• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184 Trên người ngươi có mùi hồ ly tinh

"Gặp qua doãn mi thiên nữ, xin hỏi, người có nhìn thấy Thiếu chủ nhà ta?"

Rất nhanh sau đó, Doãn Mi nhìn thấy đám người đi theo Bạch Liệt cùng với những hộ giả trước đây luôn ẩn nấp trong bóng tối.

Một gã đạt tu vi thánh nhân.

Một vị nam trung niên, khuôn mặt khôi ngô, có đặc tính rõ ràng của bộ tộc Bạch hổ, khí huyết dâng trào.

Doãn Mi thấy hắn hỏi, nét mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc nói:" Bạch Liệt quả thực có tới qua chỗ của ta, chỉ có điều không phải hắn nói muốn đi tìm Diệp Lăng tính sổ sao?"

"Thì ra là thế, thiếu chủ cư nhiên chủ động đi tìm Diệp Lăng rồi..." người đàn ông trung niên tộc Bạch hổ nghe vậy, chân mày càng thêm nhíu chặt.

Bình thường khi Bạch Liệt và Doãn Mi gặp nhau, hắn đều nhìn thấy, biết được Doãn Mi là người có tính tình thế nào, khéo léo phóng khoáng, thông minh ôn nhu, thể hiện ra sự giáo dưỡng rất tốt.

Nhất là lúc trước ở trong lầu các, hắn tận mắt nhìn thấy Doãn Mi trợ giúp Bạch Liệt nhìn rõ bộ mặt chân chính của Diệp Lăng.

Cho nên hắn không hề hoài nghi lời nói của Doãn Mi.

Hơn nữa theo như tính cách của Bạch Liệt, hắn thực sự sẽ tự mình đến tìm Diệp Lăng tính sổ.

Lúc trước hắn đã cảm thấy cách làm người của Diệp Lăng không tốt, chỉ có điều Bạch Liệt bảo vệ Diệp Lăng khắp nơi, hắn cũng không tiện quản nhiều, nói nhiều gì.

Nói đến đây, hắn còn phải cảm tạ Doãn Mi, nếu như không có nàng, phỏng chừng đến bây giờ Bạch Liệt vẫn chưa thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Lăng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Doãn Mi nhướng mày, làm như nghi hoặc, nhịn không được hỏi.

"Không dám dối gạt Doãn Mi thiên nữ, thiếu chủ đi tìm Diệp Lăng tính sổ, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vừa rồi ta có đi đến phủ đệ nơi Diệp Lăng ở, chỉ phát hiện vết tích chấn động của một trận chiến đấu..."

"Bây giờ Diệp Lăng không biết tung tích, thiếu chủ cũng vậy." người đàn ông trung niên cau mày nói, trong lời nói có chút lo lắng.

Hắn tìm khắp tòa Cổ thành cũng không thấy chút tung tích nào vậy nên cuối cùng mới đến hỏi Doãn Mi.

"Bạch Liệt mất tích?" chân mày Doãn Mi nhíu lại càng chặt, có chút lo lắng nói:"Bạch Liệt là thiếu chủ của bạch hổ bộ tộc, pháp khí trên người rất nhiều, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Người đàn ông trung niên thở dài, chắp tay nói:"Diệp Lăng thủ đoạn quỷ dị, chỉ sợ thiếu chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay của hắn. Đêm nay đã quấy rầy Doãn Mi thiên nữ rồi, tại hạ cáo từ trước."

Doãn Mi gật đầu, có chút lo lắng nói:"Nếu như tìm thấy hành tung của Bạch Liệt thì làm phiền ngươi nói hắn liên hệ lại với ta một chút."

"Đến lúc đó ta sẽ báo cho biết thiếu chủ, Doãn Mi thiên nữ yên tâm đi." người đàn ông trung niên đáp, nói xong cáo từ rời đi.

Doãn Mi thân là vị hôn thê của Bạch Liệt, lúc này lo lắng như thế đương nhiên cũng bình thường.

Nhìn người đàn ông trung niên dẫn đám người rời khỏi, nét mặt thoáng có chút lo âu của Doãn Mi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, sau đó không khỏi lộ ra ý giễu cợt, lẩm bẩm.

"Chờ đến lúc các người tìm được Bạch Liệt thì hắn sớm đã là một cỗ thi thể rồi."

"Chủ nhân quả thực liệu sự như thần a, không có việc gì có thể qua mắt được hắn."

Lúc Cố Trường Ca trở lại phủ đệ, Nguyệt Minh Không vẫn đang ở trong sân đợi hắn, một thân áo lụa thuần sắc, khoanh tay, dựa vào cây cột trong viện.

Gió đêm thổi tới, tóc đen lay động, trên gương mặt không chút tỳ vết một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn theo hắn không hề chớp mắt.

Vẻ mặt này của nàng tựa như có trượng phu nửa đêm ra ngoài ăn vụng, bỏ một mình nàng ở nhà vậy.

Cố Trường Ca lộ ra ý cười, cười cười một tiếng nói:"Sao lại bày ra vẻ mặt như này? Vi phu cũng đâu có ra ngoài ăn vụng."

Ở dưới ánh trăng mông lung, Nguyệt Minh Không đứng ở nơi đó, càng toát ra tư thái thướt tha cao gầy, đường nét kinh người.

"Ngươi đã đi đâu?"

Nguyệt Minh Không hỏi, bỗng nhiên nhíu mày, bước tới.

Nàng đương nhiên biết lúc này Cố Trường Ca không có khả năng sẽ đi giết Diệp Lăng.

Khả năng lớn nhất là tìm bạch hổ bộ tộc thiếu chủ Bạch Liệt gây phiền phức cho hắn thôi.

Nhưng vẫn phải hỏi một chút, dù sao đây cũng là một việc quan trọng.

Hơn nữa nàng có cảm giác, trên người Cố Trường Ca có một mùi hương rất cổ quái...

Cố Trường Ca cười cười nói:"Đương nhiên là đi làm việc rồi, đêm này coi kịch vui ngày mai về sơn môn."

Nguyệt Minh Không dừng lại trước mặt hắn, cái mũi khéo léo tinh xảo ngửi ngửi một hồi, sau đó đôi mắt đẹp của nàng không kìm được híp lại, tron lúc lơ đãng lộ ra một luồng khí tức nguy hiểm.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, lẽ nào múi nàng thính như vậy, còn có thể ngửi ra mình đã đi đâu?

Cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi là người của hắn, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tôt.

Cố Trường Ca cũng không có ý định sẽ nói cho Nguyệt Minh Không biết.

Hơn nữa hắn cũng không biết một người trọng sinh như Nguyệt Minh Không đến cùng có biết việc này hay không.

"Trên người ngươi có mùi vị hồ ly tinh..."

Nguyệt Minh Không liếc mắt trừng hắn một cái, thanh âm phát ra nơi cổ họng chất chứa tức giận.

"Hồ ly tinh?" Cố Trường Ca có chút ngơ ra, sau đó bật cười.

Nói ra thì Doãn Mi đích thật là người của cửu vĩ thiên hồ bộ tộc, cũng tính là hồ ly tinh.

Chỉ có điều, mũi của Nguyệt Minh Không sao lại thính như vậy?

Hắn suy nghĩ chắc hẳn là lúc sờ sờ đuôi hồ ly không cẩn thận bị lây chút khí tức.

Nghĩ tới đây tầng cảnh giác của Cố Trường Ca lại nhiều thêm một chút, pháp lực bắt đầu khởi động, khử sạch những mùi trên người đi.

Xét theo tình hình trước mắt thì quan hệ giữa hắn và Doãn Mi vẫn chưa thể để bại lộ ra ngoài, nếu không kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được của hắn sẽ có sơ hở.
Chương 185 Hổ Hoàng phẫn nộ

"Nguyệt Minh Không này, ngay cả khí tức trên người mình cũng nhớ rõ ràng như vậy, thật là có vài phần tính cách như của một cô vợ nhỏ a..." nghĩ tới đây, Cố Trường Ca không khỏi cười cười.

Mà nói sau câu này, Nguyệt Minh Không cũng xoay người bước thẳng về phía tiểu viện nghỉ nghơi.

Mất công nàng còn thành thành thật thật ở đây đợi Cố Trường Ca cả nửa ngày trời.

Còn thật sự là nửa đêm ra ngoài gặp nữ nhân khác.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không cũng có chút phiền lòng, sao đời này bên người Cố Trường Ca lại có thêm một con hồ ly tinh rồi?

Đương nhiên dựa sự theo hiểu biết của nàng về tính cách của Cố Trường Ca mà nói, nữ nhân mà đêm hắn gặp, có khả năng cũng chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi.

Nhưng điều này vẫn khiến Nguyệt Minh Không khó chịu trong lòng, bình dấm chua lại tràn lên, sát khí tỏa ra lạnh thấu xương.

Sự có mặt của Diễm Cơ thì thôi không nói rồi, thực lực đại thánh cảnh, nàng hiện nay không làm gì được nàng ta.

Thế nhưng một con hồ ly tinh không biết từ đâu chui ra này, là thứ gì?

"Đừng để bổn cung điều tra ra ngươi là ai."

Bàn tay ngọc của Nguyệt Minh Không nắm chặt, hàn quang lóe ra trong trong đôi con ngươi của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Giờ khắc này nàng mới khôi phục được dáng vẻ thường ngày, là một vị nữ đế cao cao tại thượng, nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Mặc dù nhiều lần nàng phải chịu nhục trước mặt Cố Trường Ca, nhưng ở trước mặt người khác khẳng định vốn vẫn có sự áp bức kinh khủng.

Một người được trọng sinh nếu quả thật muốn đối phó ai đó, thật sự là vô cùng đơn giản.

Càng chưa nói đến nàng là Trữ đế của vô song tiên triều, trong tay nắm quyền thế ngập trời.

Nguyệt Minh Không quả thật vừa yêu vừa hận Cố Trường Ca, nghĩ hết mọi thủ đoạn trả thù cho những việc hắn đã làm trong kiếp trước.

Nhưng nàng cũng không cho phép Cố Trường Ca trước khi bị nàng giết chết còn có người phụ nữ nào khác ngoài nàng ra.

Đêm nay đã định sẵn là không bình yên.

Đối với Bạch hổ tộc mà nói, một sự kiện lớn khiến người người tức giận đã nảy sinh.

Trong cương vực, thần đảo vô số, cổ mộc che trời, diện tích rộng lớn, tinh khí dâng lên.

Lúc này có một tiếng rống giận ngập trời truyền đến, quả thực như muốn hét rớt hết những ngôi sao trên trời xuống vậy.

Khí huyết đáng sợ ngập trời, hóa thành một thân ảnh bạch hổ kinh khủng, miệng to như chậu máu, trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời.

Nó rống lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ!

"Kẻ nào dám giết con ta!"

Người đó chính là phụ thân Bạch Liệt, bạch hổ nhất tộc hổ Hoàng, tu vi sâu không lường được.

Hổ Hoàng hiện tại tức giận đến cực hạn, hắn đang trong lúc bế quan lại được tộc nhân báo tin rằng hồn đăng của Bạch Liệt đã tắt rồi!

Bạch Liệt chính là đứa con nối dòng được Hổ Hoàng thương yêu nhất, trình độ huyết mạch thuộc hàng thuần túy nhất trong mấy vạn năm nay, là đứa con có hy vọng có thể đạt được thành tựu còn vượt xa hắn trong tương lai.

Vì vậy nên Hổ Hoàng dốc lòng bồi dưỡng, bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực.

Nhưng lại không ngờ tới, Bạch Liệt chỉ mới rời tộc không bao lâu đã truyền về tin dữ.

Điều này khiến cho Hổ Hoàng phẫn nộ, quả thực là nổi giận đùng đùng.

"Tra, đi tra rõ cho ta! Là ai to gan như thế, dám giết con ta, ta nhất định sẽ lột ra rút gân, chém thành muôn mảnh, không nhập được luân hồi, vĩnh viễn chịu dằn vặt!"

Phía dưới, rất nhiều tộc nhân bạch hổ nhất tộc, hoàn toàn bị dọa, sắc mặt trắng bệch, hàm răng đánh nhau lập cập, mặt cắt không còn giọt máu.

Hổ Hoàng giận dữ, tất có đại họa ngút trời, lại có kẻ dám khiêu khích bạch hổ bộ tộc, giết thiếu chủ của bọn họ!

Đây hiển nhiên là mối thù rất lớn, coi như là tuổi trẻ tranh tài cũng rất ít khi xuất hiện loại tình huống như này.

Cho nên bọn họ kết luận rằng có người rắp tâm giết chết Bạch Liệt, khiêu khích bạch hổ bộ tộc.

Tên hung thủ đó chỉ cần ra mặt, chắc chắn sẽ không trốn thoát, sẽ bị bạch hổ bộ tộc điều tra ra được.

"Thiếu chủ đèn cạn dầu tắt, phải làm sao mới ổn đây..."

"Phải làm sao mới ổn đây a!"

Vô Lượng Thiên, trong Đạo Thiên Cổ thành.

Những tên hộ giả của Bạch Liệt cũng nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt vô thần, không ngừng lặp đi lặp lại một câu như thế, bị dọa đến thần trí bất ổn.

Hắn truy xét cả đêm cũng không tìm được hành tung của Bạch Liệt, lúc này nghe được tin tức từ trong tộc truyền tới, thiếu chủ đèn cạn dầu tắt.

Việc này đối với hắn mà nói, là một việc hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.

Trong khoảng khắc nghe được tin này, đầu óc như bị nổ tung ra vậy, toàn thân rét lạnh thấu xương!

Thiếu chủ Bạch Liệt chết, bạch hổ bộ tộc chắc chắn tức giận, sẽ dẫn đến đại họa ngút trời.

Hắn bảo hộ không chu toàn, cũng khó thoát khỏi cái chết, không đúng, đến lúc đó được chết đã là một hy vọng xa vời.

Khi đó, sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.

Thủ đoạn câu hồn của Bạch hổ nhất tộc cực kỳ nổi danh ở thượng giới, có cả những thủ đoạn có thể dằn vặt hắn đến chết.

Hắn không nghĩ tới dự cảm bất thường tối qua lại biến thành sự thực.

"Thiếu chủ cư nhiên chết rồi! Hắn có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nhiều như vậy cũng chết rồi, bây giờ nên làm sao bây giờ?"

"Nhất định là Diệp Lăng, nhất định là Diệp Lăng! Nhất định là hắn đã giết thiếu chủ!"

Lúc này, người duy nhất hắn nghĩ tới chính là Diệp Lăng, hết thảy chứng cứ ở đây đều chỉ rõ, mọi việc là do Diệp Lăng gây nên.

Lúc đó Bạch Liệt đi tìm Diệp Lăng tính sổ, việc này cửu vĩ thiên hồ nhất tộc thiên nữ Doãn Mi có thể chứng minh được.

Đến lúc đó, các cường giả còn lại của bạch hổ nhất tộc đến, Doãn Mi có thể giúp hắn chứng minh điều này!

Lúc này, cũng chỉ có thể bắt được hung thủ giết chết Bạch Liệt, mới có cơ hội lấy công chuộc tội.

Nghĩ tới đây, người đàn ông trung niên vội vàng triệu tập toàn bộ nhân thủ, chuẩn bị lục soát tất cả các tòa Cổ thành ở đây.

Hắn không tin lúc này mà Diệp Lăng có thể chạy được bao xa.

Mà cho dù việc này không phải do Diệp Lăng làm thì hắn cũng phải tìm một người đến chịu tội thay!
Chương 186 Tử cục

"Lão quy, chuyện gì xảy ra? Sao ta có chút bất an, cảm giác như có người đang ở trong bóng tối ám toán ta thế? Bạch y nam tử tối hôm qua rốt cuộc là ai?"

"Sao hắn lại nói sau này sẽ có cơ hội gặp lại ta lần nữa? Lúc đó hắn tạo cho ta một cảm giác quá kinh khủng, người bình thường chắc chắn sẽ không có loại khí tức như vậy."

Đạo Thiên cổ thành, bên trong một gian phòng, Diệp Lăng một thân áo đen có chút buồn bực, sắc mặt âm tình bất định, hỏi Lão quy bên trong mặt vòng cổ.

Hiện tại hắn đang lẩn trốn ở đây.

Tối qua hắn vẫn luôn tránh né sự truy sát của lão giả mặc áo đen kia, sau đó chạy trốn tới Đạo Thiên trong Cổ thành, lão giả mặc áo đen kia có lẽ vì không muốn bị lộ hành tung nên đến ngoài thành liền buông tha hắn.

Điều này làm cho Diệp Lăng thở phào một cái, sau đó tùy tiện tìm một nơi ở tạm.

Đối với hắn mà nói, bên trong Tiên cổ đại lục của Đạo Thiên Tiên Cung vẫn còn di vật mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn để lại cho hắn.

Cho nên trong khoảng thời gian này Diệp Lăng không tính rời khỏi Đạo Thiên cổ thành.

"Ta cảm thấy tiểu tử nhà ngươi hẳn là đã bị cuốn vào một vòng xoáy khủng bố rồi, bạch y nhân xuất hiện tối qua, khí tức rất quỷ dị, không trêu chọc được. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác đến tìm ngươi, việc này vô cùng kỳ lạ..."

"Ngươi nói xem có phải gần đây ngươi đã đắc tội ai rồi không? Ta nghi ngờ việc thiên tôn truyền thừa đã bị người ta chú ý tới." Lão quy bên trong mặt dây chuyền nói những lời khiến Diệp Lăng tỉ mỉ hồi ức lại những chuyện xảy ra gần đây.

Nghe vậy, Diệp Lăng lắc lắc đầu nói:"Gần đây ta có đắc tội ai đâu? Rõ ràng là còn bị người ta đắc tội đấy. Ngoại trừ Nguyệt Minh Không cùng Diệp Lang Thiên, còn có ai nữa?"

"Bạch y nhân tối qua có khả năng cao là có quan hệ với bọn họ a!?"

"Có phải là tên Cố Trường Ca kia không? Chỉ có điều ta chưa từng thấy qua hắn mà khuôn mặt của người tới tối qua cũng bị màn sương dày đặc che khuất."

Nghĩ tới đây, hắn rất khó chịu.

Trong đầu lại hiện lên cặp mắt thờ ơ, như quan sát hết thảy kia, một khắc đó trông hắn như đang đùa bỡn với một con kiến nhỏ bé bình thường thôi.

Điều này khiến cho một người từ trước đến nay vẫn luôn chiến thắng rất nhiều kẻ địch nặng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ giẫm nát tên xuất hiện tối qua dưới chân mình!

"Hôm nay có thời gian nhất định phải tìm Bạch Liệt giải thích chuyện ngày hôm qua a! Nói thế nào đi nữa, đến lúc đó nếu như chạm mặt trong Đạo Thiên Tiên Cung..." Diệp Lăng lại nói.

Nói xong, hắn bỗng nhiên nhíu mi:"Bên ngoài sao lại ầm ĩ như thế?"

Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Diệp Lăng bỗng nhiên ngây dại, cả người như bị sét đánh trúng choáng váng ngây dại.

Lúc phản ứng lại được, sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, môi run run, không chút huyết sắc, quả thực không thể tin được.

"Điều này sao có thể a!"

"Sao Bạch Liệt có thể chết được?"

"Không phải ta giết a, cái gì ta cũng không biết, làm sao có thể..."

Diệp Lăng lạnh toát cả người, suýt nữa cứng đờ tại chỗ, da đầu như muốn nổ tung.

Vừa rồi hắn tò mò không biết đám tu sĩ ngoài kia đang bàn luận điều gì.

Vừa lắng tai nghe đã khiến hắn ngơ ngẩn cả người.

Hắn không ngờ được rằng nội dung đàm luận của đám tu sĩ kia chính là chuyện bạch hổ nhất tộc thiếu chủ tối qua bị người ta giết chết rồi, mà hung thủ chính là Diệp Lăng!

Bây giờ cường giả của bạch hổ nhất tộc đang truy tìm tung tích của hắn khắp nơi.

Tối qua hắn rõ ràng bị người ta đuổi giết, sao có thời gian đi giết Bạch Liệt cho được?

Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!

"Có phải nhầm lẫn gì rồi không? Có người hãm hại ta, ta bị oan, Lão quy ngươi biết mà phải không, ta bị oan! Tối qua ta rõ ràng bị người ta đuổi giết cơ mà!"

Cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn bây giờ chính là Lão quy bên trong mặt dây chuyền, chỉ có Lão quy và lão giả mặc áo đen tối qua mới có thể chứng minh hắn không có giết Bạch Liệt!

Nghe hắn nói như thế, Lão quy bên trong mặt dây chuyên cũng lâm vào trầm mặc.

Sau đó nặng nề nói:"Lúc này, nói những thứ này cũng vô dụng, ta biết chân tướng thì thế nào? Rõ ràng là có người muốn hãm hại ngươi."

Diệp Lăng cũng kịp phản ứng lại, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt yếu ớt.

"Cả Bạch hổ bộ tộc đều muốn giết ta, hiện tại ta không thể để bị bọn họ bắt lại, đến lúc đó cho dù có thể chứng minh ta không có giết Bạch Liệt thì việc ta có Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa cũng sẽ bị bạo lộ."

"Cho dù nói theo hướng nào đi nữa, bạch hổ bộ tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"

Giờ khắc này, các ý nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Diệp Lăng.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, có cảm giác như đang đi trên tử lộ!

Mặc kệ hắn có Bạch Liệt hay không thì bây giờ hắn cũng không thể lộ diện, không thể để cho bạch hổ bộ tộc bắt được.

Bây giờ hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

Nếu như Cố Trường Ca ở đây, nghe được những lời Diệp Lăng nói, chắc chắn sẽ thầm khen hắn một tiếng thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ thông những điều này.

Thế nhưng nghĩ thông suốt rồi thì có thể làm thế nào?

Một người có Cổ thiên tôn truyền thừa như Diệp Lăng nếu có ngày bị lộ hắn sẽ trở thành một miếng mồi ngon, không biết có bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ, thèm đỏ mắt muốn ra tay cướp đoạt.

Quan trọng nhất là hắn còn không có cách nào chứng minh mình không giết Bạch Liệt!

Bạch hổ bộ tộc có thể sẽ không để ý những thứ này, bọn họ chỉ cần bắt được Diệp Lăng, thật hay giả chỉ cần sưu hồn là biết.

Nghĩ tới những thứ này, trong mắt Diệp Lăng đều là phần nộ, môi sắp bị cắn đến rách ra:"Thật là một kế sách ác độc!"

"Nhất định là tên bạch y nhân tối qua tính kế ta!"

Sau đó, Diệp Lăng dùng thuật thay đổi hình dạng của hắn, biến thành một bộ dạng khác.

Trong khoảng thời gian này, hắn sợ rằng không thể dùng tên thật, khuôn mặt thật để đi ra ngoài rồi.

Cũng may trong truyền thừa của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, bảo thuật bảo mệnh không ít, trong khoảng thời gian này có thể giúp Diệp Lăng chạy trốn khỏi sự truy bắt.

Hắn lại dùng năng lực luân hồi ẩn dấu bổn nguyên, cũng có tác dụng giấu giếm nhất định, nhớ tớ những thứ này, Diệp Lăng lại thở phào một cái.

Dù sao một đường đên đây, hắn cũng trải qua không ít nguy hiểm, nhưng nhiều lần đều có thể hóa nguy thành an phần lớn công lao cũng không thể không kể đến thủ thuật ngụy trang này của hắn!

Lúc này, trong Đạo Thiên Cổ Thành, một đám cường giả Bạch hổ tộc suốt đêm vượt qua mấy cái truyền tống trận tới đây.

Hiện tại bọn hắn đang hiến tế một ít tài liệu trân quý, trên đó có rất nhiều bảo cốt còn có những tài liệu thần cấp kỳ quái tạo thành một tế đàn nhỏ xưa cũ.

Trên tế đàn, có một giọt máu tươi đỏ thẫm, quay tròn chuyển động, ẩn chứa thần tính kinh người!
Chương 187 Sắc phong truyền nhân

"Đây là một giọt máu mà thiếu chủ lưu lại lúc còn sống, cũng may trước đây vẫn giữ lại. Không nghĩ tới hôm nay còn có thể phát huy tác dụng như này. Chỉ cần thi thể vẫn còn thì chúng ta sẽ có thể tìm thấy vị trí của thiếu chủ, báo thù cho thiếu chủ." một tộc lão của Bạch hổ tộc, khuôn mặt mang theo vẻ bị thống nói.

Loại bí thuật này cần trả một cái giá cực lớn.

Nhưng bây giờ bọn họ đành phải làm vậy.

Rất nhanh, bí pháp được khởi động.

Ánh sáng mông lung chợt xuất hiện, trong tiên huyết, một hư ảnh bạch hổ xuất hiện, rít gào trong hư không một tiếng sau đó bước vào!

"Đi theo hướng đi của hư ảnh này, có thể tìm được vị trí thi thể của thiếu chủ..."

Đám người cường giả này liền đi theo hư ảnh bạch hổ rời đi.

Ngay lúc đó, Cổ thành phía đông Đạo Thiên cổ thành.

Trong một tòa tiểu viện hoang vắng, cỏ dại rậm rạp, bỗng nhiên có một hồi quang hoa xuất hiện, trong hư không, hư ảnh bạch hổ hiện lên sau đó lập tức tiêu thất!

Hư không mờ nhạt, rất nhanh sau đó đám người cường giả cũng xuất hiện ở đây.

"Thi thể của thiếu chủ nhất định bị dấu ở đây!"

Vị tộc lão có khuôn mặt lạnh lùng, phái người đi tìm kiếm, rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện một địa lao ẩm ướt băng lãnh phía dưới tiểu viện này!

"Nơi này sao lại có một cái địa lao như này?"

Sau đó, bọn họ tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trong đó đều lập tức trở nên ngây dại!

"Cái này..." Sắc mặt mọi người trắng bệch, phía sau lưng mọi người đều là hàn ý:"Sao lại có nhiều thi thể như vậy?"

"Thi thể thiếu chủ cũng ở đây, một thân tinh khí và tập nguyên của thiếu chủ đều bị cắn nuốt hầu như không còn gì..." vị tộc lão kia thấy cỗ thi thể sớm đã khô héo của Bạch Liệt nằm ở đó, quả thực hắn nhìn muốn rách cả mí mắt, hận muốn điên lên vậy.

"Dám giết thiếu chủ bạch hổ bộ tộc, thôn phệ bổn nguyên, thù này không đội trời chung a!"

Hắn ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng!

Những chuyện xảy ra ở nơi này rất nhanh đã được truyền đi khắp toàn bộ Đạo Thiên cổ thành, thậm chí còn truyền đến cả những cổ thành bên ngoài.

Chuyện này dẫn đến một đợt sóng kinh khủng, tạo thành một hồi oanh động không gì sánh kịp.

Hết thảy tu sĩ đều hoảng sợ kinh hãi, vô cùng khiếp đảm!

Ma công cấm kỵ tuyệt tích thế gian một thời gian dài bây giờ lại hư hư thực thực tái hiện nhân gian, truyền nhân ma công cấm kỵ sát hại các thiên kiêu trẻ tuổi của các tộc, thôn phệ bổn nguyên tu luyện.

Bây giờ ngay cả bạch hổ nhất tộc thiếu chủ, cũng bị sát hại.

Thi thể bị phát hiện trong một tòa cổ thành khác, lúc đó trong đại lao, còn có rất nhiều thi thể chưa kịp xử lý, những thi thể đó đều bị thôn phệ bổn nguyên!

Toàn bộ Vô Lượng Thiên, đều bị oanh động!

Hơn nữa bạch hổ bộ tộc còn truyền ra một tin tức, người sát hại truyền nhân Bạch Liệt chính là một nam tử tên là Diệp Lăng!

Tu sĩ cung cấp thông tin của Diệp Lăng, sẽ có thưởng lớn!

Sau đó, rất nhiều tin tức của tên nam tử Diệp Lăng này cũng bị thái cổ Diệp tộc thiếu chủ Diệp Lang Thiên tiết lộ ra ngoài, cũng nói rõ rất nhiều điểm đáng ngờ mà hắn phát hiện.

Trong lúc nhất thời, cái tên Diệp Lăng ma công người thừa kế, lan truyền ở khắp nơi dẫn đến chấn động lớn, chính là người người đều muốn giết chết ma công người thừa kế.

Tất cả tu sĩ đều đang tìm kiếm gã tu sĩ tên Diệp Lăng này, nhưng họ phát hiện Diệp Lăng như đá ném xuống biển rộng, biến mất không chút tung tích.

Mà trong nháy mắt, mấy ngày trôi qua.

Ngoại giới rung chuyển động trời.

Mà đại điển sắc phong truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung lại thuận lợi cử hành, tất cả trưởng lão và đám đệ tử đều tề tụ tại đại điện của Đạo Thiên Tiên Cung, thân ảnh trùng trùng điệp điệp.

Không ít đệ tử đạo thống khác cũng có mặt ở đây, chính mắt chứng kiến màn đại điển sắc phong này.

Đại trưởng lão tự mình hiện thân, xuất hiện trên đài cao, sắc mặt thanh sắc, tiên phong đạo cốt, áo bào trắng phiêu phiêu.

Đứng bên dưới đại trưởng lão là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu xanh vẻ mặt ôn hòa, để một chòm râu dài.

Vóc người hắn cao ngất, mắt sáng như sao, tóc trắng như tuyết, dáng đứng ngang nhiên, bên người hắn hình như có phù quang dao động, cũng có ảnh diệu di động, như mộng như ảo, chính là Đạo Thiên Tiên Cung cung chủ.

Hắn nhìn về Cố Trường Ca đang đứng rất gần, khẽ mỉm cười nói:"Tương lai Đạo Thiên Tiên Cung giờ giao cho ngươi."

Cố Trường Ca mỉm cười, đáp lễ nói:"Lời này của cung chủ, còn hơi sớm a."

Bên cạnh hắn, thứ hai mới là nhóm trưởng lão tu vi sâu không lường được.

Xếp lần lượt phía dưới là đám đệ tử chân truyền, nội môn đệ tử.

Còn đệ tử ngoại môn của Đạo Thiên Tiên Cung thì vì không có tư cách tới gần nên chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn qua đây.

Các đệ tử lúc này đều cung kính nhìn về phía bóng người thon dài kia, không ít người sinh lòng ao ước.

Rất nhanh, một loạt lễ nghi phức tạp kết thúc.

Sắc mặt đại trưởng lão có chút phức tạp, nhìn đám nam tử trẻ tuổi phong thần như ngọc, mở miệng nói:

"Hôm nay, Đạo Thiên Tiên Cung ta sắc phong truyền nhân, tổ sư trên cao, chính mắt kiểm chứng..."

"Đặc biệt sắc phong đệ tử chân truyền Cố Trường Ca thành Đạo Thiên Tiên Cung đương đại truyền nhân!"

"Ban thưởng y phục truyền nhân!"

Nói xong, một vị trưởng lão khóe miệng treo nụ cười mỉm, cầm trong tay một bộ y phục truyền nhân!

Đạo Thiên Tiên Cung truyền nhân không giống với những đạo thống còn lại, vài thập niên hoặc là mấy trăm năm sẽ đổi một lần.

Chỉ cần một đời cung chủ vẫn còn tại vị, thân phận truyền nhân cũng sẽ không đổi, mãi cho đến khi cung chủ từ chức, quy ẩn tu luyện.

Nói cách khác, vị trí truyền nhân một khi được lập thì có nghĩa là chí ít trong vòng ngàn năm cũng không thay đổi.

Một Đạo Thiên Tiên Cung lớn như vậy, tương lai sẽ bị họ chấp chưởng!

Vũ y tinh quan, áo bào trắng tung bay.

Mỗi tấc đều lộ ra vẻ tinh xảo hoa mỹ như do hàng tỉ tia cửu thiên tinh quang dệt thành, thần quang lưu chuyển, dường như bao phủ phần tiên ý rực rỡ vô tận.

Sau khi Cố Trường Ca mặc vào, thân hình cao ngất, cả người toát ra vẻ siêu phàm thoát tục, phong thần như ngọc.

Rất nhiều nữ đệ tử và trưởng lão nhìn thấy một màn này, trong mắt không khỏi toát ra tía sáng kỳ dị, tâm thần lung lay.

Hết chương 187.

Chương 188. Phượng Tiên Kim Thang

"Trường Ca gặp qua chư vị trưởng lão cùng cung chủ."

Sau khi mặc vào trang phục của truyền nhân, Cố Trường Ca rốt cục xem như danh chính ngôn thuận trở thành truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung.

Hắn cũng lập tức thay đổi thái độ với các vị trưởng lão, thần sắc ôn hòa, kém chút khiến mấy người bọn hắn còn tưởng bản thân bị hoa mắt nhìn lầm.

Tên Cố Trường Ca không ngờ còn có thể có thần sắc ôn hòa như vậy.

Thật sự khiên bọn hắn có chút không thể tin được.

"Trường Ca từ hôm nay trở đi chính là truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung ta, hắn đương nhiên sẽ trở thành một tấm gương tốt dẫn dắt các vị sư đệ sư muội , có hắn ở đây chuyện Tiên Cổ đại lục mở ra lần này chúng ta cũng cảm thấy rất yên tâm."

Trên đài cao, cung chủ Đạo Thiên Tiên Cung mỉm cười nhìn tất cả mọi người, sau đó nói.

Cố Trường Ca thần sắc thản nhiên nói, " cung chủ xin hãy yên tâm, có ta ở đây, trên Đạo Thiên Tiên Cung địa bàn không có người nào dám làm loạn."

Lời nói này tuy có vẻ hời hợt, nhưng lại ẩn chứa sự đáng tin cậy không có gì sánh, khiến mấy vị trưởng lão cùng cung chủ cũng không khỏi gật đầu.

Đây cũng là mục đích chính bọn hắn lập Cố Trường Ca làm truyền nhân .

Mà tu vi của Cố Trường Ca bây giờ, vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh hậu kỳ, khiến bọn hắn không thể không cảm thán không hổ là Chân Tiên chi tư.

Nhớ năm đó khi bọn hắn ở cái tuổi này, cũng đang lọ mọ ở Thánh Chủ cảnh mà thôi.

Lúc này, ngay cả đại trưởng lão cũng không thể không gật đầu.

Chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói, Cố Trường Ca thực sự có khả năng lừa gạt rất tốt, thần sắc bình tĩnh không màng danh lợi, ngũ quan tuấn tú, thậm chí có thể khiến rất nhiều nữ nhân đố kỵ.

Không thể không nói, tài năng ngày thường Cố Trường Ca thể hiện cộng thêm sau khi mặc lên trang phục truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, bọn hắn thật sự rất hài lòng.

Đương nhiên tính cách thực sự của hắn, bọn người đại trưởng lão đương nhiên biết rõ, sẽ không bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc.

Mà rất nhanh, ngay trước mặt các đệ tử cùng chư vị trưởng lão.

Cung chủ Đạo Thiên Tiên Cung cũng bắt đầu ban thưởng bảo vật cho Cố Trường Ca, thân là truyền nhân đương nhiên có được những trọng bảo xứng với thân phận này!

"Người đâu, ban thưởng cho truyền nhân cánh phượng tiên kim thang."

Cung chủ nói, một vị trưởng lão bưng một cái hộp đi tới.

Bên trong là một bộ Tiên Kim Thang, tỏa ra ánh sáng lung linh, xán lạn vô cùng, giống như được chế tạo từ các loại kim tiên, tràn ngập khí tức cường đại.

"Đây là binh khí một vị lão tổ Đạo Thiên Tiên Cung ta năm đó tùng sử dụng qua, thần uy của cánh phượng tiên kim thang không cần phải bàn cãi, một khi khôi phục Thánh Cảnh cường giả bình thường không tới gần được người ngươi."

"Bất quá trước khi bước tới Thần cảnh, ngươi không khởi động được nó."

Cung chủ cười nói, đem cánh phượng tiên kim thang ban cho Cố Trường Ca.

"Đa tạ cung chủ."

Cố Trường Ca tiếp nhận, đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt cả, mà hắn liếc mắt nhìn qua, phát hiện món đồ này thật sự không tệ.

Đương nhiên đối với hắn mà nói thật ra tác dụng cũng không lớn, bất quá nhìn khá là đẹp mắt, như là một đôi cánh phượng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Sau đó, cung chủ lại ban thưởng mấy món trọng bảo, mỗi bảo vật ẩn chứa thần uy kinh khủng khác nhau, tỉ như Âm Dương đạo Kiếm đồ, Phong Long Ấn vân vân...

Sắc phong đại điển lần này cũng đến lúc chuẩn bị kết thúc.

Ngoại trừ đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung ra còn có thiên kiêu trẻ tuổi từ các thế lực khác đến đây xem.

Tỉ như Diệp Lang Thiên truyền nhân Thái Cổ Diệp tộc, hắn ngồi ngay ngắn ở một chỗ , ngay cả sợi tóc cũng đang bay bay, bao phủ thần quang, giống như thần linh, khiến cho người ta không thể khinh thường.

Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu nữ áo tím, chính là Diệp Lưu Ly.

Trừ hai người ra còn có tuổi trẻ Chí Tôn của các thế lực còn lại, tỉ như Bằng Phi truyền nhân, Thái Cổ Hoàng tộc, Kim Sí Đại Bằng tộc, hào quang của hắn so Diệp Lang Thiên còn chói mắt hơn, sợi tóc màu vàng óng ánh giống như dát vàng vậy.

Còn có Xích Linh thiên nữ của Chu Tước nhất tộc, là một nữ tuổi trẻ Chí Tôn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đẹp đẽ mỹ lệ, nhìn dáng vẻ chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng thật ra tuổi tác chênh lệch cùng Cố Trường Ca không nhiều.

Nhân tộc bên này cũng không ít tuổi trẻ Chí Tôn lộ diện.

Trường Sinh Vương gia là một tuổi trẻ Chí Tôn thần bí tên là Vương Vô Song, toàn thân bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ chân dung, vô cùng cường đại.

Những tuổi trẻ Chí Tôn này, đều đến từ khu vực phụ cận Vô Lượng Thiên.

Cho nên sớm đến, vừa vặn có thể tham dự sắc phong đại điện truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung.

Bọn hắn đều vô cùng cường đại, đồng thời cũng rất tự tin, luôn tin tưởng bản thân chính là vô địch thiên hạ, ở khu vực của mình có thể đánh bại tất cả thiên kiêu , chí tôn, không tìm được địch thủ.

Bây giờ xuất thế ngao du thiên hạ, trăm sông hợp thành biển, muốn cùng các thế hệ tranh phong, tranh đoạt thiên hạ đệ nhất thiên kiêu chi danh.

Đối với người danh tiếng truyền xa như Cố Trường Ca, bọn hắn cũng rất hiếu kì, bây giờ thấy được phát hiện quả thật hắn không đơn giản một chút nào, không nói tu vi thâm bất khả trắc, chỉ là đứng ở nơi đó, liền khiến bọn hắn cảm nhận được một loại cảm giác áp bách.

Đây tuyệt đối là cường địch, hơn nữa còn là loại cường địch không thể bỏ qua!

Một thời gian nữa, Đạo Thiên Tiên Cung sẽ càng thêm náo nhiệt, sẽ có càng ngày càng nhiều thiên kiêu chạy đến đây.

Đến lúc đó, giữa mọi người tuyệt đối không thể thiếu một trận tranh phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK