“Không nhìn thấy mấy đứa trẻ đâu cả” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ chỗ ngã rẽ.
Vũ Vân Hân đột nhiên dừng lại.
Ở đăng xa là một người đàn ông mặc bộ trang phục màu đen, thân hình cao lớn vạm vỡ, vóc dáng khá giống với người đàn ông lần trước cô gặp ở bệnh viện.
Người này mặc quần áo bịt kín mít không để lộ ra bất kì chỗ nào, chất liệu quần áo cũng là một loại vải giống áo mưa.
Chỉ thấy người đàn ông đó không ngừng lặp lại một câu nói vào.
trong điện thoại: “Không nhìn thấy bọn trẻ”
Chẳng lẽ bọn họ đến để bắt ba đứa con của cô?
“Không biết ai mang bọn chúng đến” Giọng nói của người đàn ông này vô cùng chán nản, dường như bị người ở đầu dây bên kia chửi âm lên.
Người đó chỉ biết cúi đầu cung kính, không dám cãi lại.
“Vậy bây giờ bọn tôi sẽ rút lui”
Nói xong hắn ta lại cất điện thoại vào trong túi.
Sau đó bọn họ xoay người đẩy mấy cái xe chất đầy thùng giấy rời đi.
Mấy cái thùng này rất giống mấy cái thùng giấy mà Vũ Vân Hân đưa bọn trẻ đến phòng kho.
Ngay lập tức trong lòng cô hoảng loạn.
Xem ra cô và ba đứa nhỏ đã bị người khác theo dõi từ lâu.
Người đàn ông đẩy mấy cái thùng giấy vào trong xe tải, nhìn hắn ta vận chuyển mấy cái thùng dễ như trở bàn tay, dường như bên trong không có gì cả.
Tổng cộng có ba cái thùng giấy…
Vũ Vân Hân đột nhiên nhớ ra, bọn trẻ cũng sử dụng ba cái thùng giấy giống y hệt nhau.
Mà ba cái thùng này lại rất giống với ba cái đó, Vũ Vân Hân khiếp sợ.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh biển số xe.
Cảm giác mãnh liệt này nói cho cô biết, người đàn ông trước mặt là người ở bệnh viện lần trước.
Thế thì ai đã để áo mưa trong căn hộ của Mục Lâm Kiên?
Cô thấy Mục Lâm Kiên không nhắc tới nó, có khi đến cả Mục Lâm Kiên cũng không biết.
Liệu sẽ có ai cố tình muốn đánh lạc hướng của cô, trong nháy mắt tạo ra bằng chứng giả khiến cô nghi ngờ Mục Lâm Kiên?
Nghĩ đến đây Vũ Vân Hân thở phào nhẹ nhõm, còn may cô chưa xúc động chạy đến chất vấn Mục Lâm Kiên.
Xe lái ra khỏi công ty từ cửa sau.
Vũ Vân Hân nhìn thấy chiếc xe đã đi xa thì chạy tới.
Cô tiến lên phía trước cẩn thận chụp ảnh vị trí mà người đàn ông lúc nãy đã đứng, không bỏ sót bất kì dấu vết nào.
đứa nhỏ thì cô cũng không biết nên đi tìm chúng ở đâu.
Theo thang máy ngày càng lên cao, tim cô càng đập nhanh hơn, suy nghĩ khẩn trương trong lòng khiến cô hơi khó thở.