"Em?" Mục Lâm Kiên thích thú nhướn mày:"Tìm em cái gì?"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba đứa nhỏ đứng phía sau.
Vũ Vân Hân nhanh chóng thấy rõ tầm mắt của anh, cô cố ý đi lên phía trước ngăn tầm mắt ấy lại: "Anh tìm gì vậy?"
Cô không ngốc, Mục Lâm Kiên đang bẫy cô.
"Em có cái gì đáng giá mà tôi phải tìm?" Miệng lưỡi thanh cao, phóng túng không kềm chế được.
Mục Lâm Kiên nâng cằm cô lên: "Vũ Vân Hân mà tôi tìm không phải đã chết rồi sao? Vậy em là ai?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai làm trái tim Vũ Vân Hân ớn lạnh.
Cô cau mày, lẽ nào lý do anh tiếp cận cô chỉ là để tìm chứng cứ cho cái chết của Vũ Vân Hân?
"Vũ Vân Hân! Vũ Vân Hân của tập đoàn Vũ Thị đã chết từ ba năm trước rồi, không phải sao?
Anh giương mắt tự đắc, nhìn Vũ Vân Hân với đôi mắt rối mù.
"Không phải" Vũ Vân Hân chột dạ, dường như chuyện che giấu hay bị vạch trần thì cũng không khác nhau mấy.
"Ha ha! Vậy tôi còn tìm em làm gì?" Dùng đầu ngón tay hung hăng hất cằm Vũ Vân Hân ra.
Da hơi đỏ mang theo một cảm giác đau đớn làm Vũ Vân Hân khẽ nhíu mày.
Ngay lúc này, cô biết rằng nếu muốn hiểu rõ mọi chuyện chỉ có thể thẳng thắn với Mục Lâm Kiên, nếu không làm như vậy, Mục Lâm Kiên sẽ không nói cho cô biết những gì cô muốn biết.
"Tôi cho em một cơ hội cuối cùng" Mục Lâm Kiên mạnh mẽ bước về phía trước và chặn cô vào góc tường.
Vũ Vân Hân ngay cả chút dũng khí để nhìn thẳng vào anh cũng không có.
Mà Mục Lâm Kiên đối diện với gương mặt quay đi này của cô, trái tim anh cũng dần nguội lạnh.
Anh hận không thể một tay đào tim của cô ra, nhìn xem rốt cuộc bên trong nó chứa cái gì.
Tất cả những gì anh làm đều để bày tỏ tấm chân tình của mình, sao Vũ Vân Hân có thể ngốc nghếch và không đón nhận như vậy.
"Từ nay về sau tôi sẽ không xen vào chuyện của em nữa" Mục Lâm Kiên lạnh lùng bỏ lại những lời này, kiêu ngạo xoay người rời đi.
Ba đứa trẻ mông lung nhìn họ.
Tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hình như vẫn ý thức được chính mình vừa mất đi một chỗ dựa tinh thần vững chắc là Mục Lâm Kiên.
Vũ Vân Hân hung hăng cắn răng, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tới tìm ai đó có thể giúp mình, chẳng qua cô chỉ muốn biết rốt cuộc là ai mang đứa trẻ bảo bối thiên tài đáng yêu của cô đi?
"Búp Bê, chúng con có thể đến công ty cùng dì được không?" Ba đứa bé nhỏ giọng thì thầm.
Mắt thấy gần đến chín giờ, tới giờ Vũ Vân Hân đi làm rồi. Hiện tại trong nhà không an toàn, Lê Thu đã theo dõi nơi này, để bọn nhỏ ở nhà một mình, Vũ Vân Hân cũng không yên tâm.
Bất đắc dĩ, Vũ Vân Hân đành phải đi thành một đoàn: "Chúng ta đi trước..."
Đột nhiên cô phát hiện, có thể mang con đi nơi nào?
Không thân không thích, không lý do, căn bản là không có ai giúp cô trong mấy đứa này.
"Đến công ty thôi!" Công ty có giám sát, còn nhiều người! Gặp chuyện không may chắc chắn sẽ có người tới giúp đỡ.
Lần đầu tiên Vũ Vân Hân cảm thấy bất lực như thế, dường như nhớ đến bản thân hai năm trước, một bên đi làm, bên kia thì nuôi con nhỏ.
Ba đứa nhỏ cùng nhau lên xe, một đường thẳng đến tập đoàn Mục Lâm.
Đã lâu không đến nơi này nên ba đứa bé vô cùng phấn khởi.
Họ chưa bao giờ quay trở lại đây kể từ lần bị Mục Lâm Kiên đuổi họ ra ngoài.
"Mẹ sẽ dẫn tụi con đến phòng kho, đến đó tụi con phải ngoan ngoãn cho mẹ, bên
Chương 492: Cần giúp một tay không
"Chị, buổi sáng tốt lành!" Vũ Thư Anh mang khuôn mặt rạng rỡ mỉm cười, lễ phép vô cùng: "Chị ăn sáng chưa? Mẹ em nói đến công ty nhất định phải đối xử tốt với chị một chút."
Đây là thay đổi tính cách thối tha sao?
Vũ Thư Anh đưa bữa sáng đã đóng gói kĩ lưỡng cho Vũ Vân Hân: "Chuyện của trước đây, chị là người lớn chắc sẽ không chấp nhất những việc nhỏ nhặt đâu ha, hơn nữa em cũng không biết quá rõ về quá khứ của chị cho nên có chút xúc phạm chị, mong chị tha lỗi"
Không thể tin được một người căm hận cô bấy lâu nay đột nhiên lại bày tỏ tâm tình với cô, nhất định không đáng tin.
thấy Vũ Thư Anh đi cùng cô đến lầu mười ba: "Cần giúp một tay không?"
"Không cần"
Vũ Vân Hân lạnh lùng xoay người, một mình cố hết sức đẩy xe ra khỏi cửa.
Một chiếc giày nhỏ màu xanh lam rơi khỏi xe đẩy.
Vũ Thư Anh đang chuẩn bị rời khỏi thang máy bỗng nhìn thấy chiếc giày nhỏ: "Để em nhìn xem"
Âm thanh vừa dừng lại, những người ngồi trong văn phòng đều nhìn về phía Vũ Vân Hân ngoài hành lang.
Chỉ thấy cô đấy xe đến phòng giải khát một mình.
"Tổ trưởng Vũ, sao hôm nay cô đến muộn vậy. Đây là thùng gì vậy?"
"Không phải là một thùng đồ ăn vặt mới chứ!"
"Cho chúng tôi nhìn một cái đi."
Lâm Linh định đưa tay ra đã bị Vũ Vân Hân trừng mắt: "Ở nhà cô không có ai dạy cô rằng không được tự tiện động vào đồ của người khác sao?"
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt lui về phía sau, nhưng vẫn dán chặt mắt về phía Vũ Vân Hân.
Xe được đẩy đến phòng kho, sau khi Vũ Vân Hân đóng cửa, cô nhanh chóng chạy đến mở thùng ra.
Ba thân hình nhỏ bé bé tròn tròn đang ngồi trong một cái thùng lớn, ôm lấy nhau, rất sợ nếu động đậy thì sẽ bị bắt khi có người phát hiện, điều này lại làm cho Búp Bê khó xử.
"Trước hết ban ngày các con cứ đợi ở trong này!"
Vũ Vân Hân bể mấy đứa nhỏ và đặt chúng ngồi trên ghế"
"Oa! Tầng mười ba thay đổi rồi nè! Búp bê giỏi quá đi!"
So với trước kia quả thật là một trời một vực.
"Đây là đồ ăn mẹ chuẩn bị cho tụi con, tụi con không được tùy tiện ra ngoài đó biết chưa?"
"Vậy nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao?" Há Cảo nhìn một vòng, phát hiện ở đây không có nhà vệ sinh.
"Há Cảo, giày của con đâu?"
Chỉ thấy một chân Há Cảo đi một chiếc tất trắng, chân kia là chiếc giày màu xanh.
"Không phải rớt rồi chứ!"
"Phải làm sao bây giờ?" Há Cảo lo lắng nhìn về phía Vũ Vân Hân.
"Mẹ đi ra ngoài tìm xem, các con nhất định không được đi đâu hết có biết không?"
"Dạ biết." Ba đứa bé gật gật đầu.
Vũ Vân Hân khóa trái cửa, chỉ có cô mới có chìa khóa phòng này, để an toàn cô cất chìa khóa vào hộp đựng điện thoại.
Quay lại hành lang ban nãy lại không thấy chiếc giàu màu xanh nào.
Cô chạy đến thang máy vừa rồi cũng không tìm được.
Kỳ quái, chiếc giày đi đâu được?
"Tổ trưởng, thời gian thăng chức đã được thay đổi! Nó sẽ được tổ chức vào ngày mốt
Nghe được tin này, Vũ Vân Hân vội vàng đi về văn phòng và mở email.
Sao những chuyện gần đây lại nối tiếp nhau từng chuyện từng chuyện.
Hơn nữa lúc này còn lựa chọn giai đoạn đang xảy ra chuyện mẫn cảm của Màn Thầu.
Cô hao tổn tâm trí, thở dài một cái.
Lâm Linh đứng bên ngoài cửa kính nhìn thấy Vũ Vân Hân đã quay về phòng làm việc, cầm cốc lên và đi đến phòng giải khát.
Cô cầm một túi cà phê, xé túi và đi đến phòng kho vào lúc không có ai.
Cửa đã khóa, cô ta còn không mở được huống chi là nhìn vào bên trong.
Cô ta lấy tay đẩy cửa.
"Trưởng phòng, không mở cửa được! Tôi không xem xét được!" Giọng nói của Lâm Linh truyền đến chỗ Vũ Vân Hân.
Vốn đang buồn chán, ba đứa bé lại nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Chúng nháy mắt với nhau, Búp Bê thật là một con quỷ đáng thương, tại sao lại gặp phải nội giản rồi?
Quá đáng như vậy, nhất định phải nói cho Vũ Vân Hân nghe.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Chương 493: Nhịn đi!
Hôm nay Vũ Hân Hân đi giày đế bằng, bước đi không phát ra tiếng động, lúc đi vào nhìn thấy Lâm Linh đang cầm ổ khóa nhà kho.
Một hòn đá giết hai con chim, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt cô gái này rồi.
"Không! Tôi chỉ đến xem xem kết hợp cà phê với gì thì ngon hơn thôi." Lâm Linh xoay người cầm cốc của mình lên, giả vờ nói: "Tôi cảm thấy cà phê thêm sữa mới đậm đà, thêm đường không đủ dậy hương của cà phê, xin hỏi bình thường Tổ trưởng uống cà phê thêm gì?"
"Không thêm gì cả! Những thứ không nguyên chất uống vào chỉ có hại dạ dày, cũng giống một vài người, tâm cơ xấu xa sẽ chết nhanh thôi."
Nhắn nhủ trong lời nói khiến sắc mặt Lâm Linh thay đổi.
"Hình như gần đây công ty đang tuyển người mới! Lần trước chưa chọn được người, lần này tôi muốn chọn lấy mấy người xuất sắc vào, cho nên đồ không tốt vẫn nên thay đổi bất cứ lúc nào mới đúng"
Bị áp đảo tinh thần, Lâm Linh cười đáp: "Tổ trưởng nói đúng!"
Cô ta không dám ở lại, vội vàng cầm ly trà ra khỏi phòng uống nước.
"Cốc cốc!"
Nhà kho vang lên tiếng gõ cửa.
Sủi Cảo dán sát cửa bập bẹ nói: "Búp Bê, con muốn đi toilet thì phải làm sao?”
"Nhịn đi!" Màn thầu trợn mắt nhìn anh hai nói.
"Vậy thì đi vào trong chai coca này đi." Bánh Bao cầm lấy cái chai đã uống hết nói.
"Em muốn đi to!"
“Bà mẹ già đứng ngoài cửa thực sự suýt bật khóc.
Lúc này sao có thể mang một đứa bé đi giải quyết nỗi buồn chứ.
"Con cảm thấy mình bị tiêu chảy" sủi Cảo chu miệng nhỏ.
"..." Nếu không phải đang ở công ty thì chắc chắn sủi Cảo sẽ bị ba mẹ con đánh cho tơi bời rồi.
Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều bị rơi vòng trang sức như vậy đấy.
"Đợi một chút, mẹ nghĩ mẹ nghĩ đã" Vũ Hân Hân đứng ở phòng uống nước, chán nản nghĩ cách.
Tầng thứ mười ba là nơi ít người nhất công ty, nhưng chính vì ít người nên mỗi một hành động nhỏ của cô đều rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý.
"Oa oa oa! Lục Tâm chú mau mang con đi toilet đi mà!"
Ngay lúc Vũ Hân Hân vắt hết óc suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Sủi Cảo.
"Sao có thể nói với anh ta con đang ở đây được! Không phải con định nói với Mục Lâm Kiên là con đi giải quyết nỗi buồn ngay trong công ty anh ta đấy chứ?" Vũ Hân Hân tức giận.
"Con nói con ở cửa sau chờ chú ấy mà!"
"..." Vũ Hân Hân không biết làm sao, dù sao Sủi Cảo nói cũng không sai.
Nơi gần như không có người ra vào ở Tập đoàn Mục Lâm chính là cửa sau, bên trái cửa sau có một toilet nam.
Vũ Hân Hân cởi chiếc áo lông ra, trong nhà vốn không cần mặc áo khoác nhưng vì che dấu mấy đứa nhỏ nên đi đâu cũng phải mặc áo khoác.
Cô ôm Sủi Cảo vào lòng, sau đó dùng áo lông che dấu.
Đi ra khỏi nhà kho, một luồng không khí tự do ập đến, nhìn xuống dưới lầu thấy người đến người đi đều ngồi những chiếc xe hạng sang, Sủi Cảo vô cùng hưng phấn.
Ở nhà ngột ngạt không được hít thở không khí mới mẻ trong lành, lại càng không được nhìn thấy chiếc xe hơi nào.
Thả lỏng tâm trạng, cậu thả một cái rắm thúi.
Vũ Hân Hân đứng trong thang máy xấu hổ cúi đầu, một vài đồng nghiệp bên cạnh ngửi thấy mùi lạ, ghét bỏ tránh xa cô một bước, yên lặng bịt mũi lại giống như thứ vũ khí sinh hóa này là do chính Vũ Hân Hân thả ra.
Cô ôm cậu đi đến lầu một.
"Búp Bê, sao mẹ lại không đi nữa vậy?" Sủi Cảo thấy Vũ Hân Hân đột nhiên ngừng lại, tò mò hói.
"Chết tiệt!" Bởi vì cô thấy ông cụ Mục!
Phải chăng ông cháu nhà này là tâm ý tưởng thông? Đi vệ sinh cũng cùng một thời điểm.
"Con nhịn cho mẹ! Chúng ta đổi tầng khác."
Nơi bí ẩn ít người nhất đã bị ông cụ Mục nhận thầu rồi.
Vũ Hân Hân đành phải mang
Chương 494: Nơi này thật là đẹp
Trong văn phòng xa hoa cao quý không một bóng người.
Vũ Hân Hân thở phào một hơi, cẩn thận ôm sủi Cảo đi vào.
Bởi vì cô biết cách đó không xa có một nhà vệ sinh.
Nơi này là căn hộ riêng trong văn phòng của Mục Lâm Kiên.
Cô đã từng đến một lần, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Nơi này thật là đẹp quá!" Sủi Cảo ngồi trên bồn cầu, đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn buồng vệ sinh xa hoa, nói: "Sao chỉ một nhà vệ sinh mà cũng trang trí xa hoa đẹp đẽ vậy chứ?"
Đôi chân nhỏ bé vui vẻ lắc lư, nhà vệ sinh còn trang bị lò sưởi riêng, ấm áp dễ chịu hơn nhà vệ sinh lạnh như băng ở nhà nhiều.
"Nghiêm túc nào!" Vũ Hân Hân yên lặng liếc mắt, kéo giấy ở bên cạnh giúp cậu lau chùi.
Giấy vệ sinh cho cảm giác mềm mại và thoải mái, tính chất vô cùng tốt, hoa văn tinh xảo, bốn góc còn được viền vàng, trông vô cùng đắt tiền.
"Quá đắt tiền! Ha ha ha!"
Tâm trạng Sủi Cảo rất tốt, bàn tay nhỏ mũm mỉm cầm khăn tay mở ra, nhìn giấy vệ sinh đắt tiền hệt như hai lúa dưới quê mới lên.
"Bé ngoan của mẹ ơi, con có thể nhanh lên được không?" Vũ Hân Hân thực sự sắp bị chọc giận. Đây là nơi của Mục Lâm Kiên, người đàn ông kia xuất quỷ nhập thần, nếu biết cô âm thầm mang con mình đến đây đi toilet thì chắc chắn sẽ giết chết cả hai.
sủi cảo ngồi đó, không có cảm giác gì nữa, chỉ muốn ở lại nơi này thêm một lát, cậu nói: "Sữa rửa mặt kia không phải là loại hôm trước Búp Bê muốn mua mà không có tiền mua sao?"
"Vậy sao?" Vũ Hân Hân bị thu hút bởi những sản phẩm chăm sóc da trên bàn đá cẩm thạch: "Trời đất ơi! Một người đàn ông mà lại dùng nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy à?"
Cô hâm mộ cầm lấy một lọ kem lên, nói: "Đây là phiên bản giới hạn"
"Cái này cũng vậy! Rất nhiều thứ mẹ đều rất thích!"
"Da tên Mục Lâm Kiên kia mềm hay không mềm?" sủi cảo nhảy xuống khỏi bồn cầu, đi đến bên cạnh cô, bò lên trên một cái ghế rồi bôi chét lọ kem mấy chục triệu kia lên trên mặt.
Bắt chước dáng vẻ và phương pháp thoa kem dưỡng da của Vũ Hân Hân.
"Da dẻ anh ta rất mềm mại!" Vũ Hân Hân cười ngây ngô che miệng.
"Búp Bê, mẹ xem cái này đi! Wow... Dầu tập thể hình! Đàn ông giả vờ khí phách!"
Sủi Cảo cầm lấy chai dầu tập thể hình kia rồi mở ra, nghiêng người lắc lắc, bắt chước những người mẫu quảng cáo bày ra tư thế quyến rũ, nói: “Mẹ nói xem có phải Mục Lâm Kiên cũng bối dầu thế này hay không? Quá lẳng lơ!".
Vũ Hân Hân như phát hiện ra một châu lục mới, cơ bụng của nam người mẫu trên hình rất giống Mục Lâm Kiên, nói: "Mẹ chưa từng thấy dáng vẻ anh ta bôi dầu tập thể hình bao giờ! Thật là kích động!"
Hai mẹ con càng nói càng kích động, hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì.
Âm thanh vui vẻ truyền vào trong phòng làm việc.
Vài vị giám đốc điều hành đang báo cáo tình hình với Mục Lâm Kiên liền im lặng, nhìn về phía cửa phòng chưa đóng của Mục Lâm Kiên.
"Con thích dáng người của Mục Lâm Kiên" Sủi Cảo bập bẹ nói: "Sau này con cũng sẽ giống như chú ấy, ha ha ha ha!"
Cậu đứng trên bàn, soi gương ngắm nghía cánh tay và đôi chân mũm mĩm của mình.
"Mẹ cũng thích!"
"Búp Bê, là thèm muốn cơ thể người ta chứ gì!" sủi cảo cười lén như tên trộm.
"Đáng ghét!"
Vũ Hân Hân õng ẹo nói một câu, khiến mấy vị quản lý cấp cao theo bản năng nhìn về phía Mục Lâm Kiên.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiện lạnh mặt, mày hơi nhăn lại, môi mỏng bạc tình nhàn nhạt mở ra: "Lui ra."
Mọi người nghe theo lệnh lặng lẽ lui ra ngoài.
Về phần người phụ nữ và đứa bé trong phòng khiến người ta rất tò mò.
Những người này đều là nhân viên nổi bật nhất công ty, rất ít khi tiếp xúc với nhân viên cơ bản, cho nên họ không hề thấy giọng Vũ Hân Hân quen thuộc chút nào.
Nhưng với Mục Lâm Kiên thì Vũ Hân Hân có hóa thành tro anh cũng phân biệt được rõ ràng.
Anh đứng dậy khỏi vị trí, nghênh ngang đi qua.
Chương 495: Chân trần ướt nhẹp
Trong nhà vẫn yên tĩnh như cũ.
Những tiếng động nghe lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Nhìn quanh một vòng, không có một bóng người.
Chỉ thấy trên sàn là dấu chân ướt nhẹp từ hướng WC qua đây.
Mục Lâm Kiên không đi WC, mà đi về phía phòng treo quần áo.
"Tiêu rồi! Chú ấy đang đến đây!".
Sủi Cảo và Vũ Hân Hân trốn trong ngăn tủ ở phòng treo quần áo.
Cô thật sự bị sự ngu ngốc của mình hại cho phát khóc, thời khắc quan trọng như vậy, vậy mà còn làm bậy với Sủi Cảo.
Xuyên qua khe hở trước ngăn tủ, cô nhìn thấy bóng dáng Mục Lâm Kiên đang mạnh mẽ bước đến.
"Xi!"
Một âm thanh bỗng phát ra.
Vũ Hân Hân thực sự bị đứa bé trong lòng gài bẫy rồi!
Sủi Cảo xấu hổ cúi đầu, nho nhỏ nói thầm: "Không nín được!"
Mùi hương Resident Evil' dường như muốn bóp chết Vũ Hân Hân.
"Đi ra" Mục Lâm Kiên đứng trước ngăn tủ, lạnh lùng nói.
"Đều tại con đấy!" Vũ Hân Hân trợn mắt nhìn Sủi Cảo.
Giấy vẫn không thể gói được lửa, đành phải ngoan ngoãn đi ra.
Cửa vừa đẩy ra, mùi hương độc đáo của Sủi Cảo đã xộc vào mũi khiến Mục Lâm Kiên muốn nôn khan.
Anh bịt mũi lại, ghét bỏ nhìn hai mẹ con trước mặt.
"Thật sự xin lỗi!" Ai làm người đó chịu, sủi Cảo khiêm tốn đứng trước mặt anh, cúi đầu xin lỗi.
Trong một khoảnh khắc, Mục Lâm Kiên có cảm giác muốn xách thằng nhóc thối này lên đánh cho một trận.
Bên trong toàn là áo sơmi trắng cơ bản, bây giờ chỉ cần đến gần ngăn tủ đã ngửi thấy mùi của sủi Cảo.
"Chúng tôi... Chỉ đến để đi nhờ nhà vệ sinh! Tổng giám đốc Mục, anh xem như không thấy gì đi nhé" Vũ Hân Hân mất hết mặt mũi, áy náy cười nói: "Bây giờ tôi liền dẫn đứa bé đi ngay! Anh đừng nóng giận"
"Đứng lại!"
Mắt thấy cô định chuồn.
Mục Lâm Kiên túm chặt áo cô, kéo cô quay ngược lại.
Lập tức, cả đứa bé và Vũ Hân Hân cùng rơi vào lòng Mục Lâm Kiên.
Cái ôm ấm áp dễ chịu kia mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng. "Mùi hương thơm quá" Chẳng những sủi cảo không sợ anh mà lại còn rất thích nữa.
Hai tay túm chặt lấy áo sơmi bên trong tay trang của Mục Lâm Kiên.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt lên eo anh, nói: "Vị trí cơ bụng số cô la"
Hành động này giống hệt hành động năm đó mẹ cậu bé đã làm với Mục Lâm Kiên.
Vốn đang rất tức giận nhưng lần đầu tiên Mục Lâm Kiên ôm vợ con vào lòng, không hiểu sao lại có cảm giác muốn được bảo vệ một cách mãnh liệt.
Có thể là vì quan hệ máu mủ, Mục Lâm Kiên ôm chặt hai người trong lòng, ngọn lửa giận dây lên bỗng chốc lụi tàn: “Sao em lại mang cả con cái đến đây?"
"Ở nhà không an toàn! Đêm qua, hai đứa bé ở nhà suýt chút nữa bị người ta lừa bắt mất." Vũ Hân Hân ngại ngùng nói.
Mục Lâm Kiên nhìn phiên bản thu nhỏ của mình trong tay, nghe cậu bé nói: "Đừng đuổi chúng cháu đi có được không? Chúng cháu sẽ rất ngoan ngoãn! Chú cũng biết một người phụ nữ mang theo ba đứa bé vất vả thế nào mà, xin chú thương xót! Chúng cháu thật sự không dám nhà một mình!"
Sủi Cảo nói xong nước mắt lưng tròng, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo anh, nói: "Người tốt như chú, sau này chắc chắn sẽ con cháu đầy đàn!".
Bốn chữ 'con cháu đầy đàn khiến Vũ Hân Hân cảm thấy mệt mỏi.
Một lần
Chương 496: Vứt nó ra ngoài đường cũng chẳng sao
Vũ Hân Hân nhìn đống sơmi trắng gọn gàng ngăn nắp trước mắt, nhìn vào trong tủ chắc cũng phải có đến vài chục chiếc, muốn cô mang đi giặt hết sao? Đây không phải muốn cô mệt chết sao!
"Mùi bay đi rồi sẽ không thối nữa" Cô mở tủ quần áo ra, lấy tay phẩy phẩy.
"Ý cô muốn nói là vứt nó ra ngoài cũng không thành vấn đề sao?"
Mục Lâm Kiến ôm Sủi Cảo trong lòng, lạnh lùng nhìn cô.
Đứa bé còn đang trong tay anh, cô còn muốn cò kè mặc cả sao? Vũ Hân Hân chỉ đành lấy từng chiếc áo sơ mi bên trong ra.
"Mười một giờ đêm nay đưa tất cả đến cửa nhà tôi."
Mục Lâm Kiên ôm Sủi Cảo đi về phía phòng khách.
"Khoan đã, trả con lại cho tôi!" Vũ Hân Hân tức giận, đi đến trước mặt anh giật lấy Sủi Cảo.
Dù không chịu nổi cũng không thể lấy đứa bé ra để đền bù được.
Sủi Cảo đi theo sau Vũ Hân Hân, giúp cô ôm một đống áo sơmi kia.
"Đúng là loại đàn ông tính toán. Chả trách độc thân không tìm được đối tượng" Sủi Cảo ôm đống quần áo nặng trịch, nặng đến mức đi lại có chút cồng kềnh.
"Nào, ôm chặt lấy mẹ. Mẹ muốn đưa con vào nhà kho trước, rồi trở lại lấy hết sao"
Vũ Hân Hân cầm áo sơmi trong tay, tay kia ôm lấy sủi Cảo.
Lực cánh tay kinh người kia khiến Mục Lâm Kiên đứng sau nhìn cảm thấy đau lòng.
Mỗi một chiếc áo sơmi của anh đều được đặt làm riêng, ngay cả móc áo treo cũng rất sạch, vậy mà người phụ nữ này cầm một lúc năm sáu cái, trong tay lại còn ôm một đứa bé cả mấy chục cân.
Mục Lâm Kiên hối hận, cảm thấy mình đã chơi quá lớn.
Bước chân mạnh mẽ đi đến.
Nhưng cửa thang máy đã dần khép lại, nhưng cổ họng anh lại không nói được lời nào.
Bình tĩnh đứng đó nhìn thang máy chuyển động, đây là thang máy tốc hành, từ cửa sau công ty đi thẳng lên đây, cho nên sẽ không ngừng lại giữa chừng.
Vũ Hân Hân ôm một đống đồ xuống đến lầu một, đi một vòng hơn nửa công ty, trở lại đại sảnh mới có thể đi thang máy lên tầng thứ mười ba.
Sủi Cảo được bọc trong đống quần áo, cậu nghe loáng thoáng tiếng thở dốc của Vũ Hân Hân.
Chắc là mệt chết mất rồi.
"Búp Bê, thật sự xin lỗi! Đều do con!"
"Đồ ngốc!"
Đó là con của cô, con cô gây rắc rối thì người giám hộ như cô phải chịu trách nhiệm, vì vậy không có gì phải xin lỗi cả.
Cuối cùng Vũ Hân Hân đi đến thang máy đại sảnh, vào trong cô bấm tầng số mười ba.
Từ lúc bắt đầu đi vào, đống áo sơmi trong tay cô đã rất gây sự chú ý của mọi người.
Cho dù cô đi nhanh nhưng số người ôm đông áo sơmi đi lại trong công ty là rất ít.
Trọng điểm là logo gắn trên áo sơmi, cả công ty đều biết đó là logo của riêng Mục Lâm Kiên.
"Sao cô ta lại có nhiều áo sơmi của Tổng giám đốc Mục như vậy chứ? Có khi nào là ăn trộm đồ không?”
“Vừa rồi đã nhìn thấy cô ta lén lén lút lát rồi."
Vài đồng nghiệp tò mò nói chuyện.
Vũ Thư Anh mở camera lên, đúng lúc nhìn thấy một mình Vũ Hân Hân trong thang máy.
Cô ta cố ý mở to tiếng trong thang máy lên. "Có ngộp thở không?" "Không ngộp!".
"Có nóng hay không? Sắp đến rồi, con gắng chờ một chút nữa được chứ?”
"Vâng ạ!"
Vũ Hân Hân ôm một đống đồ to, trong mắt người ngoài thì thầm to nhỏ như đang tự hỏi tự trả lời.
"Trời ạ! Cô ta đang làm gì vậy? Sao lại tự nói chuyện một mình?" Đồng nghiệp đứng bên cạnh xem cũng khiếp sợ nói.
"Trộm áo sơmi của Tổng giám đốc Mục còn giả vờ mắc bệnh tâm thần sao?" Vũ Thư Anh lạnh lùng châm chọc.
Có vài lời không thể nói lung tung, vì chỉ cần nói lung tung, người khác nghe được, gặp người lắm mồm nhiều chuyện thì sẽ đi đồn khắp nơi.
"Vũ Hân Hân thật sự trộm áo sơmi sao? Không phải là bị mê mẩn quần áo của Tổng giám đốc Mục rồi đấy chứ!".
"Mắc chứng cuồng đồ vật sao?"
Một đám người bắt đầu xì xào không có chút chừng mực nào vì một câu nói vô ý của Vũ Thư Anh.
Chương 497: Cố tình
Lúc này, tất cả những hành động của Vũ Hân Hân đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Chỉ thấy cô ra khỏi thang máy rồi đi thẳng về phía phòng uống nước ở tầng mười ba.
Sau khi vào đến khu vực làm việc, camera công cộng sẽ không nhìn thấy được nữa.
Mấy người đồng nghiệp không vui nói: "Có nên lên tầng mười ba xem rốt cuộc có chuyện gì không."
"Dò xét cái gì, người có vấn đề như vậy, không nên dây vào! Nếu để Vũ Hân Hân làm quản lý nhóm dự án thì sợ là hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Vũ Thư Anh đắc ý bĩu môi, cố tình để điện thoại lên mặt bàn, video đầu tiên công khai mở ra.
"Đây không phải là Vũ Hân Hân sao?"
Mấy người vây quanh qua, đó là video clip Màn Thầu giết người đã được chỉnh sửa, cuối cùng còn thêm hình ảnh Vũ Hân Hân cam đoan bồi thường trước mặt người thân của những người đã mất.
"Trời ạ, không phải cô ta chưa kết hôn sao? Có con từ khi nào vậy?"
"Hèn gì ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Thì ra là có vấn đề!"
Video clip xuất hiện để đầu sóng ngọn gió lên đầu Vũ Hân Hân.
"Ôi! Không cẩn thận để các người thấy được rồi, đúng thật là! Các người tuyệt đối đừng có đồn vớ đồn vẩn ra ngoài đấy nhé! Một người bạn gửi qua nên tôi mới biết được đấy" Vũ Thư Anh cầm di động, vờ như không cẩn thận tiết lộ bí mật, luôn miệng dặn dò đừng lan truyền lung tung trước mặt người khác.
Hạt dưa lớn như vậy, không thể nào không trở thành đề tài đứng đầu.
"Mau nhìn này! Cô ta lại xuất hiện rồi."
Chỉ thấy Vũ Hân Hân lại khiêng một đống quần áo từ tầng cao nhất xuống.
"Nói xem Tổng giám đốc Mục đã biết chưa?".
"Có nên báo công an không nhỉ? Đống quần áo đó không rẻ đâu"
Vũ Thư Anh như đang xem kịch, xuy một tiếng rồi nói: "Chuyện của Tổng giám đốc Mục, chúng ta vẫn bớt quan tâm thì tốt hơn, ai biết trong hồ lô có gì"
"Cũng đúng! Địa bàn của Tổng giám đốc Mục, mà cô ta dám làm gì thì làm."
Vũ Thư Anh nhìn Vũ Hân Hân trong camera, lần này cô ta không đuổi thẳng cổ được Vũ Hân Hân ra khỏi công ty thì cô ta không phải tên là Vũ Thư Anh nữa.
Vũ Hân Hân bỏ những chiếc áo sơmi lấy từ tủ quần áo vào trong xe, đống quần áo kia chất cao đến mức khiến cô chỉ muốn đốt hết sạch cho xong.
Vì nó chiếm hết chỗ của bọn trẻ.
Vũ Hân Hân chán nản bước xuống xe, ở lối đi nhỏ của bãi đậu xe, có một chiếc giày màu xanh lam từ thùng rác rơi ra.
Chiếc giày nho nhỏ, phía trên in hình Đôrêmon.
Vũ Hân Hân nhìn quanh một vòng, sau khi chắc chắn không có ai mới đi qua nhặt lên bỏ vào trong xe.
"Người gì vậy không biết, ngay cả giày cũng không tha. Lần trước nghe nói cô ta trộm son môi, còn lấy đồ ăn vặt về nhà, đúng là lòng tham không đáy" Bộ phận nhân sự xem camera liền châm chọc.
Dường như Vũ Hân Hân xuất hiện ở góc nào trong công ty đều bị nhìn thấy rất rõ ràng.
Vũ Hân Hân lại quay về thang máy, qua cửa kính cô thấy mọi người trong phòng nhân sự đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Vũ Hân Hân bất an nhíu mày, nhìn chằm chằm đám người này.
Họ vây quanh Vũ Thư Anh, thỉnh thoảng chỉ vào máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Mỗi một lời nói mỗi một nụ cười đều như đang châm chọc cô.
Trong phòng uống nước tầng mười ba, có vài đồng nghiệp đứng ăn bánh ngọt uống trà chiều.
Mùi cà phê nóng tràn ngập khắp xung quanh.
Lâm Linh nhìn chằm chằm về phía nhà kho, nói: "Em nghe nói kẹp tóc có thể mở được loại khóa này đúng không?"
Cô ta đi đến, cầm ổ khóa trước cửa nhà kho lên, nói: “Nhà em có cửa dùng ổ khóa loại này, mất chìa khóa không biết làm sao để mở ra. Có rất nhiều thứ đều ở trong đó!"
Tiếng nói chuyện bên ngoài, ba đứa bé bên trong đều nghe được rất rõ ràng.
Màn Thầu tức
Chương 498: Hình như mở ra rồi
Ba đứa bé cảnh giác nhìn về phía cửa.
Cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa.
Kẹp tóc nhỏ mảnh màu đen chọc vào ổ khóa, phát ra tiếng cạch cạch cạch.
Ba đứa bé gấp gáp đến mức nắm chặt lấy ngón chân út của mình.
Màn Thầu điều khiển máy bay không người lái không cẩn thận chạm phải bức tường kính, cả chiếc máy bay rơi từ trên không xuống.
Chiếc máy ảnh vốn đang nhìn thấy rất rõ ràng bỗng tối đen.
Điều này khiến bạn nhỏ sợ hãi, nghe thấy tiếng mở khóa, các cậu vội vàng gọi điện cho Vũ Hân Hân.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được"
Tiếng điện thoại khiến người ta tuyệt vọng, ba cậu không biết phải làm thế nào.
Các cậu bối rối đi qua đi lại trong phòng.
"Hình như mở ra rồi!"
Bên ngoài vang lên tiếng kích động.
Lâm Linh đắc ý nhếch môi, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết con của Vũ Hân Hân đang đây.
Đồng nghiệp hỗ trợ mở khóa đã dùng kẹp tóc xoay theo chiều kim đồng hồ, cạch tách tách một tiếng, khóa đã mở ra.
Lâm Linh vội vàng lấy ổ khóa ra, một tay cầm nắm đấm cửa, dùng lực vặn ra.
Trái tim ba đứa bé sắp sửa nhảy ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, dần lộ ra một khe hở.
Mấy đứa bé đứng ngay sau cửa, căng thẳng cầm chặt tay nhau, lòng bàn tay ướt đầm mồ hội.
Búp Bê, mẹ mau mau quay lại đi!
Cửa vừa đẩy ra, một ngọn đèn rọi vào trong.
Ba đứa bé cẩn thận áp sát vào nhau, sợ thân thể nhỏ bé của mình sẽ bị người ta phát hiện.
Xuyên qua ánh đèn chiếu trên sàn, nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện.
Chỉ thấy một bóng dáng đi vào bên trong phòng.
"Các người không cần đi làm nữa đâu!"
Tiếng gầm lên giận dữ bất ngờ xảy ra khiến mọi người đều sững sờ.
Họ cuống quýt xoay người nhìn thấy Lục Tâm đứng ở cửa với vẻ mặt tức giận.
Lâm Linh đang định đi vào thì bị một đồng nghiệp kéo lại, họ thức thời quay lại với công việc của mình.
"Đi làm cả ngày không có việc gì làm hay sao mà các cô còn ở đây vậy?" Lục Tâm uy nghiêm khí phách, khí thế mạnh mẽ không ai dám than thở một câu gì.
Thân là người đứng thứ hai ở tập đoàn Mục Lâm này, tất cả mọi người đều xem anh ta như Mục Lâm Kiên phiên bản hai, nhìn thấy anh ta chẳng khác nào thấy Mục Lâm Kiên.
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Lục Tâm gọi Lâm Linh vừa đi lướt qua mình lại.
"Trợ lý Lục, có chuyện gì vậy?"
"Bây giờ cô lập tức dọn đồ đi ngay, tập đoàn Mục Lâm không cần người như cô."
Lâm Linh ngây ngẩn cả người: "Tôi... Tôi không làm sai chuyện gì cả, sao lại đuổi tôi đi?"
"Lén lút, chuyên gây chuyện, bịa đặt, đầu têu tụ tập mọi người trong giờ làm việc, bỏ qua nội quy công ty, như vậy còn chưa đủ để sa thải cô sao?"
Ba đứa bé trốn trong nhà kho nghe vậy cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.
Không ngờ người anh em thường đi theo Mục Lâm Kiên lại có tác dụng lớn như vậy.
Lâm Linh bị chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được.
"Trong vòng nửa tiếng, cô phải hoàn thành thủ tục thôi việc, nếu không tôi sẽ cho người khiêng cô ra ngoài."
Lâm Linh không phục, chịu đựng oan ức, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ mình làm việc ở đây lâu như vậy mà lại bị đuổi việc chỉ vì những việc nhỏ nhặt này.
Cô ta đi đến bộ phận nhân sự, nhìn thấy Vũ Thư Anh liền bật khóc.
"Trưởng phòng! Cầu xin cô giúp tôi!"
Vũ Thư Anh dừng công việc trong tay, lạnh lùng nhìn cô ta.
Năm phút trước khi cô ta đến đây, Vũ Thư Anh đã nhận được tin tức đuổi việc Lâm Linh rồi.
"Tôi không thể không có công việc này được! Công việc này rất quan trọng với tôi, tôi ở đây không nơi nương tựa, chỉ muốn có điểm dừng chân ở thành phố này thôi. Trưởng phòng, cô mau nói giúp tôi với Trợ lý Lục được không?"
"Cô phạm sai lầm gì, trong lòng không biết hay sao?"
Lời nói lạnh lùng của Vũ Thư Anh như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim Lâm Linh.
Chương 499: Tức chết Vũ Thư Anh
Lâm Linh nằm mơ cũng không ngờ cô ta dốc hết toàn lực làm việc giúp Vũ Thư Anh, cuối cùng gặp chuyện không may, người phụ nữ này lại quẳng cô ta một cách sạch sẽ.
"Tôi làm gì đều nghe theo lời cô, là cô bảo tôi mở cửa nhà kho kia!"
"Tôi có bảo cô mở cửa nhà kho sao? Sao tôi lại phải gọi cô mở cửa nhà kho chứ! Tôi làm công ở tầng mười ba sao?" Vũ Thư Anh lạnh nhạt nói.
"Ha ha! Vũ Thư Anh không ngờ cô lại là người như vậy, có thể phân biệt mọi chuyện rõ ràng đến mức này, được lắm!" Lâm Linh nghiến răng nghiến lợi, hai tay đập mạnh lên bàn làm việc của Vũ Thư Anh, nói: "Cô đã từng hại chết Ninh Uy thế này đúng không? Bây giờ còn định dùng cách như vậy với tôi à?".
Trong thư tuyệt mệnh của Ninh Uy đã từng có một câu: Trong thế giới tàn khốc này, những người không nơi nương tựa giống như con kiến con dế trong mắt những người giàu có, làm chuyện gì cũng sai và nội tâm tồi tàn, dù bạn có làm chuyện tốt thì đều bị người khác khinh thường. Chính vì sự chênh lệch giàu nghèo ấy nên dù cố gắng thế nào, bạn cũng không thể thành bạn với những người này được, thậm chí làm người hầu kẻ hạ cũng không xứng.
Cô ta và Ninh Uy giống nhau, thầm lặng giúp Vũ Thư Anh làm việc, nhưng Vũ Thư Anh lại chưa từng dành cho họ chút ngọt ngào tốt đẹp nào.
Hoàng Hà vào công ty cùng đợt với họ, bây giờ đã có thể lên làm Phó Tổ Trưởng rồi.
Vậy mà cô ta đến tận bây giờ vẫn là một nhân viên quèn nhỏ bé.
"Yên tâm đi, tôi sẽ nói cho Vũ Hân Hân biết từng chuyện cô đã sai tôi làm. Cô kém xa Vũ Hân Hân, cả đời này cô đều thua kém phong cách làm việc của Vũ Hân Hân. Đừng nói tôi không nói cho cô biết, chúng tôi nhìn ra được Tổng giám đốc Mục vừa gặp đã yêu Vũ Hân Hân, dù cô có cố gắng làm gì cũng đều là uổng phí".
"Cô nói cái gì!" Vũ Thư Anh ghét nhất loại người so sánh cô ta với Vũ Hân Hân.
"Cả ngày nói người ta là đồ để tiện, mà không biết bản thân mới mình chính là đồ đê tiện"
Lâm Linh đã không còn gì để mất, ngạo nghễ xoay người, nói: "Hợp tác thất bại! Bồi thường! Cho dù không hợp tác, là cô khiến tôi mất đi công việc này, tôi cũng sẽ không để có được dễ chịu đâu"
Lúc này, Vũ Hân Hân đúng lúc đi qua hành lang.
Thấy Lâm Linh muốn đi ra khỏi cửa, Vũ Thư Anh vội vàng đứng khỏi ghế, quát: "Cô đứng lại đó cho tôi."
"Tổ trưởng!"
Xa xa Lâm Linh gọi với Vũ Hân Hân lại.
Cô xoay người lại nhìn về phía văn phòng của Vũ Thư Anh, thấy cô ta đang định túm chặt Lâm Linh, liền đi đến hỏi: "Trưởng phòng Vân, cô làm gì vậy? Bắt nạt cấp dưới của tôi à?"
Bốn chữ cấp dưới của tôi khiến hi vọng đã tắt của Lâm Linh chợt lóe sáng.
"Tổ trưởng, cô vẫn xem tôi là cấp dưới sao?" Lâm Linh vui sướng hỏi. "Chắc chắn rồi, không ai có thể tùy tiện đụng vào người của tôi" "Nhưng vừa rồi Trợ lý Lục nói sẽ đuổi việc tôi rồi" Lâm Linh nhớ lại liền thấy buồn lòng.
"Đuổi việc cái gì chứ! Tôi vừa nói với anh ta cô là người của tôi, chưa được sự cho phép của tôi không được tùy tiện đuổi việc người của tôi. Rõ ràng tổ chúng ta có năm người đã thấy thiếu, sao có thể nói đuổi là đuổi được chứ!
Vũ Thư Anh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt.
Làm sao mà cô ta không ngạc nhiên về Vũ Hân Hân được, ngay cả người của mình cô ta còn không dám bảo vệ, vậy mà Vũ Hân Hân nói không đuổi việc liền không đuổi việc nữa.
Lúc này, trong mắt Vũ Hân Hân cô ta bất tài biết bao nhiêu.
"Tôi biết mà. Tổ trưởng của chúng ta có năng lực hơn cả Trưởng phòng nào đó" Lâm Linh đắc ý bĩu môi, chỉ muốn nói lớn tiếng một chút để nhiều người biết con cọp giấy Vũ Thư Anh này.
"Tôi cũng cảm thấy vậy đấy" Vũ Hân Hân mỉm cười, cô muốn
Chương 500: Càng nghĩ càng tức
Vũ Thư Anh tức giận đến mức cả người run run, trơ mắt nhìn Lâm Linh và Vũ Hân Hân rời khỏi.
Mệt mỏi thất bại khiến cô ta cảm thấy chán nản.
Không phải cô ta không giúp, mà là cô ta đã đi giúp.
Lúc nhận được tin tức, cô ta có gọi điện cho Lục Tâm.
Một câu của Lục Tâm hoàn toàn bít đường cô ta, nói chuyện đã định rồi nếu cô ta còn nói giúp thì chứng tỏ cô ta thiên vị.
Lúc ấy Vũ Thư Anh đành phải thuận theo.
Cô định đợi Lâm Linh rời khỏi công ty sẽ giới thiệu công việc nhân tiện cho cô ta thêm chút tiền, kết quả không thể chống lại một câu của Vũ Hân Hân, mọi chuyện liền được giải quyết ổn thỏa.
Địa vị của cô ta trong công ty rõ ràng đã bị lung lay.
Càng nghĩ càng tức. Cô ta cầm tài liệu đi lên tầng cao nhất.
Không biết từ lúc nào trong thang máy đã thêm tầng thứ mười ba.
Từ lâu, tầng mười ba gần như không hề tồn tại.
Vũ Thư Anh thấy chướng mắt, lập tức ra khỏi thang máy, đi đến thang máy ở bộ phận khác.
Trong thang máy ở bộ phận khác cũng xuất hiện tầng thứ mười ba trong bảng số tầng thang máy.
Rốt cuộc Vũ Hân Hân có năng lực gì mà có thể thay đổi quy định nhiều năm của công ty chứ?
Trước đây tầng mười ba chỉ có thể lên được từ hướng cầu thang an toàn.
Bây giờ thì thang máy nào cũng có thể đến được, bao gồm cả thang máy dành riêng cho Mục Lâm Kiên.
Thang máy ở cửa sau thông thẳng lên căn hộ của Mục Lâm Kiên, chỉ dừng ở tầng mười ba và tầng cao nhất.
Cây đinh Vũ Hân Hân này, nếu không nhanh chóng diệt trừ thì sớm muộn gì Vũ Thư Anh cũng không có chỗ mà ngồi.
"Leng keng!"
Cửa thang máy mở ra.
Một bóng dáng nhỏ gầy ôm một đống áo sơ mi đi lướt qua trước mặt cô ta.
"Khoan đã!" Vũ Thư Anh kiêu căng gọi lại.
Vũ Hân Hân mệt đến mức chỉ còn nửa cái mạng, nheo mắt, hỏi: "Có việc gì nói mau"
"Đây không phải áo sơmi của Tổng giám đốc Mục sao? Cô lấy đống áo sơmi này làm gì?"
"Giao hàng!" Vũ Hân Hân nhìn thấy đống đồ trên tay, chỉ muốn đốt cháy hết sạch cho xong.
Vì giặt đống đồ này mà cô đã chạy tới chạy lui sau chuyến mới xong.
"Giao hàng? Giao hàng đi đâu? Tổng giám đốc Mục bảo sao?" Vũ Thư Anh tò mò hỏi.
"Áo sơ mi trắng của Mục Lâm Kiên chuyên tặng cho những cô gái trồng cây si anh ta! Sao? Cô cũng muốn có một cái sao?"
Vũ Hân Hân đánh giá cô ta.
"Nhìn tôi giống kẻ trồng cây si vậy sao? Tôi với Tổng giám đốc Mục chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới thôi." Nói xong, cô ta liền bước đến gần, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Mục Lâm Kiên mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt.
Thực sự là siêu cấp đẹp trai.
"Cô không cần sao? Vậy thì tôi không để lại cho cô nữa!"
Vũ Hân Hân ôm đống áo sơ mi định đi về phía trước thì bị Vũ Thư Anh giữ lấy bả vai, nói: "Chờ một chút. Người chị tốt bụng của em ơi, hóa ra là chị cũng để dành cho em một chiếc sao?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ việc cô có tình cảm đặc biệt với Mục Lâm Kiên mà tôi còn không biết sao? Nể mặt chúng ta cùng cha khác mẹ nên tôi mới để lại cho cô một cái, áo sơmi siêu cấp cơ bản. Mùi hương của người đàn ông kia, cô biết rồi đấy!" Vũ Hân Hân giống như buôn lậu, miệng mỉm cười, nói: "Phụ nữ ai mà chẳng thích mùi vị đàn ông!"
Hai má Vũ Thư Anh đỏ bừng.
"Cái trên này, cầm đi!" Vũ Hân Hân thúc giục nói.
"Sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ!"
"Có gì mà xấu hổ! Cô là chị em tốt duy nhất của tôi, cái gì thú vị nhất chắc chắn phải dành phần cho cô rồi!"
Trong lòng Vũ Thư Anh kích động, đưa tay cầm lấy cái trên cùng, đưa lên mũi hít sâu một hơi.
"Sao lại có mùi hôi thối thối thế nhỉ?" Mùi này hoàn toàn khác mùi bình thường cô ta hay ngửi được của Mục Lâm Kiên.
"Tôi đã nói chiếc đó là thú vị nhất rồi mà, chính là cái mà Mục Lâm Kiên thích nhất, gần như mặc hai mươi bốn giờ một ngày, có thể không có mùi được sao? Đây chính là mùi vị đàn ông đấy! Trong đống này chỉ có cái đó là mùi nặng nhất, cô được hời rồi!"
Vũ Thư Anh mím môi cười, yêu quý nâng niu nó trong lòng bàn tay.
"Gọi chị một tiếng nghe xem nào!" Vũ Hân Hân nhếch miệng cười xấu xa.
"Chị à, chị thật tốt!"
"Ngoan lắm"