“Không quên! Cho nên mới thay thiệp chúc mừng thành chúng ta tặng đấy!” Há Cảo vừa tiếp tục gặm chân gà vừa nhớ lại những dòng bản thân đã viết trong thiệp, trong lòng sung sướng hài lòng.
“Mục Lâm Kiên nhất định sẽ cho Vũ Vân Hân một buổi hẹn hò vô cùng lãng mạn, xem chừng sẽ tấn công băng tình cảm, vào ngày sinh nhật của người phụ nữ hoặc ngày lễ, nếu tạo một sự bất ngờ, họ sẽ vô cùng cảm động” Màn Thầu lấy quyển sách từ trong túi ra, lật đến trang thứ ba mươi bảy.
“Cái đó liên quan gì đến đùi gà” Màn Thầu lấy một cái đùi gà từ trong túi ra đưa đến trước mặt cậu.
Màu sắc hấp dẫn mê người, màu vàng chanh bóng loáng, là một hương vị khó cưỡng…
Căn một miếng cảm thấy thịt vô cùng tươi ngon và nhiều nước, đích thực là mỹ vị nhân gian.
Không được! Bánh Bao lập tức kiềm chế suy nghĩ của mình, một tay đẩy trở về: “Các em không sợ Mục Lâm Kiên sẽ hạ độc làm cho chúng †a ăn một lần xong sẽ ngủ mê mệt, sau đó chú ấy sẽ ôm đi Búp Bê của chúng ta, sau đó hahaha… Mang thai mười tháng, Búp Bê bị bắt gả cho Mục Lâm Kiên, chúng ta sẽ bị ép phải rời xa Búp Bê, trở thành thành viên của cô nhi viện!”
Sau khi nghe Bánh Bao nói xong, lập tức không còn cảm thấy đùi gà trong tay thơm ngon nữa.
“Thật không ngờ là anh Lục lại có thể xấu xa đến như vậy! Thật là!
Lại biết chúng ta tham ăn! Hừ!” Há Cảo và Màn Thầu bỏ đùi gà lại bên trong túi.
“Chỉ có điều..” Há Cảo vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Chúng ta còn bảo anh ấy đi mua trà sữa! Lại còn là loại trà sữa bá trước thêm hai phần sữa bên trên! Phải làm sao bây giờ?”
Màn Thầu xấu hổ cười ngây ngô.
Bánh Bao không nói gì nhìn hai đứa em không hề có một chút tiền đồ nào của mình, mới đi có một phút đồng hồ cũng không xong.
“Các anh em, Búp Bê đã quay trở lại!”
Màn Thầu kích động nhìn màn hình.
Thực ra lúc Vũ Vân Hân đưa bọn họ đến phòng kho, sau đó chạy lên chạy xuống, cũng không có thời gian quay về văn phòng.
Vũ Vân Hân đi vào văn phòng, một vài người đồng nghiệp võ tay tán thưởng: “Sức hấp dẫn của tổ trưởng ghê gớm thật, có phải đang hẹn hò với ông chủ nào phải không?”
Trên bàn của cô toàn là hoa hồng, có chút ngạc nhiên.
Dù thế nào thì cô cũng là một người phụ nữ tràn đầy tâm tư thiếu nữ, nhìn thấy nhiều hoa hồng đến vậy, khóe miệng không khỏi cong lên.
Gò má cô ửng hồng, nhẹ nhàng nhấc lên một bó hoa ngửi một chút.
Cảm giác được mùi hương của hoa bao bọc, quả thực là tràn đây hạnh phúc.
“Là ai đấy?” Nữ đồng nghiệp trêu chọc hỏi.
Vũ Vân Hân cười thầm, còn có thể là ai, chắc chắn là Mục Lâm Kiên!
Dù sao ngày hôm qua anh ấy làm cho cô tức giận, chẳng lẽ hôm nay không đến dỗ dành cô sao?
Trong lòng nghĩ đến, cánh tay tự cầm lấy tấm thiệp trên bàn.
Nhìn thấy công ty của ba đứa nhỏ, cô cười khúc khích.
Ban đầu trên mặt còn lộ ra vẻ thiếu nữ vui sướng thẹn thùng, trong nháy mắt lộ ra dáng vẻ tươi cười của một bà dì.
Cần gì người đàn ông vô dụng đó, hoàn toàn thua kém với ba đứa con ngoan của mình.
Tổng cộng có chín bó hoa, tất cả đều là của công ty ba đứa nhỏ, với dòng chữ tinh tế và tấm thiệp màu đen viền vàng làm cho người ta có khuynh hướng nghĩ đây thật giống với của một ông chủ công ty đưa tới.
“Nhìn kìa! Búp Bê cười rồi! Haha!l” Ba đứa nhỏ vô cùng vui mừng “Xem ra chúng ta có thể tiết kiệm bớt tiền quà sinh nhật lần này! Chúng †a giỏi quát”
Tâm trạng của Vũ Vân Hân rất tốt, cố ý lấy hoa cắm vào vài chiếc bình lớn.