• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Sư đồ chấm dứt quan hệ

Diệp Trần lấy chìa khóa ra.

Đây là một vật có hình dạng tương tự một cái la bàn, thoạt nhìn thực cổ xưa.

Lúc này la bàn sáng lên, theo sự thúc giục của Diệp Trần, nhất thời có từng đợt thần quang lộng lẫy bạo phát, dường như từng vì sao đang không ngừng xoay tròn.

Cánh cửa bằng đồng trước mắt bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Phù văn đan chéo, đạo văn như mây.

Một tia sáng ngũ sắc từ la bàn chiếu đến cánh cửa đồng, rồi sau đó lại phản xạ xuống tám góc khác nhau ở bên dưới.

Rất nhanh sau đó.

Một thanh âm to lớn phát ra.

Cánh cửa được mở ra, một luồng khí tức cổ xưa mà mênh mông cuồn cuộn từ trong đó phát ra, tựa như cái miệng đang há rộng của một con cổ ma Hồng Hoang.

Giữa đất trời từng tia linh khí từ các nơi của bí cảnh vọt tới, như đá ném vào biển rộng, vô tung vô ảnh.

Bên trong cung điện, truyền ra đại đạo thiên âm, thần dị đen tối.

Phảng phất như thực sự có một vị Chí Tôn đang truyền đạo tụng kinh ở nơi đây, muốn độ hóa cho tất cả người trong thiên hạ.

Đồng thời, từng trận âm thanh nức nở từ trong hư không truyền đến, âm thanh trầm thấp mà nghẹn ngào khóc thút thít.

"Ta hận!"

"Giết a!"

"Giết a!"

Ma khí ngập trời, từ trong cung điện tỏa ra mãnh liệt!

Sắc mặt Diệp Trần có điểm trắng bệch, thiếu chút nữa đứng không vững.

Thấy được tình cảnh trong cung điện, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ vang trời, mạch máu không chịu được mà chảy ngược dòng.

Tựa như khi đối mặt với vị thần cổ xưa không chịu được mà quỳ thẳng xuống!

Một thanh trường thương đen tuyền, vô cùng đáng sợ, ma khí ào ạt, thân ảnh vĩ đại của nó cắm xuyên qua một thân thể vĩ đại đang ngồi trên đế vị trong cung điện, thân thể nứt toác ra.

"Truyền thừa ở đâu?"

Rất nhanh sau đó, Diệp Trần phản ứng lại, ánh mắt nhìn quanh đại điện, hắn khó có thể cất bước, hắn cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời, ngay cả lớp da bên ngoài cũng muốn nứt ra luôn.

Đây là uy thế mà chủ nhân bí cảnh năm đó đã lưu lại sao?

Tim hắn đập thực nhanh.

Thật quá cường đại, sức mạnh như này quả thực có thể vung tay hủy diệt sao trời.

"Truyền thừa ở bên trong thi thể."

Bỗng nhiên, Diệp Trần nghe được thanh âm mang theo ý cười nhàn nhạt của một nam tử trẻ tuổi phía sau truyền đến.

Lập tức, hắn sởn tóc gáy, cả người đều choáng váng.

Thanh âm này !?

Sao có thể?

Đôi mắt Diệp Trần trừng lớn, cả người như rớt vào hầm băng, lạnh toát.

Chuyện gì thế này?

Vì sao đột nhiên Cố Trường Ca lại xuất hiện ở nơi này? Bản thân mình thế nhưng không hề phát hiện ra.

"Cố Trường Ca, sao ngươi lại ở nơi này. . ."

Diệp Trần quay đầu, nhìn về phía Cố Trường Ca quát hỏi.

Hắn nỗ lực bắt bản thân phải tỉnh táo lại, hắn biết lúc này, không thể bị kích động.

"Xem ra ngươi thật ngu xuẩn, ta đứng sau lưng ngươi cả nửa ngày trời rồi. Chỉ có điều ta thấy ngươi đang giúp ta mở cửa, nên mới không lên tiếng quấy rầy ngươi." Cố Trường Ca nhàn nhạt cười, vẻ mặt như đang chơi mèo vờn chuột với hắn.

"Còn vì sao ta lại ở chỗ này, thì phải hỏi lại chính ngươi rồi."

"Chính là ngươi giúp ta tìm đường đến đây."

Hắn nghiền ngẫm nói ra, ánh mắt xẹt qua Diệp Trần, dừng lại trên thanh trường thương đen nhánh trong đại điện, có chút vừa lòng.

Đây là Bát Hoang Ma Kích!

Mục đích hạ giới cuối cùng của hắn.

Giờ phút này, sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi, đầu tiên hắn nghĩ là Cố Trường Ca luôn đi theo phía sau hắn.

Chỉ là hắn không nghĩ ra, sao Cố Trường Ca lại có thể làm được tất cả những điều này?

Giải thích thế nào?

"Khẳng định là có người tiết lộ hành tung của ta cho hắn biết. . ."

"Người nắm rõ hành tung của ta trong lòng bàn tay? Người có khả năng nhất chính là. . . Sư tôn?"

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, nắm chặt nắm đấm, thân mình run rẩy.

Mà lúc này, Cố Trường Ca biểu tình không đổi, vẫn tươi cười điềm đạm như cũ: "Diễm Cơ tiền bối, đã lâu không gặp, chẳng lẽ bây giờ người cũng không chịu hiện thân gặp mặt ta sao?"

"Sư tôn, quả nhiên là người sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Trần bạo phát, hắn vô cùng phẫn nộ, tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống.

Biểu tình Diệp Trần vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chất vấn Diễm Cơ,

"Trách không được gần đây người đều không lên tiếng, là do áy náy sao? Ta coi người như sư phụ, nhưng người lại thông đồng với kẻ thù hại ta?"

Diễm Cơ ở trong nhẫn nhìn thấy Cố Trường Ca xuất hiện, nàng vốn dĩ không định giúp ai trong hai người cả.

Nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, nàng cũng có chút ngây ngẩn cả người, lời này của Diệp Trần là có ý gì?

Nàng tuy rằng biết trong khoảng thời gian này Diệp Trần có chút nghi ngờ đối với nàng, nhưng không nghĩ tới hắn có thể hoài nghi nàng đến mức này.

Bình thường tính cách của Diễm Cơ vẫn luôn thanh lãnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận, sẽ không có những tâm tình khác.

Hơn nữa hiện tại nàng không phải chỉ là tức giận không thôi, mà là lòng nàng triệt triệt để để phẫn nộ và nguội lạnh.

Lập tức, trong hư không xuất hiện dị tượng, thân ảnh của nàng hiện ra, một bộ váy đỏ càng tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người hoàn mỹ nhưng khí tức lại vô cùng băng lãnh của nàng.

"Ngươi khiến cho ta thực thất vọng."

"Không nghĩ tới ta ở trong lòng ngươi, lại là người như vậy."

"Từ hôm nay trở đi, duyên phận sư đồ của chúng ta, chấm dứt tại đây."

Nàng nhìn Diệp Trần, đôi con ngươi tựa như viên ngọc lưu ly chứa sắc đỏ như máu, toát ra tâm tình vô cùng băng lãnh, vẻ mặt thất vọng.

Nghe Diễm Cơ nói vậy, trong đầu Diệp Trần toàn là lửa giận, vô cùng phẫn nộ nhìn thẳng vào nàng.

"Chấm dứt từ đây, hay cho một câu chấm dứt từ đây, ngươi liên thủ với Cố Trường Ca đối phó ta, bây giờ ngươi rốt cuộc đã chịu lộ ra bộ mặt thật của ngươi?"

"Phong thái của Diễm Cơ tiền bối vẫn như trước nhưng khí sắc càng tốt hơn so với trước kia nhiều."

Cố Trường Ca đứng bên cạnh thu hết mọi việc diễn ra vào mắt, hắn làm như không biết hai sư đồ kia đang xảy ra xung đột quyết liệt mà còn cười nói với Diễm Cơ.

Lúc trước hắn cố ý châm ngòi ly gián hai người, thủ đoạn tuy rằng không phải đặc biệt cao minh, nhưng đối với hai người lúc đó lại là một thủ đoạn trí mạng.

Tính chiếm hữu của Cố Trường Ca rất mạnh.

Đối với những tên là thiên mệnh chi tử lại càng không cần phải nói, chỉ cần nữ tử có chút quan hệ gì với mình thì đều sẽ muốn chiếm nàng làm của riêng.

Trong mắt bọn họ sao có thể chứa chấp nổi một vết nhơ dù chỉ là nhỏ nhất chứ?

"Đinh, Diệp Trần cùng sư tôn cuối cùng chấm dứt quan hệ, điểm khí vận tổn thất hai trăm điểm, đã đến cực hạn, điểm giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn."

Lúc này, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Cố Trường Ca.

Hết chương 66.
Chương 67 Diễm Cơ quy thuận

Diễm Cơ nhìn về phía Cố Trường Ca, biểu tình hơi hòa hoãn nói:" Cố công tử quá khen, nhờ có Tụ Thần Đan lúc trước ngươi đưa, nếu không chỉ dựa vào Diệp Trần, cũng không biết đến khi nào mới có thể khôi phục thân hình, cũng có khi đến lúc đó một tàn hồn như ta cũng đã sớm tiêu tán rồi. . ."

Tuy rằng trong lời nói của Cố Trường Ca cũng có một chút ý muốn châm ngòi ly gián.

Nhưng nàng lại không thấy chán ghét điều đó.

Mà Diễm Cơ nói lời này ngay trước mặt Diệp Trần, càng khiến cho sắc mặt hắn càng thêm tái mét, nghiến răng ken khét.

Biểu tình của Diễm Cơ vô cùng lạnh nhạt, không hề liếc mắt nhìn Diệp Trần dù chỉ một cái.

"Xem ra Diệp Trần hiểu lầm ngươi rất sâu. . ."

Cố Trường Ca làm ra một bộ dáng hơi kinh ngạc, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội rắc muối vào vết thương này.

Diễm Cơ nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:" Có phải hiểu lầm hay không, bây giờ không còn quan trọng nữa."

Nghe vậy, Cố Trường Ca làm như rất tiếc hận, bày ra bộ dáng tự trách vô cùng nói:"Xem ra những lời ban nãy ta nói đã khiến Diệp Trần hiểu lầm ngươi tiết lộ hành tung của hắn cho ta?"

Giả làm người tốt, hắn đương nhiên cũng biết, lại còn có thể giả vờ đến mức không có chút sơ hở nào.

Lúc này, Cố Trường Ca khẳng định sẽ không nói ra chân tướng.

Bằng không còn có ý nghĩa gì nữa.

Hắn còn chờ Diệp Trần khiến cho Diễm Cơ quy thuận hắn.

Diễm Cơ sững sờ, chẳng biết tại sao, hốc mắt có chút đỏ lên.

Đối mặt với sự hoài nghi của Diệp Trần, những lời nói này của Cố Trường Ca như vô tình khơi gợi sự ủy khuất trong tâm nàng.

"Cố Trường Ca, tên tiểu nhân hèn hạ, bây giờ ngươi giả làm người tốt gì chứ."

"Ngươi liên hợp với sư tôn ta, cùng nhau mưu hại ta, đừng cho là ta không biết, ngươi muốn ta giúp ngươi mở cửa tòa đại điện này ra, đúng hay không?"

Diệp Trần đương nhiên không có sắc mặt tốt đối với Cố Trường Ca, thần sắc băng lãnh, sát ý tràn ngập.

Hắn vừa nói vừa muốn thúc giục la bàn trong tay.

Là chìa khóa then chốt mở ra cánh cổng đại điện đương nhiên nó cũng có thể khống chế không ít cơ quan cùng trận văn ở nơi đây.

Hơn nữa với thực lực của hắn hôm nay đối đầu với một Cố Trường Ca chỉ có thể thi triển ra tu vi Đại Năng cảnh, cũng không phải không có phần thắng.

Cố Trường Ca liếc Diệp Trần một cái, không thèm để ý.

Hắn còn tỏ ra vài phần đáng tiếc nói:"Có sư tôn như mỹ nhân như vậy, ngươi lại không biết quý trọng, còn cố tình hết lần này đến lần khác làm nàng đau lòng."

"Lúc trước ta muốn mượn sức nàng, nàng không đáp ứng, ta cảm thấy vị kỳ nữ có phẩm chất như vậy quả thật hiếm thấy."

"Lúc ngươi gian nan nhất, nàng cũng không rời bỏ ngươi, ngươi nói xem nàng có mưu đồ gì với ngươi?"

"Bây giờ thì tốt rồi có truyền thừa, có bối cảnh chống lưng, liền vứt bỏ nàng."

"Còn về tung tích của ngươi, sao ngươi không tự mình suy nghĩ thử xem, ta nhiều lần thả ngươi đi như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Diệp Trần a Diệp Trần, ngươi nói xem ngươi hiện tại có đáng chết hay không chứ?"

Cố Trường Ca nở nụ cười nghiền ngẫm nói.

"Cố công tử, ngươi đừng nói nữa. . ." Diễm Cơ hốc mắt ửng đỏ, không nghĩ tới Cố Trường Ca thế nhưng lại nói ra những lời ấy, hắn hiểu nàng như vậy khiến cho trái tim nguội lạnh, nỗi khổ sở của nàng vơi đi nhiều, thậm chí còn rất cảm động.

"Cố Trường Ca, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, toàn là lời nói bậy bạ không có căn cứ của ngươi?"

Nghe được lời này, sắc mặt Diệp Trần có chút tái nhợt, nhịn không được rống lên, muốn che giấu tâm tình của mình.

Những lời này tựa hồ chính là những suy nghĩ chân thật nhất sâu trong nội tâm của hắn, giữ sư tôn bên người, kỳ thật chỉ thuần túy là do ý muốn chiếm hữu thôi?

"Cố công tử, nếu ngài không chê, Diễm Cơ về sau nguyện đi theo ngài. . ."

Mà giờ phút này, Diễm Cơ chợt mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên, khiến cho đầu Diệp Trần lại lần nữa ông một cái.

Khuôn mặt hắn tái nhợt.

"Tiện nhân. . ." Hắn cơ hồ là từ trong miệng phun ra hai chữ này.

Phốc!

Nhưng lời hắn còn chưa nói xong, Cố Trường Ca đã đánh một chưởng tới, phù văn ngưng tụ, hóa thành kim sắc ma bàn, khiến Diệp Trần phun ra một ngụm máu tươi.

Vẫn giống như lúc trước, không có bất kỳ sức chống cự nào!

"Thật là ồn ào."

Cố Trường Ca hời hợt quét mắt nhìn hắn một cái, lúc này hắn lại khôi phục tư thái cao cao tại thượng như trước.

"Diễm Cơ tiền bối nếu nguyện ý đi theo ta, Cố mỗ đương nhiên hoan nghênh."

Nhìn về phía Diễm Cơ, Cố Trường Ca lại bày ra dáng vẻ như gió xuân ấm áp, cười khẽ nói.

Đồng thời, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

"Đinh, Diễm Cơ quy thuận, điểm khí vận thêm bốn trăm, điểm giá trị thiên mệnh thêm hai ngàn."

Kiếm được chừng bốn trăm điểm khí vận, thu được một vố lớn a.

"Nếu Cố công tử không chê, về sau ngài cứ gọi ta là Diễm Cơ đi, gọi tiền bối cũng không thích hợp."

Diễm Cơ thấy Cố Trường Ca đáp ứng sảng khoái như vậy khiến nàng không tránh khỏi cảm động.

Nàng còn sợ Cố Trường Ca sẽ vì điều này mà ghét bỏ nàng.

"Được, vậy về sau ta gọi ngươi là Diễm Cơ. Đây là do chính ngươi nói đó." Cố Trường Ca tùy ý cười.

Sau đó hắn lấy ra một khối tinh thể óng ánh đã chuẩn bị từ sớm, ánh sáng mờ ảo bao bọc lấy viên ngọc, mặt trên còn có thần ý kinh người đan lẫn vào nhau.

Hắn làm việc, đương nhiên sẽ vô cùng cẩn thận cặn kẽ.

"Tuyệt phẩm Dưỡng Hồn Ngọc?" Diễm Cơ hiển nhiên nhận ra được, có chút kinh hô, cũng có chút cảm động:"Cố công tử thật có tâm."

"Sao có thể ở mãi trong một cái nhẫn rách nát được." Cố Trường Ca tùy ý cười, là một thanh niên cao phú soái trên thượng giới, hắn đương nhiên là có đầy đủ tài phú.

Tuyệt phẩm Dưỡng Hồn Ngọc, nghe tên cũng có thể đoán ra nó có công dụng gì.

Còn về giá trị, chỉ cần đổi vài món Thiên Thần pháp khí là không có vấn đề.

"Đa tạ công tử." Diễm Cơ hóa thành một đạo hư ảnh, thoát ra khỏi nhẫn, một luồng khí màu đỏ chui vào trong tuyệt phẩm Dưỡng Hồn Ngọc.

Sắc mặt của nàng, giờ khắc này lại có chút đỏ lên.

Đãi ngộ bậc này, cho dù có ở bên Diệp Trần nhiều năm, cũng chưa từng hưởng thụ qua.

Cố Trường Ca trở mặt cực nhanh, khiến Diệp Trần đang ngã trên mặt đất vô cùng phẫn nộ.

"Cố Trường Ca. . ."

Lúc này, đôi mắt Diệp Trần đỏ lên, hắn bất chấp tất cả cũng phải thúc giục bí thược trong tay, chuẩn bị cùng Cố Trường Ca liều mạng!

Hết chương 67.
Chương 68 Thu lưới

Cửa cung điện, rất nhiều quang hoa đang lấp lánh.

Từng đạo mạch lạc hoa văn, từ tứ phương hội tụ lại, tràn ngập khí tức cường đại.

"Ta muốn giết ngươi!"

Diệp Trần phẫn nộ rống lên, đôi mắt đỏ au, tựa như một con mãnh thú, muốn cắn xé người khác.

Chìa khóa bí mật là hắn át chủ bài lớn nhất của hắn.

"Đi chết đi!"

Đôi mắt hắn đỏ lên, trong tâm ghen ghét dữ dội.

Truyền thừa gì đó, bầy hung thú gì đó, hắn cũng không để ý nữa, hiện tại hắn chỉ muốn giết Cố Trường Ca!

Tên kẻ thù đã cướp đi mọi thứ của hắn!

Oanh!

Một đạo thanh thế cực đại phát sinh, tựa như một con mãnh thú đáng sợ đang chuẩn bị thức tỉnh, trên mặt đất phát ra vô số hào quang đáng sợ!

Những ánh sáng này hội tụ ở trời cao, ngưng tụ lực lượng kinh khủng, chuẩn bị oanh kích Cố Trường Ca.

Đây là một kích cường đại nhất của Diệp Trần, cho dù là người đạt Thánh Chủ cảnh tồn tại cũng phải biến sắc.

Ở trong bí cảnh, tất cả tu sĩ đều không thể triển khai lực lượng vượt qua Đại Năng cảnh.

Cố Trường Ca đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà đây chính là một trong những lá bài tẩy của Diệp Trần !

"Bí thược trong tay Diệp Trần có thể khống chế trận văn cùng cơ quan ở nơi này, uy lực cực đại, công tử không thể chủ quan."

Thấy một màn như vậy, Diễm Cơ nói với Cố Trường Ca, nhắc nhở hắn cẩn thận, sợ hắn không biết mà chịu thiệt.

Nàng cũng coi như nghĩ thông rồi, đối với Diệp Trần mà nói, hắn từ đầu đến cuối đều không xem mình như sư tôn của hắn.

Mà lại coi nàng như một vật phẩm riêng tư của hắn.

Sau khi chấm dứt hết thảy, Diệp Trần đối địch với Cố Trường Ca, nàng đương nhiên cũng sẽ xem Diệp Trần như địch nhân.

Bản tính nhất tộc của các nàng chính là như vậy, một khi đã nhận định việc gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trước đây nàng là sư tôn của Diệp Trần, thì đương nhiên sẽ phụ trợ hắn, giúp hắn bước lên con đường tu đạo chân chính.

Nhưng hiện tại, nàng đi theo Cố Trường Ca nàng đương nhiên sẽ vì Cố Trường Ca mà suy xét.

"Trận văn ở nơi này cũng không làm được gì ta."

Cố Trường Ca tùy ý cười, đối với Diệp Trần thủ đoạn không chút phật lòng.

Phía sau lưng hắn mờ hồ hiện lên một pháp thân toàn thân đen nhánh, tuy rằng chỉ có Đại Năng cảnh đỉnh phong, nhưng uy lực nó tỏa ra lại tựa như một vị thần thượng cổ.

Oanh!

Theo động tác của Cố Trường Ca, pháp thân đen nhánh cũng bắt đầu xuất thủ!

Sức mạnh đáng sợ, trong nháy mắt bạo phát, tựa như tạo ra một cơn đại địa chấn trong hư không!

Phốc!

Rất nhiều trận văn đan chéo thành cột sáng, đánh thẳng về phía Cố Trường Ca, nhưng lại bị một quyền này đập tan thành mây khói!

Tất cả trận văn, cũng phút chốc bị xóa đi!

Lực lượng cường đại như vậy, khiến Diễm Cơ cũng không khỏi có chút chấn động, nàng đánh giá quá thấp thực lực của Cố Trường Ca.

Thân là thiếu chủ Trường Sinh gia, năng lực của hắn, sao có thể đơn giản được.

"Sao có thể. . ."

Diệp Trần bị phản hệ, phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh văng ra xa, máu me khắp người.

Hắn không thể tin được.

Mặc dù vận dụng trận văn ở đây, thế nhưng lại bị đánh nát trong một quyền!

Hơn nữa hắn khống chế sức lực rất tốt, không vượt qua hạn chế của bí cảnh lại vừa vặn chỉ dùng một quyền đánh nát át chủ bài này của hắn.

Răng rắc. . .

Hơn nữa điều khiến Diệp Trần hoảng sợ là, bí thược trong tay hắn nứt ra, mặt trên xuất hiện không ít vết nứt!

Tâm của hắn lạnh ngắt một tảng lớn, cả người đều ngẩn ra.

"Tung hoành lâu vậy rồi, hôm nay cũng nên kết liễu ngươi thôi."

"Bó rau hẹ nhỏ. . ."

Lúc này, Cố Trường Ca tùy ý nói.

Ong!

Hắn lại tung ra thêm một chưởng, pháp thân đen nhánh khủng bố cũng xuất hiện trong bàn tay hắn, nó không ngừng trở nên phóng đại trong không trung, như muốn che đậy hết thảy mọi vật phía trước!

"Không có khả năng, sao ta có thể chết ở chỗ này. . ." Nhìn tất cả những thứ này, Diệp Trần lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, cả người phát lạnh, bị hắn gắt gao áp chế lại, hắn bây giờ ngay cả cử động cũng không thể.

"Cố Trường Ca, dừng tay!"

Lúc này, một thanh âm băng lãnh truyền đến.

Diệp Lưu Ly không biết đã thi triển thủ đoạn gì, thoát khỏi sự vây hãm của bầy hung thú, từ nơi xa chạy tới, vừa đúng lúc thấy động tác như muốn đánh chết Diệp Trần của Cố Trường Ca.

Xích!

Một đạo kiếm quang chém tới, xán lạn vô cùng, kiếm ý cuồn cuộn, tựa như muốn chém nứt hết thảy!

Nàng muốn cứu Diệp Trần!

Tu vi chân chính của nàng là Thánh Chủ cảnh, tuy rằng ở đây bị áp chế lại, nhưng vẫn còn chiến lực đạt Đại Năng cảnh đỉnh phong, nàng cho rằng có thể chặn lại Cố Trường Ca.

Phốc!

Nhưng điều khiến nàng khiếp sợ là, một kiếm bản thân chém xuống, lại không thương tổn chút nào đại hắc thủ do pháp thân của Cố Trường Ca biến thành, tất cả thế công đều bị nuốt hết!

"Sao có thể. . ."

"Cảnh giới bây giờ của ta rõ ràng không thua kém Cố Trường Ca bao nhiêu, nhưng vì sao ngay cả một cánh tay pháp thân của hắn cũng chém không đứt. . ."

Trong mắt Diệp Lưu Ly hiện lên một tia kinh ngạc.

Thanh bạch trường kiếm của nàng cũng không phải vật phàm, nó ẩn chứa một loại thần kim đặc thù, kiếm pháp nàng xuất ra ban nãy chính là kiếm quyết của Diệp tộc trên thượng giới.

Cố Trường Ca vậy mà lại một chút tổn hại nào.

"Tới cũng đúng lúc lắm."

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, biểu tình có chút kỳ quái.

Rồi sau đó bàn tay lớn vồ một cái, từ trên không ầm ầm rơi xuống trực tiếp ép Diệp Trần trong lòng bàn tay.

Tư thái này nhẹ nhàng tựa như bắt một con sâu nhỏ vậy!

"Lưu Ly. . ." Diệp Trần bị tóm chặt, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được la lên một tiếng, liều mạng giãy giụa.

"Phốc. . ."

Nhưng mà một khi hắn mở miệng, bàn tay của Cố Trường Ca lại nắm chặt thêm một chút, khiến cho hắn ho ra đầy máu, sắc mặt trắng bệch.

"Sao vậy, cô muốn cứu hắn?" Cố Trường Ca nhàn nhạt cười nhìn Diệp Lưu Ly, tựa hồ việc nàng có thể thoát khỏi bầy hung thú xông qua đây cũng không ngoài ý muốn của hắn.

Tốt xấu gì cũng là tiểu công chúa Diệp tộc.

Bản lĩnh của nàng khẳng định không nhỏ, bảo vật pháp khí cũng nhiều, trong thời khắc mấu chốt giải quyết đám thú kia, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Đương nhiên chủ yếu nhất là, Cố Trường Ca đoán được nàng sẽ tới.

Diệp Trần tại trên tay hắn, vẫn có thể lợi dụng một chút, phát huy giá trị cuối cùng của hắn.

"Cố Trường Ca ngươi dừng tay, thả Diệp Trần ca ca, có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói."

Diệp Lưu Ly băng lãnh nói, thấy vẻ mặt này của Cố Trường Ca nàng liền biết hắn có mưu đồ.

Nhưng lúc này, nàng lại không thể thấy chết mà không cứu Diệp Trần ca ca.

Hết chương 68.
Chương 69 Nô ấn

Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội này uy hiếp yêu cầu cái gì đó.

Hơn nữa thực lực Cố Trường Ca quá mạnh, những cách bình thường cũng không đối phó được hắn, nàng ban đầu vẫn còn chút hy vọng với Diệp Trần ca ca, cảm thấy hắn tự tin như vậy, chắc hẳn nắm chắc được vài phần thắng.

Nhưng nàng không nghĩ đến khi nàng chạy tới liền thấy Diệp Trần ca ca bị một chưởng của Cố Trường Ca đánh ngã trên mặt đất.

Điều này khiến cho Diệp Lưu Ly nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

"Bất cứ điều kiện gì đều được?"

Vẻ mặt Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa, hỏi lại một tiếng.

Diệp Lưu Ly lạnh nhạt nhìn hắn nói, " Chỉ cần ngươi có thể buông tha Diệp Trần ca ca, cái gì cũng dễ nói . Dĩ nhiên điều kiện không thể quá đáng. . ."

"Khoan đã, lúc này, không phải là ngươi đang ra điều kiện với ta, mà là ta ra điều kiện cho ngươi, ngươi nên hiểu rõ điều này." Cố Trường Ca nhướng mày, cắt ngang nàng, bộ dáng vẫn khí định thần nhàn như cũ.

"Lưu Ly, ngươi không nên đáp ứng hắn, cho dù ta có chết, cũng sẽ không để ngươi cầu xin hắn." Diệp Trần giờ phút này lại biểu hiện ra chút cốt khí, hắn bất khuất trừng mắt nhìn Cố Trường Ca, dường như hắn có chết cũng muốn chém hắn thành trăm mảnh.

"Ta cho ngươi nói chuyện sao?" Cố Trường Ca thần sắc bình đạm quét mắt nhìn hắn một cái.

Phốc một tiếng!

Diệp Trần phun máu, lại bị bóp chặt thêm lần nữa, cơ hồ như muốn ngạt thở đến nơi.

"Điều kiện gì ngươi mới chịu thả Diệp Trần ca ca, ngươi nói đi? Chỉ cần ta có thể làm được." Diệp Lưu Ly gắt gao nhìn Cố Trường Ca, trong mắt đều là tức giận.

"Rất đơn giản, mở ra thức hải, để cho ta gieo nô ấn." Vẻ mặt Cố Trường Ca vẫn bình thản như cũ, hời hợt nói.

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Trần cũng không khỏi biến sắc.

Một khi gieo nô ấn, cũng có nghĩa về sau làm nô làm bộc, chịu sự sai khiến của hắn.

Cái giá này cũng quá lớn rồi.

Diệp Lưu Ly có đáp ứng hay không? Hắn không chắc chắn lắm.

"Lưu Ly, không nên đáp ứng hắn, ta thà chết. . ."

Rồi sau đó, Diệp Trần không khỏi lớn tiếng nói.

Hắn không muốn chết, hắn còn muốn báo thù, cũng không thể chết ở chỗ này.

Cho nên hắn biết rằng.

Lúc này không thể biểu hiện ra một tia khiếp đảm nào, càng không thể tham sống sợ chết, bằng không Diệp Lưu Ly khẳng định sẽ do dự.

Diệp Trần cũng không muốn lừa gạt Diệp Lưu Ly, nhưng nếu không như vậy ngày hôm nay hắn thật sự sẽ chết.

Cố Trường Ca sẽ giết hắn.

Trong lòng hắn vô cùng thống khổ, cũng không biết bản thân vì cái gì sẽ biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.

Tất cả đều là do Cố Trường Ca làm hại!

"Gieo nô ấn? Cố Trường Ca dã tâm của ngươi thật lớn. Nhưng vì Diệp Trần ca ca, ta nguyện ý."

Diệp Lưu Ly nghe được lời này của Cố Trường Ca, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ phẫn nộ, bộ dáng như phải trải qua một phen lựa chọn gian khổ, trầm mặc một lát, mới thở sâu nói.

Nàng tin tưởng bản thân có thể giấu diếm được Cố Trường Ca.

Trong Diệp tộc có một tộc rất thạo về nguyên thần, họ có thể hóa giải hết mọi thần thuật pháp nhằm vào nguyên thần, nô ấn cũng vậy.

Việc này chỉ có tộc nhân dòng chính của Diệp tộc mới biết.

Nghe thấy Diệp Lưu Ly nói lời này, Diệp Trần cảm động vô cùng, sau đó cảm thấy có chút hổ thẹn và tự trách.

"Ngươi đáp ứng điều kiện của ta thật khiến ta có chút bất ngờ đấy, thân là tiểu công chúa Diệp tộc, ấy vậy mà lại nguyện ý vì một tên Diệp Trần mà giao thức hải ra... "

"Nếu như ta là phụ thân ngươi, có khả năng ta sẽ đập ngươi một phát chết luôn. "

Cố Trường Ca tùy ý nói, giọng điệu có chút đùa cợt, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho Diệp Trần.

"Loại chuyện như vậy không cần ngươi quan tâm, ta đáp ứng ngươi giao ra thức hải, nhưng ngươi phải lấy tâm đạo của ngươi ra thề, không được ám hại Diệp Trần ca ca, lại càng không được giết hắn, nếu làm trái lời thề, ngươi sẽ bị thiên ma cắn nuốt, bế quan nhập ma. "

Diệp Lưu Ly nhìn Cố Trường Ca nói, nàng muốn thấy hắn chính miệng thề, mới giao thức hải ra.

"Muốn ta thề? Có thể. "

Vẻ mặt Cố Trường Ca rất bình tĩnh, sau đó nói lại những lời mà Diệp Lưu Ly vừa mới nói:"Nếu làm trái lời thề, sẽ bị thiên ma cắn nuốt, bế quan nhập ma. "

Mọi việc quá thuận lợi.

Lúc này, Diệp Lưu Ly nhíu mày, cũng không đoán được trong lòng Cố Trường Ca đang suy nghĩ cái gì.

Nàng có chút bất an.

Không lẽ là do bản thân nghĩ quá nhiều?

Một người âm hiểm thông minh như Cố Trường Ca, cũng sẽ trúng kế?

"Ta thề xong rồi, bây giờ ngươi cũng nên giao ra thức hải phải không? "

Nàng cắn chặt răng, nhắm mắt lại.

Giao ra thức hải!

Ông!

Ngay lúc này, điểm sâu nhất trong đôi con ngươi của Cố Trường Ca có một tia sáng đen nhánh xẹt qua, mơ hồ hóa thành một cái đại đạo bảo bình phát ra tia sáng màu đen.

Đại đạo bảo bình cũng tương tự như một cái phù văn vậy, từ trong hư không xẹt qua, rất nhanh đã xâm nhập vào trong thức hải của Diệp Lưu Ly.

Nhanh đến mức nàng không phản ứng kịp.

"Đây là cái gì? " Diệp Lưu Ly nhíu mày, cảm giác rất kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào nàng lại không rõ lắm.

Gieo Nô ấn không phải cần kết ấn sao?

Sao nàng không nhìn thấy Cố Trường Ca xuất thủ?

Đây là thủ đoạn gì, trong thức hải cũng không nhận thấy chút ràng buộc hoặc là phong ấn nào, thậm chí nàng cũng không biết bản mình đã bị trồng Nô ấn hay chưa.

Hơn nữa vì sao nàng lại nhịn không được sinh ra cảm giác thuần phục với Cố Trường Ca?

Nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là mình bị trúng kế ngược lại?

"Đương nhiên là do nô ấn mà ngươi đã đáp ứng. "

Lúc này khóe miệng Cố Trường Ca rốt cục cũng lộ ra ý cười.

Diệp Lưu Ly nhíu mày: "Vì sao ta không có cảm giác gì? "

Cố Trường Ca nhìn nàng, nghiền ngẫm nói:"Vậy ngươi nói xem, phải có cảm giác gì mới đúng? "

Sắc mặt Diệp Lưu Ly rất khó coi, cảm giác nặng nề trong lòng, không nói gì.

Mọi việc dường như đã nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.

Sao bây giờ nàng không hận nổi Cố Trường Ca nữa?

Tuy rằng để luyện chế ra một bình luyện ma bình Cố Trường Ca gặp rất nhiều trắc trở, nhưng dùng ở trên người Diệp Lưu Ly, hắn cũng cảm thấy không thua thiệt gì.

Đây là thuật thao túng con người được ghi lại trong phần cấm kỵ truyền thừa của Thôn Thiên ma công.

Chỉ có điều sau khi rơi vào trong tay Cố Trường Ca, nó đã trở thành một pháp độ ma, để cho tiện cho việc thi triển, hắn ngưng tụ nó thành một phù văn đại đạo bảo bình.

Hết chương 69.
Chương 70 Thu hoạch lớn

Quá trình ngưng tụ tuy là phiền phức, nhưng thành quả đạt được là hắn không cần quá trình thi triển, chỉ cần đối phương giao ra thức hải, trong thời khắc tâm thần được thả lỏng hoàn toàn, là có thể gieo ấn.

Nô ấn? Đó chỉ là một thủ đoạn cấp thấp.

Hiệu quả của độ ma bình mà Cố Trường Ca làm ra còn hơn gấp trăm lần so với Nô ấn, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Dự tính trong lòng Diệp Lưu Ly, sao Cố Trường Ca lại không đoán được.

Diệp tộc tốt xấu gì cũng là thái cổ tiên tộc, truyền thừa cổ xưa đã lâu, giải một cái Nô ấn, căn bản không có bất kỳ trắc trở.

Hắn nói như vậy, đương nhiên chỉ để cho Diệp Lưu Ly biết khó mà lui.

Nàng tự cho mình là thông minh, nhưng ở trong mắt Cố Trường Ca nàng kỳ thực ngây thơ vô cùng.

"Một khi đã gieo độ ma bình, nàng sẽ dần dần quên hết mọi việc ngày hôm nay, chỉ cần không bị cường giả tuyệt thế tra thức hải thì không có khả năng bị người khác phát hiện... "

"Thời gian lâu dần, tự nàng sẽ trở thành một người hầu của ta. "

Cố Trường Ca nghĩ tới đây cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Hôm nay tính toán một phen thực thu về một món lợi lớn.

"Cố Trường Ca, vậy ngươi bây giờ hẳn là nên thả Diệp Trần ca ca đi? " Diệp Lưu Ly lại lên tiếng lần nữa, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca hỏi, nàng không cảm nhận được sự tồn tại của Nô ấn, trong lòng càng cảm thấy bất an.

"Ngươi nên gọi ta cái gì? "

Cố Trường Ca liếc mắt nhìn nàng.

Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, giống như muốn nổ tung ra vậy, trong thoáng chốc nàng có cảm giác như có một vị thần cổ xưa đang ở đâu đó quan sát nàng.

Nàng không khỏi sinh lòng sợ hãi.

"Chủ nhân... "

Nói xong câu đó, nàng bối rối, sao bản thân lại theo bản năng nói ra từ đó?

Đây rõ ràng không phải lời nàng muốn nói.

Thần sắc Diệp Lưu Ly có chút mờ mịt.

"Cố Trường Ca, ngươi đã làm gì với Lưu Ly rồi? "

Diệp Trần ở một bên chứng kiến hết thảy, trong lòng giận dữ vô cùng, sắc mặt một mảnh xanh trắng, căn bản không thể tin mọi việc đang diễn ra trước mắt này là thật.

"Người chết còn hỏi nhiều vậy làm gì. "

Cố Trường Ca quét mắt nhìn Diệp Trần, thanh âm của hệ thống nhắc nhở điểm khí vận của Diệp Trần đã hạ xuống thấp nhất.

Phát động quy tắc điểm khí vận hạ xuống mức không.

Phốc!

Cho nên hắn căn bản không do dự.

Bàn tay lớn màu đen bóp chặt lại.

" Lưu Ly cứu ta... "

Trong lúc Diệp Trần vẫn còn đang trợn to hai mắt chứa đầy sự sợ hãi, tuyệt vọng và không dám tin nhìn về phia Lưu Ly, thì hắn đã bị Cố Trường Ca bóp chết.

"Cố Trường Ca ngươi... " Diệp Lưu Ly cũng bị một màn diễn ra trước mắt này dọa sợ , ngây người ngẩn người tại đó, lát sau vẫn chưa hồi hồn lại.

Lật lọng, nói không giữ lời?

Nàng đã không biết làm sao để mắng Cố Trường Ca rồi.

"Ta muốn thay Diệp Trần ca ca báo thù... " Nàng nghĩ tới đây, không khỏi có điểm mờ mịt, vì sao bản thân không nổi lên sát ý với Cố Trường Ca được.

Nhất định là nô ấn ban nãy có vấn đề!

Lúc này, thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

"Keng, nhiệm vụ đánh chết thiên mệnh chi tử Diệp Trần hoàn thành, cũng phát động quy tắc điểm vận khí xuống mức không, đang kết toán..."

"Chúc mừng chủ nhân nhận được bảo rương thiên đạo, điểm khí vận tăng hai trăm điểm, giá trị thiên mệnh thêm một nghìn."

"Sử dụng hệ thống kết toán bạo kích thẻ." Cố Trường Ca nói, vừa hay mới nhận được tấm thẻ kia nên thuận tiện đem ra sử dụng thử.

"Keng, hệ thống kết toán bạo kích thẻ sử dụng thành công, chúc mừng chủ nhân thu được tỉ lệ bạo kích gấp năm lần ."

"Kết toán cuối cùng, điểm vận khí thêm một nghìn, giá trị thiên mệnh thêm năm nghìn."

Cố Trường Ca nói: "Mở ra bảo rương thiên đạo."

Hắn thực muốn biết lần này sẽ có được những đồ vật như thế nào đây, lần trước nhận được thiên mệnh phản phái hào quang, giúp hắn giải quyết mấy tên thiên mệnh kém, cũng chính là vấn đề phản hệ khí vận.

Ánh sáng vàng rực lóe lên, bảo rương thiên mệnh được mở ra!

"Keng, chúc mừng chủ nhân nhận được thẻ một phần ba thế giới mầm móng * 1, thu được hư không tủy * 1." hệ thống nói.

Cố Trường Ca hơi nhíu mi.

Lại được thêm một thẻ tàn phá thế giới mầm móng, chỉ có điều đã gom đủ ba miếng, bây giờ xem ra cũng có thể hợp thành một viên mầm móng tàn phá hoàn chỉnh.

Còn hư không tủy, đây là vật gì?

Hắn nhanh chóng đọc hướng dẫn, rất nhanh sau đó hai mắt Cố Trường Ca không khỏi tỏa sáng.

"Bổn nguyên của hư không tủy, ẩn chứa sức mạnh hư không, có năng lực khống chế hư không..."

"Quả nhiên là một món đồ tốt, so với thần vương chi tâm lần trước còn tốt hơn nhiều." Cố Trường Ca không khỏi lên tiếng khen ngợi.

Hắn trực tiếp lựa chọn dung hợp, một cảm giác ấm áp quen thuộc truyền đến, cả thân thể hắn như đang được chìm đắm trong hư không mênh mông.

Không mất bao lâu quá trình này đã kết thúc, Cố Trường Ca lần nữa mở mắt, hắn có thể cảm nhận được bản thân hắn và khoảng hư không trước mắt phát sinh ra cảm giác tương hợp như cùng một nguồn gốc vậy .

"Hư không, có thể công kích, chạy trốn, là một thuộc tính thần tốc a. "

Sau đó, Cố Trường Ca lại mở ra giao diện thuộc tính.

Lúc này đây điểm khí vận và giá trị thiên mệnh tăng vọt.

Chủ nhân: Cố Trường Ca.

Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.

Thân phận: Đạo thiên tiên Cung đệ tử chân truyền.

Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.

Tu vi: Phong Hầu cảnh hậu kỳ.

Công pháp thần thông: đạo thiên tiên Điển (tầng thứ bảy tiến độ bảy mươi lăm phần trăm), vạn hóa ma thân (thiên phú), tiên thiên thần chi niệm (thiên phú), thôn tiên ma công...

Thiên mệnh giá trị: 9000.

Số mệnh điểm: 1880 điểm (hắc sắc).

Hệ thống thương thành: Đã mở.

Thương khố: Phá khu vực Phù * 1, mầm mống thế giới tàn phá * 3, thẻ cướp đoạt điểm khí vận* 3. .

Hết chương 70.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK