mít.
Chớp mắt đã không nghe thấy tiếng vang xin của Hoàng Hà nữa.
“Mẹ, người kia hình như theo dõi chúng ta kìa” Ánh mắt sắc bén của Màn Thầu nhìn vào kính chiếu hậu.
Vừa dứt lời thì kẻ đứng sau xe đã bước đến.
Bóng dáng quen thuộc, khiến lòng cảnh giác của bọn nhỏ trở nên buông lỏng.
“Chủ tịch Mục!”
Mục Lâm Kiên có kéo cũng không kéo mở được: “Mở cửa”
“Mẹ, nếu mà mẹ mở cửa thì bọn con bỏ nhà đi bụi đấy” Ba đứa nhỏ cất giọng con nít uy hiếp cô.