• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296 Sư tôn cứu ta!

"Đánh giết khí vận chi tử Diệp Lăng, có thể đạt được ba ngàn điểm khí vận, một vạn năm ngàn giá trị thiên mệnh, cộng thêm các loại khen thưởng khác."

Cố Trường Ca nhìn xuống nhiệm vụ của hệ thống.

Lần này ngoại trừ có thể thu hoạch được tàn hồn của Luân Hồi Thiên Tôn ra, còn có thể thu được một lượng lớn điểm khí vận.

Hắn đã tính toán lợi ích sau khi giết Diệp Lăng.

Cố Trường Ca không cho rằng Diệp Lăng còn có cơ hội để chạy thoát.

"Cố Trường Ca, ngươi khinh người quá đáng!"

"Ta liều mạng với ngươi!"

Lúc này, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của Cố Trường Ca, Diệp Lăng không khỏi sững sờ, không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ nói như vậy, sau đó tức giận nói.

Sau khi mình chết, còn muốn mình cõng nồi sao?

Phía sau lưng hắn toả ra hàn khí nồng đậm.

Cố Trường Ca thật ác độc, thật đáng chết, thiên đao vạn quả, thịt nát xương tan cũng khó giải được nỗi hận của hắn.

Dù mình chết rồi, cũng không buông tha cho mình sao?

Giờ khắc này, trên người Diệp Lăng tràn ngập thần quang màu đen, lăng không mà lên, hóa thành một con hắc long sinh động như thật.

Long uy tràn ngập, thiết vảy dày đặc xen lẫn thần phù, vô cùng linh động.

Ngay tại lúc đó, xen lẫn thần quang màu trắng, hóa thành một Chân Hoàng màu trắng giương cánh muốn bay lên, há miệng phát ra một tiếng thét chói tai!

Rống!

Hắc long này cũng ngẩng đầu đứng lên, phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, chấn động tứ phương!

Đây là Luân Hồi lực lượng, hai màu đen trắng, chính là trong sinh tử luân hồi, ẩn chứa lực lượng đáng sợ.

Cho dù là Thiên Thần cảnh, cũng phải cẩn thận, không dám tùy tiện đụng vào.

"Vì sao luôn thích nói mấy câu cũ rích này, cái gì gọi là ta khinh người quá đáng?"

Thần sắc Cố Trường Ca không thay đổi, thờ ơ cười nhạt, "Chẳng lẽ hô như vậy xong bước ra, thì ta không khinh ngươi sao?"

Ống tay áo của hắn vung lên, đứng sừng sững trên không trung.

Ông!

Giơ bàn tay rồi ấn xuống!

Một chưởng khổng lồ lập tức hạ xuống bao trùm tứ phía.

Ở trong sương mù mờ mờ ảo ảo, phù văn chìm nổi, sức nặng như ngàn vạn quân, phảng phất như một bàn tay từ trên trời giáng xuống, hư không cũng chao đảo một trận, giống như muốn vỡ tung.

Uy áp đáng sợ khiến tinh thần Diệp Lăng dao động, sắc mặt đại biến.

Người thi triển nhất định có hiểu biết vô cùng thâm sâu về các loại thuật pháp thần thông, thậm chí ẩn chứa thiên địa chi lực được thu nạp trong đó.

Quan trọng nhất là trong đó còn ẩn chứa Quy tắc lực lượng!

Phốc một tiếng!

Luân Hồi lực lượng cho dù có cường đại hơn nữa, nhưng đứng trước sự khác biệt về cấp độ Quy tắc, cũng bị triệt phá trong chớp mắt.

Ở bên này, Chân Hoàng cùng với Hắc long, hét thảm một tiếng, trong nháy mắt bị chưởng này của Cố Trường Ca đánh chết tức tưởi!

"Ta và ngươi vốn không thù không oán, ngươi tại sao lại làm như vậy với ta ?"

Sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, muốn chạy thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của chưởng này, nhưng phát hiện hư không cũng bị ngưng trệ, giống như lâm vào vùng cát lún không thể nào thoát ra.

Lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh.

Oanh!

Lúc mấu chốt, Diệp Lăng bóp nát một phù văn, trong đó lập tức có Thánh Cảnh uy áp xuất hiện, xen lẫn Quy tắc trật tự, quét sạch mọi thứ ở giữa Diệp Lăng và Cố Trường Ca.

"Không thú vị."

Lúc này Cố Trường Ca mặt đanh lại , ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.

Ông!

Ma khí xuất hiện xung quanh, Bát Hoang Ma Kích giống như là tuyệt thế hung ma phá áp mà, xuất hiện trong bàn tay hắn.

Bát Hoang Ma Kích truyền lại một tia cảm xúc hân hoan vui sướng cho hắn.

Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lăng.

Một kích quét ngang!

Ma quang cuồn cuộn, kích quang đáng sợ, quanh người nó quấn quanh từng sợi Quy tắc thần liên màu đen nhánh, đơn giản giống như hủy diệt vạn cổ chư thiên, càng giống như xuất hiện Hỗn Độn Càn Khôn!

"Đây là "

Lão Quy bên trong mặt dây truyền vừa nhìn thấy Bát Hoang Ma Kích lập tức nhận ra đây là tuyệt thế hung binh, cả người run rẩy hoảng sợ tột cùng.

Nó không ngờ Bát Hoang Ma Kích cuối cùng đã rơi vào tay Cố Trường Ca.

Phốc!

Chỉ trong nháy mắt, hư không trước mặt Diệp Lăng liền nổ tung, hắn hét lên một tiếng kêu thảm, viên phù văn kia rơi xuống rồi bị chôn vùi mất.

Xương cốt cả người hắn bị khí thế kinh khủng này nghiền nát, phun ra một đống máu tươi.

"Lực lượng vượt qua Thánh Cảnh" Thanh âm của lão Quy phát run.

"Diệp Lăng, không được do dự, vận dụng chiêu kia ngay! Không sử dụng nó hôm nay ngươi sẽ chết ở đây!"

Thanh âm của nó, trước nay chưa từng hoảng sợ.

Một kích này không giết chết Diệp Lăng, Cố Trường Ca đã tính cả rồi.

Thủ đoạn bảo mệnh của khí vận chi tử tuyệt đối không ít.

Nhưng hôm nay ai cũng không ngăn cản được hắn giết Diệp Lăng.

Xoẹt!

"Ta xem ngươi có thể chịu thêm mấy kích."

Cố Trường Ca toàn thân ma khí ngập trời, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên thâm trầm.

Lực lượng sôi trào mãnh liệt, giống như là một vương giả đáng sợ, có thể khiến tinh thần chư thiên run rẩy.

Hắn lần nữa đánh xuống, hư không trước mặt giống như giấy vụn dễ dàng bị xé rách.

"Làm sao có thể" giờ phút này, Diệp Lăng toàn thân là máu, hoảng sợ, vô cùng tuyệt vọng.

Cả người bị một kích quang này bổ trúng, thần giáp hắn mặc bên trong nháy mắt bị nổ tung.

Phải biết rằng món thần giáp kia có thể ngăn cản được một kích của Thánh Cảnh a!

Nói cách khác, một kích vừa rồi của Cố Trường Ca, đã đạt đến đến cấp độ Thánh Cảnh.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng hồn siêu phách lạc, xém chút nữa mất đi ý nghĩ chống cự.

Cố Trường Ca mới chỉ là thế hệ trẻ tuổi, vậy mà có được lực lượng kinh khủng như thế.

Đây chính là sự đáng sợ của ma công cấm kỵ sao?

Thật không thể tưởng tượng nổi, quả thật làm cho người ta rùng mình.

Diệp Lăng lạnh cả người, không thể tin được.

Nhưng những gì lão Quy truyền đến hắn vẫn nghe được.

Diệp Lăng không muốn chết.

"Sư tôn cứu ta!"

Hắn hét lớn một tiếng, đem hết toàn lực, triệu hồi ra một tấm phù văn màu kim sắc cổ lão, thậm chí còn thiêu đốt tinh huyết.

Trên đỉnh đầu hắn, thần hồn tỏa ra ánh sáng khắp tứ phía, dần dần trở nên trong suốt.

Đây chính là thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất Luân Hồi Cổ Thiên Tôn giữ lại cho hắn.

Nhưng hiện tại Diệp Lăng đã không để ý tới.

Nếu như hắn không sử dụng, hôm nay chắc chắn sẽ bị Cố Trường Ca giết chết ở nơi này.
Chương 297 . Nhìn kỹ đi

Ông!

Tấm phù văn màu vàng kia, bị Diệp Lăng đốt cháy, phun ra hàng loạt quang hoa, giống như có gì đó đang từ từ khôi phục ở bên trong.

Giờ khắc này, ngay cả động phủ cùng cung điện cách đó không xa, đều đang run rẩy, phát ra những tiếng kêu kì dị.

Phù văn màu vàng bị thiêu đốt, bên trong hư không cũng vặn vẹo chao đảo một trận.

Thần quang màu đen đáng sợ truyền vang bốn phương tám hướng, phảng phất xuất hiện một mặt trời màu đen trong mảnh không gian này.

Một thân ảnh cao lớn mơ hồ hiện ra, giống như là từ vạn cổ đi tới.

Ánh mắt của hắn vô cùng đáng sợ, giống như ẩn chứa nhật nguyệt màu đen vậy, tựa như một vị thần linh cổ lão giáng lâm.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn hiện lên.

Ánh mắt của hắn thâm thúy, tuy hắn chỉ là một hư ảnh tồn tại không biết đã bao nhiêu năm.

Thế nhưng hơi thở lại đang không ngừng bốc lên, làm hư không không ngừng trở nên mơ hồ, như muốn đổ ập xuống.

Áp lực kinh khủng giáng xuống.

Cố Trường Ca đoán chừng, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn này chỉ sợ là đã bước vào một thế giới cổ lão khác!

Tiên cảnh!

Chỉ là một luồng hư ảnh, cũng cường hoành vô cùng, đủ để quét ngang Đại Thánh Cảnh tồn tại!

"Sư tôn cứu ta!"

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn này, trong nháy mắt, Diệp Lăng không tránh khỏi lộ vẻ vui mừng, như nhìn thấy vị cứu tinh, kích động hô lớn.

Hắn cảm thấy bản thân có hi vọng sống sót rồi.

"Chủ nhân!"

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền, vô cùng kích động, hướng về phía đạo thân ảnh kia hô to.

"Luân Hồi Cổ Thiên Tôn" Doãn Mi sắc mặt có chút thay đổi, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca.

Người này dù sao cũng tồn tại ở thời kỳ Tiên Cổ, thành danh từ cổ xưa, thậm chí hắn biết chưởng khống Luân Hồi chúng sinh, hiểu được Luân Hồi áo nghĩa, bất tử bất diệt.

Chỉ là thần sắc Cố Trường Ca không có chút thay đổi nào, điều này khiến nàng không khỏi thở phào một cái.

"Vô dụng."

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lạnh lùng hừ một cái, nói.

Thân ảnh của hắn nháy mắt xuất hiện, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng, trong mắt hiện rõ sự thất vọng.

Mặc dù chỉ là một hư ảnh tồn tại cách đây không biết bao nhiêu năm.

Thế nhưng hắn rất nhanh nhìn rõ thế cục ngày hôm nay.

Thân là truyền nhân Luân Hồi Thiên Tôn của hắn, vậy mà chỉ bởi vì một người trẻ tuổi cùng thế hệ, đã sử dụng tới thủ đoạn cuối cùng này.

Nói thật lòng, hắn rất thất vọng, không nghĩ rằng truyền nhân của mình rác rưởi như vậy.

"Tiểu Quy, ngươi cũng làm ta quá thất vọng."

Hắn nhìn về Lão Quy bên trong mặt dây chuyền mở miệng nói, không thèm liếc nhìn Cố Trường Ca đến một cái.

Hắn chính là nhất đại Thiên Tôn, dù chỉ là một luồng hư ảnh, không phải là đạo tắc pháp thân thật sự.

Nhưng xuất thủ ma diệt một tên tiểu bối, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

"Chủ nhân" lão Quy áy náy nói, biết Thiên Tôn vì chuyện gì mà nói như vậy.

Nhưng chuyện này nói đến thì cũng quá phức tạp đi, sức mạnh kinh khủng của Cố Trường Ca thật sự không phải là trong thời gian ngắn có thể nói rõ.

Quan trọng nhất là, Thiên Tôn hiện tại vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Cố Trường Ca.

"Sư tôn" Diệp Lăng cũng không dấu được vẻ hổ thẹn.

Nhưng bây giờ cũng có chút lo lắng.

Cố Trường Ca cường đại tới đâu, đối mặt với nhân vật thần thoại thời Tiên Cổ, hắn có thể đấu lại sao?

Hắn thật sự cũng không biết Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lại chính là một cái bóng mờ, nằm ngay bên trong tấm phù văn màu vàng kia.

Nếu như biết, ngay từ đầu hắn cần gì phải vừa chật vật vừa tuyệt vọng như thế.

Chỉ sợ cục diện sẽ thay đổi.

Đến lượt Cố Trường Ca tuyệt vọng.

Ngay tại lúc này, điều làm Diệp Lăng không thể tin vào mắt mình chính là, sắc mặt của Cố Trường Ca không có chút nào thay đổi.

Hắn vậy mà không lo lắng? Cũng không e ngại?

Là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thực ra đang rất lo lắng?

"Thiên Tôn, thật đáng tiếc, chỉ là một luồng hư ảnh như thế này "

Lúc này, Cố Trường Ca mở miệng, dò xét từ trên xuống dưới sợi hư ảnh trước mặt, trông có chút tiếc nuối.

"Hửm ? Tiểu bối, ngươi dám khinh thị ta?"

Nghe vậy, ánh mắt Luân Hồi Thiên Tôn lập tức trở nên lạnh lùng thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, uy áp khủng bố đáng sợ , muốn quét sạch tất thảy, đủ để nghiền nát tất cả sinh linh.

Nếu như là ở ngoại giới, tuyệt đối có thể hủy diệt mọi thứ.

Ở bên trong vùng không gian này, hắn dường như là chúa tể duy nhất.

Cố Trường Ca thái độ vẫn thờ ơ, cười cười nói, "Khinh thị? Không, Thiên Tôn ngươi quá đề cao bản thân rồi."

Hắn trước khi làm bất cứ việc gì, đương nhiên đã cân nhắc kĩ lưỡng.

Luân Hồi Thiên Tôn sẽ vì Diệp Lăng mà ở lại giúp một tay, thật ra cũng nằm trong tính toán của hắn.

Cho nên Cố Trường Ca không sốt ruột chút nào.

Hắn nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.

"Tiểu bối! "

Sắc mặt Luân Hồi Thiên Tôn có chút tức giận, chưa từng bị người khác khinh thị như vậy.

Hơn nữa còn là một vị tiểu bối, tuy nói hắn từng cao cao tại thượng, bây giờ dù xuất hiện chỉ là một luồng hư ảnh, nhưng vẫn có cảm xúc.

Hắn đang muốn đưa tay hủy diệt Cố Trường Ca, lại nhìn thấy Bát Hoang Ma Kích trong tay Cố Trường Ca, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Đồ vật chẳng lành này, càng cường đại, thì hiểu biết càng nhiều.

Lai lịch lớn đến kinh thiên động địa!

Hắn vừa rồi không chú ý tới, nhưng bây giờ cũng không khỏi bị trấn trụ một khắc.

Ông!

Mà lúc này, hư không trước mặt trở nên mơ hồ, không gian tràn ngập quy tắc chi lực.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn sững sờ, phát hiện bản thân trong khoảnh khắc này, mặc dù chỉ bị giữ lại một lúc, nhưng lại làm hắn sợ hãi.

"Thiên Tôn nhìn kỹ đi."

Cố Trường Ca cười nhạt nói, rồi biến mất tại chỗ.
Chương 298 Mở ra thiên đạo bảo rương

Sau một khắc, thân ảnh của hắn hiện ra, đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng.

Bát Hoang Ma Kích từ trên không trung đánh xuống, ẩn chứa phong mang, phía trên ma khí cuồn cuộn muốn bao phủ toàn bộ hư không này.

"Cái gì "

Trên mặt Diệp Lăng ban đầu thở phào nhẹ nhõm một cái, ngay lập tức lại trắng bệch, con mắt mở to, vô cùng hoảng sợ.

Giờ khắc này, thần hồn hắn như bị đông cứng lại.

Diệp Lăng hô to, gương mặt dữ tợn nhưng tuyệt vọng.

"Sư tôn cứu ta, ta không muốn chết a",

"Ta không cam tâm, ta còn chưa được đứng ở đỉnh cao nhất"

Chỉ là Cố Trường Ca không cho hắn có cơ hội phản ứng lại.

Sau một khắc, Bát Hoang Ma Kích phá tan hư không.

Phù một tiếng, Diệp Lăng thần sắc tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng, lập tức hóa thành vũng máu, không còn nhìn ra hình người!

"Truyền nhân của ngươi, không chịu nổi một kích của ta." Cố Trường Ca mang theo ý cười nhạt, nhìn Luân Hồi Thiên Tôn.

"Tiểu bối, ngươi dám! Ngươi muốn chết !"

Luân Hồi Thiên Tôn phản ứng lại, tức giận vô cùng.

Ngay trước mặt hắn giết truyền nhân của hắn, sự dũng cảm này đơn giản không ai có thể địch lại.

Tên tiểu bối này, hắn quả thực đang tìm cái chết!

Dù là chủ nhân của hùng binh kia cũng không được phép làm như thế.

Khí thế cuộn trào mãnh liệt, giống như có một Thanh Thiên bắn xuống, muốn trấn sát Cố Trường Ca.

"Thiên Tôn đừng vội, thứ này sẽ đưa ngươi xuống dưới cùng với truyền nhân của ngươi." Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

Trong tay áo, một bảo bình màu đen nhánh to chừng bàn tay hiện lên.

Ông!

Ngay tại lúc đó, hắn tâm niệm vừa động.

Trong hư không bỗng nhiên lóe lên từng phù văn màu đen nhánh, tựa như lạc ấn, đem Luân Hồi Cổ Thiên Tôn phong bế trong hư không .

Những phù văn màu đen này, ẩn chứa lực lượng quỷ dị, giống như là xiềng xích, thẩm thấu từng tấc hư không.

Nơi này đang không ngừng bốc lên sương mù màu đen.

"Đây là........ Thôn Tiên Ma Công "

"Ngươi là......... "

Giờ khắc này, thần sắc của Luân Hồi Thiên Tôn rốt cục kịch biến , cảm giác bản thân giống như bị trúng kế.

Nhất là nhìn thấy Cố Trường Ca lấy ra Đại Đạo Bảo Bình màu đen kia, có chút không dám tin vào mắt mình.

Hắn không còn dám khinh thị Cố Trường Ca.

Hắn chính là truyền nhân của Thôn Tiên Ma Công!

"Gia hỏa này còn là người sao? Đến Thiên Tôn cũng dám tính toán, thật đáng sợ "

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền không chết, nó nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi tới cực điểm.

Ông!

Rất nhanh, trong hư không phía trước, có phù văn màu đen đang không ngững khuếch tán.

Sương mù màu đen bốc lên, bao phủ tứ phương!

Cố Trường Ca cầm trong tay Đại Đạo Bảo Bình, thân ảnh bước vào trong đó!

Mơ hồ có thanh âm tức giận, không cam lòng, không dám tin phát ra, khiến lão Quy run sợ!

Kia thế nhưng là chủ nhân vô địch thiên hạ của nó a!

Cho dù là một luồng hư ảnh nhưng vẫn vô cùng cường đại , một suy nghĩ hủy diệt được cả tinh hà!

Hôm nay Luân Hồi Cổ Thiên Tôn căn bản không gặp được nhân vật khủng bố nào, lại bị dính kế của một hậu bối trẻ tuổi, bây giờ đang phát ra tiếng gào thét không cam lòng.

Quá đáng sợ, làm nó sợ hãi tới cực điểm.

Nếu chuyện này được truyền đi, chắc chắn gây nên chấn động ngập trời!

Mà rất nhanh, ba động đó biến mất, sương mù màu đen bao phủ tứ phương.

Từng đại đạo phù văn biến mất.

Khuôn mặt Cố Trường Ca bình tĩnh đi ra, dưới ống tay áo Đại Đạo Bảo Bình lóe lên một cái rồi biến mất, nhìn không thấy có gì dị thường.

Mà sợi hư ảnh của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia, đã hoàn toàn biến mất.

Bành!

Bát Hoang Ma Kích lướt qua không gian, kéo theo sau một dải bột, từ không trung rơi xuống.

Sương mù tan dần, khung cảnh trước mắt dần dần hiện rõ.

Cố Trường Ca từ trong đó đi ra, không nhanh không chậm thu lại đại đạo phù văn bên trong hư không.

Áo bào như mới, không giống như đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.

"Thiên Tôn hư ảnh, cũng chỉ như vậy." Cố Trường Ca lắc đầu, ngẩng đầu nhìn động phủ trước mặt đang phát ra hào quang.

Và một cung điện được nâng đỡ bởi ba cây cột bằng ngọc trắng.

"nhưng những đồ tốt này, đều sẽ thuộc về ta."

Trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt.

Nói tóm lại, tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Ông!

Bát Hoang Ma Kích dù không nỡ thế nào, cũng bị hắn vô tình thu thập vào không gian binh khí.

Lúc này, vẫn chưa phải thời điểm để nó lộ diện.

"Đinh, phiếu cướp đoạt khí vận sử dụng thành công, thu hoạch được năm ngàn điểm khí vận, giá trị thiên mệnh hai vạn năm ngàn điểm."

"Đinh, nhiệm vụ giết khí vận chi tử Diệp Lăng hoàn thành, thu hoạch được ba ngàn điểm khí vận, giá trị thiên mệnh một vạn năm ngàn điểm."

"Đinh, kích hoạt quy tắc khí vận chi tử điểm khí vận trở về không, nhận được thiên đạo bảo rương."

" Đang thu thập các phần thưởng"

Ngay lúc đó trên đầu hắn vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

"Bốn vạn giá trị thiên mệnh, cộng thêm tám ngàn điểm khí vận, Diệp Lăng thật đúng là không khiến ta thất vọng." Cố Trường Ca tỏ ra hài lòng.

Khi sử dụng lực lượng không gian để thôn phệ tàn hồn của Luân Hồi Thiên Tôn , hắn đã sử dụng phiếu cướp đoạt khí vận, dưới sự bế tắc tuyệt vọng của Diệp Lăng, thu được hiệu quả rất thành công.

Sau khi hòan thành nhiệm vụ khiến điểm khí vận của đối phương về số 0.

Một đại đạo bảo rương có liên quan đến Diệp Lăng rơi xuống.

"Mở ra."

Cố Trường Ca mở đại đạo bảo rương ra.

Ánh sáng quen thuộc lướt qua.

Rất nhanh,trong bàn tay hắn xuất hiện những tia sáng đen trắng.

Thoạt nhìn như một dòng chảy của ánh sáng, sáng chói như tinh hà.

Nhưng lại có đủ loại huyền diệu bí ẩn trong đó.

Sinh Tử Luân Hồi, giới sinh giới diệt, thiên địa sụp đổ...

Trong thoáng chốc, Cố Trường Ca thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ.

Sâu trong vũ trụ, Thế Giới Chi Thụ nâng đỡ Vạn cổ chư thiên, Dưới gốc cây là đại dương mênh mông màu bạc, tỏa sáng lấp lánh, tiếp nhận linh hồn của sinh linh chư thiên vạn giới.
Chương 299 Giải ma cổ

"Hắc hắc, quả nhiên là đồ tốt, liên quan đến chân lý của Luân Hồi chi hải, đây chính là lực lượng chí cao duy trì sự chuyển động của vũ trụ."

Cố Trường Ca rất hài lòng.

Tính kế Diệp Lăng lâu như vậy, thu hoạch cũng không quá tệ.

Ngoài ra, sau khi luyện hóa tàn hồn của Luân Hồi Thiên Tôn, đối với Cố Trường Ca cũng có không ít lợi ích.

Hắn ngay từ đầu đã tính đến trường hợp xấu nhất.

Thứ khí vận này hư vô mờ mịt, Diệp Lăng đã rơi vào cảnh ngộ như thế, vậy mà vẫn còn điểm khí vận cao như vậy.

Cho thấy át chủ bài của hắn cũng không hề yếu.

Cho nên Cố Trường Ca suy đoán, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn là một tấm bùa bảo mệnh mạnh nhất của Diệp Lăng, thậm chí có thể là một pháp bảo phòng thân.

Đáng tiếc cũng chỉ là một tàn hồn.

Cái này khiến Cố Trường Ca có chút tiếc nuối, dựa theo bố trí của hắn, cho dù là một pháp bảo cũng có thể ứng phó, kết quả là một tàn hồn chỉ có một phần trăm uy năng.

Nói thực ra, hắn đánh giá cao át chủ bài của Diệp Lăng.

Nói đi cũng phải nói lại, Cố Trường Ca cảm thấy tự mình nghĩ quá sâu xa.

Vốn không chút sơ hở, hắn còn lo lắng sẽ có phát sinh ngoài ý muốn,đúng là mất công bố trí.

Hắn coi Diệp Lăng ở tầng thứ mười, kết quả Diệp Lăng chỉ ở tầng thứ nhất.

Phải biết Cố Trường Ca vừa rồi vận dụng Đại Đạo Bảo Bình kia, cũng không phải là được ngưng luyện ra từ phù văn.

Cái này là Đại Đạo Bảo Bình chân chính.

Nghe nói năm đó lúc luyện chế nó.

Xuất hiện rất nhiều huyết sắc lang nhìn rất khủng bố, nối liền trời mây, bao phủ cả bầu trời.

Tinh huyết vô tận, tất cả đều từ trong thi thể cường giả xuông ra, nối liền bầu trời, sâu không thấy đáy.

Đương nhiên, đây cũng là một trong những con át chủ bài của Cố Trường Ca.

Nếu như không phải lo lắng thủ đoạn quá cường hãn của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, hắn cũng sẽ không dễ dàng vận dụng cái con át chủ bài này.

Bởi vì khí tức của hắn, rất dễ thu hút sự chú ý.

Chính vì vậy, Cố Trường Ca mới phong tỏa hư không, phòng ngừa tiết lộ khí tức của Đại Đạo Bảo Bình.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cho rằng đây là vì để đối phó với hắn nên Cố Trường Ca mới bố trí như thế?

Không, là do Luân Hồi Cổ Thiên Tôn suy nghĩ nhiều rồi.

"1 Luân Hồi tiên quang, tiên quang ẩn chứa áo nghĩa Luân Hồi, chính là lực lượng thời gian, liên quan đến thời gian bản nguyên, Thời Gian Chi Đạo "

Sau đó, Cố Trường Ca xem phần giải thích về tiên quang.

Nhìn qua không có sự khác biệt lắm so với ngũ thải Chân Long huyết, hư không tủy lúc trước hắn gặp được , giống với loại đồ vật thiên phú chí cường.

Chỉ là Luân Hồi tiên quang cùng hư không tủy, có cấp độ ngang nhau.

Luân Hồi tiên quang liên quan đến lực lượng thời gian chí cao.

Hư không tủy liên quan đến lực lượng không gian chí cao.

Cố Trường Ca bắt đầu dung hợp đạo Luân Hồi tiên quang này.

Cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, giống như là đang rong chơi bên trong vô tận phù văn thần bí.

Cuối cùng, Cố Trường Ca lựa chọn đem dung nhập vào bên trong hai con ngươi.

Một trái một phải, nhất sinh nhất tử.

"Dung hợp."

Rất nhanh, đạo tiên quang này đã dung hợp vào đôi mắt của hắn.

Bên trong tròng mắt của hắn, giờ khắc này giống như có vô tận huyền diệu hội tụ.

Tiên quang nội liễm, lại có từng cái Luân Hồi phù văn hiển hiện ở trong đó. Có thể hóa thành lực lượng thời gian khủng bố.

Nhất niệm sinh, nhất niệm tử.

Nếu như giờ khắc này có người nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Trường Ca,tim tuyệt đối sẽ nhịn không được mà đập nhanh, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị lung lay.

Loại khí tức này, thậm chí có thể khiến người ta nhìn thấy sự biến hóa của cả vũ trụ, Huyền Hoàng sinh ra, vạn cổ ung dung, các loại cảnh tượng diễn hóa trong một cái chớp mắt.

Thâm thúy, thần bí, mênh mông, không rõ....

Cố Trường Ca thử một chút, trong con ngươi có tiên quang lóe lên.

Trước mặt hư không lập tức trở nên mơ hồ, hai màu đen trắng lưu chuyển, tất cả cảnh tượng đều bị tuế nguyệt chi lực ( lực lượng của năm tháng) bao trùm.

Ở trong có lực lượng quỷ dị xuất hiện.

Loại lực lượng này, thậm chí có thể trong nháy mắt tước đoạt sinh mệnh,dẫn đến cái chết.

"Thời gian lực lượng không hổ là chí cường pháp tắc."

"loại lực lượng này,khi ta đối mặt Chí Thánh cũng sẽ nhẹ nhõm rất nhiều."

Cố Trường Ca hài lòng nói, dị tượng trong đôi mắt sớm đã biến mất, cũng không có dị thường.

Ngay cả Doãn Mi cách đó không xa cũng không nhận ra sự bất thường vừa nãy của Cố Trường Ca.

"Đây là cướp đoạt sao" chỉ có thần hồn lão Quy bên trong mặt dây chuyền không khỏi run lên sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những điều này.

Nó nhìn thấy sức mạnh mà Cố Trường Ca vừa thi triển.

Trong đó có hai màu đen trắng, không phải là sức mạnh của Luân Hồi Thiên Tôn sao?

Liên quan đến thời gian cùng năm tháng.

Điều này khiến nó vô cùng kinh hãi.

Diệp Lăng chết rồi,cùng với con át chủ bài cuối cùng, cũng vỡ nát trong tay Cố Trường Ca.

Người trẻ tuổi này kinh khủng đến mức khiếp sợ, từ cổ đến nay, nhìn thấy rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi.

Nó cũng chưa từng có cảm nhận như hôm nay.

Thâm sâu khó dò.

Tính toán thiên hạ thương sinh, thậm chí ngay cả Luân Hồi Thiên Tôn cũng trúng chiêu.

Về phần thực lực, càng là cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.

"Thế hệ này người thừa kế Thôn Tiên Ma Công, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, thế gian này sẽ nghênh đón sự tồn tại khủng bố nhất!"

Lão Quy run rẩy. Nó cũng biết Cố Trường Ca sẽ không buông tha nó, cho nên đã tuyệt vọng.

"Chúc mừng chủ nhân."

Lúc này, thấy Cố Trường Ca xử lý Diệp Lăng cùng tàn hồn Luân Hồi Thiên Tôn, Doãn Mi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói.

"Vất vả cho ngươi rồi." Cố Trường Ca mỉm cười nói, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.

"Đây là ma cổ giải dược, sau ngày hôm nay, ngươi sẽ không còn chịu nổi khổ phản phệ của ma cổ nữa."

"Không khổ cực. Đa tạ chủ nhân."

Doãn Mi cảm kích nói, tiếp nhận viên đan dược này, sau đó ngay trước mặt Cố Trường Ca nuốt vào, không chút hoài nghi đan dược thật hay giả.

Cố Trường Ca gật đầu.

Ma cổ tồn tại, kỳ thật chỉ là ban đầu hắn vì hạn chế Doãn Mi mà gieo xuống, sợ nàng không vì mình chuyên tâm làm việc, vì để phòng vạn nhất.

Nhưng hiện nay, ma cổ đã không còn cần thiết nữa.

Có Độ Ma Bình chưởng khống, cộng thêm Doãn Mi chân thành thần phục hắn.

Cố Trường Ca cảm thấy có thể giải ma cổ cho nàng, cũng coi là sự ban thưởng cho nhiệm vụ lần này.

Doãn Mi cũng hiểu những điều này ,giải ma cổ, là bước đầu tiên Cố Trường Ca thực sự tín nhiệm nàng.

Nàng cũng không hi vọng xa vời vào dạng người như Cố Trường Ca, có thể hoàn toàn tín nhiệm một người.

Có được mức độ như hôm nay, nàng đã rất thỏa mãn.
Chương 300 Ban thưởng cho Doãn Mi

"Đồ vật trong động phủ, thích cái gì. Tùy ý chọn." Sau đó, Cố Trường Ca phất ống tay áo một cái, ôm eo nhỏ nhắn của Doãn Mi, mang theo nàng tiến về phía trước động phủ.

"Đa tạ chủ nhân." Doãn Mi nghe vậy cười ngọt ngào.

Trước đó Diệp Lăng miệng nói yêu nàng, nhưng khí trước mặt là động phủ, đối mặt với rất nhiều thần vật lại do dự, yêu cầu nàng đợi ở bên ngoài.

Điều này khiến Doãn Mi không nhịn được cười.

Chỉ dựa vào Diệp Lăng, cũng muốn nàng để ý? Cái này sao có thể.

Cố Trường Ca mặc dù coi nàng làm quân cờ, lợi dụng nàng, vào thời điểm này lại có thể để nàng tùy ý chọn.

Đem cả hai cùng so sánh, lập tức phân cao thấp, sẽ biết được ai đáng giá để đi theo.

Doãn Mi không thể không hỏi.

Dạng người như Diệp Lăng, dựa vào cái gì có thể đi đến bước đường như hôm nay?

Rất nhanh, Cố Trường Ca thu hồi mặt dây chuyền của Diệp Lăng có tàn hồn lão Quy ở trong đó, hắn tính toán đợi thời gian thích hợp sẽ giải quyết nó.

Sau đó, hai người vào trong động phủ, cách nhau một khoảng nhất định, cửa động cũng đang phun ra các loại thần quang Bảo khí.

Trong động phủ rất đơn giản, trên vách đá treo không ít binh khí phù văn, tựa như một thần tàng, thần quang ẩn hiện, phủ, việt, đao, xoa, ấn, đỉnh, lô, kiếm

Mỗi một kiện binh khí đều ẩn chứa linh vận đạo ngân, có thần uy kinh người.

Trong động phủ, có một cái cành lá bện bồ đoàn sắc màu đen trắng, có khí tức pháp tắc nồng đậm phun trào, mơ hồ trong đó có một bóng người đang ngồi xếp bằng.

Ngay tại lúc đó, gần bóng người có tiếng tụng kinh lớn vang lên.

Giống như là trong tiếng vang có một chuông lớn mang âm dương nhị sắc lưu chuyển, còn có sự bí ẩn của sự sống và cái chết bay khắp bầu trời, những phù văn nhấp nháy vô tận.

Cái này có thể khiến người ngộ đạo.

Ngộ đạo bồ đoàn.

Cố Trường Ca nhận ra cái bồ đoàn này, đối với tu sĩ mà nói, đây tuyệt đối là vật rất trân quý.

Nhưng với hắn mà nói, lại là đồ ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc, thậm chí còn không bằng đống binh khí gần đó.

"Chủ nhân, ta muốn cái này." Bỗng nhiên, Doãn Mi mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ vào một thứ phát ra ánh sáng long lanh nơi hẻo lánh.

Bên trên được đan xen từng tia từng sợi thần quang, phù văn đang lóe lên, có thần uy bất phàm.

"Ngươi muốn cái gì, có thể tùy ý chọn, đây là ngươi xứng đáng nhận được." Cố Trường Ca mỉm cười, đi đến giữa động phủ, nơi đó tựa như có những ngôi sao dường như thu nhỏ lại vô số lần.

Hắn biết đây là trung tâm khống chế của động phủ.

Chỉ có luyện hóa hết vật này, hắn có thể khống chế cả động phủ này.

Ông!

Rất nhanh, Cố Trường Ca chìm vào trong đó.

Hắn bắt đầu luyện hóa, lấy trạng thái nguyên thần hiện nay của hắn.

Luyện hóa hạch tâm của động phủ, cũng không khó khăn.

Nghe được lời của Cố Trường Ca, Doãn Mi càng vui vẻ, sau lưng tung xõa lên chín cái đuôi cáo trắng như tuyết, tìm kiếm khắp nơi những thứ nhỏ bé mà nàng thích.

,,,,

Không thể không nói nội tình của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn thật không ít.

Trong động phủ ngoại trừ thần binh pháp trận, còn có không ít thần đan cổ dược, những bình ngọc bị phong bế, bị Cố Trường Ca phá vỡ, tìm được không ít viên đan dược Tiên Cổ trân quý .

Theo Cố Trường Ca, quan trọng nhất vẫn là năm cỗ khôi lỗi được xếp trong động phủ.

Đây là những sinh linh trong trạng thái sống chết, hình dáng không giống nhau.

Ba khôi lỗi Thánh Cảnh, hai khôi lỗi Đại Thánh Cảnh.

"vì hắn mà bố trí những con khôi lỗi như vậy mà Diệp Lăng lại có cảnh giới như thế, xem ra Luân Hồi Thiên Tôn có lẽ cũng là nhân vật đoản mệnh, bây giờ những khôi lỗi này, ta liền thu nhận."

Cho dù chuẩn bị tốt cho truyền nhân, nhưng cuối cùng cũng chỉ tiện nghi cho hắn mà thôi.

Thời điểm Cố Trường Ca luyện hóa hạch tâm động phủ, hắn cũng đồng thời luyện hóa năm con khôi lỗi này.

Những con khôi lỗi này trên người có khí tức rất cổ quái, rõ ràng chính là người chết.

Cho dù đứng trước mặt, cũng sẽ không phát hiện dị thường, sẽ không tự giác coi khôi lỗi như vật chết.

Nhưng lại có được sức mạnh đáng sợ, đủ để nghiền ép rất nhiều Thánh Cảnh.

Chủ yếu nhất là, những khôi lỗi này không sợ sinh tử, không sợ thống khổ, chỉ cần không bị hủy hoại hoàn toàn, đều có thể từ từ sửa chữa phục hồi trong động phủ.

Thứ đồ tốt này, đối với người đang thiếu nhân thủ như Cố Trường Ca mà nói, sẽ là những trợ thủ rất tốt.

"Bây giờ phần truyền thừa Luân Hồi Cổ Thiên Tôn rơi vào trong tay ta, ta có thể lợi dụng thân phận này "

Cố Trường Ca bỗng nhiên híp mắt.

Hắn không giống như Diệp Lăng không quyền không thế, có được truyền thừa của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cũng không dám bạo lộ ra, còn sợ bị người ngấp nghé.

Đến lúc đó hắn sẽ đem ra công khai, để tất cả tu sĩ trong thiên hạ biết hắn chính là "Truyền nhân" của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn , lúc đó cũng không ai dám nói gì.

Ai lại có dũng khí có ý đồ với hắn?

Cố Trường Ca đã là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, lại là thiếu chủ của Trường Sinh Cố gia.

Tại cả thường giới mà nói, trừ phi là con đẻ của Cổ Đế, Chân Tiên chuyển thế, ngoài ra không ai có thể sánh được với hắn?

Chỉ là Cố Trường Ca cân nhắc tương đối sâu xa, cái chết của Diệp Lăng không thể dấu được mãi.

Hắn cần người khác đến cõng nồi, mà lúc này đây hắn là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, liền có thể che giấu được tai mắt người khác.

"Nơi này quả nhiên ghi chép nô ấn của các loại Tiên Cổ tộc đàn như Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc bị Luân Hồi Cổ Thiên Tôn gieo xuống , chỉ tiếc những nô ấn này là tài nguyên lưu lại cho Diệp Lăng ."

Sau đó, Cố Trường Ca đọc qua một lượt ngọc giản.

Ở bên trong ghi chép lại lời nói của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cho Diệp Lăng, đồng thời cũng bao quát sự việc nô ấn.

Không thể không nói, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn vì truyền nhân của mình, có thể nói là đã dốc hết tâm tư.

Chỉ thiếu chút nữa là Diệp Lăng có thể thành lập được thế lực của mình.

"Nô ấn cần lấy truyền thừa của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn để phát động, bây giờ bộ phận truyền thừa đã bị Diệp Lăng đoạt được, hắn vừa chết tất cả cũng tan thành mây khói."

Cố Trường Ca có chút tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh hắn cũng không thèm để ý, dù sao hắn đã sớm tính toán kỹ Hắc Thiên Ưng nhất tộc.

Coi như hắn không thể thông qua nô ấn để nô dịch mấy tộc đàn kia, nhưng có Giá Y Tiên Quyết, thì cũng như vậy.

Vả lại Giá Y Tiên Quyết có thể trực tiếp quyết định sinh tử, không giống như là nô ấn, chỉ có thể áp chế.

Sự đáng sợ của Giá Y Tiên Quyết, nô ấn hoàn toàn không thể so sánh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK