Mấy đứa nhỏ không nhận ra đã có người bắt máy.
“Em biết ngay là anh ta còn lưu mà!” Di động bị Màn Thầu ấn một cái, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh bị xóa đi.
“Lại nói! Sao anh lại muốn**?”
Bánh Bao dùng gậy gỗ nỏ chỉ vào cổ anh ta.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết!” Gò má bảo vệ ửng hồng, nắm chặt điện thoại rồi kiêu ngạo rời đi.
Lúc này, Mục Lâm Kiên đang dùng camera nhìn về phía phòng bảo vệ, rất nhanh đã tìm ra người đàn ông này.
Anh xem lại video một giờ trước, nhìn thấy cảnh lúc nấy.
Mục Lâm Kiên đột nhiên nói ra hai chữ, khiến Lục Tâm cảm thấy kinh ngạc: “Ai **?”
“Bắt tên đó lại cho tôi” Giọng nói như muốn bó chết người khác.
Vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức hành động.
Dám ** người phụ nữ của anh ta? Bảo vệ dưới tầng tức giận đi về phía phòng nghỉ ngơi, cửa phòng còn chưa kịp đóng mà đã bị người ta đá văng ra.
Hai đầu gối của anh ta đã bị vệ sĩ đá quỳ trên sàn nhà.
“Xin lỗi! Tổng giám đốc Mục! Là tôi sai! Đều là tôi sai!” Anh ta biết tình hình không ổn, nên quỳ trên sàn không ngừng xin tha.
Mục Lâm Kiên tức giận xoay người, lạnh lùng nghiêm túc đi đến.
Cặp giày da sáng bóng, dưới ngọn đèn có vẻ lạnh lẽo, dường như bị Mục Lâm Kiên giãm một cái thì sẽ tan xương nát thịt.
“Bức ảnh!” Mục Lâm Kiên giận dữ.
“Tôi xóa mất rồi!” Bảo vệ run lẩy bẩy.
“Ai cho phép cậu xóa?” Mục Lâm Kiên nắm tóc anh ta.
“Lúc nãy gặp phải ba đưa nhỏ, họ bắt tôi xóa, nên tôi…” Bảo vệ đột nhiên nhận ra được không đúng, tại sao anh ta phải nghe theo ba đứa nhỏ đấy?
“Cái gì?”
Mục Lâm Kiên kéo mạnh một cái, trực tiếp đập đầu anh ta xuống sàn nhà: “Tại sao **2”
Vốn anh ta chỉ tiện miệng nói cho Tuyết Nhi biết, ai biết mình lại biến thành chủ mưu chứ.
“Tuyết NhiI”
“Chụp ảnh để làm gì?” Lời của Vũ Vân Hân khiến bảo vệ đang quỳ trên sàn nhà kinh ngạc đến ngẩn người.
Anh ta năm mơ cũng không ngờ, mình lại rơi vào tay Vũ Vân Hân .
Thật ra tất cả đều là cái bẫy, chỉ là Vũ Vân Hân hiểu mình không có năng lực tra hỏi tên này, nên chỉ có thể mượn sức mạnh của Mục Lâm Kiên.
“Bởi vì chuyện của Hoàng Hà” Bảo vệ ấp úng.
“Chuyện gì?”
“Chuyện này…”