Người qua đường tò mò nhặt giấy vụn trên đường lên xem.
Vũ Vân Hân quay đầu xe lại, nhìn lướt qua giấy vụn trên đường.
Đó là chữ của Bánh Bao, phía trên viết n số xe.
Cô dùng di động chụp lại rồi gửi bảng số xe kia cho Mục Lâm Kiên, nói: “Bánh Bao ở trên xe này”
Lúc này, Mục Lâm Kiên đã sắp xếp người chờ sẵn ở các chốt đèn xanh đèn đỏ.
Những vệ sĩ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Mục Lâm Kiên, Bánh Bao đã quá quen thuộc rồi.
“Sao lại đông người vậy?” Bác sĩ đột nhiên quay đầu nhìn thấy xe Vũ Vân Hân đang theo sát ngay phía sau: “Mày đã mật báo sao?”
Bánh Bao sửng sốt, thấy phía trước sắp đến đèn xanh đèn đỏ, đến lúc đó vệ sĩ sẽ ngăn xe lại.
Tay cậu đặt trên dây an toàn, chỉ cần dừng xe lại thì cậu sẽ phải xuống xe.
Số đèn xanh nhảy như kéo cả trái tim Bánh Bao xuống theo.
Mười! Chín! Tám!
Dần dần…
Đèn xanh thật sự nhảy sang đèn đỏ.
Cuối cùng Vũ Vân Hân đã đuổi kịp ngay phía sau.
Cô lái xe thẳng sang lề đường, sẵn sàng để chặn chiếc xe kia bất cứ lúc nào.
“Thằng nhóc thối này mày dám lấy giấy mật báo sao? Tao biết ngay mà, tự dưng muốn ra ngoài thì ra là có âm mưu” Hình tượng nhẫn nhịn bao ngày qua của vị bác sĩ kia cuối cùng cũng lộ ra dấu vết, dáng vẻ hung dữ, độc ác cầm chặt tay lái, nói: “Tao cảnh cáo mày, đừng mong rời khỏi đây”
Nói xong ông ta lấy trong túi áo ra một con dao phẫu thuật.
Ở trong xe Vũ Vân Hân thấy cảnh tượng như vậy.
“Chết tiệt vô liêm sỉ! Dám uy hiếp con tôi?” Vũ Vân Hân không thèm quan tâm nữa, bất ngờ nổ máy nhắm ngay đầu xe bác sĩ kia.
Một cú va chạm mạnh và có lực khiến bác sĩ kia bị mất thăng bằng làm rơi con dao phẫu thuật trong tay.
Vũ Vân Hân hạ cửa kính xe xuống, tức giận quát: “Đồ chó kia, xuống xe ngay cho tôi!”
Bác sĩ trợn mắt nhìn, đáp: “Đừng có phá hỏng chuyện tốt của tao!”
Nói xong, đạp chân ga xuống.
Xe lao qua đèn đỏ.
Mấy chiếc xe đuổi theo sát phía sau đã không kịp cản lại.
Với tốc độ điên cuồng đó khiến Bánh Bao ngồi trên ghế phụ lái như bị mất hồn.
Cậu sợ hãi cầm thật chặt dây an toàn, nước mắt chảy ra, khóc nói: “Tôi không muốn chết! Ông là loại đàn ông chó chết, ông muốn chết thì chết một mình đi, sao còn kéo tôi theo chứ! Búp Bê cứu con!”
“Câm miệng!” Bác sĩ tức giận quát to.
Xe phóng như điên, qua kính chiếu hậu cuối cùng đã bỏ xa đoàn xe phía sau.
Ông ta vội vàng giảm tốc độ xe, thờ ơ nhìn Bánh Bao bên cạnh, nói: “Cho mày sống vài ngày, mày lại định bán đứng tao à? Đúng là thằng khốn không có đầu óc!”
Nói xong, ông ta định dừng xe sang bên cạnh để nhặt dao phẫu thuật lên.
“Két két két!”
“Đừng đâm vào Búp Bê! Tôi cầu xin ông đấy!”
Bánh Bao vừa khóc vừa năn nỉ.
Bác sĩ cười nham hiểm, tốc độ xe đã tăng lên hàng trăm kilomet trên giờ.
Chỉ cần trực tiếp va chạm thì chắc chắn sẽ đánh bay chiếc xe của Vũ Vân Hân.
“Đừng mà!”