• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361 Triệu hồi Diễm Cơ

"Công tử trong khoảng thời gian này thuận lợi chứ?" ở phụ cận Vô Thượng Phong, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong hư không.

Thân ảnh của Diễm Cơ xuất hiện, ngũ quan như tranh, thanh lãnh động lòng người.

Khoảng thời gian này, nàng đều tu hành ở Vô Thượng Phong, chờ Cố Trường Ca trở về.

Chuyến đi đến Tiên Cổ đại lục, Cố Trường Ca không dẫn nàng đi cùng, cũng không để nàng tiết lộ tung tích của hắn.

"Coi như thuận lợi." Cố Trường Ca cười cười, sau đó nhớ tới một chuyện khác, phân phó nói với Diễm Cơ, "Vừa vặn ta có một việc, cần ngươi đi một chuyến."

"Công tử xin cứ phân phó." Diễm Cơ hồi đáp, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Một khoảng thời gian không nhìn thấy, nàng càng không nhìn thấu Cố Trường Ca, trước kia còn có thể cảm nhận được một chút nguy hiểm ở trên người hắn.

Hiện tại ngay cả nguy hiểm cũng không phát hiện được, có cảm giác như đang đối mặt với biển sâu mênh mông yên tĩnh.

Điều đó không có nghĩa là nàng mạnh lên, hay là Cố Trường Ca yếu đi.

Mà là chứng minh, Cố Trường Ca càng thêm cường đại và kinh khủng.

Đối với điều này, Diễm Cơ chỉ có thể cảm thán trong lòng, không hổ là Cố công tử, thiên phú mạnh mẽ, vạn cổ hiếm thấy.

"Cũng không phải là chuyện gì lớn, kỳ thực chính là đưa người đến giúp ta tìm tung tích của một vài người, bọn hắn biến mất bên trong một vị diện thế giới, đã vài chục năm rồi." Cố Trường Ca mỉm cười nói.

Đồng thời trong lòng bàn tay, một trận quang hoa lướt qua, từ trong thương thành của hệ thống đổi lấy mấy tấm Phá Giới Phù, giao cho Diễm Cơ.

"Công tử muốn tìm người?" Diễm Cơ hoang mang, nhưng cũng không có hỏi nhiều, thân là tùy tùng, nàng cũng không cần biết quá nhiều chuyện.

"Đúng vậy, tìm một vài người, một lát nữa ta sẽ cho người thu thập tin tức của bọn hắn, sau đó giao cho ngươi. Nếu như đến lúc đó gặp được nguy hiểm ở vị diện thế giới đó, thì hãy ưu tiên bảo vệ tính mạng trước, nếu như ngươi không cẩn thận mất mạng. Ta thật sự sẽ rất buồn."

Cố Trường Ca mỉm cười nói, trong lời nói lộ ra sự lo lắng chân thành dành cho Diễm Cơ.

"Công tử yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Trong lòng Diễm Cơ cảm thấy ấm áp, hiển nhiên là có chút cảm động trước sự lo lắng của Cố Trường Ca.

Phá Giới Phù là đồ vật trân quý gấp nhiều lần Phá Vực Phù.

Tại hạ giới, Phá Giới Phù là thần vật có thể cường thế oanh mở giới chướng, sau đó phi thăng.

Cố Trường Ca không chút do dự nào liền lấy ra mấy tấm phù, cho nàng sử dụng như là vật bảo mệnh.

Diễm Cơ vẫn rất tự tin vào thực lực Đại Thánh Cảnh của bản thân.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca làm như thế, là bởi vì lo lắng cho an nguy của nàng, muốn cho nàng nhiều thêm một chút đồ bảo hộ.

Tinh tế tỉ mỉ như vậy, Diễm Cơ tự nhiên cảm nhận được.

Đương nhiên, Diễm Cơ cũng không biết, Cố Trường Ca sở dĩ sẽ cho nàng nhiều tấm Phá Giới Phù đến vậy, thuần túy là cảm thấy chuyến hành trình này sẽ vô cùng hung hiểm.

Mặc dù thực lực của Diễm Cơ rất mạnh mẽ, nhưng cũng có thể sẽ gặp phải hung hiểm.

Dù sao người mà hắn muốn tìm, đó là phụ mẫu và gia gia của Cố Tiên Nhi.

Lúc trước gia gia của Cố Tiên Nhi bởi vì một sự việc, mà bị mắc kẹt ở trong một phương thế giới khác, khó mà thoát ra.

Sau đó phụ mẫu của Cố Tiên Nhi dẫn theo tộc nhân tiến vào trợ giúp, nhưng cũng mai danh ẩn tích, để lại Cố Tiên Nhi trong tộc địa.

Lúc này mới xảy ra sự việc Cố Trường Ca mất trí phát rồ, xuống tay khoét xương Cố Tiên Nhi.

Chỉ bất quá chuyện này theo Cố Trường Ca thấy, kỳ thực cũng không có vấn đề gì, sẽ không tồn tại nguy cơ nào.

Dựa theo khí vận nghịch thiên kia của Cố Tiên Nhi mà nói, cha mẹ và gia gia của nàng hiển nhiên sẽ bình an vô sự, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc, thực lực tăng lên nhiều.

Dạng mô típ này, quá quen thuộc, Cố Trường Ca am hiểu rất sâu vấn đề này.

Nhưng mà Cố Tiên Nhi khẳng định không biết, nói không chừng còn đang vô cùng lo lắng về chuyện này.

Cho nên, hiện tại Cố Trường Ca lại bắt đầu gài bẫy Cố Tiên Nhi.

Không cần loại hảo cảm miễn phí này, lúc này không dùng, giữ lại để làm gì?

Đương nhiên loại chuyện này, chắc chắn phải lén lén lút lút đi làm, hiện tại không thể để cho Cố Tiên Nhi và các tộc nhân sau lưng của Cố Trường Ca biết được.

Làm việc tốt, nhất định cần lưu danh.

Chỉ bất quá cái danh này, hiện tại không thể bại lộ.

Ở trong mắt Cố Trường Ca, bây giờ không có nhân tuyển nào tốt hơn Diễm Cơ.

Rất nhanh, Cố Trường Ca phái người đi tìm tin tức về phụ mẫu và gia gia của Cố Tiên Nhi, giao cho Diễm Cơ.

Đạt được nhiệm vụ, thân ảnh của Diễm Cơ cũng biến mất, rất nhanh liền rời đi.

Những năm gần đây, Cố Trường Ca không chỉ để Doãn Mi giúp hắn âm thầm thu thập tài nguyên tu luyện, mà còn để nàng phụ trách huấn luyện bồi dưỡng một số tử sĩ.

Cố Trường Ca thỉnh thoảng cũng sẽ hiện thân, đi từng nơi, tìm một thiếu niên hoặc thiếu nữ có thiên phú không tồi để bồi dưỡng, làm nhân thủ bí mật của hắn.

Hiện nay hắn đã đưa tin cho Doãn Mi, để nàng phái ra một số tử sĩ, đi đến những nơi đặc biệt, chờ đợi sự sắp xếp của Diễm Cơ.

Cố Trường Ca làm việc vô cùng kín đáo, sẽ không dễ dàng bại lộ rất nhiều thủ đoạn mà hắn có.

Hiện tại, sự tồn tại của Diễm Cơ, càng ít người biết càng tốt.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua mấy ngày.

Mà trong khoảng thời gian này, không chỉ có Cố Trường Ca dẫn người rời đi Tiên Cổ đại lục.

Liền ngay cả tuổi trẻ chí tôn khác cũng tương tự, đình chỉ lịch luyện, bị một đám trưởng bối dẫn đi.

Sau khi tiên môn xuất thế, đã kinh động đến rất nhiều lão quái vật tiến đến.

Sóng ngầm cuồn cuộn bên trong Tiên Cổ đại lục, khó mà tiếp tục lịch luyện, chi bằng để cho tất cả mọi người trở về.

Mà trong khoảng thời gian này, trong Tiên Cổ đại lục phát sinh rất nhiều sự việc, cũng đang nhanh chóng truyền ra khắp nơi, thậm chí là truyền đến các giới khác, gây nên sóng to gió lớn.

Diệp Lăng, người thừa kế ma công hiện thế, giao thủ với Cố Trường Ca, sau khi trọng thương liền mai danh ẩn tích. Long Đằng, lãnh tụ trẻ tuổi của Tiên Cổ Long Tộc chết trong tay Cố Trường Ca.

Danh vọng của Cố Trường Ca ở trong thế hệ trẻ tuổi, đã đạt đến tầm cỡ trước nay chưa từng có, cho dù là thực lực của hắn, hay là những thứ mà hắn làm, đều khiến người ta khâm phục.
Chương 362 Cố Tiên Nhi ranh mãnh

Trong thời gian này, không ít người sùng bái cuồng nhiệt Cố Trường Ca xuất hiện ở khắp nơi.

Đương nhiên, rất nhiều người cũng âm thầm cảnh giác Diệp Lăng, chú ý người thừa kế ma công này với thực lực mạnh mẽ, có thể thoát chết dưới tay Cố Trường Ca, điều này đã có thể giải thích hết thảy.

Thực lực của Diệp Lăng, tuyệt đối không phải là tuổi trẻ chí tôn bình thường có thể địch lại.

Bạch Hổ nhất tộc, càng hận thấu xương Diệp Lăng, vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm tung tích của Diệp Lăng.

Chuyện này, cũng làm cho Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc bị cuốn vào, Doãn Mi thân là thiên nữ đương đại của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, càng suýt chút nữa bị Diệp Lăng hãm hại.

Nàng đương nhiên không chút do dự đứng ra, thề rằng đời này nhất định sẽ giết Diệp Lăng, báo thù cho vị hôn phu Bạch Liệt đã chết trước kia của nàng.

Doãn Mi tỏ ra thái độ này, làm cho rất nhiều tu sĩ và sinh linh không khỏi thán phục.

Dám đứng ra đối mặt với người thừa kế ma công, phần dũng khí và quyết đoán này, thật sự không đơn giản a.

Xem ra lúc trước Doãn Mi bị Diệp Lăng lừa gạt, đã để lại mối hận thù sâu đậm trong lòng nàng.

Không ít người nghĩ đến ở thời điểm mà Doãn Mi gặp muôn phần nguy nan, thì Cố Trường Ca đứng ra, tiến đến giải cứu nàng.

Những việc này, khiến người ta càng thêm thán phục.

Bên ngoài Đạo Thiên Tiên Cung, không ít tu sĩ trẻ tuổi đến đây bái phỏng Cố Trường Ca, mấy vị tuổi trẻ chí tôn với thực lực cường đại, cũng muốn đi theo hắn.

Đối với chuyện này, Cố Trường Ca ngược lại là không có cự tuyệt.

Thế hệ trẻ tuổi làm tùy tùng, chính là đại biểu cho thân phận và địa vị.

Tuổi trẻ chí tôn đã là người nổi bật bên trong thế hệ cùng lứa, có được đạo tâm vô địch.

Ngay cả giao thủ cũng không có, liền thần phục với người khác, loại chuyện này chỉ có thể giải thích là sự kính sợ và khâm phục trong tim bọn hắn đối với Cố Trường Ca, đã ăn sâu vào máu.

Về phần hoài nghi chuyện người thừa kế ma công lên trên đầu Cố Trường Ca, căn bản chưa ai nghĩ tới, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.

Ngược lại là trên thân tuổi trẻ chí tôn khác, tựa hồ cũng mang theo bóng dáng của người thừa kế ma công, làm cho trong lòng không ít tu sĩ dấy lên nghi ngờ.

…..

Mặt khác.

Bạch Liệt vừa chết, Bạch Hổ nhất tộc cũng chủ động từ chối hôn ước giữa Bạch Liệt với Doãn Mi, hướng về con đường báo thù người thừa kế ma công, càng đi càng xa.

Đáng tiếc, không có bất kỳ người nào biết, thi cốt của Diệp Lăng đã hóa thành tro tàn từ lâu, được chôn trong một cái giếng cạn ở Tiên Cổ đại lục.

Không ai có thể tìm thấy Diệp Lăng.

Kể từ đó, ngược lại là càng khiến người ta cảm thấy người thừa kế ma công rất thần bí và cường đại, tạo nên không ít hoang mang.

Trừ việc đó ra, rất nhiều vấn đề thù hận tích tụ trong Tiên Cổ đại lục, cũng ngay tức khắc bạo phát.

Tỉ như thất công chúa của Hải Vương cung ở Tiên Cổ đại lục, bị Cố Trường Ca trấn áp, sau đó lại bị một thiếu nữ gọi là Cố Tiên Nhi tự tay giết chết.

Chuyện này dẫn đến lửa giận của Hải Vương cung.

Làm bá chủ thống ngự vô số Thủy Tộc, địa vị của thất công chúa trong Hải Vương cung, không cần phải nói, thậm chí được bồi dưỡng và xem như là cung chủ đời tiếp theo.

Thân phận của Cố Trường Ca rất cao quý, bọn hắn không dám khinh thường vũ nhục.

Nhưng mà Cố Tiên Nhi thì lại khác.

Hải Vương cung đã điều tra thân phận của Cố Tiên Nhi, điều tra tường tận, rốt cục phát hiện chỗ bất thường, mặc dù nàng đích thực là tộc nhân của Cố gia, nhưng mặt ngoài lại không ai chứng thực điểm này.

Trái lại, ngay từ đầu giữa nàng và Cố Trường Ca còn tồn tại ân oán.

Thiên phú của nàng rất cường đại, nghe nói có thể sánh vai là niết bàn thiếu nữ cùng với Cố Trường Ca, lai lịch rất cổ quái.

Đến từ Tiên Khí Chi Địa ở ngoại vực, từ nhỏ sinh tồn trong man hoang chi địa.

Việc này làm cho một đám sinh linh của Hải Vương cung phấn chấn, cảm thấy mình phát hiện một vụ bê bối của Trường Sinh Cố gia.

Trường Sinh Cố gia đã không thừa nhận thân phận của Cố Tiên Nhi, thế thì bọn hắn báo thù, tự nhiên sẽ thuận lý thành chương, còn có ai dám nói “không”?

Suy cho cùng nguyên nhân của mọi chuyện, đều do Cố Tiên Nhi trực tiếp hạ sát thủ, giết đệ đệ của thất công chúa trước!

Giết người thì đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Đến lúc đó trừ phi Trường Sinh Cố gia phanh phui vụ bê bối, thừa nhận thân phận của Cố Tiên Nhi, sau đó dẫn đến thiên hạ chấn động, biến thành đối tượng chế giễu của các phương đạo thống.

Nếu không thì ai có thể đứng ra, làm chỗ dựa cho nàng?

Đại trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung? Điều đó cũng không được!

Nhất thời, rất nhiều cường giả của Hải tộc chạy đến từ Vô Tận Hải xa xăm, dự định tìm Cố Tiên Nhi đòi lại công đạo.

Bên trong Đạo Thiên Tiên Cung, Cố Trường Ca nhận được tin tức này, không khỏi cười nhạt một tiếng.

"Chuyện này quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ta, vả lại Hải Vương cung tới thật đúng lúc."

Sau đó, hắn bắt đầu khởi hành, đi đến chỗ đỉnh núi của đại trưởng lão, chờ đợi Cố Tiên Nhi trở về.

Cùng lúc đó.

Ở Tiên Cổ đại lục, bên trong một dãy núi mênh mông, thiên uy kinh khủng triển lộ, tựa như diệt thế.

Vị chuẩn Chí Tôn lão tổ này của Vũ Nhân tộc một lòng đào mệnh, đi tới Long Đảo của Tiên Cổ Long Tộc, nhưng ở trên đường, vẫn bị Cố Nam Sơn đuổi kịp.

Hắn hiện ra thực lực cường hoành của mình, nhanh chóng tiêu diệt vị lão tổ kia của Vũ Nhân tộc.

Đằng sau, Cố Tiên Nhi bị đại trưởng lão mang theo, đuổi theo gắt gao.

Cố Tiên Nhi vui sướng nhướng mày, thuận tiện tịch thu sạch sẽ vốn liếng của vị lão tổ kia.

"Vốn liếng của chuẩn Chí Tôn, thật là phong phú a." Khuôn mặt nhỏ thanh lệ tuyệt luân của Cố Tiên Nhi tràn ngập tiếu dụng, không có chút súc kháng cự nào trước bảo vật.

Giờ phút này, nàng hoàn toàn không biết Cố Trường Ca đang gài bẫy nàng.

Cho dù Cố Nam Sơn có chút thèm muốn những thứ đồ tốt kia, nhưng lúc này, cũng không tiện xuất thủ cướp đoạt ở trước mặt hậu bối mình.

Lão tổ là phải có phong phạm a!

"Tạ ơn lão tổ." Cố Tiên Nhi tự nhiên nhìn ra được thần sắc bất đắc dĩ kia của lão tổ, đôi mắt không khỏi cong thành hình lưỡi liềm, vội vàng nhu thuận nói.

Nàng cũng không tin chính nàng ngoan ngoãn như vậy, lão tổ còn không biết xấu hổ cướp đoạt từ tay nàng.

Cố Tiên Nhi đều là bộ dáng này.

Sao Cố Nam Sơn còn không hiểu được, nha đầu này thoạt nhìn trông rất ngoan hiền, nhưng kỳ thực trong lòng rất tinh ranh.

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt cười ha hả, nói, "Tiểu nha đầu ngươi, cần gì khách khí với lão tổ ta?"

"Lão tổ ngài thật tốt."

Cố Tiên Nhi ngọt ngào cười nói, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu và nhu thuận.
Chương 363 Một ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm ra bí mật của ngươi

"Lửa giận ngược lại đã phát tiết một trận, nhưng vẫn chưa nguôi. Vừa nghĩ tới lão phu bị tên láo toét Cố Trường Ca tính kế một trận, hoàn toàn bị hắn sai xử đủ đường, còn không có cách nào để từ chối."

"Tức chết đi được!"

"Sao lại có kẻ bất hiếu thế chứ, làm lão tổ tức giận đối với hắn có lợi gì đâu?"

Nhìn thấy nụ cười của Cố Tiên Nhi, mặc dù ngoài mặt Cố Nam Sơn không thể hiện cái gì, nhưng kỳ thực hiện tại trong lòng tràn đầy nghẹn khuất.

Bên cạnh Đại trưởng lão không khỏi lắc đầu bật cười, khoan hãy nói, nhìn bộ dạng này của Cố Nam Sơn lại khiến hắn có chút thoải mái.

Về phần thông cảm? Vậy thì không có, cũng không cần thiết.

Ban đầu hắn bị Cố Trường Ca làm cho tức giận, không phải chính là dáng vẻ này sao.

Cố Trường Ca là tên dầu muối không ăn, kẻ nào cũng không chiếm được chỗ tốt ở trong tay hắn.

Loại chuyện này xảy ra trên người một tiểu bối , chỉ có thể khiến hắn cảm thán, tâm cơ thủ đoạn như thế thật là kinh ngạc mà.

Ngay cả hắn sống lâu như vậy, cũng không có khả năng làm đến bước này.

Mưu kế chập chùng, khiến cho người khác không tìm ra biện pháp nào để phá giải.

"Được rồi, lịch luyện nơi Tiên Cổ đại lục không sai biệt lắm cũng nên kết thúc, sau đó Tiên Nhi ngươi theo Lão tổ tiên trước hết quay về gia tộc một chuyến đi, rất nhiều chuyện cũng nên bàn giao lại cho ngươi."

Rất nhanh, sắc mặt Cố Nam Sơn liền nghiêm túc, lộ ra vẻ thận trọng hiếm thấy.

Hắn là lão tổ nhất mạch của Cố Tiên Nhi, tự nhiên phải nghĩ biện pháp hợp lại nhất mạch của bọn hắn , khôi phục vinh quang trước đây.

Lúc trước chính là vì lấy lại công đạo cho Cố Tiên Nhi.

"Lão tổ, chuyện này là thật sao?" Nghe vậy, Cố Tiên Nhi cũng sửng sốt luôn.

Nàng hoàn toàn không phải hoài nghi lời Cố Nam Sơn là thật hay giả, mà cảm thấy loại chuyện này không có khả năng.

Trước nói những người khác của Cố gia có đồng ý hay không, dù sao loại chuyện này cũng dính dáng đến mặt mũi của Trường Sinh Cố gia.

Bây giờ Cố Trường Ca còn là thiếu chủ của Trường Sinh Cố gia , truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung ....đủ loại thân phận tôn quý, sao có thể nhiễm bẩn.

Đại bộ phận tộc lão của Cố gia đều lấy đại cục làm trọng, hiển nhiên đối với việc này sẽ không thiên vị nàng.

Bằng không qua nhiều năm như vậy, nàng cần gì phải phiêu bạt bên ngoài, rời xa gia tộc.

Mặc dù Cố Nam Sơn là lão tổ tôn quý, thực lực cường đại, nhưng tiếng nói ở Cố gia thật ra còn không bằng gia chủ.

Rốt cuộc phía sau mỗi nhất mạch, ai không có mấy lão tổ chứ?

Việc gì cũng để lão tổ ra mặt, gia tộc như thế cũng không cần do gia chủ quyết định.

Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nhất.

Cố Trường Ca đối với việc này, phản ứng ra sao? Tính cách của hắn, sẽ làm loại việc tổn hại mình mà lợi người sao? Cho dù có nỗi khổ với bí mật gì, cũng không có khả năng dễ dàng lộ ra.

Đủ thứ chuyện, thật ra Cố Tiên Nhi đã sớm suy nghĩ qua.

Cho nên lúc Cố Nam Sơn nói vậy, nàng đã khẽ lắc đầu, cảm thấy không có khả năng.

Thực lực hôm nay của nàng, còn không được Cố gia coi trọng, thậm chí còn chưa sánh được với Cố Trường Ca.

Cố gia mặc dù gia phong rất tốt, nhưng dựa trên cơ sở mọi thứ đều phải cân nhắc đến lợi ích lâu dài của gia tộc ,quyết sách với cử động của Cố Nam Sơn, cũng không thể ngoại lệ.

"Tiên Nhi ngươi yên tâm, có lão tổ ở đây, việc năm đó nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi ."

Vẻ mặt Cố Nam Sơn liền ngưng đọng, cũng không nghĩ tới phản ứng của Cố Tiên Nhi bình tĩnh như vậy.

Cứ như vậy, ngược lại khiến hắn khó chịu, lộ ra vẻ khó xử.

Hắn cũng biết, dựa vào thực lực bây giờ của Cố Tiên Nhi, còn khó có thể được toàn bộ gia tộc coi trọng... nhiều nhất là chèn ép Cố Trường Ca, không thể để cho Cố Trường Ca ám hại nàng.

Việc này tựa hồ không có tác dụng gì.

Nhìn đủ loại hành động bây giờ của Cố Trường Ca, hắn ta giống như thật sự không có sát tâm gì với Cố Tiên Nhi, điểm này khiến Cố Nam Sơn cảm thấy khó hiểu.

Bằng không hắn làm sao sẽ nói mò Cố Trường Ca có nỗi khổ tâm ra chứ?

"Thật sao? Lão tổ đã nói như vậy, vậy ta sẽ tin tưởng." Cố Tiên Nhi lúc này cũng nghiêm túc nói.

Trong con ngươi óng ánh sóng nước, lại là một bộ dạng tin lão già ngươi mới là lạ.

Cố Nam Sơn nhất thời có chút ngượng ngùng.

Đối với tiểu tôn nữ, hắn thật sự yêu quý, trong lòng cũng rất áy náy, thực tâm muốn đền bù cho nàng.

"Cố Trường Ca hắn có nỗi khổ tâm, Tiên Nhi ngươi phải tin tưởng, gia tộc đối ngươi, thật sự trước giờ chưa từng có ác ý..." Cố Nam Sơn còn nói thêm.

"Nỗi khổ tâm của Cố Trường Ca rốt cuộc là cái gì?" Cố Tiên Nhi hỏi.

"...." Cố Nam Sơn ngậm miệng.

Hắn cũng muốn hỏi Cố Trường Ca có nỗi khổ tâm gì, hắn cũng muốn biết nha!

Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ tới, Cố Tiên Nhi cũng không phải đang hoài nghi lời này, mà là cảm thấy rất nghi hoặc, nghiêm túc hỏi thăm.

Cố Nam Sơn không trả lời.

Cố Tiên Nhi cũng không hỏi.

Theo nàng thấy, chuyện này tuyệt đối dính dáng đến bí mật rất lớn, lớn đến nỗi ngay cả lão tổ cũng không thể tuỳ tiện nói ra, hết thảy đều cần chờ chính nàng đi tìm hiểu.

"Cố Trường Ca, một ngày nào đó ta sẽ tìm ra bí mật của ngươi " Cố Tiên Nhi nắm chặt ngọc quyền, ở trong lòng thầm thề như vậy.

Sau đó, ba người cũng không dừng lại, mục đích chủ yếu đại trưởng lão cùng Cố Nam Sơn tới đây vẫn là vì bảo hộ Cố Tiên Nhi, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý .

Lịch luyện vừa kết thúc, tất cả đại đạo thống nhao nhao tràn vào, bất kỳ thế hệ trẻ nào ở lại nơi này, đều sẽ rất nguy hiểm.

Rất nhanh, đại trưởng lão vung ống tay áo lên, hư không trước mắt trở nên mơ hồ, xuất hiện một cái thông đạo, hắn mang theo hai người dự định rời khỏi Tiên Cổ đại lục, trở về Đạo Thiên Tiên Cung.

Cố Nam Sơn dù sao cũng là cấp bậc nhân vật lão tổ của Cố gia.

Từ trăm vạn dặm xa xôi chạy đến, bây giờ việc đã giải quyết, hắn tự nhiên phải cẩn thận chiêu đãi một phen.

Chỉ là lúc ba người rời khỏi Tiên Cổ đại lục, lúc trở về tới đỉnh núi đại trưởng lão ngày thường tu luyện, thần sắc đều cứng đờ.

Một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt tự nhiên, tóc đen óng ánh, bạch y tung bay, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp sớm đã chờ ở đó.
Chương 364 Cơ hội để lợi dụng

"Minh Không công chúa, ngươi để cho người ngăn ta, là ý gì đây?"

Cùng lúc đó, Vô Lượng Thiên, bên ngoài một tòa cổ thành to lớn cách Đạo Thiên Tiên Cung tám vạn dặm .

Trên cao, một cỗ xe kéo tỏa ra ánh sáng lung linh, dừng ở chỗ này bốn phía đang bị mấy đạo khí tức ngang ngược ngăn lại.

Bên trong cỗ xe, truyền đến âm tranh kiều mị nhu hòa.

Một vị nữ tử váy đỏ ngồi ngay ngắn bên trong, chín cái đuôi cáo xoã tung ra trắng như tuyết, ở trong hư không rêu rao, bị hai vị thị nữ ôm trong ngực.

Chính là Doãn Mi.

Giờ phút này, trên mặt nàng mang theo chút yêu dị, nụ cười mị hoặc, đồng thời lộ ra một loại ý vị không rõ.

Xa phu phía ngoài cỗ xe, là một vị cường giả thiên thần cảnh, nhưng bây giờ sắc mặt cũng vô cùng lo lắng.

"Tiểu thư, đám người này thực lực rất mạnh!"

"Không sao, Minh Không công chúa thông tình đạt lý, sẽ không làm khó một nữ tử yếu đuối như ta."

Thanh âm của Doãn Mi mang theo ý cười nhạt, tựa như không có chút lo lắng gì.

Phía ngoài hư không , đang có trấn động kinh khủng tựa như sa mạc, đáng sợ đến cực hạn.

Bốn phương tám hướng, có vô số cường giả hiện thân, bao vây cỗ xe.

Bọn hắn thần niệm càn quét tám phương, cường thế vô cùng.

Đông!

Thiên địa run rẩy, hư không bộc phát từng trận sóng gợn , đến mức các tu sĩ ở phía xa chuẩn bị quan sát trận náo nhiệt này cũng không khỏi phát ra tiếng kêu, khí huyết quay cuồng, vô cùng kinh sợ.

Sau đó, có bao xa lùi bao xa, căn bản không dám tới gần.

Đám người này, lai lịch quá kinh khủng!

Bọn hắn không dám tưởng tượng.

"Ngươi không nên đứng quá gần hắn như thế." Ngươi không nên ở gần hắn như vậy.

Một vị mỹ tử tuyệt sắc siêu phàm mà thoát tục, dậm đạp hư không, nghe vậy liền nói, giọng nói của nàng bình tĩnh mà lãnh đạm.

Mỗi một bước chân nàng giẫm vào hư không, bên trong hư không hiện lên đóa hoa sen sáng chói, từng đoá từng đoá nở rộ ra.

Cái này giống như quang mang có ngân sắc, hóa thành tiên văn, lạc ấn hư không, triển lộ ở đây,vô cùng kinh khủng.

Nàng chính là Nguyệt Minh Không sau khi rời khỏi Tiên Cổ đại lục.

Giờ phút này, trên người nàng bao phủ tiên huy.

Khuôn mặt mơ hồ, con ngươi sâu thẳm mà bình tĩnh, ống tay áo rộng lớn phất phơ, thần sắc không có bất kỳ dao động gì.

Một đôi mắt như là bảo thạch, đẹp không gì sánh được, có thể xưng là tuyệt đại phong hoa.

Nếu như lời nàng nói ra, còn mang theo sự lạnh lùng và tôn quý của 1 vị nữ đế.

Doãn Mi ngồi ngay ngắn bên trong cỗ xe, đối với mục đích của Nguyệt Minh Không, hình như cũng không ngoài ý muốn.

Lúc ở Bách Hoành Sơn Mạch nhìn thấy Nguyệt Minh Không, nàng ta đã biết nàng có quan hệ với Cố Trường Ca, sẽ bị nhận ra.

Theo Doãn Mi, loại việc nhỏ không quan trọng gì đối Cố Trường Ca mà nói, có lẽ cũng không có cái gì.

Cố Trường Ca xưa nay sẽ không để ý.

Dù sao mình chỉ là một quân cờ của hắn, địa vị ở trong lòng hắn, xa không cách nào sánh bằng Nguyệt Minh Không .

Nguyệt Minh Không thông minh như vậy, làm sao có thể không phát hiện được tất cả.

Cho nên, Doãn Mi đã sớm biết, Nguyệt Minh Không sẽ chủ động tìm tới cửa.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, tốc độ Nguyệt Minh Không sẽ nhanh tới vậy, lúc này nàng mới vừa rời khỏi Tiên Cổ đại lục, Nguyệt Minh Không liền trực tiếp đến đây ngăn cản nàng.

cách làm quả quyết mà cường thế như vậy, ngược lại giống như lời đồn.

Doãn Mi cũng biết, vị Nữ Đế tương lai này, có lòng chiếm hữu cực mạnh đối với Cố Trường Ca, không cho phép nữ nhân khác tới gần Cố Trường Ca nửa bước.

Bây giờ tất cả chính là bằng chứng tốt nhất.

Lúc này, nghe nói như thế, trên mặt Doãn Mi không khỏi lộ ra nụ cười nói, " Minh Không công chúa, ngươi quá bá đạo, chủ nhân nếu như biết tất cả, ngươi nói hắn có tức giận hay không?"

"Bổn cung không quan tâm những thứ này."

Nguyệt Minh Không từ tốn nói, nàng hiểu rất rõ Cố Trường Ca , biết Cố Trường Ca không có khả năng động tâm với Doãn Mi , nhiều lắm thì chỉ lợi dụng thôi.

Thế nhưng là trước đây, còn bây giờ phải để Doãn Mi hiểu rõ, ít động đến mấy ý đồ xấu đi.

Ngoài ra, nàng ngược lại hi vọng Cố Trường Ca tức giận đối với nàng , cái này ít nhất nói rõ nàng ở trong lòng Cố Trường Ca vẫn có vị trí nhất định.

Nguyệt Minh Không chỉ lo lắng Cố Trường Ca tỏ thái thái độ không quan tâm đối với việc này

Không trách cứ, cũng không hỏi đến.

"Ồ, xem ra Minh Không công chúa cãi nhau với chủ nhân à? Xảy ra mâu thuẫn sao?"

Nghe vậy, nụ cười Doãn Mi có điểm quái dị, phát giác được một chút vắng vẻ cô đơn trong lời nói của Nguyệt Minh Không.

Nàng trời sinh đối với mấy chuyện khống chế tình cảm rất có thiên phú.

Nàng trên phương diện biểu diễn , mới có thể làm đến mức không chê vào đâu được.

Trong khoảnh khắc này, Doãn Mi chú ý tới cảm xúc ẩn dấu của Nguyệt Minh Không, trong lòng có chút giật mình.

Chẳng trách lúc rời khỏi Tiên Cổ đại lục, bên người Cố Trường Ca không thấy Nguyệt Minh Không.

Xem ra hai người rất có thể đã xảy mâu thuẫn ở Bách Hoành Sơn Mạch.

Mà vấn đề rất có thể xuất hiện trên người Nguyệt Minh Không.

Ngay từ đầu Doãn Mi đối với Nguyệt Minh Không vẫn rất hâm mộ, thế gian này nữ tử có thể được Cố Trường Ca đối xử như thế, Nguyệt Minh Không tuyệt đối là người đầu tiên.

Nhưng bây giờ.... nàng hình như từ trong đó thấy được một tia hi vọng yếu ớt.

Nàng không muốn luôn luôn trở thành quân cờ trong tay Cố Trường Ca, nàng cũng hi vọng Cố Trường Ca có thể chân chính liếc nhìn nàng một cái.

"Ngươi làm sao biết?" Trong đôi mắt Nguyệt Minh Không đột nhiên hiện nên sự khiếp sợ, hóa thành một vòng trăng ấn trong sáng, ẩn chứa thần uy kinh khủng.

"Cái này đương nhiên là nhìn ra được." Doãn Mi cười nói.

Lúc này, đã không giống như vừa nãy, đối với Nguyệt Minh Không có bao nhiêu kiêng kị.

Thế lực cùng thực lực không bằng Nguyệt Minh Không thì sao?

Nàng hiện nay có tác dụng đối Cố Trường Ca, tuyệt đối là người mà Nguyệt Minh Không không thể thay thế.

Giây phút này, Nguyệt Minh Không chỉ cần không ngốc, cũng không dám hạ sát thủ đối với nàng.

Nguyệt Minh Không cũng giống nàng, sợ bị Cố Trường Ca ghét.

Mà cái này, chính là cơ hội nàng có thể lợi dụng.
Chương 365 Hải tộc xuất động

"Ngươi không sợ bản cung giết ngươi?" Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói, làm người trọng sinh, nàng cũng sẽ không đem Doãn Mi để ở trong mắt.

Hiện thân chỉ vì cảnh cáo nàng thôi.

"Không sợ, giết ta, chủ nhân có lẽ sẽ không trách cứ ngươi, nhưng Minh Không công chúa ngươi phải suy nghĩ kỹ. Từ nay về sau, ngươi có khả năng không bước được vào trái tim của chủ nhân."

"Hậu quả, ngươi nghĩ kỹ chưa?"

Doãn Mi mang theo ý cười nói, cách cỗ xe, vào lúc này, lựa chọn đối đầu chính diện cùng Nguyệt Minh Không.

"Ngươi đang uy hiếp bản cung?" con ngươi của Nguyệt Minh Không, lập tức thâm thúy lạnh lùng tới cực điểm, khí tức phun trào, giống như tiện tay là có thể hủy diệt Vạn Lý Sơn Hà.

Một con hồ ly tinh, dám khiêu khích uy hiếp đến trên đầu nàng, đây là việc nàng hoàn toàn không ngờ đến.

Chủ yếu nhất là lời Doãn Mi nói, vẫn là chuyện Nguyệt Minh Không lo lắng nhất cho tới nay...,

"Không phải, ta chỉ vì Minh Không công chúa, giải thích rõ ràng hết thảy mà thôi." Doãn Mi lắc đầu nói.

"Đương nhiên, nếu như ngươi không giết ta, sau này Minh Không công chúa phải cẩn thận, rất nhiều chuyện, ta có thể giúp được chủ nhân, mà ngươi không thể."

"Trái tim của chủ nhân, xem là ai lấy được trước?"

Doãn Mi không thèm để ý chút nào với sát khí của Nguyệt Minh Không vẫn cứ nói.

Thủ đoạn của bản thân nàng cũng không hề yếu.

Bây giờ nắm chắc nhược điểm của Nguyệt Minh Không, tự nhiên muốn lợi dụng một phen.

Theo nàng thấy, lý do thoái thác lần này, vừa vặn đâm trúng tâm tư của Nguyệt Minh Không.

"Ha, buồn cười."

Nhưng mà, khiến Doãn Mi có chút ngoài ý muốn là Nguyệt Minh Không đối với việc này hoàn toàn không có bộ dáng tức giận, trong ánh mắt, ngược lại là một loại trào phúng.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn lấy được trái tim Cố Trường Ca ?"

Giọng nói Nguyệt Minh Không rất bình tĩnh, lại lộ ra vẻ đùa cợt khinh thường như có như không, không có để lời của Doãn Mi ở trong lòng.

Nàng chưa từng lo lắng Cố Trường Ca sẽ động tâm đối với nữ nhân khác.

Chỉ là nhìn bên cạnh hắn có nữ nhân khác ngoài nàng, cảm giác chua chua, rất không thoải mái.

Coi như nàng biết những bộ dáng đó, đều là Cố Trường Ca giả vờ, cũng không phải là bộ dạng chân chính của hắn.

Nàng cũng sẽ như thế.

Không có ai hiểu rõ Cố Trường Ca hơn Nguyệt Minh Không.

Tự tin của Doãn Mi, dưới cái nhìn của nàng, không phải một loại vô tri với nằm mơ sao, đến mức khiến Nguyệt Minh Không lười để ý lời nói nhăng cuội của Doãn Mi.

"Nhưng mà, trong lời nói của ngươi, ngược lại để bản cung hiểu được một đạo lý, *chắn không bằng thông... "

*堵不如疏 Ý chỉ xử lý sự vật sự việc không thể trực tiếp áp chế, mà nên sử dụng phương thức khai thông để đưa sự vật vào lại quỹ đạo, tránh cho bởi vì áp lực bạo ngược mà bắn ngược trở lại.

"Mọi thứ đều phải đi tìm nguyên nhân, mà không phải đi thay đổi tất cả."

Nguyệt Minh Không nói.

Giờ khắc này, nàng đã có đáp án mà mình muốn.

Nàng sẽ không cứ thế từ bỏ mục đích của mình, đồng thời cũng sẽ không đi làm việc vô vị lúc này.

Cho dù nàng trọng sinh, cũng không có cách đi ngăn cản Cố Trường Ca, vậy không bằng dứt khoát đổi phương thức khác?

"Nguyệt Minh Không ngươi có ý gì?"

Doãn Mi hỏi, chau mày lại, trực tiếp xưng hô danh tự của Nguyệt Minh Không.

Nàng không rõ, Nguyệt Minh Không tại sao lại chắc chắn như thế, nàng không chiếm được trái tim Cố Trường Ca ?

Nàng không tin!

Nhưng mà, Nguyệt Minh Không hoàn toàn không trả lời vấn đề của Doãn Mi , nàng rời khỏi nơi này, ngọc thủ vung lên.

Trước mắt tất cả cường giả nhao nhao hóa thành thần quang xông lên trời, tan biến tại đây, không tiếp tục tiếp tục chặn đường.

"Nếu như ngươi thật sự có thể làm được, có lẽ cũng là chuyện tốt." Thanh âm của Nguyệt Minh Không phía xa truyền đến.

"Vì sao..." Doãn Mi ở bên trong cỗ xe nhất thời có chút sững sờ.

....

Bên bờ Vô Lượng Hải.

Đông Ly Cổ Thành.

Nơi này từng có cổ lão thế gia, ung dung trăm vạn năm, từ quá khứ cho tới bây giờ.

Trải qua hưng thịnh, suy bại, ẩn lui, phục hưng, vì địa thế bá chủ.

Đáng tiếc,nhiều năm về trước, đắc tội Thái Sơ Thần Giáo, vô số cường giả cường thế xuất thủ.

Cổ lão thế gia này, trực tiếp bị hủy diệt sạch sẽ.

Nơi ban đầu, bây giờ hoàn toàn là một đống hoang tàn.

Vết tích đại hỏa đốt qua, một đường lan tràn.

Tường đổ, cỏ hoang mọc thành bụi.

Góc tường vỡ vụn, gạch ngói, hiển thị rõ sự phồn thịnh năm đó.

Cảnh tượng rất thê lương, tu sĩ đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn một chút, trong mắt không khỏi thổn thức.

"Aizz, nhớ năm đó Thái Cổ Tôn gia cường đại cỡ nào, ở Đông Ly Cổ Thành nói một câu, cũng không ai dám phản bác, dậm chân một cái đều muốn tạo địa chấn, bây giờ đã ngay cả vết tích cũng không tìm được."

"Thái Sơ Ma Giáo tàn sát các phương, khi đó thật đáng sợ ! Thế lực như này, nói diệt là diệt!"

Không ít lão nhân hoài niệm nói.

"Nhưng mà gia tộc có cường đại tới đâu, cuối cùng cũng có lúc lụi tàn, ai bảo hắn đắc tội người không nên... ." Người bên cạnh cũng là một mặt cảm thán nói.,

"Xuỵt, nhỏ tiếng chút đi, có mấy lời là không thể nói, quên kết cục của Vũ nhân nhất tộc ở Tiên Cổ đại lục rồi sao?"

"Ăn nói cẩn thận đi!"

Một người lập tức rùng mình một cái nói.

Nghĩ đến tin tức kia, bọn hắn không khỏi cùng nhau ngậm miệng, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Mà đúng lúc này, một trận rầm rầm, âm thanh tựa như sóng lớn tận chân trời bỗng nhiên truyền đến.

Thanh âm này vô cùng hùng vĩ, từ rất xa vọng tới.

Đến từ bên bờ Vô Lượng Hải .

Toàn bộ tu sĩ cổ thành đều nghe được âm thanh to lớn này, rất nhiều đạo nhân ảnh phá không, hướng phía nơi âm thanh phát ra nhìn lại.

Tê!

Nhìn thấy cảnh tượng trong đó, mặt mũi tất cả mọi người đều tràn đầy chấn động, hít một hơi lạnh.

Nơi đó vốn là đại dương Vô Lượng, chính là địa bàn của Hải tộc.

Ngẫu nhiên có Hải tộc mang theo hải sản chạy đến.

Nhưng hôm nay lại không, nơi đó là một mảnh chiến thuyền lao mạnh đến, số lượng đông đảo, che khuất bầu trời, quang hoa ngút trời, chấn động đáng sợ xa xa truyền đến.

Một lá cờ to lớn màu lam, đón gió phấp phới.

Hải Vương Cung!

Trông thấy một màn này, tất cả mọi người bị kinh ngạc, Hải Vương cung mang theo đông đảo Hải tộc, vậy mà từ Vô Lượng Hải đánh tới!

Có người trong nháy mắt liên tưởng đến sự tình xảy ra bên trong Tiên Cổ đại lục.

Thất công chúa Hải Vương cung gặp nạn vẫn lạc, bị một thiếu nữ tên Cố Tiên Nhi giết chết.

Chẳng trách Hải Vương cung tức giận, là vì việc này, tính đến đây báo thù, lấy lại công đạo sao?

Rất nhanh, tin tức này nhanh chóng truyền ra, một thời gian, vang vọng tất cả tòa thành từ Vô Lượng Thiên, gây nên oanh động cực lớn.

....

Mà lúc này đây, tại Đạo Thiên Tiên Cung, trên đỉnh núi, mây mù phun trào, gió núi thổi qua.

Mọi thứ có vẻ mờ mịt mà cao xa, tựa như nhân gian tiên cảnh.

"Ồ, đại trưởng lão với lão tổ trở về rồi?"

Ngồi trên bàn đá uống rượu một mình, Cố Trường Ca cảm nhận được động tĩnh, mặt mỉm cười, đứng dậy tiếp kiến.

Hư không trở lên mơ hồ, xuất hiện thông đạo.

Từ trong đó đi ra ba đạo nhân ảnh, thần sắc khác nhau, nhưng đều không có sắc mặt tốt.

Cố Trường Ca sao lại sớm chờ ở chỗ này?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiên Nhi vốn đang mang theo theo nụ cười thỏa mãn, lập tức cứng đờ.

Trong đôi mắt thật to, nhất thời đều là tức giận với mê man.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK