“Nói đi, sao hai người lại ở đây? Không đúng, sao Búp Bê lại bị dính trên tường rồi” Màn Thầu nhạy bén cuối cùng phát hiện ra mẹ mình có gì đó không ổn.
“Các người bị ngáo hả? Búp bê bị người ta trói rồi kìa” Màn Thầu sốt ruột.
Hai người bên ngoài phải mở to mắt mới nhận ra: “Này, sao lại trói Búp Bê của tụi này hả?”
“Chẳng lẽ.”
Vốn Bánh Bao muốn dữ dội hơn nữa cơ, đột nhiên nghĩ đến chiến thuật trước đây của Vũ Vân Hân.
Nói muốn thắng Mục Liên Kiên!
Chẳng lẽ đây là cách quyến rũ?
Thấy quần áo Vũ Vân Hân không chỉnh tề, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu.
“Hai người tiếp tục chơi đi! Bọn con lui đây” Đột nhiên Bánh Bao hiểu ra kéo hai anh em lại.
“Xem thử xem phải cái đó không, chính là cái đó đó, cái cách chơi XM, cái loại của người lớn” xì xào cả buổi, cuối cùng cũng nói ra mấy từ đáng xấu hổ.
Màn Thầu lập tức xem xét, trước mặt xuất hiện cảnh tượng khiến người khác phun máu: “Không ngờ Lâm Kiên là người như vậy!”
Mục Liên Kiên liếc mắt cạn lời, không biết ba đứa ngốc này di truyền gen của ai nữa.
Có thể miệng vết thương đau làm ham muốn qua đi, cuối cùng anh có chút lý trí, nhìn tay chân Vũ Vân Hân bị trói buộc, vết sẹo hằn lên.
“Đau?” Anh giúp cô tháo dây thừng ra.
“Ừm”
Vũ Vân Hân thật sự sợ anh luôn, lúc thì như thú dữ ngoài biển khơi, lúc thì lạnh nhạt như tổng giám đốc bá đạo.
“Dường như tôi bị bỏ thuốc” Mục Liên Kiến thẳng thắn nói.
Vốn Vũ Vân Hân còn phòng bị ở bên cạnh anh lại cảm thấy đau lòng anh khi nghe câu này.
Vết thương trên bụng anh đang chảy máu, chắc chắn rất đau.
Vì trán anh đang đổ mồ hôi, khi ngồi xổm phần bụng sẽ bị chèn ép, đôi tay vốn mạnh mẽ nam tính lại hơi run lên.
Anh cố gắng kiềm chế không muốn để cô biết. Cuối cùng cũng mở xong dây thừng.
Cuối cùng Vũ Vân Hân cũng thoát, vừa nãy thật sự hết hồn, may không có nguy hiểm.
Mục Liên Kiên một mình quay về xe, anh mệt mỏi ngồi vào vị trí lái xe, xoay mặt nhìn bốn mẹ con ngoài cửa sổ.
Anh cực kỳ giống một người thừa, thân là bố của các con, các con không thích anh lắm.
Thân là người yêu của Vũ Vân Hân…
Anh có thể cảm nhận được Vũ Vân Hân không yêu anh lắm.
So với việc nhúng tay vào cưỡng ép, chi bằng im lặng đứng xa xa.
Miệng vết thương đột nhiên đau nhói.
Anh cúi đầu, thấy áo sơ mi đã bị máu thấm ướt một mảng.
Lý Huy từng nói, nếu miệng vết thương nứt đi nứt lại nhiều lần không thể lành, sẽ dễ có hậu hoạn về sau.
Mục Liên Kiên nghiến chặt răng, bàn tay vừa vô tình chạm đến máy cầm vô-lăng.
“Cộp cộp cộp” Vũ Vân Hân gõ gõ cửa sổ xe.
Anh làm ra vẻ thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mặt, chắc hẳn cô hận anh lắm.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện. Dù sao thì vết thương của anh có hơi nghiêm trọng”.
“Không cần!”
Mục Liên Kiên không muốn người phụ nữ của mình thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Thật ngoan cố! Búp Bê chúng ta đi thôi! Để chú ta chảy máu chết trên đường luôn đi” Ba đứa nhỏ xì xào nói.
Quả thật Mục Liên Kiên tức gần chết.
Có loại con trai như vậy sao?
“Lách cách!” Một bàn tay nhỏ béo béo nhân lúc anh không để ý thò vào.
Sủi Cảo đắc ý cười: “Cửa xe mở rồi! Búp Bê lên xe thôi!”
Giờ cửa xe mở rồi, anh đành chuyển sang ngồi ở ghế phó lái.
“Búp Bê của chúng cháu lái xe hơi kém, nên chú cứ thong dong đi! Dù sao thì chú ngồi ghế lái nhanh chết lắm!”.
Mục Liên Kiên cạn lời.
“Đừng nhìn Búp Bê của chúng cháu, chú lo mà thắt kỹ dây an toàn đi, nói không chừng có thể giữ lại mạng nhỏ”
Ba đứa nhỏ giống như chim sẻ, líu ríu không ngừng.
“Các con ngoan ngoãn ở nhà!” Vũ Vân Hân nhìn bọn trẻ: “Mẹ quay lại nhanh thôi”
Cô chuẩn bị khởi động xe.
Đột nhiên Há Cảo kéo dây an toàn của Mục Liên Kiên: “Khoan đã!”