• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194 Cố mỗ đương nhiên rất vui lòng

Bạch Liệt thiếu chủ Bạch Hổ nhất tộc là nghĩa huynh của Diệp Lăng.

Cùng ngày đêm hôm Bạch Liệt bị ngộ hại trên yến tiệc, Diệp Lăng cùng Bạch Liệt thực sự đã phát sinh mâu thuẫn, việc này cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi có thể chứng thực.

Về sau Bạch Liệt bị sát hại thê thảm, Diệp Lăng cũng từ đó không biết tung tích.

Tất cả thật sự quá xảo hợp.

Nếu như tất cả đều không phải là Diệp Lăng làm, hắn vì sao không dám hiện thân, chứng nhận bản thân trong sạch chứ?

Điều này nói rõ trong lòng hắn có quỷ.

Chư vị tuổi trẻ Chí Tôn cũng không ngốc, những chuyện này chỉ cần nghĩ một chút liền có thể nghĩ thông suốt.

Chỉ bất quá cảm giác Cố Trường Ca tựa hồ đang vô tình hay cố ý giải thích cho Diệp Lăng, bọn hắn cũng không nói gì thêm.

Ở trên địa bàn Đạo Thiên Tiên Cung cũng không cần phải vì chút chuyện như thế đắc tội Cố Trường Ca.

Có lẽ Cố Trường Ca đứng ở vị trí chủ nhà mà nghĩ, không muốn khiến Xích Linh truyền nhân Chu Tước nhất tộc quá khó xử mà thôi.

Bọn hắn cũng suy đoán như thế.

"Cố huynh, ta xin cáo từ trước."

Lúc này, Diệp Lang Thiên cũng đứng dậy, chuẩn bị mang theo một đám tùy tùng cùng Diệp Lưu Ly rời đi trước.

Hôm nay giành chút thời gian đến xem lễ, đã thể hiện sự coi trọng của hắn đối với Cố Trường Ca rồi.

Lại nói, đoạn thời gian này hắn nhận không ít áp lực.

Diệp Lăng nói cho cùng vẫn là Diệp tộc tộc nhân hệ thứ, xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói Bạch Hổ nhất tộc, ngay cả rất nhiều đạo thống cùng thế lực khác, cũng cùng nhau nhìn chằm chằm.

Nếu như hắn xử lý không tốt, Diệp tộc chỉ sợ không chịu nổi lửa giận của thế lực đạo thống , mặc dù thân là Thái Cổ Tiên tộc, nội tình lâu đời thâm bất khả trắc, nhưng cũng không thể một tay che trời.

Ngày thường rất nhiều chuyện cần phải lo lắng.

Diệp Lang Thiên cũng cảm nhận được một trận sứt đầu mẻ trán chuẩn bị ập đến, đối với Diệp Lăng càng không có chút hảo cảm nào.

Mà tuổi trẻ Chí Tôn còn lại, cũng nhao nhao đứng dậy cáo từ, dù sao bây giờ chuyện Đạo Thiên Tiên Cung mở ra Tiên Cổ đại lục mới là chuyện quan trọng nhất của bọn hắn.

Nếu trong thời gian tới bọn hắn coi như có gặp được Diệp Lăng cũng không sợ chút nào.

Nói cho cùng Bạch Liệt bị sát hại, khả năng rất lớn là do hắn cùng Diệp Lăng quen biết nhau, bất ngờ không đề phòng mới mất mạng.

Nhìn thấy đám người rời đi, Cố Trường Ca cũng khẽ mỉm cười nói, "Chư vị đi thong thả."

Dù sao Diệp Lăng này đã cõng nồi của hắn trên lưng, cộng thêm những lời hôm nay , coi như người quen của Diệp Lăng muốn giải thích cho hắn cũng không thể làm được.

Dù sao đám người trước mắt này nhìn có vẻ ít thế nhưng lại là truyền nhân hoặc là Thánh tử rất nhiều đạo thống thế lực, lời nói của bọn họ rất có trọng lượng, ảnh hưởng rất lớn đến những quyết định của thế lực đứng sau bọn hắn.

Kể từ đó, Cố Trường Ca cũng yên tâm rất nhiều.

Thân phận người thừa kế ma công của hắn, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, đoạn thời gian này chính là thời cơ tốt nhất để hắn tăng cường tu vi của mình.

Tu vi Thiên Thần cảnh mặc dù trong cùng thế hệ mạnh đến không hợp thói thường, nhưng phía trên Thiên Thần cảnh, còn có Thần Vương, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân rất nhiều cảnh giới tồn tại.

" Bên trong Tiên Cổ đại lục cổ thi cũng không ít nói không chừng còn có tiên thi thời kỳ Tiên Cổ."

" Chậc chậc chậc, đến lúc đó một khi gặp được với ta mà nói chính là cơ duyên, còn có Tiên Linh sắp xuất thế, đối với việc này ta cũng mưu đồ đã lâu."

Trong lòng Cố Trường Ca hiện lên các loại suy nghĩ.

Mà hắn hiện đang suy đoán Diệp Lăng hẳn không rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, đối với khí vận chi tử mà nói, thủ đoạn che giấu tung tích nhiều đếm không hết, bằng không thì cũng không thể một đường giả heo ăn thịt hổ.

Một chút thủ đoạn ẩn tàng bản nguyên, thay đổi khuôn mặt Diệp Lăng khẳng định không ít.

Đến lúc đó Diệp Lăng khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đi vào Tiên Cổ đại lục.

Kể từ đó, Cố Trường Ca sẽ tăng thêm không ít cách đối phó, không đúng, đến lúc đó lại có thể ném họa cho hắn.

Diệp Lăng đến lúc đó nếu như không ở đây, vậy thì không tốt lắm.

Mà lúc này, bên người Cố Trường Ca truyền đến thanh âm thanh lãnh dứt khoát, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Mới tới quý địa, Trường Ca đạo huynh có thể tiện đường mang ta đi dạo một vòng hay không, Đạo Thiên Tiên Cung mênh mông thần bí như vậy, rất nhiều thần đảo tiên sơn, làm cho người ta mê mẩn."

Xích Linh mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng như tuyết, trên mặt có một tia mong đợi, sự cao ngạo lạnh lùng trước đó đã thu liễm rất nhiều.

Thân hình của nàng mặc dù nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng kỳ thật tuổi tác cùng Cố Trường Ca không chênh lệch bao nhiêu.

Nhất là tâm tư tinh tế tỉ mỉ rất nhiều thế hệ trẻ tuổi cũng không bằng nàng.

Tìm Cố Trường Ca tiện đường nói chuyện, cũng không phải nàng có ý nghĩ gì đối với Cố Trường Ca.

Mà thuần túy là muốn nói chuyện cùng Cố Trường Ca, xem có thể xin hắn trợ giúp được gì không.

Dù sao theo những gì Cố Trường Ca nói khi nãy, hắn cũng đang hoài nghi Diệp Lăng không phải là người thừa kế ma công thật sự.

Điều này khiến Xích Linh cảm giác mình tìm được đồng bạn.

"Xích Linh thiên nữ đã nói như vậy, Cố mỗ đương nhiên rất vui lòng rồi."

Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Xích Linh, khẽ mỉm cười nói, nhưng trong lòng thầm khen một tiếng thú vị.

Xích Linh này vậy mà chủ động tìm hắn, kể ra cũng đỡ hắn phải hao tổn nhiều công phu.

" Vậy làm phiền Trường Ca đạo huynh."

Ngay lập tức, Xích Linh cũng nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, tiện đường cùng Cố Trường Ca rời khỏi nơi này.

Trên đường hai người đàm luận.

Xích Linh trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, giống như một tiểu cô nương, đi bên cạnh Cố Trường Ca ngược lại trông còn giống muội muội hơn Cố Tiên Nhi.

Một màn này rơi vào trong mắt Cố Tiên Nhi đang ở một nơi xa vụng trộm nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, khiến trong lòng nàng cảm giác rất khó chịu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lãnh cao ngạo, lộ ra một tia giãy dụa, sau đó hóa thành một đường thần hồng, quay trở về đỉnh núi mà nàng tu hành.

Sau đó nàng muốn cố gắng tu luyện, sớm ngày đột phá Phong Vương cảnh, ở trước mặt tất cả mọi người đường đường chính chính chiến thắng Cố Trường Ca, khiến tên tiểu tử một mực khinh thị, ức hiếp nàng này phải hối hận!

Ân oán giữa nàng và hắn cũng không đơn giản như vậy liền xong !
Chương 195 Motip quen thuộc

" Hôm nay nghe Trường Ca đạo huynh nói, lẽ nào đạo huynh biết được những chuyện khác về người thừa kế ma công?"

Trên đường, Xích Linh không khỏi có chút hiếu kì cùng nghi hoặc mà hỏi.

Ban đầu khi ở bên trong bí cảnh, Diệp Lăng từng ra tay trợ giúp nàng, hai người cùng một chỗ kề vai chiến đấu, đoạt được cơ duyên gọi là Tạo Hóa Quả.

Cho nên nàng cũng không muốn Diệp Lăng lâm vào tình huống này, muốn góp một phần sức mọn của mình, trợ giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi người thừa kế ma công.

"Ta có biết được một chút chuyện về người thừa kế ma công, bất quá đều là thông qua điển tịch tàn trang nhìn thấy, biết được ma công có sự nguy hiểm vô cùng lớn đối với giới tu hành. Dù sao người thừa kế ma công, người người có thể tru diệt, chuyện này mọi người đều biết."

Nghe vậy, Cố Trường Ca mỉm cười, dáng vẻ như đang nhớ lại những gì trong điển tịch viết nói.

"Thật sao? Nói như vậy, Trường Ca đạo huynh là một người rất nhiệt tình a." Nghe câu được trả lời, Xích Linh cười nói.

Cùng Cố Trường Ca đàm luận như thế một hồi, nàng càng cảm thấy Cố Trường Ca đối với sự tình người thừa kế ma công lo lắng lộ rõ trên mặt.

Theo như những gì Cố Trường Ca nói, nàng cảm giác Cố Trường Ca đối với chuyện Diệp Lăng là người thừa kế ma công cũng tràn ngập nghi hoặc.

Cố Trường Ca đưa ra không ít điểm đáng ngờ đến nàng cũng không nghĩ tới, khiến Xích Linh càng khẳng định suy nghĩ của bản thân mình.

Diệp Lăng chắc chắn là bị oan uổng.

Nếu có Cố Trường Ca trợ giúp, Diệp Lăng nói không chừng có thể rửa sạch oan khuất cùng hiềm nghi.

Đến lúc đó tìm ra người thừa kế ma công chân chính, cũng không phải là không được.

Dù sao thân phận của Cố Trường Ca bây giờ đã là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, lại là thiếu chủ Trường Sinh Cố gia.

Hắn cùng người khác không giống nhau, lời hắn nói rất có trọng lượng , được nhiều người tin phục.

"Hai chữ nhiệt tình này Cố mỗ không dám nhận, Cố mỗ chỉ là không muốn sinh linh khắp thiên hạ rơi vào biển lửa mà thôi. Nói cho cùng ma công truyền thừa thật sự rất đáng sợ, một khi hiện thế đồng nghĩa với việc sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, hậu quả khó mà lường được."

" Trong lúc nguy nan, tu sĩ chúng ta sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?"

Giờ phút này nghe vậy, trên mặt Cố Trường Ca cũng lộ ra một tia lo lắng, sau đó lắc đầu cười một tiếng nói, " Chỉ mong là ta quá lo lắng, dù sao vạn cổ chí kim bao nhiêu lần đại họa cũng bị tất cả thế lực đạo thống tiêu diệt, ma công hiện thế chẳng qua là ngọn lửa nhỏ mà thôi."

"Bạch Liệt đạo huynh mặc dù cùng ta có chút ân oán, nhưng mà thấy hắn có kết cục như vậy, không khỏi có chút buồn."

"Trường Ca đạo huynh lòng mang đại nghĩa, thật là làm cho Xích Linh bội phục không thôi."

Nghe được lí do thoái thác này của Cố Trường Ca, trong lòng Xích Linh rung động không thôi, sau đó cũng không khỏi cảm thán nói.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự khâm phục từ tận đáy lòng đối với Cố Trường Ca.

Bây giờ thế hệ trẻ tuổi, có bao nhiêu người giống Cố Trường Ca, quan tâm tu sĩ thiên hạ, tâm hướng về chúng sinh?

"Ngược lại để Xích Linh cô nương chê cười rồi, kỳ thật ta ban đầu cũng hoài nghi Diệp Lăng là người thừa kế ma công."

"Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, những chuyện này đều không phải tận mắt nhìn thấy. Diệp Lăng có dũng khí tuyên bố khiêu chiến với ta, chắc là người có lòng tự tin thích tranh phong công bằng, loại người này sao có thể là người thừa kế ma công chứ?"

Lúc này, Cố Trường Ca lại tiếp tục nói, phân tích cẩn thận tỉ mỉ về Diệp Lăng. Nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại có một tia hứng thú.

Bất quá những thứ này, Xích Linh cũng không chú ý đến, nàng một mực đứng bên cạnh gật đầu.

Nàng đối với những lời này của Cố Trường Ca, mặc dù cảm thấy có chút khoa trương, nhưng vẫn không hề hoài nghi bản tâm của hắn.

Trước đó khi Cố Trường Ca ở trước mặt một đám tuổi trẻ Chí Tôn, đứng ra giúp nàng giải vây, ấn tượng của Xích Linh đối với hắn không tệ.

Bây giờ Cố Trường Ca nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng cũng là như vậy.

Diệp Lăng đích thật là người tự tin, dũng cảm tranh phong.

"Thực không dám giấu, cách làm người của Diệp Lăng, đúng như là Trường Ca đạo huynh nói, cho nên ta mới không tin hắn là người thừa kế ma công."

Xích Linh hơi xúc động nói , " nếu có Trường Ca đạo huynh trợ giúp, chắc hẳn giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi người thừa kế ma công sẽ không quá khó khăn."

"Đến lúc đó các ngươi có lẽ còn có thể trở thành bằng hữu."

"Ồ? Thật sao?" Cố Trường Ca nghe vậy, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú.

"Trường Ca đạo huynh thật sự là một người nhiệt tình , chỉ cần là người đều có thể trở thành bằng hữu cùng ngươi."

Xích Linh hé miệng cười nói, trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hiếm thấy nở ra nụ cười.

Cố Trường Ca cũng không nói chuyện, trong lòng không khỏi phát ra một trận cười nhạo.

Diệp Lăng có phải là người tự tin thích tranh phong hay không, Cố Trường Ca không biết.

Nhưng hắn biết, trước mắt Xích Linh này đang một mực suy nghĩ các biện pháp giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi.

Dựa theo quá trình quen biết của hai người mà Xích Linh kể có thể thấy.

Đây chắc chắn là một mô típ kịch bản nào đó.

Cứ như thế, về sau nói không chừng Xích Linh còn có thể trở thành hậu cung của Diệp Lăng.

Đây chính là loại kịch bản Cố Trường Ca vô cùng quen thuộc.

Cố Trường Ca đương nhiên rất thích nó, hơn nữa còn có thể viết lại cái kịch bản này hay hơn kịch bản gốc không biết bao nhiêu lần.

Xích Linh không phải muốn tìm hắn hỗ trợ sao, cảm thấy hắn là một đồng bạn trầm ổn đáng tin, có thể hợp tác, cùng nhau giúp đỡ Diệp Lăng rửa sạch tiếng oan người thừa kế ma công.

Vậy Cố Trường Ca liền trở thành người mà nàng nghĩ.

Con người Cố mỗ thực sự rất nhiệt tình, lòng mang thiên hạ, lấy giúp người làm niềm vui, như vậy có lỗi sao?
Chương 196 Không có khả năng

Hiện tại coi như đánh chết Xích Linh, nàng đoán chừng cũng sẽ không tin Cố Trường Ca đứng trước mắt nàng mới là người thừa kế ma công thực sự mà nàng luôn muốn biết.

Hơn sẽ không biết Diệp Lăng rơi vào tình cảnh như hiện nay, có thể tất cả đều là công lao của Cố Trường Ca.

Bởi vì Cố Trường Ca cùng Diệp Lăng ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, giữa hai người tại sao có thể có cừu hận chứ?

Nếu như mà có, chí ít cũng phải có xung đột về lợi ích ?

Cho nên Xích Linh chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Nàng bây giờ còn đang bởi vì có Cố Trường Ca trợ giúp mà mừng rỡ, thở phào một cái.

"Xích Linh cô nương tín nhiệm Diệp Lăng như thế, hẳn là biết được hành tung của Diệp Lăng bây giờ ?" Lúc này, Cố Trường Ca đột nhiên hỏi, trên mặt hiện lên có chút nghi hoặc.

"Không biết, nhưng mà ta có thể tìm ra cách liên hệ với hắn." Xích Linh nghe vậy, suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng với Cố Trường Ca.

Dù sao còn muốn nhận sự trợ giúp của Cố Trường Ca, loại chuyện này còn không thẳng thắn, thì làm sao có thể chiếm được tín nhiệm?

"Vậy là tốt rồi." Đạt được câu trả lời, Cố Trường Ca không khỏi lộ ra nụ cười.

Vừa hay hắn còn đang suy nghĩ biện pháp làm sao để xác định hành tung thật sự của Diệp Lăng.

Xích Linh này lại thành thành thật thật đưa tới cửa, thật sự khiến hắn cũng không biết phải nói gì .

Sau đó, hai người một đường vừa đi vừa nói, đi dạo hết tất cả tòa thần đảo của Đạo Thiên Tiên Cung, cuối cùng đi tới Vô Thượng Phong, chỗ ở của Cố Trường Ca.

Xa xa, Xích Linh liền thấy cung điện uy nghi lộng lẫy trước mặt, có một nữ tử mặc váy trắng xinh đẹp vô song đang khoanh tay đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy, xuất trần mà siêu nhiên.

Làn gió thổi qua khiến áo bào bay lên, phía dưới áo bào rộng lớn là dáng người vô cùng quyến rũ.

Nhưng là ánh mắt kia, phảng phất như một vị Nữ Đế nhìn xuống hết thảy, nhìn nàng toàn thân không được tự nhiên, lộ ra cỗ uy thế vô cùng đáng sợ.

Xích Linh không tự giác được rùng mình một cái.

"Trường Ca đạo huynh, vị này chính là Minh Không trữ đế a?" Xích Linh hơi khẩn trương hỏi.

Đồng thời trên mặt không khỏi nở một nụ cười miễn cưỡng, mặc dù nàng bình thường tính cách lãnh ngạo, cũng là một vị cường đại tuổi trẻ Chí Tôn.

Thế nhưng ở dưới con mắt nữ tử này, lại không tự chủ được cúi đầu thấp xuống, có chút e ngại.

Cố Trường Ca mỉm cười nói, " gần đây nàng ấy đang có chút giận dỗi ta, cho nên mới có thần sắc như vậy, ngươi đừng để ý."

Giận dỗi?

Xích Linh hơi sững sờ, sao đó rất nhanh hiểu ra, cảm thấy có chút xấu hổ.,

Vừa rồi nàng cùng Cố Trường Ca cùng nhau đi tới, có thể bởi vậy khiến vị này hiểu lầm?

Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy phải giải thích với Nguyệt Minh Không, không muốn để Nguyệt Minh Không hiểu lầm.

Cũng không phải e ngại Nguyệt Minh Không, mà là không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội nàng.

Chí ít dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca cùng Nguyệt Minh Không rất xứng đôi, bây giờ thượng giới tuổi trẻ Chí Tôn có bao nhiêu hôn ước, nhưng cũng không thấy ai giống như bọn họ.

Dù là thân phận địa vị, hay là vẻ bề ngoài cũng vô cùng xứng đôi.

Nhất là cùng Cố Trường Ca nói chuyện lâu như vậy, khiến ấn tường của nàng đối Cố Trường Ca không tệ.

"Ta lo lắng sẽ khiến cho Minh Không trữ đế hiểu lầm." Xích Linh nói.

"Hiểu lầm, nàng cũng sẽ không hiểu lầm những thứ này." Cố Trường Ca cười cười.

Thấy Cố Trường Ca thản nhiên nói như thế, Xích Linh cũng không nghĩ nữa.

Nhưng hôm nay xem ra, vị này Minh Không trữ đế uy thế thật sự quá dọa người, bây giờ nàng mới bao nhiêu tuổi, liền có được Nữ Đế chi tư tuyệt thế nhìn xuống hết thảy chúng sinh.

Sau đó, nàng chuẩn bị cáo từ rời đi, bất quá trước khi rời đi, Xích Linh nghĩ tới điều gì, trầm ngâm một chút nói,

"Đúng rồi, Trường Ca đạo huynh, kỳ thật vừa rồi ta cũng đang suy nghĩ, nếu như người thừa kế ma công thực sự xuất hiện trong tuổi trẻ Chí Tôn, ai có khả năng lớn nhất."

Nghe vậy, Cố Trường Ca không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi, " Vậy theo Xích Linh cô nương người đó sẽ là ai ?"

Hắn không tin Xích Linh sẽ đoán được là hắn, hiện tại ngược lại muốn xem thử ai có thể trở thành người cõng nồi thứ hai kế nhiệm Diệp Lăng.

"Trong mắt ta, rất có thể là thiếu chủ Diệp tộc, Diệp Lang Thiên đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, đây cũng chỉ là một khả năng mà, qua những gì hắn thể hiện, hắn có ác ý với Diệp Lăng."

Xích Linh trầm mặc, sau đó mới nói với Cố Trường Ca.

Mặc dù nàng biết Cố Trường Ca cùng Diệp Lang Thiên tương đối quen biết, nhưng loại chuyện này, nàng tin tưởng Cố Trường Ca sẽ không nói gì với Diệp Lang Thiên.

Nàng vẫn rất tin tưởng cách làm người của Cố Trường Ca.

Đối với hành động của Diệp Lang Thiên, nàng ngược lại tràn ngập nghi hoặc cùng hoài nghi.

"A, vậy mà lại là Diệp huynh?"

Cố Trường Ca nghe vậy không khỏi bật cười, sau đó hứng thú hỏi , " Điều này ngược lại khiến ta có chút ngoài ý muốn, Xích Linh cô nương vì sao không nghi ngờ ta kỳ thật mới là người thừa kế ma công kia ?"

Nghe nói như thế, Xích Linh cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu nói, " Trường Ca đạo huynh thân phận như thế, tương lai chú định thành tựu không thể đoán trước, làm sao có thể trở thành người thừa kế ma công chứ, loại chuyện này đối ngươi mà nói, căn bản không có khả năng."

Thế hệ trẻ tuổi ai cũng có thể là người thừa kế ma công .

Nhưng Cố Trường Ca tuyệt đối không có khả năng.

Bởi vì người thừa kế ma công một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị lộ thân phận, mà thân phận của Cố Trường Ca liền chú định hắn không có khả năng làm như thế.

Trừ phi đầu óc hắn có vấn đề, cam nguyện từ bỏ thân phận người chấp chưởng tương lai của Trường Sinh Cố gia cùng Đạo Thiên Tiên Cung.

Hoặc là tự tin tương lai có thể quét ngang thiên hạ, bất khả chiến bại.
Chương 197 Nguyệt Minh Không phát giác

"Không nghĩ tới Xích Linh cô nương tín nhiệm ta như vậy, thật sự làm Cố mỗ vô cùng vinh hạnh." Cố Trường Ca cười, nụ cười mang theo thâm ý.

Sau đó, Xích Linh hóa thành một đạo thần hồng rời khỏi nơi này, đi tụ hợp cùng tộc nhân của nàng. Chuẩn bị chuyện Tiên Cổ đại lục mở ra.

Mà ý cười trên mặt Cố Trường Ca cũng thu liễm lại, về tới cung điện.

" Xích Linh truyền nhân Chu Tước nhất tộc?"

Cửa đại điện, Nguyệt Minh Không liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói.

Nàng đương nhiên nhận ra Xích Linh, ở kiếp trước nàng chính là hồng nhan tri kỉ bên cạnh Diệp Lăng.

Nhưng mà kiếp này vậy mà cùng Cố Trường Ca nói nói cười cười như thế, khiến nàng không khỏi kinh hãi thủ đoạn của Cố Trường Ca.

Diệp Lăng bây giờ mới bị hắn hãm hại, biến thành người gánh nồi thay, trốn chui trốn lủi khắp nơi , người người kêu đánh kêu giết, thậm chí cũng không dám khuôn mặt thật gặp người khác, không biết trốn ở nơi nào rồi.

Kết quả hiện tại hồng nhan tri kỉ tương lai của hắn lại đi cạnh Cố Trường Ca, tựa hồ còn đang bàn bạc cái gì.

Điều này khiến Nguyệt Minh Không cũng không biết nói gì.

Như thế xem ra, Xích Linh này đoán chừng cũng là một quân cờ bị Cố Trường Ca lợi dụng lừa gạt.

"Minh Không vậy mà nhận ra nàng."

Cố Trường Ca cười cười, đưa tay liền muốn ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, kết quả Nguyệt Minh Không lùi về sau một cái, nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, tỏ vẻ sẽ không cho hắn được như ý.

"Minh Không vẫn còn giận vi phu sao?"

Cố Trường Ca thở dài, dáng vẻ như đang nhức đầu nói, " từ tối hôm đó trở về sau, ngươi vẫn giận vi phu, bây giờ còn chưa nguôi giận sao?"

Không đề cập tới việc này còn tốt, nhắc đến việc này, trong mắt Nguyệt Minh Không liền hiện lên hàn quang.

Những ngày này nàng một mực phái người điều tra, nhưng liền không hề phát hiện ra nữ nhân tối hôm đó Cố Trường Ca đi gặp rốt cuộc là ai.

Tại cộng thêm gần đây bởi vì chuyện Diệp Lăng là người thừa kế cấm kỵ ma công, các nơi huyên náo xôn xao, nàng cũng không tra được cái gì.

Cho tới bây giờ, Nguyệt Minh Không cũng không biết Cố Trường Ca rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, đem cái mũ người thừa kế ma công đội lên đầu Diệp Lăng.

"Ngươi không nói cho ta biết con hồ ly tinh hôm đó là ai, ngươi cũng đừng mơ đụng vào ta dù chỉ một chút."

Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca, không thấy nét mặt của hắn thay đổi chút nào.

"Chuyện nên để ngươi biết chắc chắn sẽ cho ngươi biết, không nên để ngươi biết, ngươi cũng đừng nghe ngóng làm gì. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cũng nhiều ngày như vậy, Minh Không không nghi ngờ vi phu sao?"

Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca dần dần biến mất, thần sắc hứng thú nhìn nàng.

Nguyệt Minh Không nghe vậy trong long không khỏi run lên, biết lời này của Cố Trường Ca là có ý gì.

Nhưng trên mặt nàng nhìn không ra mảy may dị thường hỏi , " hoài nghi ngươi cái gì?",

Cố Trường Ca lắc đầu, có chút tiếc nuối nói, " Ngươi thông minh như vậy, thì hẳn phải biết không nên giả vờ hồ đồ ở trước mặt ta."

Mắt phượng của Nguyệt Minh Không nhắm lại, đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác, ngọc thủ giấu ở dưới áo bào, lặng lẽ nắm chặt một thanh đoản kiếm có phù văn sáng chói.

Nàng hiểu rất rõ Cố Trường Ca.

Thời điểm này, biểu hiện vượt điềm nhiên như không có việc gì, thì càng nói rõ vấn đề rất nghiêm trọng.

Đoạn thời gian này, nàng một mực đi theo bên người Cố Trường Ca, tất cả hành động của Cố Trường Ca nàng đều thấy rõ.

Cố Trường Ca có thể đem chiếc nồi người thừa kế ma công đội trên đầu Diệp Lăng , trong đó điểm mấu chốt chính là thi thể của Bạch Liệt còn có dấu vết của Thôn Tiên Ma Công.

Cỗ thi thể này bại lộ, mới gián tiếp xác nhận thân phận người thừa kế ma công của Diệp Lăng.

Mà Bạch Liệt rốt cuộc là chết như thế nào, điểm này Nguyệt Minh Không cũng rõ ràng hơn bất kì kẻ nào.

Đúng lúc ấy Cố Trường Ca còn rời khỏi viện lạc.

Nàng coi như một mực giả vờ hồ đồ, nhưng chuyện này quá mức rõ ràng, vừa nhìn liền biết.

Chỉ cần là người, lúc này đều có thể hiểu rõ những thứ này.

Cố Trường Ca hoặc là trực tiếp là người thừa kế ma công, hoặc là cùng người thừa kế ma công có liên quan.

Mà bất luận là loại nào, cũng dính đến bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca.

Hết lần này tới lần khác nàng bởi vì là người trọng sinh, kỳ thật đã biết từ lâu bí mật này của Cố Trường Ca, bất quá nàng không có biểu lộ ra, một mực làm ra vẻ không biết bí mật này mà thôi.

Nhưng mà với tình hình hiện tại , Cố Trường Ca đã biết nàng biết bí mật của hắn, thân phận của hắn chính là người thừa kế ma công.

Mấy ngày này Cố Trường Ca không vạch trần nàng, rất có thể chỉ là muốn nhìn xem nàng có phản ứng gì mà thôi.

Thân phận người thừa kế ma công, tuyệt đối là bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca, không cho phép bị người khác biết được.

Cho nên nói mấy ngày nay, nàng kỳ thật vẫn luôn trong tình trạng rất nguy hiểm.

Cố Trường Ca lúc nào cũng có thể hạ sát thủ với nàng, với tính cách của Cố Trường Ca mà nói, có thể không thèm để ý chút tình cảm ít ỏi giữa hai người.

Khác nhau chỉ là ở chỗ, Cố Trường Ca chọn lúc nào động thủ thôi.

Mà lúc này đây, nghe được lời này của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không nâng cao cảnh giác.

Bây giờ Đạo Thiên Tiên Cung là địa bàn của Cố Trường Ca, còn có một vị tùy tùng Đại Thánh Cảnh âm thầm bảo vệ hắn.

Cố Trường Ca muốn giết nàng vô cùng dễ dàng.

Nghĩ tới đây, đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không lạnh xuống, nhớ tới kết cục của mình trong đêm động phòng ở kiếp trước, loại cảm giác sát khí như có như không vô cùng quen thuộc.
Chương 198 Ngả bài

Nàng cũng không nghĩ tới kiếp này, Cố Trường Ca lại ngả bài cùng nàng nhanh như vậy.

Những ngày này hai người có quan hệ là vị hôn phu , vị hôn thê của nhau, mặc dù không nói chuyện nhiều cùng Cố Trường Ca, còn bị hắn trêu cợt hai lần, nhưng nói thực điều này vẫn khiến Nguyệt Minh Không rất không nỡ.

Ở kiếp trước nàng chưa từng có cảm giác này.

Ông!

Bên trong áo bào.

Nguyệt Minh Không nắm chặt phù kiếm trong tay, vì chống lại Cố Trường Ca, nàng kỳ thật âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng đến bây giờ kỳ thật cũng chỉ nắm chắc ba thành.

"Minh Không, ta càng ngày càng thích ngươi, xinh đẹp, hiểu chuyện, tươm tất, thủ đoạn cường đại thật là một vị thê tử hoàn mỹ lý tưởng."

Lúc này, Cố Trường Ca mang trên mặt nụ cười như có như không, vừa nói, vừa tới gần Nguyệt Minh Không.

" Thật là một vị thê tử hoàn mỹ lý tưởng?"

Nghe nói như thế, Nguyệt Minh Không thoáng sửng sốt, trên mặt có chút thất thần.

Sau đó kịp phản ứng lại, Cố Trường Ca hiển nhiên là đang muốn ngả bài với mình.

Phía sau lưng Nguyệt Minh Không đột nhiên sinh ra hàn ý.

"Minh Không ngươi thông minh như vậy, cần gì phải giả vờ hồ đồ chứ? Nhiều ngày như vậy, ngươi nên hiểu rõ mới phải." trên mặt Cố Trường Ca mang theo một chút tiếc nuối cùng thở dài.

"Cố Trường Ca ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu." Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng biết Cố Trường Ca thật ra là đang nói đến chuyện Thôn Tiên Ma Công.

"Đã đến bước này rồi, còn không định nói thật sao?"

Cố Trường Ca khẽ thở dài nói, " kỳ thật ngươi cũng đã biết, Diệp Lăng cũng không phải người thừa kế ma công, hắn là truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn. Chuyện này chính là ngươi nói cho ta biết."

"Những ngày này nghe đồn rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn làm ra vẻ với ta?"

Nghe đến đó, Nguyệt Minh Không không khỏi trầm mặc, lúc này nàng biết bây giờ nàng có nói tiếp cũng không có tác dụng gì.

"Cho nên ngươi bây giờ muốn giết ta sao?" Nguyệt Minh Không nhìn chằm chằm Cố Trường Ca nói, " ta biết ngươi kỳ thật mới thực sự là người thừa kế ma công"

Nghe vậy, sắc mặt Cố Trường Ca hoàn toàn không thay đổi, cười khẽ nói, " ngươi xem, thẳng thắn sớm một chút không phải tốt hơn sao. Cần gì phải một mực giả trang để làm cái gì."

"Chuyện ma công can hệ trọng đại, kỳ thật ta cũng muốn giết ngươi "

Nói đến đây, Cố Trường Ca dừng lại dáng vẻ có chút tiếc nuối.

"A, vậy sao ngươi không động thủ đi?" Nguyệt Minh Không lúc này cũng có điểm nghi ngờ.

Lúc này, Cố Trường Ca đã ngả bài với nàng bản thân chính là người thừa kế ma công, thế nhưng vì sao còn chưa động thủ giết nàng?

Nghe nói như thế, Cố Trường Ca lại lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói, "Bởi vì ta không nỡ ."

Cái gì?!

Nguyệt Minh Không lập tức ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp của nàng mở to, bỗng nhiên có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Bản thân biết rõ bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca, hắn vậy mà không chọn giết mình?

Giờ khắc này, nàng có chút ngơ ngác, không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà sẽ nói như vậy.

"Ngươi vậy mà không giết ta" Nguyệt Minh Không vẫn còn có chút khó có thể tin.

"Xem ra Minh Không hiểu lầm vi phu rất nặng a." Nghe vậy, sắc mặt Cố Trường Ca thản nhiên, lại nhịn không được lắc đầu nói, "Nếu như ta thật sự muốn giết ngươi, cần gì phải nói với ngươi những thứ này ."

Giờ khắc này, trong đầu Nguyệt Minh Không toàn là tiếng ông ông, thậm chí có chút trống không, nàng hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy và nghe được trước mắt này.

Một đời trước, chỉ là bởi vì nàng rất có thể làm bại lộ bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca, rằng hắn là người thừa kế ma công, kết quả trong đêm tân hôn nàng liền bị Cố Trường Ca vô tình sát hại.

Một màn kia nàng vẫn còn nhớ rất rõ trong đầu.

Nhưng mà hôm nay, Cố Trường Ca lại ở trước mặt nàng thẳng thắn nói những thứ này, còn tỏ ra không thèm để ý chút nào, nói rằng hắn không nỡ giết mình?

Nói thực ra, điều này khiến Nguyệt Minh Không có chút choáng váng.

Tất cả chuẩn bị cùng phỏng đoán trước đó cũng hoàn toàn sụp đổ.

Ngọc thủ nắm chặt phù kiếm trong áo bào, cũng không nhịn được buông lỏng.

Nàng không biết Cố Trường Ca nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng thực sự không cảm nhận được sát ý trên người Cố Trường Ca.

Cho nên dáng vẻ ngả bài vừa rồi rất có thể chỉ là hù dọa trêu đùa nàng?

Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết mình hiện tại đang có cảm xúc gì.

Là chua xót hay là một trận xúc động khó tả.

Nàng cũng không thể lý giải được, vì sao Cố Trường Ca chọn không giết nàng, chẳng lẽ là định lấy bí thuật trong ma công ra khống chế nàng sao?

Dù sao cũng có loại khả năng này, lúc tinh thần nàng thư giãn cũng là thời cơ tốt nhất.

Nhưng nàng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, so với kiếp trước, kiếp này Cố Trường Ca tựa hồ thay đổi rất nhiều.

Hắn mặc dù vẫn rất xấu xa, tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng vô tình, nhưng là đối với người bên cạnh mình dường như cũng không tệ lắm.

Nguyệt Minh Không trong đầu không khỏi rối bời.

"Chuyện ma công này muốn giấu cũng không giấu được, dù sao ngươi cũng đoán được, cho nên về sau không cần ở trước mặt ta giả vờ hồ đồ nữa."

Thấy Nguyệt Minh Không hơi sửng sốt, sắc mặt hiện lên vẻ khó có thể tin, Cố Trường Ca không nhịn được mỉm cười, đi về phía nàng sau đó thuận tay ôm nàng vào lòng.

Thân thể Nguyệt Minh Không có chút cứng ngắc.

Nhưng rất nhanh cũng buông lỏng tự nhiên.

Nàng không nói chuyện, chỉ cảm thấy mình phải sắp xếp lại suy nghĩ thật tốt.

Cố Trường Ca nhìn thấy nàng lúc này dáng vẻ có chút choáng váng, cảm thấy thật thú vị.

Nhất là dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi của Kỳ Nguyệt Minh Không , dự định cùng mình ngả bài chuẩn bị liều mạng một phen.

Điều này khiến Cố Trường Ca cảm thấy rất buồn cười.

Bản thân muốn giết nàng, đã sớm hạ thủ rồi, làm sao có thể chờ tới tận hôm nay.
Chương 199 Đẹp không?

Nguyệt Minh Không tốt xấu gì cũng là người trọng sinh, từ khi vừa mới bắt đầu, nàng đã biết bí mật lớn nhất của mình.

Mà nàng không lựa chọn nói lộ ra hẳn là có rất nhiều nguyên nhân khác.

Nhưng cũng rất có thể là bởi vì nàng cũng không muốn thấy mình gặp phải cục diện thế gian đều là địch.

Nữ tử luôn nghĩ cho hắn như thế, Cố Trường Ca làm sao không cảm nhận được chứ.

Về chuyện hãm hại Diệp Lăng, Nguyệt Minh Không mặc dù không tự tận mắt chứng kiến, nhưng nàng kỳ thật đã đoán được Cố Trường Ca làm như thế nào.

Đơn giản là lấy Thôn Tiên Ma Công giết Bạch Liệt, lại chọn lựa thời cơ thích hợp, đem nồi ném lên trên người Diệp Lăng thôi.

Kể từ đó, nàng coi như lại muốn giấu diếm chuyện bản thân biết rõ bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca cũng không làm được.

Cố Trường Ca cũng mở rộng lòng mình nói thẳng ra, đương nhiên hắn nói thẳng chuyện này kỳ thật chỉ là biểu lộ thái độ của mình thôi.

Thuận tiện khiến Nguyệt Minh Không buông xuống một chút phòng bị với hắn.

Nếu không ngồi đợi một ngày nàng lo lắng hãi hùng, thần kinh cảnh giác căng như dây đàn tự mình nói ra Cố Trường Ca cũng cảm thấy không ổn.

Đương nhiên hắn cũng biết muốn hóa giải những thống khổ cùng cừu hận mà Nguyệt Minh Không trải qua ở kiếp trước, cũng không hề đơn giản như vậy.

Nhưng cơm phải ăn từng miếng nhỏ, bước chân phải bước từng bước một, dù sao cũng còn nhiều thời gian Cố Trường Ca cũng không phải rất gấp.

Huống chi hiện tại Nguyệt Minh Không còn rất hoài nghi với hắn, sẽ không quá tin tưởng mỗi một câu hắn nói ra.

Mặt khác Cố Trường Ca cũng muốn biết những gì Nguyệt Minh Không trải qua ở kiếp trước rốt cuộc là chuyện gì?

Dù sao cuối cùng người giết nàng cũng không phải ý thức nguyên bản của thân thể này.

Vạn nhất cái gọi là dị số, khiến nàng bắt được một chút chuyện trong một đoạn thời gian ngắn ở tương lai, hoặc là nàng chỉ là thần hồn đang ngao du trong dòng sông thời gian, sau đó tận mắt nhìn thấy một chút hình ảnh của tương lai.

Những thứ này cũng rất có khả năng.

Khí vận chi tử có thiên đạo che chở, mà dị số trong thiên đạo lại tràn đầy ác ý đối với mình!

Bất quá những suy đoán này đều chỉ là suy nghĩ của bản thân Cố Trường Ca mà thôi.

Cũng có thể là Nguyệt Minh Không thật sự đã trải qua một kiếp kia, sau đó một lần nữa sống đến kiếp này.

Thời Gian Chi Đạo, chính là lực lượng chí cao pháp tắc.

Ở thế giới này, cho dù là tiên cũng khó có thể ngao du trong dòng sông thời gian, sương mù ở trong đó đại biểu cho tương lai cùng thay đổi, chớ nói chi là trực tiếp nhòm ngó hình ảnh tương lai.

Cho nên hắn hiện tại cũng không có khả năng có thể tìm hiểu được những chuyện này.

"Ngươi không giết ta, không sợ ta đem bí mật của ngươi nói ra ngoài sao?"

Lúc này, Nguyệt Minh Không nhẹ nhàng tránh khỏi trong ngực Cố Trường Ca, đứng cách hắn một trượng, con ngươi thanh lãnh xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, không hề chớp mắt.

"Sợ, làm sao lại không sợ chứ? Nhưng nếu như ngươi muốn làm như vậy, vi phu cũng không có biện pháp nào khác, đến lúc đó chỉ có thể cảm thấy bản thân không may, làm sao lại cưới một thê tử như ngươi "

Cố Trường Ca thở dài nói.

Hắn đương nhiên không sợ, nếu như Nguyệt Minh Không thật sự muốn đem bí mật này nói ra, cũng sẽ không chờ tới bây giờ, mà Cố Trường Ca thủ đoạn cũng rất nhiều.

Việc cấp bách bây giờ chính là khiến Nguyệt Minh Không buông lỏng cảnh giác với hắn, nếu không rất nhiều chuyện về sau sẽ rất khó có thể thực hiện được.

Mà nghe hắn nói như thế, Nguyệt Minh Không lập tức hừ nhẹ một tiếng hơi có bất mãn nói,

"Chúng ta còn chưa thành thân, ai là thê tử của ngươi?"

Nàng cũng biết Cố Trường Ca nói những lời này chắc chắn chỉ là lời hay ý đẹp mà thôi.

Hắn đã dám nói như thế, chắc chắn là bởi vì hắn không sợ mình đem bí mật này nói ra ngoài.

Cố Trường Ca tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm trầm, không có hắn chuyện không nghĩ tới, bất kỳ kế hoạch nào cũng không thể xuất hiện chút sơ hở nào.

Bất quá có thể nghe được Cố Trường Ca nói như vậy, trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.

"Bây giờ chưa phải sau này sẽ phải." Nghe vậy, Cố Trường Ca ngược lại là thuận miệng cười nói, "Cơ thể người đều đã đồng ý rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể để ý những chuyện này?"

"Cố Trường Ca "

Nguyệt Minh Không nhíu mày, cũng không nghĩ tới trong miệng Cố Trường Ca sẽ nói ra những lời vô sỉ khiến người ta buồn nôn như vậy, hết lần này tới lần khác làm nàng khó mà cự tuyệt được.

Nhưng đôi mắt vẫn còn có chút phát sáng.

Cố Trường Ca chỉ toàn nói nhiều lời hay đến lừa gạt nàng làm nàng choáng váng, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng nàng rất thích nghe.

Trong mười câu mặc dù rất có thể chín câu là giả, nhưng vạn nhất còn một câu là thật thì sao.

Mà lúc này, trong đầu Cố Trường Ca vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Đinh, thái độ của khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không có chút thay đổi, cộng 800 điểm khí vận, giá trị thiên mệnh cộng thêm bốn ngàn."

Có một câu nhắc nhở như vậy, khiến cho Cố Trường Ca có chút hài lòng, những lời này nói không phí công là tốt rồi.

Sau đó, trong tay hắn quang hoa lóe lên, bỗng nhiên hiện ra một vật , cười cười nói, "Hôm nay sắc phong đại điển ngươi cũng không đi, nhớ ra mấy lão già kia đưa rất nhiều bảo vật, cũng có thể để ngươi chọn mấy cái."

Sắc mặt Cố Trường Ca tỏ ra tiếc nuối.

Ông!

Mà vật trong tay, đang phát ra tiếng chiến minh.

Vẻ ngoài thật lộng lẫy, giống như một con phượng hoàng nhỏ nằm yên tĩnh ở đó, đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rất nhiều phù văn thần dị lấp lóe, giống như đang chảy ra từng trận tiên quang vô tận.

Đương nhiên đây chỉ là hình dáng bình thường của nó, chỉ cần thôi động pháp lực, nó liền có thể biến thành thần binh.

Cố Trường Ca có Bát Hoang Ma Kích, đương nhiên không kém kiện cánh phượng tiên kim thang này.

"Cánh phượng tiên kim thang?"

Nguyệt Minh Không hơi có chút kinh ngạc, nhận ra kiện pháp khí này đến, nó cũng có thể nói rất nổi danh ở Đạo Thiên Tiên Cung, đây là trọng bảo do một vị lão tổ tế luyện ra, thần uy kinh người, rất là trân quý.

Nhìn dáng vẻ của Cố Trường Ca là định đưa cho nàng sao?

Phải biết bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Cố Trường Ca đều không đưa cho nàng bất kỳ thứ gì.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn còn là đặc biệt lựa chọn cho nàng?

Đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không có chút hồ nghi, có chút không thể tin được.

Cố Trường Ca từ lúc nào trở nên tốt như vậy?

"Nàng biết thì tốt, thấy đẹp không?" Cố Trường Ca nhìn về phía nàng hỏi.

Nguyệt Minh Không gật gật đầu, bên trong con ngươi thanh lãnh xinh đẹp, bỗng nhiên có chút chờ mong.

"Thấy đẹp thì tốt."

Cố Trường Ca cười cười, nói xong cánh phượng tiên kim thang ông lập tức biến mất khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó bị hắn thu hồi vào trong không gian nạp giới.
Chương 200 Tiên cổ đại lục mở ra

Nhìn thấy một màn này, Nguyệt Minh Không lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau đó biểu cảm trên mặt trong nháy mắt liền cứng lại, trở nên lạnh như hàn sơn, lạnh lùng như băng.

Trong cặp mắt phượng kia, dường như có hàng vạn mũi tên băng muốn bay ra vạn tiên xuyên tim Cố Trường Ca.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trường Ca lấy ra chỉ là hỏi nàng xem có đẹp không?

Lúc này, nàng cuối cùng có chút hiểu được cảm giác khi Cố Tiên Nhi đối mặt với Cố Trường Ca.

Rõ ràng bị hắn chọc cho tức giận đến phát điên, nhưng đánh không lại hắn.

Nhìn dáng vẻ lãnh nhược băng sương "Ta bị ngươi chọc tức chết rồi" của Nguyệt Minh Không, Cố Trường Ca liền không nhịn được buồn cười.

Hắn đương nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm muốn trêu đùa nàng một chút.

"Cái này đương nhiên là tặng cho ngươi." Cố Trường Ca cười nói.

"Ta không cần."

Nguyệt Minh Không vô cùng tức giận, xoay người rời đi, không chịu được tên gia hỏa này.

Quả thực là một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, vừa rồi trong lòng nàng còn sinh ra một chút cảm động.

Thật sự là gặp quỷ.

Cố Trường Ca lắc đầu, không có biện pháp, đành phải sử dụng vũ lực.

Oanh!

Một trận chiến đấu bắt đầu rất nhanh, cũng kết thúc rất nhanh.

Cả tòa đại điện đều rung chuyển, phù văn lấp lóe, hư không run rẩy, phát ra thanh âm ù ù đáng sợ.

Quang hoa ngút trời, thanh thế kinh người, phía bên ngoài một đám đệ tử cũng bị dọa cho phát sợ.

Ở trước mặt Nguyệt Minh Không, Cố Trường Ca phải vận dụng một chút thực lực chân chính mới có thể trấn ấp nàng.

Không thể không nói, thực lực của Nguyệt Minh Không rất cường đại, so với một đám tuổi trẻ Chí Tôn cũng cường đại hơn nhiều.

Mà ngay cả Cố Trường Ca cũng không biết nàng còn ẩn tàng những thủ đoạn nhỏ gì nữa.

Đương nhiên, đối với Cố Trường Ca mà nói, hai người đã sớm là vợ chồng, nào có chuyện ngày ngày thấy Nguyệt Minh Không ở trước mặt mình lại không ăn được chứ.

Cho nên

Nguyệt Minh Không cũng bị hắn cho giày vò không nhẹ, thần sắc nghiến răng nghiến lợi, một trận bực mình.

U oán trong lòng nàng vì chuyện đoạn thời gian trước Cố Trường Ca dám lớn mật nửa đêm trốn nàng đi ra ngoài tìm "Hồ ly tinh" cũng vơi đi không ít.

Bất quá, "Hồ ly tinh" kia rốt cuộc là ai, nàng vẫn sẽ tìm biện pháp bắt được nàng ta.

Nguyệt Minh Không là tuyệt đối sẽ không để bên người Cố Trường Ca có bất kỳ nữ nhân nào khác ngoại trừ nàng ra.

Xích Linh truyền nhân của Chu Tước nhất tộc kia, dưới cái nhìn của nàng không có chút uy hiếp nào, bất quá chỉ là một quân cờ Cố Trường Ca dùng để đối phó Diệp Lăng mà thôi.

Nói thế nào nàng vẫn hiểu rất rõ Cố Trường Ca, hắn đối với mình cũng rất khó động tâm, đối nữ tử khác càng là như vậy.

Nếu như chỉ là tùy tiện đùa bỡn một chút nàng tin tưởng với tính tình của Cố Trường Ca mà nói là rất có khả năng.

Cho nên nàng muốn xác định "Hồ ly tinh" kia rốt cuộc là ai.

Đoạn thời gian này, chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung có phần không yên tĩnh, có đạo đạo Thần Tiêu tận trời, nơi đó ngày thường một mực có sương mù nồng đậm bao phủ khắp bốn phía.

Cổ lão mà Hồng Hoang khí tức từ trong đó phun ra tới.

Bên trên bầu trời, có khe hở rộng lớn vô biên vắt ngang ở nơi đó.

Cương phong rung chuyển, hắc ám không thấy đáy, có một cỗ khí tức cổ xưa nồng đậm tràn ra.

Tựa hồ có thể xuyên qua một thế giới khác.

Tiên Cổ đại lục hiện thế, hấp dẫn vô số thế lực cùng đạo thống.

Mà nơi đây chính là lối vào Tiên Cổ di tích, bây giờ rất nhiều lão ngoan đồng, lão quái vật của Đạo Thiên Tiên Cung đã đi tới nơi này.

"Chúng ta hợp lực giữ vững khe hở, nhưng cũng chỉ có thể vững chắc thông đạo mà thôi, dân bản địa trong đó nếu như đi ra, cũng sẽ mang đến tai họa không nhỏ "

Một vị trưởng lão nói, ánh mắt vô cùng thâm trầm, nhìn chằm chằm trong đó.

"Lần này tất cả đạo thống cũng phái thế hệ trẻ tuổi đến đây, cũng không biết là phúc hay là họa." Bọn hắn lắc đầu.

Ông!

Từng sợi ánh sáng lung linh như thần hà từ trong cái khe bắn ra, bay về bát phương tám hướng.

Trong đó bao bọc lấy từng kiện thần vật cùng tiên dược, chỉ là loại khí tức kia, phảng phất liền có thể làm cho con người phi thăng.

Cơ duyên bên trong Tiên Cổ đại lục thực sự vô cùng nhiều , nếu như không phải đoạn thời gian trước tiên bảo bỗng nhiên xông phá sương mù nơi này, quang hoa chấn động bát phương, tuyệt đối sẽ không có khả năng hấp dẫn nhiều thế lực đến như vậy.

"Thông tri tất cả thế hệ trẻ tuổi của các đạo thống thế lực, ba ngày sau đến nơi này tập kết đi, thật sự là đáng tiếc, thế hệ trước đi vào sẽ dẫn phát sự bất mãn của những nhân vật lớn trong đó."

"Bất quá đối với người dân bản địa của Tiên Cổ đại lục mà nói, đây cũng là một trận lịch luyện, trong đó rất nhiều cơ duyên còn phải dựa vào đệ tử ngoại giới chúng ta mới có cơ hội lấy được."

Mấy vị lão ngoan đồng đàm luận nói.

Bọn hắn đã bàn bạc tốt với những cổ lão trong Tiên Cổ đại lục, lần lịch lãm này thuộc về thế hệ trẻ tuổi, thế hệ trước không cho phép nhúng tay.

Những nhân vật cổ lão trong Tiên Cổ đại lục cũng không dám chọc giận ngoại giới, dù bọn hắn mạnh hơn nữa cũng không chống lại được vô số cường giả của các thế lực đạo thống ở ngoại giới này.

Đến lúc đó khối Tiên Cổ đại lục này sớm muộn cũng bị đánh phá.

Rất nhanh, Đạo Thiên Tiên Cung truyền ra tin tức, ba ngày sau cửa Tiên Cổ đại lục mở ra, rất nhiều đạo thống cùng thế lực thế hệ trẻ tuổi đều có thể đến từ tìm kiếm cơ duyên.

Tin tức này một khi truyền ra, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn, khiến vô số tu sĩ cùng thế lực chấn kinh, sau đó vô cùng kinh hỉ.

Đạo Thiên Tiên Cung tại Vô Lượng Thiên có ý nghĩa không đơn giản, thậm chí có thể xưng là bá chủ.

Chuyện Tiên Cổ đại lục, trước đó chẳng qua là truyền ra giữa các đại đạo thống với nhau, cũng không bị công bố ra.

Hiện tại Đạo Thiên Tiên Cung nói như vậy, chẳng phải có ý nghĩa chính thức thông báo tất cả tu sĩ trẻ tuổi đều có thể tham gia sao?

Cho nên, tất cả tu sĩ cũng chấn động, đoạn này thời gian đều tề tụ trước sơn môn Đạo Thiên Tiên Cung.

Nếu như không phải xuất phát từ lòng tôn kính, bậc thang trước sơn môn Đạo Thiên Tiên Cung sớm đã bị người ta dẫm nát rồi.

Đối với tu sĩ không có đại bối cảnh mà nói, cơ duyên bên trong Tiên Cổ đại lục, không khác một cơ hội thoát thai hoán cốt.

Bọn hắn đương nhiên vô cùng kích động.

Đối với chuyện này, Đạo Thiên Tiên Cung cũng sớm có đối sách.

Ông!

Trước sơn môn, có siêu cấp cường giả giáng lâm, trực tiếp tạo dựng một thông đạo thông thiên, kim quang sáng chói, trực tiếp xuyên đến chỗ sâu nhất.

Đây cũng là cho tất cả tán tu một cơ hội, nếu không đến lúc đó dẫn phát chúng nộ, Đạo Thiên Tiên Cung cũng không giải quyết được.

Mà đoạn thời gian này, Vô Lượng Thiên dường như sôi trào, tất cả tu sĩ cũng đang đuổi đến!

Tin tức liên quan tới chuyệnn người thừa kế ma công xuất thế mặc dù rất chấn động, nhưng so với cơ duyên bên trong Tiên Cổ đại lục mà nói, đã không đáng giá nhắc tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK