Lục Tâm nể mặt Mục Lâm Kiên nên kiên nhẫn nói: “Khi nào cô qua?”
“Tôi không qua đâu”
Vũ Vân Hân trả lời một cách dứt khoát.
Rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Không nói đến việc ông Mục rất tức giận, Lục Tâm vốn là trợ lý đặc biệt cũng rất tức giận.
Mất công cậu Mục đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, lúc này người phụ nữ này lại nhẫn tâm vô cùng.
== Mẫu giáo === Đã tám giờ tối, ba đứa nhỏ và Vũ Vân Hân vẫn chưa thể rời đi.
Cha mẹ của gia đình bên kia không muốn hòa giải.
“Con trai của tôi chỉ lấy điện thoại di động của bọn nó xem tí thôi mà, sao lại đánh người? Đánh rồi còn không nhận, rốt cuộc thì mẹ nó có dạy dỗ nó không vậy?”
Lời nói khó nghe. Mỗi câu đều thách thức giới hạn của ba đứa nhỏ.
Nếu không có Vũ Vân Hân ở đây, bọn họ nhất định sẽ tức nước vỡ bờ.
“Tôi đã nói nhiều lần rằng con trai tôi đánh người là sai, nhưng con trai cô không lấy! Đó là cướp! Cái gọi là lấy là có sự đồng ý của người khác.
Con trai cô lấy mà không thèm hỏi. Đó là ăn cướp! “
Phụ huynh bất mãn, “Bọn nhỏ chỉ đùa thôi, có cần thiết phải phân biệt rõ ràng như vậy không? Hơn nữa mới học mẫu giáo, còn không biết viết chữ!”.
“Đó là vấn đề của cô với tư cách là cha mẹ. Cô đã không giáo dục con cái đúng cách. Tôi đã một mình chăm sóc ba đứa trẻ. Trước khi chúng đi học mẫu giáo, tôi đã dạy chúng cách cư xử. Tôi cũng dạy chúng tất cả từ mới kể cả ngoại ngữ. Tại sao con trai tôi có thể hiểu được, con trai của cô thì không thể? Xin hỏi cô làm mẹ có ích gì?”
“Cô! Cô ngậm máu phun người!” Người phụ nữ lỗ mãng vốn định không cam lòng nói: “Tôi muốn gọi cảnh sát!”
Ba đứa nhỏ thực sự không thể nghe thêm được nữa, “Nếu pháp luật kết tội chúng tôi, chúng tôi chấp nhận các biện pháp trừng phạt vì chúng tôi đánh ai đó là sai, nhưng cậu ta lại giật điện thoại của tôi. Xét theo vụ án hình sự, cậu ta sẽ phải trả giá 17 triệu cho mỗi chiếc điện thoại, tổng cộng là 51 triệu, số tiền này đủ để mở một vụ án hình sự.”
Dù còn trẻ con nhưng mức độ lão làng khiến tất cả mọi người có mặt đều phải sửng sốt.
Ngồi ở vị trí uy quyền nhất, hiệu trưởng trợn tròn mắt, không thể tin được đây là do miệng của ba đứa trẻ ba tuổi nói ra.
“Đồng thời, chúng tôi sẽ khiếu nại với Phòng Giáo dục rằng các giáo viên trong trường của chúng tôi không có trách nhiệm với công việc của họ, nhìn đồ đạc của chúng tôi bị cướp, mà lại đứng nhìn, thêm dầu vào lửa và nói những điều xúc phạm nhân phẩm của người khác chẳng hạn, chúng tôi không có cha. Nói chúng tôi là con hoang, vân vân! Là đương sự, chúng tôi cảm thấy nhân cách của mình đã bị sỉ nhục!”
Ba đứa trẻ đồng thanh.
Đột nhiên, mọi người im lặng.
Bao gồm cả phụ huynh đang đòi tiền bồi thường cũng không thể trả lời câu hỏi nào cả.
Ba đứa bé đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn cô ta và hiệu trưởng.
“Sự việc đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi. Cho đến nay trường vẫn chưa có một sự xét xử rõ ràng nào và không thể hòa giải. Búp Bê, chúng ta phải gửi cho họ một thư mời luật sư vào ngày mai thôi.”
“Được rồi! Dù sao nhà chúng ta cũng không có gì, chỉ là có nhiều tiền thôi! Mời luật sư rồi từ từ nói chuyện, không thành vấn đề.” Vũ Vân Hân ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn những người này trước mặt cô với sự tự tin.
“Quên đi! Tôi không so đo nữa. Được chưa! Dù sao đứa trẻ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn thương ngoài da một chút.” Phụ huynh bên kia đành chịu thua.
Toàn bộ sự việc cuối cùng cũng kết thúc.
Hai bên hòa giải rồi giải tán.
Khi mọi người đã đi hết, Vũ Vân Hân bước đến chỗ hiệu trưởng và nói, “Tôi muốn nộp đơn xin thôi học!”
Hiệu trưởng sửng sốt, “Chưa được 1 tháng đã bỏ học? Cái này không hay lắm!”
“Không có gì không hay cả, tôi không thích con trai mình bị đối xử bất bình đẳng”
Ngoài ra, khi cô đến, cô đã nhìn thấy hiệu trưởng ở cùng với Vũ Thư Anh.
Khi đó, con đường mòn có rất nhiều bóng râm và ánh đèn mờ ảo.
Nhưng Vũ Thư Anh dù biến thành tro, Vũ Vân Hân cũng có thể nhận ra.
“Được rồi! Ngày mai tôi sẽ giúp cô xử lý, nhà trẻ chúng tôi cũng không muốn những người như cô ở đây làm hỏng thanh danh”