Thấy Vũ Vân Hân vừa vào cửa, cô ta kiêu ngạo phát đoạn video trong tay. “Tôi sẽ giết, ông tin không!” Âm thanh tức giận của Màn Thầu vang lên, tràn ngập sự tàn độc.
Ngay sau đó là âm thanh giãy dụa, mỗi một tiếng đều thắt chặt trái tim Vũ Vân Hân. “Đi chết đi!”
Đây là âm thanh cuối cùng của Màn Thầu.
“Bốp!” Sau đó cô nghe thấy âm thanh người rơi xuống đập xuống đất.
Không thấy được toàn bộ video, nhưng với những âm thanh này đã đủ để khiến Vũ Vân Hân ngồi không yên: “Các người đã làm gì với Màn Thầu?"
Thân là mẹ con, con mình bị giết hại cũng không biết.
“Nếu Màn Thầu xảy ra chuyện gì không hay, Vũ Vân Hân tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô” Giọng nói của Vũ Vân Hân kích động định tại nhức óc, ngay cả người đi ngang qua cũng bị kinh sợ bởi giọng nói bén nhọn của cô.
“Ha ha! Cô có muốn toàn bộ người trong công ty biết việc này không? Chị gái yêu quý của tôi!”
Vào công ty đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên Vũ Thư Anh gọi cô là chị gái.
Xưng hô mang đầy địch ý kia đã chứng minh sự tự tin của cô ta, Vũ Thư Anh không còn dáng vẻ bị bó buộc như trước, cô ta kiêu ngạo đứng dậy, đi đến trước mặt Vũ Vân Hân.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối bất an của cô, cô ta nhếch miệng cười khẽ: “Đúng là không nghĩ tới! Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng thật khó để một mẻ hốt gọn các người, không nghĩ đến, ông trời cũng giúp tôi! Mẹ của tội phạm giết người!”
Vũ Vân Hân đường hoàng trừng lớn hai mắt, tức giận kéo cổ áo của Vũ Thư Anh: "Cô nói cái gì? Cái gì mà mẹ của tội phạm giết người! Không phải mẹ cô mới đúng sao?”
Loại người này cũng xứng để nói ra này?
Cô không nói không có nghĩa là cô không biết.
Thật ra Vũ Vân Hân vẫn luôn thầm thăm dò, chỉ là chứng cứ không đủ.
“T: Cô phải người đi thăm dò chúng tôi? Đáng tiếc, tra được người và việc đều là giá!” Vũ Thư Anh đắc ý nhếch miệng, hai tay hung hăng hất Vũ Vân Hân ra, hai mắt giận dữ trừng lớn: “Mẹ tôi không ngu như mẹ cô! Làm rõ rồi nói, chứ đừng nói lung tung, nhưng con của cô đã giết người”
Ỗ“Đùa gì vậy, trẻ con ba tuổi có thể giết được ai chứ?
"Chẳng lẽ cô không biết con của cô là quái thai sai? Bốn năm trước sau khi sinh, chỉ bằng trí thông minh đã làm chấn động cả bệnh viện, bệnh viện còn xem ba đứa là đối tượng trọng điểm để nghiên cứu khoa học, ngược lại cô thì tốt rồi, vì tiết kiệm tiền nằm bệnh viện nên đồng ý! Cô nói xem cô có chó không chứ? Không có tiền thì sinh con làm gì?”
Vũ Vân Hân bỗng nhiên lắc đầu: “Không phải như vậy! Cô nói bậy!"
Một mình cô sinh con ở nước ngoài, sinh ba lần liên tiếp quả thực là muốn mạng của cô.
Vốn cô khó sinh, năn nỉ bác sĩ nhiều lần đều không đồng ý sinh mổ.
Cô tưởng rằng mình sẽ chết trên giường sinh, cuối cùng do Bánh Bao kẹt quá lâu, sợ bé con ở bên trong ngạt thở mà chết, bác sĩ mới đồng ý sinh mổ.
Khi đó cô hy vọng có người ở bên cạnh động viên cô đến nhường nào, nỗi đau kia làm người ta phát điện, cảm giác toàn thân hao hết sức lực, đến nay nó giống như một cơn ác mộng, vừa nghĩ tới đã thấy sợ.
Sau khi sinh con, khi
Toàn bộ chuyện cũ của Vũ Vân Hân đều bị Vũ Thư Anh phanh phui.
Trong bốn năm ở nước ngoài, cô cho rằng chỉ cần không tiếp xúc với người mình quen biết, vậy chuyện cô sinh con sẽ không có ai biết.
Thông tin tư liệu của con trai sau khi cô xuất viện đã sớm tiêu hủy.
Sở dĩ trong bốn năm vẫn nghèo, là do cô bội ước phần hiệp ước được ký trong lúc mơ hồ sau khi sinh.
Ở nước ngoài có không quen biết ai, căn bản không biết tìm ai để hỗ trợ, cho nên chỉ có thể dùng tiền để giải quyết.
Mà người nhà có chính là hậu thuẫn lớn nhất của cô.
Năm đầu tiên cô tiêu tiền như nước, người trong nhà không hỏi, chỉ biết là một mình cô ở bên ngoài rất vất vả.
Việc Vũ Vân Hân ký hiệp ước với bệnh viện được bảo mật, không được để lộ thông tin của em bé thiên tài dễ thương ra ngoài, càng không thể bắt con cô làm đối tượng nghiên cứu, vì thế bệnh viện thừa cơ lừa cô ba trăm vạn.
Trong vòng một đêm, cô từ một cô chủ cành vàng lá ngọc trở thành một người nghèo rớt mồng tơi khốn khổ.
Bây giờ, tại sao Vũ Thư Anh lại có những tin tức này.
“Bệnh viện kia là do các người sắp xếp đúng không?” Vũ Vân Hân giận dữ gào thét, liều mạng túm Vũ Thư Anh.
Là một người mẹ, phàm là chuyện của con mình, cô tuyệt đối sẽ không nhu nhược!
Nhất định không thể nhu nhược!
“Cô nói càn! Chúng tôi không có khả năng kia, bây giờ đang nói về chuyện con của cô giết người, đem chuyện này giao cho cảnh sát, cô thân là người giám hộ thì phải chịu trách nhiệm, đến lúc đó con của cô gánh tội danh giết người, không đủ tuổi thì sao? Sai một ly đi một dặm! Về sau mãi mãi cũng là tội phạm giết người”
"Bốp!"
Vũ Vân Hân tức giận tát cô ta một cái: “Cảnh sát còn chưa tra rõ ràng, kết án! Cô dựa vào cái gì mà dám nói con tôi là tội phạm giết người? Một cái video có thể chứng minh tất cả sao, tôi còn chưa nói mẹ con các người vì để cầm quyền tập đoàn Vũ Thị mà âm thầm hãm hại cha mẹ ruột tôi đâu!”
Hai người càng ngày càng kích động, tức giận lên não, không cần nghĩ mà lời nào cũng nói ra được.
"Cô dám đánh tôi!” Vũ Thư Anh che khuôn mặt đang đỏ lại, tức giận đến nỗi không đủ sức phản bác lại: “Bây giờ tôi lập tức truyền tin này cho bất cứ người nào trong công ty! Gửi cho các tạp chí lớn! Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, con của cô chính là tội phạm giết người!”
"ồn ào cái gì!”.
Ninh Phượng đẩy cửa ra, đột nhiên xuất hiện ngăn cản hành động ngu xuẩn của Vũ Thư Anh lại.
"Tôi đoán không sai mà, các người sẽ ầm ĩ lên.”
Ninh Phượng thấy Vũ Vân Hân lâu như vậy cũng không đáp lại, chắc hẳn muốn tìm con gái bà tính số.
Con gái bà ta là dạng người gì, bà ta rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Chưa đến văn phòng đã nghe được tiếng hai người cãi nhau, nếu tiếp tục ầm ĩ nữa, nói không chừng Vũ Thư Anh sẽ mất lý trí, cái gì cũng nói ra vậy thì lập tức xong đời rồi.
Ninh Phượng hào phóng cười cười với Vũ Vân Hân: “Về nước lâu như vậy, vậy mà đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt! Bây giờ gặp mặt ở tình huống này có chút xấu hổ! Mong con đừng trách, dì là mẹ của con, là vợ hiện tại của ba con, dì tên là Ninh Phượng.”
“Xì!” Ninh Phượng nói ra từ “mẹ” kia đúng là một sự sỉ nhục, Vũ Vân Hân cưỡng ép chính mình nuốt lửa giận xuống, hung hăng nắm tay, cắn răng lạnh lùng nói: “Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi thấy bà rất nhiều lần rồi”.
“Đừng tức giận, đây còn không phải vì dì không biết con là con gái của Vũ Thế Kiệt mới như vậy sao! Bây giờ dì đã biết, nhận thức cũng không giống lúc trước. Lần này dì tới là để nói với con về chuyện con của con, phải biết rằng chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu bị truyền ra ngoài, nói không chừng cư dân mạng đào hết chuyện của con lên, đến lúc đó ảnh hưởng đến tập đoàn Vũ Thị chúng ta thì phải làm sao?”
Lời này ngược lại rất có lý. Khuôn mặt của Vũ Vân Hân không còn công kích như trước, bình tĩnh nhã nhặn hỏi: “Không phải do các người truyền ra sao?”
Hai mẹ con người xướng người giật dây như thật.
Dám tin hay không, trí thông minh của Vũ Vân Hân vẫn còn online: “Vậy tại sao chỉ có các người và tôi có video?”
Một câu chất vấn đột nhiên khiến Ninh Phượng sửng sốt một chút: “Bởi vì chúng ta là người một nhà! Đối phương biết quan hệ của chúng ta, cho nên mới gửi cho chúng ta!”
Cái lý do gượng gạo này, bốn bỏ lên năm coi như qua được.
“Lại nói, con của con không nói cho con biết chuyện này sao?”
Vũ Vân Hân lảng tránh mà nói sang chuyện khác: “Muốn tôi rời khỏi Mục Lâm sao? Nằm mơ!”
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với mấy người này, dù sao cũng không thể đàm phán được.
“Con đừng như vậy, sao chúng ta có khả năng làm như thể chử, dì thân là nửa mẹ của con, làm sao cũng phải giúp con giải quyết chuyện này đúng không? Hôm nào con rảnh? Chúng ta cùng nhau một bữa cơm được không? Nghe nói con trai của con rất đáng yêu nha!”
"Không cần! Không thấy ngon miệng"
Cô đã về nước được mấy tháng, bây giờ mới cùng cô ôn lại chuyện xưa không phải quá giả hay sao. Việc Vũ Vân Hân cần phải làm bây giờ là tra rõ ràng chuyện này.
Chờ sau khi Vũ Vân Hân rời đi, toàn bộ biểu cảm của Vũ Thư Anh cũng thay đổi.
Cô ta thấp thỏm lo lắng ngồi xổm xuống trước ghế làm việc của mình, hai tay che lỗ tai lại: “Không được mắng con! Con không biết con sẽ kích động như vậy! Con không thể khống chế nổi tâm trạng của mình! Con vừa thấy Vũ Vân Hân đã thấy nôn!”
“Việc tốt như vậy, rốt cuộc con đã nói gì mà chọc giận Vũ Vân Hân? Con điên rồi sao? Con quên kế hoạch của chúng ta rồi?”
“Me, thật xin lỗi! Muốn con hòa thuận với Vũ Vân Hân, con không làm được!”.
“Không làm được thì chết đi! Đồ vô dụng!” Ninh Phượng không quen nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược vô dụng này của Vũ Thư Anh.
Vũ Thư Anh như một người khác trước mặt bà ta, nhỏ yếu bất lực không có chủ kiến, rất ít người dám tin tưởng, người đang khiếp đảm sợ hãi trước mặt lại là Vũ Thư Anh..
“Mày đứng lên cho tao, bị người khác nhìn thấy thì chết chắc” Ninh Phượng tức giận thở dài ngồi trên ghế salon, phản ứng của Vũ Vân Hân có chút ngoài dự liệu của bà ta.
Vũ Vân Hân về đến nhà, nhìn thấy ba bé con đang ôm nhau ngủ trên giường. Dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu kia, cô không đành lòng đánh thức bọn chúng.
“Dậy đi!”
Vũ Vân Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Màn Thầu.
Cậu mông lung mở mắt ra.
Vì để không hù dọa thằng bé, Vũ Vân Hân ôm Màn Thầu lên.
Đặc biệt dịu dàng khiến Màn Thầu cảm thấy có chút không thoải mái: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Con tin mẹ không?” Lông mày của Màn Thầu nhíu lại, cậu không mở miệng mà yên lặng nhìn cô. “Bé cưng, ngày mười bảy tháng trước con đi đâu?”
"Tim mę."
Đối mặt với câu hỏi của Vũ Vân Hân, cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Trong ba anh em Màn Thầu là đứa ít nói nhất, tính cách hay các phương diện khác đều đặc biệt quái gở.
“Màn Thầu của chúng ta là ngoan nhất! Một mình con đi tìm Búp Bê đúng không?”
"Ừm!” Màn Thầu vẫn duy trì trạng thái chặt
Vũ Vân Hân nhanh chóng mở Internet, không có trên hot search, tạm thời chưa có ai tuyên bố.
“Cảnh sát tới nơi này làm gì?
“Hỗ trợ điều tra Màn Thầu, nghi ngờ Màn Thầu là tội phạm giết người” Tâm trạng của Bánh Bao cũng bị chọc giận: “Không biết ai nói bậy nữa, dám nói Màn Thầu nhà chúng ta là tội phạm giết người”
Màn Thầu yên lặng đứng trước mặt Vũ Vân Hân, thầm chịu đựng những oan ức kia.
Đối với cậu mà nói, người trên toàn thế giới này vu khống cậu cũng được, nhưng Vũ Vân Hân là người đầu tiên không được nghi ngờ cậu.
Cậu cố gắng không chảy nước mắt nhưng vành mắt đỏ, xoay cơ thể nhỏ bé đi, len lén dùng bàn tay nhỏ đầy thịt lên lau nước måt.
“Đừng khóc! Ngoan! Búp bê tin con không giết người, nhưng con có thể nói lại quá trình cho Búp Bê nghe không?”
"Tài xế được thuê đưa con đến gần nhà anh ta, sau đó anh ta nói con là bé con thiên tài dễ thương, muốn bắt con lại mang đi bán với giá tốt. Nói rất nhiều người đều đến đây để tìm con, ra giá rất cao. Sau đó con lại kháng cự nhưng sức con không đủ mạnh, bị anh ta lôi vào trong phòng, lúc đó con thấy anh ta cầm một con dao chĩa về phía con, trong lúc tức giận, con đã lấy một cây gây nhỏ từ trong túi ra, nhắm vào trán của anh ta rồi đập mạnh một cái”
Màn Thầu chỉ là một bé con dễ thương mới lên ba nhưng lại rất quen thuộc với cấu tạo bên trong cơ thể con người.
Cậu đều biết rõ hơn ai khác vị trí nào có thể một đòn lấy mạng.
“Con chỉ đánh anh ta ngất xỉu, con không đánh chết anh ta! Lúc con chuẩn bị rời khỏi còn thăm dò xem anh ta có còn thở không mới chạy! Nhưng mà...
Màn Thầu dừng một chút, nước mắt rưng rưng chảy xuống, nghẹn ngào mím chặt miệng.
“Nhưng mà gì cơ? Bảo bối?” Vũ Vân Vân nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
“Không, không thể nào là ông cụ hại con được! Ông cụ đối xử với con tốt như vậy!” Lời này của Màn Thầu là để Bánh Bao và Há Cảo hoảng sợ: “Em nói ông Mục à?”.
"Vâng! Con đi ra từ trong nhà liền nhìn thấy xe của ông Mục, sau đó người trợ lí kia gọi con lên xe. Lúc ấy xung quanh trăm dặm, không quen thuộc nơi này, hoàn toàn không xác định được phương hướng, hơn nữa điện thoại di động của con đã bị phá hỏng. Con chỉ có thể lên xe.”
“Xong!”
Lòng của Há Cảo như muốn nhảy từ trong cổ họng ra ngoài.
Bánh Bao chán nản thở dài: “Quả nhiên là cha nào con nấy, Mục Lâm Kiên đã hư hỏng, không ngờ là ông Mục mặt người dạ thú lại càng hiểm độc hơn!”
“Các anh thật sự nghĩ là ông Mục hãm hại chúng ta sao?” Màn Thầu vừa nhắc tới cái này, nước mắt giống như mở đập nước, hoàn toàn không dùng được.
Cậu không thể nào chấp nhận được một người đối xử tốt với cậu như vậy để hãm hại người của cậu.
Có thể là bởi vì nhỏ tuổi, thông minh là thế nhưng lại không có mưu tính. Quá đơn thuần nên rất dễ dàng bị người lớn đeo mặt nạ lừa bịp.
“Thật đau lòng mà! Con đã giao con cho một người bạn mới! Mặc dù hơi lớn tuổi một chút, không ngờ là.” Vốn dĩ người quen biết ở chỗ này ít lại càng ít, người có thể hợp với Màn Thầu, ngoại trừ anh em của cậu ra thì chỉ có ông Mục.
“Thế giới của người lớn rất phức tạp!” Vũ Vân Hân nói một câu phá hỏng toàn bộ cảm xúc của Màn Thầu.
Cậu khóc đến thương tâm, cậu thật sự đã đối xử với ông Mục giống như ông nội ruột thịt của mình.
“Đừng khóc! Búp Bê sẽ giải quyết! Đừng lo lắng!”
Điều Vũ Vân Hân sợ nhất đã tới.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ là lúc ấy ông Mục muốn đuổi cô đi lại dùng chiều này.
Con cái chính là mạng sống đối với người mẹ.
Có phải là nếu cô rời đi, ông Mục sẽ thả cho các cô một con ngựa?
Thân là người giám hộ, sáng sớm cảnh sát tới lại không tìm được được Vũ Vân Hân, ban đêm cũng tới một chuyến Vì hỗ trợ điều tra, Vũ Vân Hân đi theo đến cục cảnh sát.
Trong phòng chỉ còn lại hai cậu bé Bánh Bao và Há Cảo.
Các cậu nằm trên ghế sô pha, ôm máy tính mà Màn Thầu để lại, nhìn xem phòng đối diện đã khóa kĩ hay chưa.
"Tại sao ông chú phẫu thuật thẩm mỹ vẫn chưa quay về? Có phải vì biết bố của chú ấy muốn hãm hại chúng ta nên mới phân rõ giới hạn?”
Lòng người khó đoán, cuối cùng bọn nhỏ cũng cảm nhận được hiện thực tàn khốc.
“Em muốn cắt cái thư mời kia đi! Hừ! Người xấu xa!” Há Cảo tức giận lấy thư mời của ông Mục ra cắt thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác: “Đến lúc đó tôi đi theo ông phá quán! Quá xấu xa!”
Phàm là người tình cảm cũng không thể bị phụ lòng, mặc kệ là người lớn hay vẫn là ông cụ nhỏ, một khi bị phụ lòng thì bất cứ tình cảm gì đều rất đau lòng!
"Leng keng leng keng." Chuông của cửa phòng vang lên.
Lệ Thu kéo cái xe rác màu trắng đi thu dọn những đống rác rưởi.
Há Cảo và Bánh Bao nhìn thấy bóng dáng Lê Thu thì nhanh chóng lùi ra phía sau rồi tắt hết đèn đi.
Chỉ cần giả vờ như không có ai thì Lê Thu sẽ không gõ cửa.
Lê Thu là người các cậu sợ nhất, từ sau lần gặp mặt trước đó luôn có cảm giác Lê Thu rất kì quái, như là muốn giết chết các cậu vậy.
“Bác biết Vũ Vân Hân không có ở nhà, Bánh Bao và Há Cảo mau mau mở cửa cho bác gái nào” Giọng nói lạnh lẽo truyền vào bên trong từ bộ theo dõi trên chuông cửa ở bên ngoài.
Bà ta đứng ở trước ống kính, che giấu nụ cười lạnh lùng.
Buông tay đang đấy chiếc xe rác, đến gần cửa phòng, gõ gõ.
“Không phải các cháu thích bác gái nhất sao? Bác gái đến chơi với các cháu đây!” Há Cảo sợ rụt cả cổ lại.
Cậu không thích bác gái, cậu chỉ thích chị gái tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp.
“Đập cửa giả vờ ngủ đi!”
Bánh Bao lôi Há Cảo chạy về phía bên trong cái chăn nhỏ mềm mại của mình, chặn nhỏ che kín người, chỉ cần nhắm mắt lại, toàn thế giới chỉ còn lại mình.
"Cộc cộc cộc!”
Tiếng đập cửa như muốn giết chết nóng nảy vang lên.
Tiếng ma sát liên tục vang lên càng làm hai đứa bé nhíu mày, càng lo lắng: “Oa oa! Em sợ lắm đó!”
Há Cảo sẽ đái dầm vào lúc cậu sợ nhất, cậu mau chóng chui ra khỏi chăn chạy về phía nhà vệ sinh.
“Không được! Chúng ta không thể yếu đuối như thể được! Chúng ta phải đuổi Lê Thu đi” “Ken két!” Vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh mở khóa cửa phòng.
Bánh Bao và Há Cảo quả thật sợ đến mức hồn phách như muốn bay ra ngoài. “Nhanh! Nhanh! Gọi điện thoại cho soái ca!” Há Cảo nói chuyện rất nịnh bợ.
“Bé cưng đáng yêu của bác, các cháu đang ở đâu đó?"
Giọng nói trầm thấp đáng sợ của Lê Thu vang lên trong hành lang tối như mực. Mỗi một bước đi của bà ta giống như đạp lên trái tim của hai cậu bé, nhảy lộp bộp bộp bộp.
“Bác biết các cháu thích bác gái nhất, bác gái mang cho các cháu rất nhiều đồ ăn ngon!”
Cái gọi là đồ ăn ngon chính là một túi rác màu đen.
Trong túi phát ra những tiếng chi chít, đồ vật hơi nhô lên bên trong tạo cảm giác giống như bên trong túi đang chạy loạn. Hai cậu bé đứng trên lầu cảm thấy trái tim như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài.
Hai bàn tay nhỏ đầy thịt nắm chặt tay nhau.
Bởi vì các cậu nhìn thấy Lê Thu mở cái túi kia ra. Năm sáu con chuột nhỏ chạy ra từ trong túi, chạy tán loạn xung quanh..
Cả người Há Cảo run rẩy, một dòng nước nóng chảy xuống dưới.
Cậu không dám lên tiếng, sợ mình bị phát hiện.
Bánh Bao ra vẻ bình tĩnh đứng ở trước mặt cậu, dùng cơ thể nhỏ bé của mình che chắn cho em trai.
Bởi vì cậu là anh trai, anh trai nhất định phải bảo vệ em trai.
Cậu nắm thật chặt cây gậy trong tay, nếu Lê Thu đi lên, cậu sẽ đánh người đàn bà kia thật mạnh.
Lê Thu đã đi đến đầu bậc thang, mắt nhìn lên trên lầu.
“Các cháu ở phía trên đúng không?”
Hai cậu bé ngồi xổm ở hành lang, co lại thành một cục, trong lòng cầu thần bái Phật mong nhanh nhanh có người đến cứu các cậu.
“Hò dô! Một chú chuột nhỏ lên chơi với các cháu nha! Lê Kiện của chúng ta thích nhất là chuột nhỏ, thịt và da của nó đều đã được con chuột nhỏ hôn rồi, nó thích động vật nhỏ như thế, vừa nhìn đã yêu mà!”
Bánh Bao và Há Cảo nghe thấy thì lông dựng thẳng lên, người đàn bà này nhất định là tâm hồn méo mó mà.
“Cộp cộp cộp!” Tiếng bước chân như gần như xa kia khiến người ta sợ hãi.
Khi thì giống như đang đi xa, khi lại đến gần, không khí yên tĩnh xung quanh tiếng cười quái dị của
Ngoài cửa vang lên một âm thanh vang dội như thấy được ánh sáng.
Bánh Bao và Há Cảo nhanh chóng chạy từ trên lầu xuống: “Soái ca! Sao mọi người lại tới chậm như vậy chứ! Thật đáng sợ!”
Đầu bếp khép cửa lại, chú ý tới cánh cửa đã bị hư mất.
“Phải nói với tổng giám đốc Mục mới được, phải thay cái cửa này rồi! Ai làm nó tan ra đây? Đây là khóa điện tử, làm hệ thống tan ra sẽ gây trục trặc, mất tác dụng.”
Bánh Bao tội nghiệp bịt miệng: “Bọn em còn tưởng rằng ngày mai không được nhìn thấy mặt trời”
Sau khi ánh đèn thắp sáng làm ngôi nhà ấm áp sáng sủa lên, dường như nó đã khôi phục dáng vẻ ban đầu. “Đầu bếp, ở đây có sáu con chuột! Anh lấy về nấu canh đi!”
Bánh Bao chỉ vào cái ván bên dưới chân cậu, dùng chân dẫm lên cái giỏ.
Con chuột to như nắm tay bị cậu dùng gậy đánh ngất xỉu. Bởi vì hai em trai của cậu đều sợ chuột nên cậu không thể sợ, nhất định phải nhanh nhẹn, chuẩn xác và hung ác.
“Vừa có một tên biến thái tới! Đêm nay các anh có thể bồi thường cho bọn em không?"
Đầu bếp nhìn xung quanh một chút theo bản năng, cầm điện thoại di động lên lập tức báo cáo tình huống cho Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên đã căn dặn, gặp được bất cứ chuyện gì khẩn cấp nhất định phải báo cho anh biết.
“Yên tâm! Đợi lát nữa có bảo vệ đến bảo vệ các em!”
“Búp Bê của các em và Màn Thầu đâu rồi?”
Bánh Bao và Há Cảo nhớ trước khi ra ngoài Vũ Vân Hân đã dặn đi dặn lại, bởi vì liên quan đến ông Mục nên chuyện này nhất định không được để cho Mục Lâm Kiên biết.
“Đi làm móng rồi!”
“Vậy à! Vậy thì bọn anh ở đây với các em một chút.”
Rất nhanh sau đó đã có người đến lắp đặt lại cửa phòng một lần nữa, mật mã khóa cũng đổi. Vì lý do an toàn, bọn họ còn cẩn thận lắp đặt thêm một tầng cửa inox chống trộm.
Há cảo ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa sổ đang mở ở sau lưng.
Cảnh tượng kì quái vừa rồi của Lê Thu làm cậu luôn có cảm giác có người trên cửa sổ này.
Trong đêm, Bánh Bao và Há Cảo cuộn mình trong chăn, tìm kiếm sự kiện mười năm trước của phòng trọ này.
Cho đến nay, mảnh đất này cũng không quá yên bình.
Năm đó là lúc những phòng ốc này được rất nhiều người mua lại, bây giờ bởi vì ở gần bờ sông, mặt khác, giao thông lại tiện lợi, rất nhanh đã trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều nhân công vào thành phố.
Cách trung tâm thành phố không quá xa, tiền thuê lại rẻ.
Mặc là cư dân ở đây đã lại giống như tượng, có thể vào ở.
Một vài công dân cơ sở sinh sống trong thành phố muốn tốn chút tiền lẻ đã đi thuê nơi này.
Mới đầu, những nhà lầu mới xây này rất mới, hoàn cảnh cũng không tệ, rất nhanh đã thuê xong.
Mỗi lần có người đến hỏi phòng ở thì hoàn toàn không còn phòng trống.
Cho đến tận tám năm trước, ở nơi này xảy ra một vụ án mạng, từ đó về sau, nhà bên này đã giảm sút lớn.
Toàn bộ khu dân cư xuống cấp ròng rã thời gian ba năm, sau khi chủ nhà cải tạo trang trí một lần nữa mới có một chút sức sống.
Sau đó, nơi này mới được khai phá, một con đường lớn chạy dọc theo bờ sông, các chủ cho thuê phòng nổi dậy mới nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc phồn vinh như bây giờ.
Nhưng cái án mạng kia lại vừa
Bánh Bao để máy tính bảng xuống, chú ý Há Cảo đã dựa sát bên mình, bàn chân nhỏ đang run rẩy.
“Há Cảo, đừng sợ! Đập cửa không nhìn, được không?” Há Cảo lúng túng rụt chân ngắn về: “Tại sao Búp Bê vẫn chưa quay về?”
Rất nhanh đã đến một giờ sáng. Cậu không nói, Bánh Bao cũng không chú ý đã trễ như vậy rồi. “Có thể là có có chuyện gì xảy ra không? Cũng không gọi một cuộc điện thoại nào?
Nói như vậy, hai đứa bé liền thấy sốt ruột.
Dưới lầu, đầu bếp không hề rời đi, đang báo cáo cho Mục Lâm Kiêu: “Tổng giám đốc Mục, bây giờ cô Vũ đi làm móng tay vẫn chưa về”
Rõ ràng là đang nói dối.
Mục Lâm Kiển lập tức phái người đến lục soát.
Mấy người đầu bếp đi đến trước mặt Bánh Bao và Há Cảo: “Bé con dễ thương, vì an toàn của Búp bê nhà các em, xin các em Ỗnói thật là cô ấy đã đi đầu cho bọn anh biết
Há Cảo kéo kéo góc áo của Bánh Bao, lui một vạn bước rồi nói cũng chỉ có Mục Lâm Kiên có thể giúp các cậu.
Nhưng Mục Lâm Kiên là con trai của ông Mục. “Ầm ầm ầm!”.
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
“Ai đổi khóa cửa nhà tôi rồi?” Vũ Vân Hân mở một hồi lâu vẫn không mở được cửa.
“Có phải nhà chúng ta bị phong tỏa không?” Màn Thầu lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên bị mấy chú cảnh sát thẩm vấn, trận chiến kia làm cậu sợ đến choáng váng.
“Không thể nào! Vụ án còn chưa điều tra ra, phong tỏa nhà chúng ta làm gì?
Thật ra thì trong tay mọi người chỉ có đoạn video kia, có thể có rất nhiều loại tình huống nên chứng cứ không đủ, vậy nên sau đó mới cho hỗ trợ điều tra ra ngoài.
Bánh Bao mở cửa, nhìn thấy Vũ Vân Hân đã mấy giờ không gặp thì bật khóc nức nở.
Cậu hoảng sợ cả một buổi tối, mặc dù không hề khóc nhưng cậu vẫn còn là con nít.
Chỉ có trước mặt người thân thiết nhất mới thể hiện mặt mềm yếu nhất của mình.
"Sao vậy?” Vũ Vân Hân đau lòng ôm cậu. “Lê thu tới! Thật đáng sợ! Bà ta còn thả chuột vào nhà chúng ta”. Vũ Vân Hân vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy mấy người đầu bếp kia mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần lo lắng đầu cô Vũ. Chúng tôi đều ở dưới lầu, sau này là lầu trên lầu dưới, cần gì có thể tới tìm chúng tôi bất cứ lúc nào”
Thân là một người mẹ đơn thân, thật ra bất lực nhất là khi để con trong nhà mà không có người trông nom, bản thân còn phải nuôi sống gia đình.
“Màn Thầu, em có sao không?” Bánh Bao và Há Cảo đau lòng nhìn em trai nhỏ nhà mình.
“Màn Thầu, mới có mấy tiếng không gặp, sao lại gầy đi rồi” Há Cảo sờ sờ khuôn mặt đầy thịt của em trai.
Nhanh chóng lấy đùi gà lớn trong tủ lạnh ra hâm nóng cho cậu.
Bánh Bao bưng một cốc sữa tươi lên cho cậu: “Uống một cốc ủ ấm cơ thể trước”.
“Cảm giác tình hình cũng không nguy lắm” Màn Thầu ngồi trên ghế sô pha, tay bưng cốc sữa bò, thở phào.
Vũ Vân Hân buồn phiền nhăn mày lại.
Bây giờ là chứng cứ không đủ, nhưng
Sáng sớm mở cửa ra, ba đứa bé liền sợ hãi núi phía sau Vũ Vân Hân. Bọn họ còn chưa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Mục Kiền Lâm lạnh lùng đứng ngoài cửa, Lục Tâm ở phía sau còn giúp anh xách hành lý.
Đây là dấu hiệu của việc sắp đi công tác.
"Chú phải đi sao?" Ba đứa bé khẽ nói, trùm đầu vào cái áo khoác thật dày.
"Hy vọng chú đi à?" Mục Lâm Kiên thờ ơ nói.
"Vô cùng" Há Cảo thốt lên.
Mục Lâm Kiên vốn dĩ định xoay người mở rộng cửa, kết quả cả người đều cảm thấy buồn phiền, anh lấy tay với hành lý Lục Tâm đang cầm, kiêu hãnh đi về phía cầu thang.
Ba đứa bé vẫy tay chào anh: "Tạm biệt!"
Anh không nhìn lại, hành lang hẻo lánh trông đặc biệt vắng vẻ. Mỗi bước đi càng xa càng làm Vũ Vân Hân rối rắm.
"Cái kia, khi nào anh về?"
Câu nói của Vũ Vân Hân làm anh dừng lại, cô đây là đang quan tâm anh sao?
"Nếu như nói rất lâu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?"
"Không thể" Mục Lâm Kiên lạnh lùng từ chối.
Lục Tâm choáng váng, tám giờ tối qua Mục Lâm Kiên đã đi họp ở nước ngoài và lập tức lên máy bay về nước là vì có thể gặp Vũ Vân Hân vào buổi sáng.
Vậy mà bây giờ anh lại từ chối!
Vũ Vân Hân đi tới: "Không đến hai phút đầu"
"Một phút ba trăm tỷ, hai phút sáu trăm, em đền nổi không?" Mục Lâm Kiên đi thẳng mà không quay đầu lại.
Âm thanh của giày cao gót dần xa làm anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Mục Lâm Kiên đúng là không có chút tiền đồ, chỉ vì câu nói của một cô gái liền khiến tim anh nhẹ dạ mà đập thình thịch.
"Tôi có chuyện gấp muốn hỏi anh" Vũ Vân Hân vịn vai anh.
Vóc dáng cường tráng, cảm giác vô cùng rắn chắc, khi quay người hormone nam tính của Mục Lâm Kiên như bao trùm lấy cô.
Anh lạnh lùng nhìn cô:" Ngủ cùng tôi?"
Vốn dĩ Vũ Vân Hân đang nghĩ sẽ nói chuyện đàng hoàng nhưng nghe câu đấy xong thì lập tức nổi trận lôi đình.
"Anh đừng có khốn nạn như vậy được không? Bây giờ tôi chỉ muốn bàn chuyện công việc với anh."
Lục Tâm giải thích: "Cô Vân, cô đừng hiểu lầm! Không giống như cô nghĩ đâu, vừa nãy tổng giám đốc Mục mới vừa đáp chuyến bay đêm trở về, bây giờ chúng tôi thật sự cần được ngủ, nếu không cuộc họp buổi chiều hỏng mất"
"Anh mới vừa ngồi máy bay về?" Vũ Vân Hân quan sát anh một lượt: "Tôi cứ nghĩ anh đi công tác. Thiệt tình! Hai người ta lo lắng muốn chết!"
Vậy là vẫn còn nhiều thời gian, Vũ Vân Hân buông lỏng tay ra.
Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, Mục Lâm Kiên quyết không chịu thua nhanh chóng giữ chặt tay cô: "Không nói sao, tối nay tôi bay tiếp đó"
"Đêm nay tổng giám đốc Mục quả thật còn phải ra ngoài một chuyển
"Bỏ đi, bây giờ tôi nói! Anh có còn nhớ chuyện bốn năm trư không?"
Vốn là có đánh chết Vũ Vân Hân cô cũng không muốn nhắc đến, nhưng tình hình hiện tại cấp bách, không thể không nhắc tới.
Mục Lâm Kiên thích thú nhướng mày: "Chuyện gì xảy ra vào bốn năm trước?"
Anh thả hành lý xuống, ngang nhiên bước đến gần cô: "Không nhớ rõ."
Hơi thở tràn ngập nguy hiểm, Vũ Vân Hân vội lui về phía sau.
"Chính là buổi tối hôm đó!" Vũ Vân Hân lập tức đỏ mặt.
"Mong em nói rõ một chút."
Anh giống như đang cố