Ting ting ting!
Điện thoại trong túi của Vũ Vân Hân vang lên.
Mục Lâm Kiên đẩy tay ra mò vào. Các ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại di động của Vũ Vân Hân rồi ném vào vách tường sát cửa nhà vệ sinh.
“Anh!” Vũ Vân Hân trừng mắt.
“Lo chuyện quan trọng trước đi!”
Rồi anh quyết liệt áp bức cô, đè lên đôi môi ấy một lần nữa.
“Chờ…” Vũ Vân Hân bị ép đến chẳng thế thở nổi.
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đến gần. Toàn thân cô cứng đờ.
“Tổ trưởng, cô đang ở trong đó sao?”
Giọng nói của Hoàng Linh càng ngày càng gần ‘Vũ Vân Hân chớp lấy cơ hội dừng lại, ấn tay của Mục Lâm Kiên xuống. “Suytl”.
Ting ting ting! Âm thanh lớn đến hù người của điện thoại truyền qua bức tường Hoàng Linh nghe thấy âm thanh đinh tai của điện thoại, tò mò đi đến sát nhà vệ sinh.
Bấy giờ, Hoàng Linh đang ở sát vách nghe thấy âm thanh xả nước lớn: “Tổ trưởng, cô đang đi vệ sinh hả?”
Chết dở! Cô ấy vẫn chưa đi!
Bây giờ cô bị ép đến nỗi mặt đỏ tim run.
Hai tay cô điên cuồng níu lấy nhau.
Mục Lâm Kiên nhìn vẻ mặt ngại ngùng đáng yêu ấy, khoé miệng dâng lên nụ cười đắc thăng. Càng trêu chọc cô, anh càng nghiện.
“Ưm~”
Vũ Vân Hân bị bắt phải lên tiếng, vốn chẳng phải để đáp lại lời Hoàng Linh, mà chỉ là tiếng kêu bị Mục Lâm Kiên bắt phải thốt lên.
“Suyt! Ngoan nào”
Mục Lâm Kiên hứng thú hôn lên môi cô một lần nữa, cố ý để tay cô lên lồng ngực của mình, để cô có thể cảm nhận được sự ấm áp điều đó khiến thân thể cô nóng lên.
“Á!” Ở bên ngoài có tiếng rít lên.
“Hoàng Linh! Hoàng Linh!” Vũ Thư Anh sốt ruột hô hoán.
Hoàng Linh nhanh chóng chạy đến từ nhà vệ sinh: “Sao vậy, cô Anh?”
“Hồi nấy tôi thấy Vũ Vân Hân!”
Hoàng Linh làm bộ trưng ra vẻ mặt ngờ vực: “Đây là tầng mười ba, việc nhìn thấy tổ trưởng Vân không phải quá đổi bình thường hay sao?”
Vũ Thư Anh chợt sững sờ.
“Đúng vậy đó!”
Đúng lúc ấy Vũ Vân Hân đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Bộ trang phục quen thuộc kia doạ cô đến trợn trừng hai mắt.
“Đó… đó… Người đó không phải… là tổ trưởng của mấy người chứ?”
Vũ Vân Hân đi cùng Mục Lâm Kiên ngay sau lưng.
Hai người bước rất nhanh, đi thẳng đến thang máy nghiệp vụ.
Lúc Hoàng Linh dõi mắt về hướng ấy, trước mặt đã chẳng còn bóng dáng ai: “Chỗ đó làm gì có ai đâu! Làm gì có! Tôi vừa mới vào nhà vệ sinh nữ mà. Nhà vệ sinh nữ không có ai hết đó!”
Vũ Thư Anh điếng người nhìn Hoàng Linh: “Đúng vậy nhỉ? Cô vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Vậy thứ tôi vừa nhìn thấy… là quỷ hả?”
“Vậy tại sao Mục Lâm Kiên lại bước ra từ nhà vệ sinh nữ?”
Chương 322: Một khắc ảo ảnh
“Tổ trưởng Vũ, có phải mấy ngày nay cô đã gắng sức quá rồi không? Sao hôm nay tôi cứ cảm thấy cô không khoẻ vậy?”
“Không có!” Lòng bàn tay của Vũ Thư Anh giờ đây đã ngập tràn mồ hôi. Thật sự là vì nghỉ ngơi không tốt sao?
“Chính xác là như vậy! Cái này Ninh Uy đưa cho tôi hôm trước để tan làm tôi đưa cho cô. Nhưng trước giờ tan làm tôi có việc phải đi trước, không thể giao cho cô đúng hẹn.”
Nghe đến cái tên Ninh Uy.
Vũ Thư Anh nhìn còn không muốn chứ nói chỉ đến chuyện cầm lấy tập tài liệu trên bàn kia.
“Tổ trưởng Vũ! Có cảnh sát tìm cô ở đại sảnh!”
Cảnh sát đến, Vũ Thư Anh đã trở thành đối tượng bị mọi người đàm tiếu ngay.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Ninh Uy thì ai cũng biết rõ. Thế nhưng cái chết ấy thì có liên quan gì đến Vũ Thư Anh này?
Theo lẽ thường tình thì không phải nên tìm gặp Vũ Vân Hân sao?
Nhưng mà từ dạo ấy đến nay Vũ Vân Hân vẫn chưa xuất hiện trở lại Cô ta hít một hơi thật sâu, tay vo chặt thành nằm đấm.
Trước đó, cô ta đã đi đến nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Ninh Phượng. “Mẹ, phải làm sao bây giờ? Cảnh sát đến tìm con kìa* “Bình tĩnh nào. Con không giết Ninh Uy, cùng không có làm gì Vũ Vân Hân hết. Con sợ sệt cái gì chớ?”
Vũ Thư Anh cứ muốn nói lại thôi. Trong lòng cô ta bồn chồn không thể yên tâm. Sợ cảnh sát có thể hỏi thêm vài câu, cô ta vội vã nói ra tất cả mọi chuyện. Trang này chuyên đi ăn cắp.
“Con chỉ cần nói không biết rõ là được rồi.
Những chuyện khác đừng hé mồm ra. Nếu không nữa thì cứ nói: Có chuyện gì cứ làm việc với luật sư của tôi. Vậy thì không được rồi. Con gửi thông tin cho mẹ ngay, mẹ sẽ thuê tên luật sư cũ cho con.”
Nghe thấy vậy, lòng Vũ Thư Anh cũng yên tâm nhiều.
Hai cảnh sát đang ngồi trong đại sảnh.
Nhân viên phục vụ đưa trà nóng cho hai người.
“Hả? Sao có thể để các anh cảnh sát ngồi ở đây được? Xin mời đến phòng họp, tôi sẽ phục vụ các anh thật chu đáo!” Vũ Thư Anh giờ đây đã trở lại hùng hổ hơn, mất không hơn ba giây.
Bỗng Vũ Vân Hân đứng trước cửa thang máy, quay người lại rồi nở một nụ cười xảo trá, sau đó đi vào trong thang máy.
Cảnh tượng ấy thế mà lại chân thật đến mức đáng sợ.
Cô bối rối nương lại bên cạnh quầy lễ tân.
“Người đứng ở chỗ đó là Vũ Thư Hân sao?”
Điều tra viên để ý đến tâm trạng đang lo lắng của cô.
“Ở chỗ đó làm gì có ai?” Theo hướng nhìn của cô, chắc chẩn không có ai đứng đó.
Thôi xong rồi. Cả ngày nay, cô †a như gặp phải quỷ yêu. Cứ nhìn thấy Vũ Vân Hân cả ngàn lần, vậy mà tất cả những người xung quanh đều nói không nhìn thấy ai cả Có vẻ như Vũ Thư Anh thật sự có quen biết với Vũ Vân Hân.
Viên cảnh sát để ý cô ta thở gấp như khỉ, cứng đờ toàn thân Suy nghĩ của cô ta rối tung cả lên. Đi vào phòng họp, ngay cả chỗ mình ngồi cô ta cũng không biết.
Viên cảnh sát chưa kịp ngồi xuống, cô ta đã nhanh chóng yên vị Thật sự là không biết phép tắc xã giao gì cả, khiến cho nhân viên phục vụ bất ngờ, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tay run lẩy bẩy của cô đang níu chặt lấy tập tài liệu trong tay.
“Tổ trưởng Vũ, cô không sao chứ?”
“Không có gì đâu” Cô cố gắng bình tĩnh ngồi ở đó.
Nhân viên phục vụ thấy cô nói như vậy cũng chẳng dám hỏi thêm nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài Cửa phòng họp đóng lại, cảnh sát liền lấy một tấm ảnh ra khỏi tập tài liệu: “Đây là Ninh Uy, chắc cô cũng biết.”
Một tấm ảnh được chụp lúc Trương Ninh Uy còn sống được giơ ra trước mặt cô.
Ngay lập tức, cơ thể cô căng cứng lên, lo läng đến mức giọng nói cũng run rẩy. “Vâng, đây là nhân viên của tôi”
“Cô thân thiết với cô ấy đến mức nào?”
Viên cảnh sát đi thẳng vào vấn đề.
“Không phải cô ấy tự sát hả? Các anh còn muốn điều tra gì nữa vậy?” Vũ Thư Anh nịnh nọt nói “Bởi vì cô ấy có để lại một bức di thư! Mà trong di thư ấy lại có đề cập đến hai cái tên, một là Vũ Vân Hân, hai là Vũ Thư Anh.”
Chương 323: Mời cô Vũ Thư Anh phối hợp điều tra
Hai mắt Vũ Thư Anh trợn trừng. Có nằm mơ cũng không ngờ Ninh Uy dám khai hết tất cả mọi chuyện ra.
“Cho hỏi Vũ Vân Hân đang ở đâu?”
Đứng trước câu hỏi của viên cảnh sát, cô lúng túng.
Trên tay cô cầm tập tài liệu, cào lấy cào để tập tài liệu đến mức móng tay sứt mẻ. Cả mười ngón tay cô đều cảm thấy đau nhói “Tôi không biết” Ngoài mặt thì trông có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng vẻ mặt giả tạo này của cô ta chẳng thể qua mắt viên cảnh sát đã dày dặn kinh nghiệm.
“Vào khoảng bảy giờ ngày hôm qua, chúng tôi nghe các hàng xóm báo cáo về sự mất tích của cô Vũ Vân Hân, vì thế chúng tôi có quyền tiến hành kiểm tra đối chiếu nội dung. Xin mời cô Vũ Thư Anh phối hợp điều tra”
Một câu ấy đã chặn đường hai cảnh sát kia.
Căn cứ theo điều tra, trong điện thoại của ‘Vũ Vân Hân có rất ít thông tin hai người. Ngoài công ty, hai người cũng rất ít hẹn nhau.
Nếu đúng như những gì di thư đã viết thì đúng là vẫn còn thiếu động cơ giết người. Mặt khác, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Vũ Vân Hân, vậy nên việc Vũ Thư Anh giết người cũng không hề thuyết phục.
“Vậy bây giờ chúng tôi không dám quấy rầy cô nữa, tổ trưởng Vũ!”
“Được! Không tiễn!”
Mọi hành động của Vũ Thư Anh đều vô cùng kỳ lạ. Cô ta đang chột dạ. Cảnh sát vừa rời đi, cô ta yếu ớt năm ra mặt bàn.
Con nhỏ Ninh Uy đáng chết! Vậy mà cô ta dám viết ra tất cả mọi chuyện!
Cô ta nhất định phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lấy cắp di thư đó mới được. Nếu.
không thì vụ kiện kia sẽ hỏng mất!
“Mẹ! Mẹ nhanh chạy tới cục cảnh sát lấy hết di vật của Ninh Uy đi. Con đàn bà đó vậy mà dám viết ra tất cả trong di thư trước khi chết. Nếu tra ra chủ mưu là con, không phải con sẽ chết chắc sao?”
“Được, mẹ đến đó ngay đây! Thật là uổng công nuôi nấng con đàn bà này” Ninh Phượng chưa từng nghĩ Ninh Uy sẽ giở trò này.
Cốc cốc cốc!
Bỗng ngoài bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Thân thể cô ta bỗng dưng căng cứng, Vũ Thư Anh giật thót quay người. Không có ai Ngờ thần vực quỷ nguyên một ngày, cô ta nhìn thấy một tấm váy trắng thì không khỏi ngây người.
Bây giờ Vũ Vân Hân đứng ở cửa phòng hội nghị bên cạnh, đội mũ lưỡi trai bình tĩnh đi ra ngoài từ cổng phòng họp.
“Tổ trưởng, Vũ Vân Hân thật sự có dùng thẻ thông tin” Người của bộ phận nhân viên thông báo cho Vũ Thư Anh.
Sáu giờ đúng một lần.
Chín giờ sáng đúng một lần nữa!
Người phụ nữ này thật sự đã chết rồi sao?
Đồng thời một tấm ảnh được gửi qua.
Trong tấm hình ấy là ba tấm lưng đập vào mắt.
Trong đó bộ đồ thể thao màu đen trông quen mắt cứ như đã nhìn thấy ở nơi đâu khiến cô ta chợt nhận ra điều gì. Cô ta tức tốc xông ra khỏi phòng họp hòng chạy đến cửa chính.
Vũ Vân Hân cố ý thả chậm bước chân.
Từ trước đến giờ, ở cửa sau của công ty có rất ít người qua lại. Ngoại trừ nhân viên của nhà kho ở ngoài này thì chẳng có mấy ai ra vào đây cả.
“Lâm Kiên, tối nay phá lệ đi ăn cơm cùng nhau được không?” Cô nghe tiếng bước chân của Vũ Thư Anh ngày càng gần Vũ Vân Hân bắt đầu tăng tốc.
Mục Lâm Kiên như đi guốc trong bụng cô, đứng bên cạnh một chiếc xe sang trọng chờ cô đến.
‘Vũ Vân Hân mở cửa, bước lên xe.
‘Vũ Thư Anh chạy đến chết cũng chẳng thể đuổi kịp, giận dữ gọi điện cho ba người đàn ông kia: “Rốt cuộc mấy người đã làm cái quái gì vậy hả? Con đàn bà đó vẫn chưa chết!”
“Xin lỗi, cuộc gọi đã kết thúc”
Vũ Thư Anh tức giận ném di động xuống đất.
Cô ta không thể hiểu được tại sao Vũ Vân Hân vẫn chưa chết.
Theo lẽ thường thì cô ta đã phải biến mất tăm mất tích, vậy nhưng tại sao cô ta lại đi cùng Mục Lâm Kiên?
Vũ Thư Hân bắt đầu ngờ vực mọi suy nghĩ của mình. Vũ Vân Hân đã chết rồi. Người phụ nữ ban nấy không thể là Vũ Vân Hân được!
Cô nhìn thấy Vũ Vân Hân mặc một bộ đồ.
màu trắng.
Lộc cộc…
Bỗng dưng tiếng giày cao gót thanh cao vang lên trên nền đất rồi ngưng lại giữa không trung Cô ta vừa bước đến vị trí có xe dừng. Cô ta ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng
Chương 324: Có vị
Người phụ nữ đi đến một chiếc xe màu đen ở phía trước, đối với cửa sổ của xe hạng sang thì rất là mát…
‘Vũ Thư Anh trộm đứng ở phía sau hoảng sợ trừng mắt, cả người cảm thấy sợ hãi đến run rẩy.
Thật đúng là ác quỷ!
Cả khuôn mặt bị tóc che lấp hơn phân nửa, hình dáng không rõ ràng, trong ánh mắt dường như tròng trắng đã bị màu đen của đồng tử ăn mòn, một đôi bàn tay với cặp móng tay rất dài giống như một yêu tinh, cầm bông hoa lan trên tay một cách yểu điệu thục nữ sau đó nhẹ nhàng võ nhẹ lên sợi tóc.
Vũ Thư Anh cảm thấy sợ hãi sau đó lui về một bước, nhìn mọi thứ trước mắt mình thật không thể tin được, nhất định là cô ta chỉ bị hoa mắt!
Trên thế giới này sẽ không thể có quỷ!
Cô ta xoa nhẹ hai mắt của mình, nhưng hình bóng kia vẫn còn đứng ở đó.
Chỉ thấy chiếc xe màu đen kia đột nhiên vang lên một tiếng, xe phòng trộm phá khóa.
Người phụ nữ mở cửa xe ra, lên xe, tay đóng cửa kết hợp với tay “ầm’ rồi nổ máy phóng đi.
Chiếc xe kia cứ như vậy mà lái qua trước mặt cô, tốc độ xe thổi nhanh như gió, tác động đến góc áo của cô ta, một cơn gió lạnh thổi tới, toàn bộ bãi đỗ xe dày đặc.
Vũ Thư Anh sởn tóc gáy vội vàng ngồi lên xe của chính mình và rời đi khỏi nơi này.
“Mẹ! Con nhìn thấy Vũ Vân Hân! Làm sao bây giờ? Cô ta thật sự biến thành quỷ trở về tìm con!”
“Sao có thể như vậy được? Đừng suy nghĩ vớ vẩn!”
Tại một biệt thự là đài cổ.
Vũ Vân Hân ngồi trên xe nhận thấy đây không phải đường về nhà “Đây là đường về nhà anh mài Tổng giám đốc Mục!”
“Ừ” Xe Mục Lâm Kiên ngừng trước lâu đài cổ, cánh cửa cao gầy khí phách kiểu Âu chậm rãi mở ra.
“Tôi phải Mục Lâm Kiên không để ý đến, dẫm chân ga xuống hầm đỗ xe.
Xe dừng lại, chìa khóa được rút ra, dường như toàn bộ thế giới rất yên tĩnh.
“Ngày hôm qua sao lại thế này?”
Mục Lâm Kiên đạm mạc giương mắt nhìn về phía bên cạnh nữ nhân nhà.
“Cái gì sao lại thế này?” Vũ Vân Hân chột dạ rụt cổ lại: “Chẳng lẽ anh muốn tôi chết sao?
“Không có!”
Mục Lâm Kiên xoay người, một thân hình cao ngạo tới gần, duỗi bàn tay ấm áp ấy tới trước mặt của Vũ Vân Hân.
Sự gần gũi này cho mặt của người đỏ lên tìm đập không còn đúng nhịp, Vũ Vân Hân vội vàng quay mặt đi.
Thắt lưng an toàn bỗng nhiên lỏng dần, bị cởi bỏ.
Cô giật mình ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình ngấng đầu, bị bàn tay ấm áp của Mục Lâm Kiên định trên đỉnh đầu, thật cứng rắn tiến tới để mở cửa sổ xe lên, hơi thở ấm áp đưa tới má của cô: “Bị thương không?”
Anh vừa tiến gần lại, vừa hỏi thử.
‘Vũ Vân Hân giống như bị nhốt lại, hoàn toàn không thể thoát được, chỉ cảm nhận được một sức hút tràn đầy mạnh mẽ đang hướng tới phía của cô, ép đến cho cô không thể động đậy.
“Không..” Cô ấn bàn tay của anh xuống.
Âm thanh… Giống như một sự mê hoặc.
đầy chí mạng.
Hơi thở phát ra từ vành môi kia, cực kỳ giống một viên ngọc anh đào.
Mục Lâm Kiên đang muốn cưỡng hôn…
“Thịch thịch thịch..”
Cửa sổ xe bị người gõ vang lên.
Ba khuôn mặt nọng đầy thịt áp sát mặt vào cửa sổ xe.
“Sao không thấy gì? Có phải ông chủ phẫu thuật thãm mỹ tới không?” Màn Thầu sốt ruột đến nhíu cả mày, dường như đôi mắt không thể nhìn được, chỉ nhìn thấy một mảng đen như mực.
“Xe này quá cao cấp, chúng ta nhìn không tới, nhất định phải mở được cửa sổ” Há Cảo.
lấy tua vít của mình ra nhắm thẳng vào cửa sổ xe.
“Anh điên rồi! Chúng ta không thể làm được”
Bánh Bao nắm chặt tay cậu.
“Chính là nơi này có mùi hương của người đẹp” Há Cảo dùng cái mũi nhạy cảm của mình để ngửi.
Chương 325: Người đàn ông thúi
Không chỉ Há Cảo, cả Màn Thầu và Bánh Bao đều ngửi được hương vị Vũ Vân Hân.
“Người đẹp nghĩ gì đó? Người đàn ông thúi này sẽ không lên xe người đẹp đâu, ha ha ha!” Màn Thầu lại dán khuôn mặt nhỏ lên cửa SỔ xe.
“Không hẳn thiếu đạo đức như vậy chứ! Ông chú phẫu thuật này rất to, quá giới hạn đối với chiếc xe, không thấy thoải mái chút nào!” Bánh Bao làm bộ dáng như một ông cụ dày dặn kinh nghiệm.
Hai đứa nhỏ còn lại cứng họng mắt lé: “Làm như anh hiểu lắm vậy”
“Thường thức sao?” Gương mặt Bánh bao cay hồng.
““Hừ, không xem! Chúng ta lại chờ một giờ, nếu là người đàn ông này không có khả năng đưa người đẹp về, chúng †a phải tự hành động thôi”
Há Cảo nói mới vừa nói xong, đột nhiên xe rung động một chút Tam tiểu chỉ rõ ràng cảm thấy sống động.
Này vi diệu lại khó có thể miêu tả cảm giác, làm cho bọn họ trong đầu hiện lên một ít không thể miêu tả hình ảnh.
Lúc này xoay người qua, phát hiện hai anh mình không nhìn thấy thì tiến lên ôm lấy Bánh Bao và Màn Thầu: “Đi! Phá cửa về nhà ăn cơm đi! Đói bụng quát”
“Đi! Cơm khô đi”
Ba đứa bé tung ta tung tăng mà đi về phía lầu.
Xe bị bay hơi, đột nhiên chậm rãi sụp xuống dưới.
Vũ Vân Hân tựa vào bên trong lòng ngục của Mục Lâm Kiên, nhẹ nhàng thở ra, quả thực muốn hù chết cô, còn tưởng rằng bọn nhỏ thấy được.
“Anh không cần phải kích động đến như thế chứ?” Cô vô lực mà oán giận.
Mục Lâm Kiên giúp cô mặc từng chiếc áo vào, về phần vấn đề của cô anh cũng không có muốn trả lời, mà cô lại nói một câu, hôn một cái, làm cô không có lời nào để nói.
Khuôn mặt của Vũ Vân Hân ửng hồng, cho dù xuống xe cũng cảm thấy thân mình rất nóng.
Cô cảm thấy hối hận khi lúc trước đã nói một câu sinh mệnh với Mục Lâm Kiên: “Sao có thể xảy ra điều đó?” Câu nói đó.
Không nghĩ tới những ngày thương nhau đến nhanh như vậy, hơn nữa.
Mục Lâm Kiên đột nhiên xoay người lập tức bế cô lên trên: “Lần sau không nắm tay, tôi sẽ ôm em đi.”
“Tôi nắm tay! Tôi nắm!” Vũ Vân Hân thật sự sợ anh.
Hiện giờ bọn nhỏ đang ở đây, nhưng cô không nghĩ như vậy là trắng trợn và táo bạo.
Cô thoát ra khỏi cái ôm của anh, yên lặng mà nắm tay to dày của anh dắt vào bên trong.
Mục Lâm Kiên giống như đã bắt được thứ gì đó rất quý giá, nắm lấy rất chặt, không muốn buông lỏng ra.
“Các con yêu, các con nhìn xem ai đã trở về này” Lâm Kiên mới trải qua một ngày một đêm, nhìn thấy Vũ Vân Hân như thấy được ánh rạng đông ngày giải phóng.
Trên mặt anh còn có hai cái nốt ruồi đen chưa kịp lau, người toàn phấn còn đeo tạp đề, trên đầu gắn hai cái pi pi.
Đây là trai cường hoá trang thiếu nữ, Vũ Vân Hân vô tình bật cười: “Lâm Kiên, anh làm sao vậy?”
Anh cứng họng, còn không phải con trai nhà cô quá thông minh à? Vốn dĩ tối hôm qua tính toán theo chân bọn nhỏ chơi trò chơi, thua thì ngủ, kết quả bọn nhỏ thẳng một buổi tối, làm Lâm Kiên thất bại gấp bội. Thậm chí ba đứa nhỏ cảm thấy thua không thú vị, còn bắt anh cosplay cả ngày, giao ước hiệp nghị mới chịu đi ngủ “Người đẹp!” Ba đứa bé vừa nhìn thấy đã chạy tới ôm Vũ Vân Hân, ôm thật thân thị “Người đẹp, sao trên người của mẹ lại có mùi của đàn ông thúi vậy?” Há Cảo đột nhiên tiến đến ngửi mùi hương trên người cô.
Chương 326: Cuộc sống của kẻ có tiền
Vũ Vân Hân cười xấu hổ.
Mục Lâm Kiên làm mặt lạnh, xoay người đưa lưng về phía bọn họ, yên lặng nâng tay áo lên ngửi ngửi Hoàn toàn không thúi mà! Mấy đứa nhỏ thúi chết tiệt này!
“Người đẹp, ngày hôm qua mẹ đi đâu? Bọn con lo lảng lắm đó, mẹ biết không? Chỗ này y như chỗ địa bàn của xã hội đen vậy. Thật đáng sợ, đúng là bộ dạng lợi hại. Nhưng ai ngờ một ngày một đêm mẹ mới trở về, hiệu suất siêu cấp thấp” Há Cảo kích động, nghĩ gì nói đó.
Mục Lâm Kiên nghe được mặt thì tối đen.
Lục Tâm nhanh chóng nhỏ nhẹ an ủi nói: “Không chấp lời nói trẻ con! Cậu chủ Mục đừng để ý”
“Người đẹp, để bọn con nhìn một cái xem mẹ có bị thương không?” Nói rồi ba đứa nhỏ vây quanh Vũ Vân Hân duỗi tay đi lên, kiểm tra một lượt.
Hành động thân mật này khiến Mục Lâm Kiên đỏ mắt.
Đổi thành là anh, nhất định Vũ Vân Hân sẽ kích động hô to gọi nhỏ.
Mà ba đứa nhóc thúi này có thể muốn làm gì thì làm với cô.
Vệ sĩ và bảo vệ cũng bị tính cách đáng yêu hoạt bát của bọn nhỏ chỉnh phục, cách bọn họ nhìn mấy đứa nhỏ như nhìn con ruột ngoan ngoãn của mình vậy, tràn đầy yêu thương.
Lúc gần đi, một đám người vây quanh ba đứa nhỏ đồ.
“Bé cưng ơi, nhất định các cháu phải nhớ rõ bọn chút”
“Chờ cô nghỉ, cô sẽ gọi điện thoại cho các cháu, nhớ đến cùng nhau ăn lẩu nhé!”
“Nhà hàng gà rán này ăn rất ngon, tuy rằng không có vị lạ như ăn ở lâu đài cháu nhưng các cháu ra ngoài nhất định phải ăn nhiều một chút”
“Chị không có người thân nào, đây là ba bộ quần áo hôm qua được nghỉ phép nên ra ngoài mua, tuy rằng không phải thứ gì xa hoa nhưng thời tiết lạnh, chị mua cho bọn em áo khoác, đừng để bị lạnh nhé!”
Bọn họ thâm tình từ biệt, ba đứa nhỏ vừa nước mũi vừa nước mắt: “Bọn cháu đều nhớ các cô chú! Nhớ vô nhóm bọn cháu với nhé.”
Mục Lâm Kiên đứng trong phòng lạnh nhạt nhìn cảnh này thì có cảm giác ba tên nhóc thúi mới là chủ nhân nhà này, mà cùng lắm anh chỉ vai phụ.
Sống ở đây hơn ba mươi năm, mỗi lần ra ngoài nhóm người này có bao giờ tặng đồ, hỏi han ân cần với anh đâu!
“Cậu chủ Mục, đừng lo lắng, anh còn có tôi!” Lục Tâm ngấn mỡ trong chiếc váy nhỏ, làm Mục Lâm Kiên chán ghét.
Tài xế lái xe đến lầu chính, Vũ Vân Hân và ba đứa bé lên xe.
Một đám người hầu cùng vệ sĩ, bảo vệ vây quanh xe giống vui vẻ đưa tiên những nhân vật vĩ đại vậy.
‘Vũ Vân Hân tới nơi này lần thứ hai nhưng lần đầu tiên cảm giác căn phòng to lớn cô quạnh chút tình người như thế.
“Cô Hân nhất định phải đối xử với ba đứa nhỏ này thật tốt, nếu nuôi bọn nhỏ không nổi, cô có thể nói một tiếng trong nhóm, bọn tôi đều đón chúng”
Vũ Vân Hân cười ngây ngô, nghi ngờ nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Màn Thầu mở di động ra: “Chính là cái này! Bọn con cùng mời mẹ vào rồi, chỉ có mẹ và người hầu, vệ sĩ và bảo vệ, anh Lục Tâm nữa! Yên tâm đi, không có ông chú phẫu thuật thẩm mỹ đâu”
“Bọn con từ chối sự nhập ông chú phẫu thuật thẩm mỹ”
Xe còn chưa đóng cửa, Há Cảo đã rít gào ông chú phẫu thuật thẩm mỹ trong xe.
Thật sự coi Mục Lâm Kiên như tàng hình!
Anh nhìn mấy đứa nhóc thúi này, vốn dĩ tức giận nhưng khi bọn nhỏ đi xa, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát.
Cảm xúc là sẽ lây bệnh, toàn bộ lâu đài cổ có vẻ tâm trạng nặng nề, ba đứa nhỏ mới đến thôi lâu đài cổ đã như mùa xuân.
“Nhóm gì thế?” Mục Lâm Kiên nhìn người hầu gửi tin nhắn vào nhóm.
Chương 327: Tôi muốn tham gia nhóm
Đột nhiên, người giúp việc đó cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng chạy đến, lộ ra vẻ cung kính, khiêm tốn cúi đầu n hật sự xin lỗi! Lẽ ra chúng tôi không nên dùng điện thoại trong thời gian làm việc, bây giờ chúng tôi sẽ cất điện thoại ngay lập tức.”
“Tôi muốn tham gia nhóm chat” Mục Lâm Kiên tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Khí thế mạnh mẽ đầy áp bức hiện ra khiến mọi người không dám làm trái lại.
Chẳng qua, đây là nhóm chat riêng của bọn họ, nếu để cho ông chủ lớn cùng tham gia thì sau này làm sao mà bọn họ thoải mái nói chuyện được nữa chứ.
“Một vạn tệ một chữ số!”
Tài phiệt làm việc không tránh khỏi việc dùng tiền.
Một số người giúp việc phía dưới bắt đầu cảm thấy động lòng.
“9879…” Lục Tâm không biết xấu hổ mà đọc ra một dãy số đầy đủ: “Tổng giám đốc Mục, anh cứ tham gia thoải mái đi, đều miễn phí!”
Mục Lâm Kiên hài lòng cong môi mỉm cười: “Không uống phí công lao tôi bồi dưỡng cậu!”
“Nhưng Tổng giám đốc Mục, anh nên đặt biệt danh để tham gia, nếu không anh sẽ không được vào đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ sẽ từ chối anh!” Lục Tâm can đảm nói ra.
Sắc mặt của Mục Lâm Kiên trở nên lạnh lẽo ngay lập tức, anh là bố của bọn nó đấy, lại dám từ chối anh!
Anh tức giận nghiến răng nói: ‘Không cần tham gia nữa! Tôi cũng không thích mấy thứ đó”
“Anh chắc chứ?” Lục Tâm lại giơ những cuộc trò chuyện sôi động trên nhóm chat đến trước mặt anh.
“Đặt hộ tôi một biệt danh đi.”
“Được rồi! Tổng giám đốc Mục!” Lục Tâm lập tức thêm anh vào nhóm.
Khi về đến nhà, Vũ Vân Hân vẫn chưa thể thả lỏng. Cô đi đến một căn nhà cho thuê dựa vào địa chỉ mà Lê Thu đưa cho.
Lê Thu đứng ở trước cửa khách sạn bảy Sao.
“Ail Nhìn thấy cháu đến, cô cảm thấy yên tâm hơn rồi! Cô còn cho rằng lúc đó mình không kịp cứu cháu ra” Lê Thu nhìn thấy Vũ Vân Hân, nói một cách đau lòng rồi ôm lấy cô vào lòng: “Lúc ấy cô nghe được một tiếng nổ rất mạnh, trái tim của cô như sắp vỡ ra rồi.
Thật may là cháu có ông bà tổ tiên phù hộ, cảm ơn trời đất”
“Cháu cảm ơn cô!” Sau một ngày căng thẳng, lúc này Vũ Vân Hân mới cảm thấy mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, đó là một cơn ác mộng mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
“Không sao! Không có chuyện gì là tốt rồi!”
“Còn anh họ của cháu thì sao? Cũng không sao, đúng không? Anh ta là người cuối cùng chạy ra. Lúc ấy cô đang chạy trong rừng cây, không thấy anh ta đuổi theo, cô muốn gọi cho cháu nhưng điện thoại không có tín hiệu.”
“Không có việc gì đâu! Cũng may là cô nhanh trí, bảo chúng cháu đổ máu gà lên sàn nhà. Nếu không có chuyện này thì ba người đàn ông cũng sẽ không vì việc lau sạch vết máu mà không chú ý canh gác khiến chúng cháu được cứu ra.”
“Ba người đàn ông đó đâu rồi?”
“Nghe nói họ đã Mục Lâm Kiên bắt đi, đến giờ sống chết vẫn chưa rõ. Cô nói là Mục Lâm Kiên có đến tìm cháu sao?”
Nhắc tới chuyện này, hai mắt Lê Thu sáng lên: “Cháu cùng với Tổng giám đốc Mục đang ở bên nhau sao?”
Những người như bà ta chỉ biết đến lợi ích, cái ánh mắt tràn đầy tham tham vọng này, Vũ ‘Vân Hân đã hiểu rất rõ rồi. Trước kia, khi còn làm giám đốc, xung quanh cô luôn có rất nhiều người nịnh bợ lấy lòng, họ cũng có ánh mắt như vậy.
Lê Thu giống như một thanh kiếm có hai mặt, vừa tốt vừa xấu.
Vũ Vân Hân biết rõ đối với loại người này chỉ có thế tin một phần, cho dù bà ta đã cứu mạng cô nhưng mục đích lại không hề trong sáng, nếu liên quan sẽ dễ dàng rước tai họa vào thân.
“Không có đâu!” Cô bình thản phủ nhận.
Lê Thu cảm thấy khó hiếu: “Vì để tìm cháu, ngài Mục đã phong tỏa toàn bộ thành phố A, tìm khắp toàn bộ con đường, ngã tư, ngõ hẻm, thậm chí còn báo cảnh sát… Chuyện này đã gây chấn động đến toàn thành phố. Tuy không thông báo là tìm cái gì nhưng cô đoán cậu ta đang tìm cháu. Có phải Tổng giám đốc Mục đang theo đuổi cháu không?”
Chương 328: Cô hiểu lầm rồi
Khả năng quan sát của phụ nữ vẫn luôn sắc bén như vậy, Lê Thu giống như đã nhìn thấu Vũ Vân Hân, đến nỗi tất cả những gì cô trải qua bà ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lần trước việc hợp đồng dự án như vậy, lần này bị hãm hại cũng thế, ô gặp chuyện không may thì bà ta sẽ xuất hiện hiện kịp thời.
Đối mặt với con người như thế này, trong lòng Vũ Vân Hân hơi rối loạn, nhưng lúc này cô lại không thể không lợi dụng bà ta.
“Cô hiểu lầm rồi, Tổng giám đốc Mục không hề theo đuổi cháu! Cháu chỉ là cấp dưới của anh ấy thôi, có lẽ anh ấy tình cờ nhận được tin tức cháu bị hại nên mới đến cứu cháu!”
“Là thật sao?” Lê Thu suy nghĩ, nhìn cô bằng một ánh mắt một bình tĩnh: “Cháu xem đoạn video này đi, xem xong thật khó mà tin là cậu ta không có ý với cháu”
Mục Lâm Kiên nhìn căn nhà gỗ đang bốc cháy, đột nhiên anh quỳ một gối xuống, thành khẩn mà hèn mọn giống như một hoàng tử cao quý bị tước hết toàn bộ tôn nghiêm.
Không ngờ anh lại quỳ xuống! Nói ra điều này chỉ sợ sẽ không có ai tin được.
Vũ Vân Hân không thể tin là mình có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nhất thời, hai mắt cô đỏ bừng, đôi môi mím chặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào người đàn ông trên màn hình.
Anh đúng là đồ ngốc!
Nhất định anh nghĩ rằng cô đã chết, đó là dáng vẻ hổ thẹn, tự trách vì không thể bảo vệ cô an toàn.
“Nếu cậu ta không có cảm giác với cháu thì tại sao lại quỳ xuống?”
“Có lẽ là miệng vết thương tái phát!” Vũ ‘Vân Hân nói, chột dạ quay mặt đi, có chết cô cũng sẽ không thừa nhận.
“Miệng vết thương?”
“Đúng vậy! Lần trước đi ra ngoài anh ấy đã bị tai nạn, để lại vết thương đến tận bây giờ.”
“Đau đến mức phải quỳ xuống sao?” Lê Thu không hiểu.
“Có lẽ là vậy! Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, đừng nên nhắc lại nữa. Ba ngày nữa sẽ là thứ sáu, hy vọng con trai của cô sẽ có buổi phỏng vấn thành công, vượt qua cuộc tuyển chọn này”
“Cô đã cứu cháu hai lần, lần này cháu cũng nên cảm ơn cô thành tâm một chút!”
Ý trên mặt chữ, trong lòng Vũ Vân Hân cũng hiểu rõ: “Vâng cô!”
Có một số việc không phải cô không thích là có thể khước từ, đôi khi có những chuyện mà cô không thể từ chối được.
Cô phải đồng ý chuyện này vì để trả ơn Lê Thu.
“Tốt hơn hết là cháu nên bảo vệ mình cho tốt, cô nghĩ nếu hai mẹ con nhà kia biết cháu còn sống thì e rằng sẽ có chuyện xảy ra”
“Cháu hiểu ạ! Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
“Đây là bức di thư mà cháu muốn cô mang đến” Lê Thu cầm theo bức di thư của Ninh Uy: “Giống với những lời cháu nghe được trước đó, toàn bộ quá trình đều đã được viết trong đây.”
Vào lúc cô lấy nó, dường như đã bị phát hiện ra nhưng đối phương lại không đuổi theo cô. Cô sợ là sẽ có rắc rối nên về sau, vì sự an toàn của cô, mong cháu sẽ không tùy tiện công khai bức di thư này ra”
Lê Thu giao bức di thư cho cô, bàn tay hơi run rẩy, những vết sẹo xấu xí trên tay cộng thêm với một số vết thương chưa lành khiến bà ta trông càng đáng thương hơn.
Vũ Vân Hân lấy ra từ trong túi một lọ thuốc mỡ đưa cho bà ta: “Cô cầm lấy cái này về bôi đi, dùng rất tốt! Còn những vết thương này cũng nên được băng bó lại!”
Bởi vì suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một lao công nhỏ bé, cô không hy vọng con trai sẽ giống như cô, không cần nó phải đứng trên ai, chỉ cần nó không phải dầm mưa dãi nắng, có một tuổi thơ hạnh phúc được cha mẹ yêu thương che chở, làm việc trong một môi trường lịch sự, có công việc tử tế, không cần mỗi ngày phải đi sớm về khuya vất vả lo toan cuộc sống thì cô đã mãn nguyện rồi”
Lê Thu cầm lấy hai tay của Vũ Vân Hân: “Cô hy vọng là cháu sẽ không ghét bỏ cô. Cô thật sự rất cần công việc này nên mới dốc lòng giúp đỡ cháu, cũng hy vọng là cháu cũng có thể giúp lại cô”