“Ngoài ra chúng tôi còn tra xét những người ra vào công ty trong ngày hôm nay thì phát hiện có một nhóm thợ trang trí tới, vì vậy chúng tôi đã điều tra kĩ bọn họ thì thấy một người nhìn khá quen. Tổng giám đốc Mục, anh có còn nhớ người đã để một chiếc áo mưa bốc mùi trong căn hộ không?”
Mục Lâm Kiên chưa từng mở nó ra, nhưng mà Lục Tâm đã mang đến và đặt nó ở đó, sau đó bận quá Mục Lâm Kiên liền quên mất.
Lục Tâm nhớ lại vị trí đặt chiếc áo mưa, lật ra tìm một lúc: “Không thấy đâu cả”
Cũng vì đã từng xem qua chiếc áo mưa ấy nên trên người anh ta có một mùi khá khó chịu.
Anh ta xoay người, nhìn thấy bàn uống nước vô cùng bừa bộn, anh lập tức toát mồ hôi.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng bước đến.
Lục Tâm vội vàng đến trước mặt anh, cười gượng: “Không thấy đâu.
Xem ra có kẻ nào đó đã lấy đi mất. Tổng giám đốc Mục, hay là chúng ta xem thử camera giám sát xem.”
Từ trước đến giờ Mục Lâm Kiên có bệnh thích sạch sẽ, nếu nhìn thấy cái bàn bẩn thỉu này, tất nhiên anh ta sẽ…
Ánh mắt lạnh lùng của anh đã để ý đến chỗ cái bàn.
Sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ.
“Ba đứa trẻ vẫn còn nhỏ, anh không cần thiết phải so đo với bọn chúng”
Khuôn mặt Mục Lâm Kiên lạnh lẽo, trong người dường như có một ngọn lửa đang bùng lên dữ dội. Trong giây lát anh lại nghĩ đến chuyện ba đứa nhóc không cho anh đến gần Vũ Vân Hân.
Anh tức giận gọi điện thoại cho Vũ Vân Hân: “Dẫn ba đứa trẻ quay lại đây ngay lập tức, nếu không em tự gánh lấy hậu quả”
Giọng nói nghiêm khắc như muốn đóng băng cả bầu không khí.
Lục Tâm đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, nói nhỏ: “Bọn trẻ mới có ba tuổi, phá phách một chút cũng là chuyện bình thường, Tổng giám đốc Mục, anh không nên so đo với chúng. Hơn nữa có phải cô Vân cũng không biết chuyện này đúng không?”
Mục Lâm Kiên không nói gì đi đến cửa thang máy chờ bốn mẹ con họ quay lại.
Cửa thang máy vừa mở, bốn mẹ con từ bên trong bước ra.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em bảo ba đứa nhỏ dọn dẹp sạch sẽ cái bàn này cho tôi.”
Từ trước đến giờ anh không thích đám trẻ con, bây giờ anh đã nhượng bộ thường xuyên chăm sóc quan tâm đến ba đứa nhóc. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thay đổi, không ngờ ba tên nhóc này lại ngày càng không thích anh.
“Vào đây” Mục Lâm Kiên giống như một người cha nghiêm khắc, giận dữ gầm lên.
Ba đứa trẻ sợ hãi trốn sau lưng Vũ Vân Hân.
“Làm sao vậy? Sao anh lại lớn tiếng với bọn trẻ?” Vũ Vân Hân che trở cho bọn trẻ, đối mặt với Mục Lâm Kiên.
Chán sống rồi phải không? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”