Sáng sớm, Lục Tâm đúng giờ xuất hiện trước phòng trọ, sau khi đẩy cửa không thấy Mục Lâm Kiên, chắc hẳn tổng giám đốc Mục đã thành công vào nhà của cô Vũ rồi.
Chiến thuật của vợ này của tổng giám đốc Mục cao minh thật đấy, chỉ mới một ngày đã thu được vào trong túi rồi.
"Két!"
Cửa phòng đổi diện đột nhiên mở ra, trên mặt Vũ Vân Hân hiện lên vẻ hờn dỗi, mà khuôn mặt đẹp trai kia của Mục Lâm Kiên....
Lại có thêm năm ngón tay!
Lục Tâm vội vàng bước tới, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đáng sợ kia: “Tổng giám đốc Mục, anh không sao chứ?” “Liên quan đến anh à!”
Mục Lâm Kiên buồn bực đi về phía đối diện, thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài, không nói tiếng nào đã xuống lầu, lên xe rồi chạy đến công ty.
Vợ chồng son cãi nhau à?
Vũ Vân Hân đến công ty muộn hơn một bước so với Mục Lâm Kiên.
Vừa vào cửa công ty, những đồng nghiệp đi xung quanh đều nằm cho cô một ánh mắt khác thường.
Vũ Vân Hân vô thức nhìn về phía khăn lụa mình buộc trên cổ, rõ ràng cô đã che rất kỹ rồi mà, chắc chắn không thấy dấu hôn đâu.
“Không ngờ lại là người như vậy, quả nhiên nữ cường nhân đều có thủ đoạn!” Mấy cô đồng nghiệp đi qua cố ý châm chọc cổ.
Lời này giống như đang cố ý nói cho cô nghe.
Cửa thang máy vừa mở ra, rất nhiều người vội vàng đi vào, chen chúc nhau trong thang máy, Vũ Vân Hân lại giống như bị cô lập, mỗi người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không hề chào đón cô đi cùng một thang máy.
Cô đành yên lặng đứng đó, mới đầu định bước chân lên, nhưng lại vô ý lùi về phía sau một bước, chờ chuyển tiếp theo.
Chuyến thang máy khác đồng thời chạy xuống tầng 1, cửa vừa mở ra, mấy người lễ tân từ căn tin tầng ba đi xuống thấy Vũ Vân Hân đứng đó, không khỏi che miệng cười trộm.
"Cậu thấy không? Xinh đẹp gọn gàng như thế là đều dựa vào bán cả đấy! Nói không chừng chiếc xe kia cũng do bán mà có đấy”.
“Cậu đừng nói nữa, trước kia cô ta vừa vào, tớ đã biết ngay bối cảnh của cô ta không đơn giản mà! Không ngờ thật sự không đơn giản, sức của xe buýt đúng là mạnh hơn chúng ta rất nhiều”.
“KHông phải cái chức giám đốc kia cũng do ngủ mà được đẩy nha! Dù sao quen biết nhiều người có tiền, đương nhiên làm tiểu tam của người ta nhiều tiền hơn, lần trước tôi thấy một tin tức, một ngày của tiểu tam tầm tám mươi triệu đây. Loại rùa biển như cô ta, nói không chừng còn hơn đó...!” .
Mấy cô ta không hề thấy ngại ngùng chỉ trỏ trước mặt Vũ Vân Hân, giống như sợ Vũ Vân Hân không biết mấy tin đồn này.
Vũ Vân Hân hít thật sâu một hơi, làm như không sao đi vào thang máy.
“Cô nói cô ta có bị bệnh truyền nhiễm không...!Xem ra những thứ cô ta đã từng tiếp xúc, tốt nhất không nên đụng vào, tránh việc lây bệnh!” Mấy người trước quầy lễ tân cười cười, ánh mắt trào phúng nhìn Vũ Vân Hân trong thang máy.
Dường như cô càng không lên tiếng, mấy người kia sẽ càng nói lời khó nghe hơn.
Cửa thang máy dần dần khép lại, giọng nói mấy cô gái này cũng càng to hơn, như sợ có khe hở chết kia, Vũ Vân Hân nghe nghe thấy mấy người này đang tiếp tục bàn tán.
Đột nhiên, cửa thang máy mở ra lần nữa. Vũ Vân Hân ấn nút xuống, thang máy dừng lại nơi tầng 1.
Mấy người phụ nữ kia đều kinh ngạc nhìn Vũ Vân Hân.
Vừa rồi cô còn nhẫn nhịn vì không muốn mấy người này mất mặt, nếu bây giờ còn nhịn nữa, đúng là quá không cho bản thân mình mặt mũi rồi.
Cô ngạo nghễ từ trong thang máy đi ra ngoài, sau đó bước tới trước mặt mấy người phụ nữ: “Cô nói sợ lây bệnh ai?”
Không phải sợ cô bị bệnh sẽ lây cho mấy người này à?
Vậy cô sẽ càng tới thật gần để lấy chết bọn họ, không thể để mấy mụ này nói nhảm lãng phí tài nguyên của công ty, không khí của trái đất.
“Cô...Làm gì vậy! Chúng tôi cũng đều điểm danh chỉ mặt ai, chẳng lẽ cô thừa nhận là mình hả?" Mấy cô gái lễ tân cuống quít lui về phía sau, đối mặt với Vũ Vân Hân hùng hổ như vậy, khi thể vừa rồi cũng lập tức suy yếu.
“Tôi không quen nhìn các người nói chuyện phiếm trong giờ làm, nếu rảnh như thế, vậy tất cả đến tố năm đi, cả đám đi đàm phán hạng mục luôn cho tôi!”
Để một người đã quen làm việc trong công ty đi ra ngoài đàm phán hạng mục, chuyện này còn khó hơn cả lên trời.