• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311 Không cần ngươi thương hại

"Cố Tiên Nhi, ngươi nghĩ rằng ta cần sự thương hại của ngươi sao?"

Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn nàng, dáng vẻ không hề quan tâm đến ý tốt của Cố Tiên Nhi.

"Cố Trường Ca, ngươi người này làm sao lại không biết tốt xấu như vậy." Lúc này Cố Tiên Nhi càng tức giận.

Nàng vì đến thăm Cố Trường Ca, đã hạ bao nhiêu quyết tâm, điều này chỉ có chính nàng mới hiểu rõ.

Nhưng thật sự không nghĩ tới, Cố Trường Ca sẽ có thái độ như thế, không chỉ không muốn gặp nàng, còn bày ra dáng vẻ muốn động thủ.

Nàng suy đoán chắc là đã động đến mục đích gì của Cố Trường Ca, mới có thể dẫn đến hắn trở nên như vậy.

Nhìn biểu cảm suy yếu của Cố Trường Ca, nàng cũng không tiện phát hỏa, không thể làm gì khác hơn là liều mạng áp chế.

"Ta không cần ý tốt của bất luận kẻ nào, đặc biệt là ngươi."

Cố Trường Ca tiếp tục mở miệng, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng giọng nói lúc này cũng bỗng nhiên chậm lại.

"Cố Tiên Nhi ngươi nhớ kỹ, đừng có bất kỳ tình cảm dư thừa nào đối với ta, bởi vì cuối cùng chỉ có hại đến ngươi, không có bất kỳ kết quả tốt đẹp nào. Ngươi chỉ cần tu luyện cho tốt, tương lai tìm ta báo thù là được."

"Những việc khác, ngươi không cần nghĩ quá nhiều."

"Cố Trường Ca, đừng suy nghĩ quá nhiều! Ai sẽ mang tâm tình khác đối với ngươi."

Nghe đến câu này, Cố Tiên Nhi thật sự bùng nổ, quát khẽ, trên mặt hiện lên chút bối rối.

Giống như bị nói trúng tâm sự vậy.

Suy nghĩ quá nhiều, nàng làm sao có thể nảy sinh tâm tình khác đối với Cố Trường Ca?

Việc này chỉ là lo lắng cho thương thế hắn, sợ hắn bị người khác giết chết.

Sau này mình báo thù, tìm không được kẻ địch mà thôi.

"Vậy là tốt rồi."

Lúc này, Cố Trường Ca cũng gật đầu, biểu cảm không thay đổi nói, "Thuốc của ngươi ta nhận, chỉ là ta sẽ không chiếm lợi từ ngươi."

Nói, hắn ngoắc tay.

Ầm một tiếng!

Phía sau lưng bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng màu vàng lấp lánh làm người ta loá mắt, bảo quang ngút trời, thần quang ẩn hiện.

Một vùng Thần Binh Đạo Tàng mênh mông hiện lên, mở ra trong hư không, các loại binh khí bắn ra tung tóe, tiếng chuông vang dội, phát ra thanh âm leng keng.

Thấy một màn này, hô hấp của Cố Tiên Nhi cứng lại.

Nàng bị sự "Hào" khí này ập đến làm cho cứng đờ, đôi mắt đẹp cũng không khỏi có chút mở to.

Phản ứng đầu tiên, chính là tên Cố Trường Ca này, làm sao lại giàu có như vậy.

Bản tính tham tài của nàng bùng lên.

Hoàn toàn nhìn không dời mắt.

"Chọn mười cái đi, làm vật trao đổi với gốc thần dược kia." Giọng nói hời hợt của Cố Trường Ca vang lên.

Cố Tiên Nhi phục hồi tinh thần, có chút khó khăn bình tĩnh trở lại.

Nàng sắp bị trên cả trăm món thần binh lợi khí chọc mù mắt rồi.

Suy nghĩ một chút đến không gian nạp giới nghèo nàn của mình, trong đó ngoại trừ những thứ được các sư tôn ban thưởng ra, cũng chỉ có năm sáu món pháp khí.

Kết quả Cố Trường Ca chỉ là tiện tay phất một cái, liền hiện ra trên trăm món, hơn nữa mỗi một món đều có linh tính, toàn là vật bất phàm.

Dùng dầu mỡ ngập mặt để hình dung thì đã là sỉ nhục.

Trong lúc nhất thời Cố Tiên Nhi có chút tức giận, tay ngọc nắm chặt.

Bản thân mình có ý tốt, đem tặng gốc thần dược trị thương cho Cố Trường Ca.

Kết quả Cố Trường Ca lại hướng mình khoe khoang những thứ này?

Quá khi dễ người khác rồi!

"Cố Trường Ca, ngươi bớt làm nhục người lại, ta Cố Tiên Nhi ngày hôm nay cho dù phá cửa đi ra, cũng sẽ không..."

Cố Tiên Nhi có chút tức giận nói.

Trong con ngươi của nàng, giống như có vô số băng đao, muốn đem Cố Trường Ca ra chém thành trăm mảnh.

Nếu ánh mắt có thể giết người.

Nàng không biết đã giết Cố Trường Ca bao nhiêu lần.

"Không cần thì thôi vậy." Cố Trường Ca trực tiếp cắt đứt nàng.

"Ta cần!"

Cố Tiên Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

Có tiện nghi không lấy mới là kẻ ngốc.

Cố Trường Ca không có chút ngạc nhiên nào về sự lựa chọn của Cố Tiên Nhi.

Chư thiên vạn giới? Ai có thể thoát được định luật vì lợi ích?

Huống hồ, Cố Tiên Nhi nghèo, hắn cũng không phải không biết.

Trước khi Cố Tiên Nhi động thủ thì Cố Trường Ca đã có chuẩn bị trước. Đến ngay cả những người thân đã chết tại Đào thôn của Cố Tiên Nhi, hắn cũng đào lên được.

Kẻ hám tiền như nàng càng nhìn thì lại càng hiểu rõ.

Cho nên để vở kịch hoàn hảo hơn nữa Cố Trường Ca càng dứt khoát nói ra những lời như vậy.

Trước mặt Cố Tiên Nhi mà nói kế hoạch của Cố Trường Ca không thể dễ dàng mà đổ bể được.

Về phần mười thần binh này coi như là hắn đền bù cho nàng.

Suy cho cùng thì Cố Trường Ca cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt và tuyệt tình.

Hắn cũng biết là Cố Tiên Nhi thật sự có tình cảm với hắn.

Chỉ là Cố Trường Ca có kế hoạch của riêng mình, cho nên nhất định sẽ không “buông tha’’ cho Cố Tiên Nhi.

Hơn nữa, Cố Trường Ca cho rằng sau ngày hôm nay chỉ e là Cố Tiên Nhi càng chắc chắn hơn về việc đào xương ngày đó.

Nàng sẽ không nhẫn nhịn được mà đi tìm "chân tướng".

Thủ đoạn vừa rồi chưa phải là thâm sâu nhất, Cố Trường Ca cũng có thể dùng thủ đoạn của mình ngăn cản nàng.

“ Sự tình càng ngày càng trở nên thú vị nha.’’

Mắt nheo lại, Cố Trường Ca liếc Cố Tiên Nhi yêu cầu nàng chọn mười thần binh này.

Cố Tiên Nhi lúc này không một chút hoảng loạn.

Nàng thầm nghĩ đây cơ hội có một không hai để chiếm tiện nghi của Cố Trường Ca

Nàng không thể nào dễ dàng để vụt mất một cơ hội tốt như vậy.

“Đổi thì đổi nhưng phải là thứ có giá trị tương đương, thần dược này của ta không phải muốn có là được, phải mất bao nhiêu công sức nó mới đến được tay ta.’’ Cố Tiên Nhi nói

Vừa như giải thích cho Cố Trường Ca vừa giống như tự an ủi bản thân mình.

Cố Trường Ca ngồi trên cao, tà áo lay nhè nhẹ, ánh mắt yên tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

ù ù!

Ánh sáng của mật thất thần binh sáng lên như mở ra kho báu cực kì rực rỡ và chói lóa.

Đột nhiên, một con chim lớn màu đỏ đậu trên vai Cố Tiên Nhi kêu lên.

Dường như nó có điều gì muốn nói với Cố Tiên Nhi.

Nét mặt Cố Tiên Nhi không khỏi lộ ra một chút bộ dạng ngạc nhiên.

Sau đó lông mày nhếch lên với vẻ đắc thắng nhìn Cố Trường Ca “Lần này ngươi lỗ chắc rồi ‘’
Chương 312 Ta thấy ngươi đang muốn ăn dưa bở đó

“ Thì ra ngươi còn có thể hiểu tiếng chim ’’

Cố Trường Ca nói rồi liếc nhìn Đại Hồng Điểu liền biết được nó có khả năng săn tìm kho báu.

Nhưng vì đó là vật nuôi của Cố Tiên Nhi nên hắn không hề có chút ý đồ nào với nó nó.

Lúc này Đại Hồng Điểu cảm thấy linh hồn chấn động giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào nó vậy.

Tuy nhiên cảm giác này rất nhanh đã biến mất ngay lập tức.

Nhưng nó vẫn cảm thấy có chút sợ hãi liếc mắt nhìn Cố Trường Ca.

Cố Tiên Nhi liền không vui khi nghe thấy điều này.

Sao có thế nói những lời làm tổn thương người khác như vậy?

“ Ngươi mới biết nói tiếng chim ấy ‘’ Cố Tiên Nhi bất mãn liếc nhìn Cố Trường Ca.

Đây là cách giúp nàng và Đại Hồng giao tiếp, Đại Hồng đã giúp nàng tìm được không ít đồ tốt trong thời gian qua.

Cố Trường Ca sắc mặt tái nhợt, lúc này không nhịn được cười nói: “ta thấy con Đại Hồng Điểu này không tồi, có thể cho vi huynh này mượn nuôi mấy ngày không?’’

Lúc này, vẻ mặt của Cố Trường Ca rất khác trước đây chưa từng thấy qua.

Trong thâm tâm, Cố Tiên Nhi liền bĩu môi nghĩ rằng trước đó quả nhiên là đã đâm chọt vào chỗ đau của Cố Trường Ca.

Tốc độ lật mặt của hắn đúng là không ai sánh bằng.

“ Ngươi đừng mơ tưởng ‘’ Cố Tiên Nhi đã thẳng thắn phá vỡ cái ý nghĩ viển vông này của Cố Trường Ca.

Đại Hồng Điểu là cùng nàng xuất thân từ Đào thôn ra.

Nàng coi nó như người thân của mình vậy.

Cố Trường Ca muốn cướp? Hắn ta nghĩ đơn giản như ăn đào à?

“Mau chọn đi, bộ dạng giống như là chưa thấy qua việc đời vậy? Chỉ là mười cái binh khí thôi mà. Có cần phải chọn lâu như vậy không? ‘’

Sau đó Cố Trường Ca nhíu mày ngồi chỉnh tề, bộ dạng như là nhà giàu mới nổi, không quan tâm.

Cố Tiên Nhi trong lòng đầy phẫn nộ, nàng thề rằng một ngày nào đó sẽ dùng nhiều thần binh hơn để đánh vào mặt hắn.

Nhưng hiện tại hắn đang bị thương nặng nàng sẽ không quấy rầy hắn.

Nếu không những chuyện hôm nay hắn bắt nạt nàng, nàng sẽ trả lại hết.

Chẳng bao lâu dưới sự chỉ dẫn của tên đạo tặc Đại Hồng Điểu, Cố Tiên Nhi đã từ trong bảo tàng thần binh của Cố Trường Ca, chọn ra mười loại thần binh khác nhau.

Bên trong có rất nhiều bảo vật quý giá, ngay cả khi nàng chọn được bảo vật phù hợp rồi thì nàng cũng thèm thuồng mà muốn chọn tiếp.

Nếu mà không phải là vì nàng đánh không lại Cố Trường Ca

Thì nàng đã dùng pháp bảo của mình đánh bại Cố Trường Ca để cướp sạch hết chỗ thần binh này rồi.

Lúc trước Cố Tiên Nhi luôn cho rằng bản thân cũng được coi là tiểu phú bà, pháp khí, linh đan, thần dược, cổ thiên công,... căn bản cái gì cũng không thiếu một chút nào.

Nhưng hôm nay ở trước mặt Cố Trường Ca nàng cuối cùng cũng hiểu giàu có thực sự là như thế nào.

Mà Cố Trường Ca cũng không làm cho nàng thất vọng.

Không quan tâm đến ánh mắt háo hức của nàng, trực tiếp đóng mật thất lại.

“ Cố Trường Ca, ta vẫn còn một loại thuốc, ta thấy vết thương của ngươi với số thuốc hiện tại căn bản là không đủ...”

Khi thốt ra lời này Cố Tiên Nhi một chút cũng không hề thấy xấu hổ.

Ngữ khí của nàng rất lạnh lùng, như thể là đang lo cho Cố Trường Ca.

Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng nàng đang thực sự lo lắng cho Cố Trường Ca.

“ Cố Tiên Nhi, ta thấy ngươi đang muốn ăn dưa bở đó.” Cố Trường Ca cười ha hả đánh gãy lời nàng.

Cố Tiên Nhi đúng là bị đám lão quái vật Đào thôn dạy dỗ.

Mặc dù bình thường có chút khờ, nhưng ở thời điểm then chốt thì rất là ma quái.

Người bình thường muốn lợi dụng nàng để kiếm lợi thì chắc chắn là không được.

Với bộ dạng này của nàng rất nhiều người chắc chắn sẽ bị mắc lừa.

“ Ta nói cho ngươi biết, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, nên nghỉ ngơi tu dưỡng, uống thuốc đều đặn, không có sai đâu. Năm bộ thần binh đổi một gốc thần dược. Nhìn vết thương của ngươi, ta đành ăn chút thiệt thòi vậy...”

Cố Tiên Nhi nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp long lanh rung động lòng người, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Không có chút cảm giác thất lạc nào sau khi bị Cố Trường Ca cự tuyệt.

Chỉ là có thể lấy một viên thần dược đổi lấy mười cái thần binh , nàng không thua thiệt.

“ Trước mặt ta, ta khuyên ngươi vẫn nên thu lại một chút tâm tư kia đi, hoặc là nói Cố Tiên Nhi ngươi cho rằng ta thật không dám giết ngươi? ” Lúc này Cố Trường Ca nhẹ nhàng thay đổi chủ đề.

Câu nói này có vẻ làm cho tinh thần Cố Tiên Nhi đi xuống.

Suýt nữa thì quên mất Cố Trường Ca là kẻ thù lớn nhất của nàng, sao nàng có thể cùng hắn thương lượng cơ chứ.

Tuy nhiên nàng không tin rằng Cố Trường Ca sẽ giết chết nàng.

“Cố Trường Ca, ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng của tất cả những chuyện này được không? ” Lúc này Cố Tiên Nhi không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.

“Chân tướng cái gì ? ” Cố Trường Ca hỏi ngược lại, không biết nàng đang nói về cái gì.

“ Lúc này đã cực kì rõ ràng rồi ...”

Cố Tiên Nhi cau mày, cảm thấy Cố Trường Ca chính là mạnh miệng.

“ Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, Cố Tiên Nhi chỉ là ngươi tự nghĩ quá nhiều thôi ”

Cố Tiên Nhi cảm giác được vẻ mặt của Cố Trường ca bắt đầu lạnh đi.

Nói ra những điều này rõ ràng là Cố Trường Ca không muốn nói gì thêm nữa.

“ Rõ ràng là ngươi biết ta muốn báo thù, muốn giết ngươi, vậy tại sao ngươi không giết ta, hết lần này đến lần khác tìm mọi cách để cứu ta, còn giúp ta khôi phục lại những tổn thương sảy ra năm đó?”

Cố Tiên Nhi hỏi, đột nhiên cảm thấy gấp gáp.

“ Cố Tiên Nhi ngươi đừng có nghĩ là bản thân quan trọng, ta không giết ngươi đó là vì bây giờ ta là thiếu chủ của Cố gia, cần phải xem xét đại cục và bộ mặt của Cố gia. ”

“ Hơn nữa ngươi cho rằng ta không muốn giết ngươi sao? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, nếu không phải ngươi có chỗ dựa mạnh mẽ, biết là không giết được ngươi nên ta sẽ không làm những điều phí công sức. ”

Nghe vậy, Cố Trường Ca chỉ cười chế nhạo, như thể đang cười nhạo sự ngu dốt và ngây thơ của Cố Tiên Nhi.

Những lời này nửa thật nửa giả. Thực tế, cũng có một phần là do nguyên nhân đó.

Lúc này cứ coi lời nói đó là thật lòng, liệu Cố Tiên Nhi có tin không?

Cố Trường Ca muốn biết phản ứng của nàng.
Chương 313 Món quà dành cho biểu muội

“ Cố Trường Ca, ngươi bớt xảo biện đi,....”

Cố Tiên Nhi nghe những lời này sắc mặt liền trắng bệch.

Nàng biết rằng Cố Trường Ca không có khả năng nói thật ra, thế nhưng không ngờ hắn lại thờ ơ tuyệt tình đến vậy.

May mắn thay nàng đã lường trước là Cố Trường Ca sẽ thốt ra những lời như thế, nếu không nàng sẽ không thể nào chấp nhận được nó.

“ Ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, ta cũng sẽ không quên mối thù năm đó. Cố Trường Ca, ngươi hãy chờ xem. ”

Cố tiên Nhi nói, mục đích đến thăm hỏi Cố Trường Ca của nàng đã đạt được, thời điểm này nên rời đi mới là thượng sách.

Cố Trường Ca nhìn nàng, có chút trầm ngâm, trong mắt thoáng qua vẻ hứng thú.

Phản ứng này đúng như hắn mong đợi.

“ Chủ Nhân, có chuyện không hay rồi.”

Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.

Cố Tiên Nhi bước chân chuẩn bị rời đi, nghe thấy vậy nàng không thể không dừng bước.

Cố Tiên Nhi có chút hiếu kì.

Đại sự không ổn? Đối với Cố Trường Ca mà nói thì có chuyện gì mới có thể được coi là đại sự?

“ Có chuyện gì? ” Cố Trường Ca thần sắc bình tĩnh hỏi.

“ Bẩm thiếu chủ cách ba trăm dặm xuất hiện rất nhiều sinh linh Tiên Cổ đang tập hợp trên một đỉnh núi, có vẻ như chúng đang định tấn công chúng ta ” Tùy tùng ngoài điện, cung kính bẩm báo.

“ Tiên Cổ sinh linh? Lại tới một đám chịu chết? ”

Cố Trường Ca khẽ nhíu mày.

Hắn hiện tại đang “ trọng thương ”, những Tiên Cổ sinh linh này muốn lợi dụng cơ hội, gần đây chúng cứ tự đến nộp mạng, hết lần này đến lần khác vẫn không bỏ cuộc.

Nếu không phải là hắn muốn thực sự “dưỡng thương” thì đã sớm dẫn người đi giết sạch bọn chúng.

Lần này là đám tộc quần nào không có mắt? Không biết sống chết vậy?

Nhưng ngay sau đó rất nhanh, ánh mắt Cố Trường Ca rơi vào Cố Tiên Nhi trước mặt.

Vừa hay có tay chân miễn phí có thể dùng một lát.

“ Là đám tộc quần nào, nhìn kĩ chúng chưa ? ” Cố Trường Ca hỏi.

“Là Vũ Nhân Tộc.” Thuộc hạ bên ngoài cung kính đáp lại.

“ Không ngờ lúc này đến cả Vũ Nhân tộc cũng dám đến thảo phạt ta” Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, đáng tiếc thay.

Đúng là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh".

Sau đó hắn nhìn về phía Cố Tiên Nhi.

“ Cố Trường Ca, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi nghĩ là ta có thể ra tay giúp ngươi ư? Không đời nào.”

Cố Tiên Nhi bỗng cảm thấy rùng mình một cái, cảm giác như có điều gì chẳng lành sắp đến với mình.

Cố Trường Ca, hắn nhất định không có ý tốt.

“ Không có việc gì, chắc chắn ngươi sẽ giúp ta” Cố Trường Ca nở một nụ cười, có chút ý vị sâu xa.

“ Ngươi nằm mơ. ”

Rất nhanh sau đó, Cố Tiên Nhi nhanh chân sải bước ra khỏi cung điện như tính toán ban đầu của nàng, nàng không muốn ở lại chỗ Cố Trường Ca một chút nào nữa, một khắc cũng không muốn.

Hôm nay nàng thực sự là bị Cố Trường Ca làm cho tức không nhẹ.

Chỉ là vết thương của Cố Trường Ca rất nghiêm trọng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm một cái.

Trước khi nàng báo thù xong thì Cố Trường Ca ngàn vạn lần không thể bị người khác giết chết.

“ Chủ nhân, đám sinh linh Vũ Nhân Tộc đó, phải xử lí thế nào? ” Cố Tiên Nhi rời đi, thuộc hạ bên ngoài tiếp tục cất tiếng hỏi.

Đồng thời cẩn thận nhìn vào đại sảnh.

Bây giờ trạng thái của Cố Trường Ca cũng không tốt.

Vũ Nhân tộc đến rất khí thế, không dễ dàng đối phó.

Hiện tại có ai giúp được bọn họ đây?

“ Có thể bắt sống thì bắt sống, không bắt được thì giết ”

Nghe vậy, Cố Trường Ca thản nhiên nói, mảy may không đem tính mạng của những sinh linh kia để trong mắt.

“ Vâng, chủ nhân” thuộc hạ của hắn lui xuống.

Ngay tại lúc đó, Cố Trường Ca cho thuộc hạ của hắn một viên đan dược, trong như pha lê, sáng như lưỡi gươm.

Thực ra thứ được cất giữ trong đó là sức mạnh một kích của hắn.

Nói về sức mạnh thì thực ra nó không mạnh lắm.

Nhưng nếu bóp nát viên đan dược ra thì sức mạnh thần thánh của nó sẽ bùng phát, có thể dễ dàng giết chết một đám người.

Loại thủ đoạn này, trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là Cố Trường Ca hết cách, đành dùng bảo vật bảo mạng, dùng một lần ít một lần.

Vì vậy thế hệ trẻ ở các tộc Tiên Cổ khác nhau đã cùng hắn nằm trên một vòng luân hồi. Mưu tính làm tiêu hao con át chủ bài của hắn.

Đáng tiếc cho sự ‘hiểu biết’ này của bọn chúng, Cố Trường Ca có thể tùy tay chế tạo loại đan dược kia, có thể nói là vô cùng và vô tận.

Dù sao những viên đan dược này chỉ có công dụng khi được bóp nát, bên trong nói bao hàm một đạo kiếm khí rất cường đại.

Không ai trong thế hệ tuổi có thể dựa vào thủ đoạn của mình ngăn cản được đạo kiếm khí này.

Vì vậy trong mắt Cố Trường Ca hành động của bọn cầm đầu kia rất ngu muội.

Chỉ là Cố Tiên Nhi xui xẻo vừa đến đây đã bị Vũ Nhân tộc tập kích.

Nàng nghĩ rằng có thể ra khỏi đây an toàn sao?

Nếu Cố Tiên Nhi không ra tay cũng sẽ bị Vũ Nhân Tộc ép phải ra tay.

Sau đó Cố Trường Ca cũng rời khỏi sảnh lớn, đi ra bên ngoài di tích, nhân tiện xem một chút tuồng vui này.

Gần di tích đã đại chiến không ngừng, phù văn thần quang ngút trời.

Chỉ là do có đan dược Cố Trường Ca ban cho, cuộc chiến này có chút xu thế nghiêng về một bên.

Trùng trùng điệp điệp sinh linh của Vũ Nhân tộc, lần lượt nổ tung giữa âm thanh của lưỡi kiếm, trong tiếng phốc phốc phốc tạo thành sương mù đẫm máu giữa bầu trời.

Gió thổi nhè nhẹ se se lạnh.

Gương mặt của Cố Trường Ca ngày càng nhợt nhạt, nhìn càng thêm suy yếu.

Hắn che khăn ho một tiếng, thuộc hạ sau lưng hắn vội vàng dời ghế cho hắn nằm nghỉ.

“ Cố Tiên Nhi, đây là ‘món quà’ mà vi huynh dành tặng cho ngươi ma luyện a.” Cố Trường Ca nheo mắt, cảm thấy rất thú vị.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy Cố Tiên Nhi trong trận hỗn chiến, sắc mặt nàng đang cực kì khó coi.
Chương 314 Hiện thân

Sự xuất hiện của Cố Trường Ca, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên trong chiến trường.

Cho dù là một đám sinh linh trẻ tuổi của Vũ Nhân tộc, hay là đám tùy tùng của nàng, cũng đều cùng nhau nhìn hắn.

Mây mù lượn lờ trên vách núi, tiên ba của thánh dược giống như cắm rễ nở rộ, có vẻ hơi cao xa mà thần thánh.

Một nam tử tựa như Thần Minh trẻ tuổi, áo bào bồng bềnh, sợi tóc óng ánh.

Hắn ngồi ngay ngắn ở nơi đây, mặc dù khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt và yếu ớt.

Nhưng ánh mắt bình thản kia, lại giống như tràn ngập hàn ý lạnh lùng mà thâm thúy, từ trên cao nhìn xuống hết thảy sinh linh ở phía dưới.

Vẫn còn đó một cỗ uy thế kinh khủng khiến người người run sợ.

"Cố Trường Ca!"

"Cuối cùng hắn cũng hiện thân!"

Lần này đầu lĩnh của Vũ Nhân tộc, là một tên nữ tử có dung nhan mỹ lệ.

Đằng sau mọc ra đôi cánh chim màu vàng, thần thánh mà sáng chói, trong lúc xuất thủ, có nhiều vệt sáng và trận mưa lớn bay tán loạn.

Chính là Vũ Tĩnh, người này rất khác biệt so với Hắc Nhan Ngọc của Hắc Thiên Ưng nhất tộc.

Hiện tại nàng mang theo đông đảo sinh linh trẻ tuổi của Vũ Nhân nhất tộc đi đến nơi này, muốn nhân lúc Cố Trường Ca bị trọng thương, ra tay chém giết hắn.

Nàng rất cường đại, bây giờ tu vi đã là Hư Thần cảnh trung kỳ, đủ để nghiền ép rất nhiều thiên kiêu ở ngoại giới, thậm chí là tuổi trẻ chí tôn.

Ầm ầm!

Ánh mắt của nàng phát lạnh, mang theo sát ý cùng lãnh ý, xa xa nhìn qua Cố Trường Ca đang ở trên đỉnh núi, dù sao nàng cũng từng thấy chân dung của hắn.

Cái khí chất xuất trần này, nam tử trẻ tuổi siêu phàm thoát tục, chính là tên thủ phạm đã giết Long Đằng.

Mà trong khoảng thời gian này, bản thân của Cố Trường Ca đều không có lộ mặt ra ngoài, một mực dưỡng thương.

Vũ Tĩnh không hề ngu ngốc như Hắc Nhan Ngọc nghĩ.

Gần đây, nàng quan sát hồi lâu, thậm chí xúi giục không ít sinh linh đến gây sự với Cố Trường Ca, muốn dò xét nội tình của Cố Trường Ca.

Thế nhưng là phát hiện ra những sinh linh kia, cuối cùng đều biến mất ở chỗ này.

Bất quá chính bởi vì việc này, để cho Vũ Tĩnh rất rõ ràng, tựa hồ Cố Trường Ca thật xảy ra vấn đề lớn.

Nhiều khi, thủ hạ của hắn đều dựa vào một viên đan dược để giải quyết vấn đề.

Bên trong viên đan dược ẩn chứa một đạo kiếm khí rất khủng bố, liền ngay cả Chuẩn Thánh cảnh tồn tại cũng phải biến sắc, không dám đón đỡ.

Viên đan dược cường đại như vậy, rất hiển nhiên chính là cái đồ vật nội tình gì đó.

Người bình thường làm sao lại có được?

Vậy mà Cố Trường Ca dùng để ban cho thủ hạ.

Chuyện này nói rõ nên điều gì?

Nói rõ là Cố Trường Ca khả năng cao đã đến tình trạng đèn đã cạn dầu.

Bằng không hắn cũng sẽ không dùng viên đan dược trân quý như vậy.

Dù sao đây là bí bảo chỉ dùng duy nhất một lần, dùng xong một cái liền vứt đi.

Quá trình luyện chế thật sự là rất phức tạp.

Ngay cả nàng đều cảm thấy đau đầu, ẩn chứa một luồng kiếm khí của Chuẩn Thánh cảnh tồn tại, uy năng kinh thiên.

Trừ phi là Thánh Cảnh chân chính, hoặc là vận dụng Thánh khí, nếu không thì ai có thể chống lại?

Cho nên Vũ Tĩnh kết luận, thân thể của Cố Trường Ca nhất định là xảy ra đại vấn đề… thậm chí có thể là ở thời điểm đại chiến với người thừa kế ma công, đã vận dụng rất nhiều át chủ bài.

Bằng không cũng sẽ không rơi vào tình trạng như vậy.

"Lần này ta mang theo Thánh khí đến đây, mặc dù lấy thực lực của ta, còn không thể phát huy hết khả năng của nó, nhưng chỉ cần một luồng Thánh khí chi uy, liền có thể trấn áp hết thảy."

"Xem ra thương thế của Cố Trường Ca quả thực là rất nặng, đây là một cơ hội tốt của chúng ta, báo thù cho Long Đằng đại nhân, báo thù cho tộc nhân! Đồng thời dương danh bát phương, làm rạng danh Vũ Nhân nhất tộc ta."

Trong lòng Vũ Tĩnh hiện lên rất nhiều ý niệm, đang nhìn Cố Trường Ca trên đỉnh núi xa xôi, sát ý lạnh thấu xương.

Đồng thời Cố Trường Ca cũng đảo qua rất nhiều cảnh tượng phía dưới, dị sắc trong mắt chợt lóe lên.

"Chủ nhân!"

"Gặp qua chủ nhân!"

Cũng đúng lúc này, ở giữa các đỉnh núi, cũng vang lên một âm thanh hùng hồn, từng đạo thần hồng rơi xuống nơi đây.

Bóng người ở trong đó, toàn bộ đều là tùy tùng của Cố Trường Ca.

Bọn hắn đang chém giết Vũ Nhân tộc, tình hình chiến đấu kịch liệt, quang hoa ngút trời, khiến những dãy núi to lớn cũng hóa thành bột mịn.

Bây giờ nhìn thấy Cố Trường Ca, đã nhiều ngày qua chưa từng hiện thân, lúc này đều không khỏi phấn chấn, cung kính hô về phía đó.

Theo bọn hắn thấy, Cố Trường Ca còn đang thụ thương, vậy mà vẫn lộ diện.

Đây là đang cổ vũ khích lệ bọn hắn!

Nhất thời, sát khí của tất cả mọi người cũng dâng lên, con mắt đỏ ngầu, tiếng la rung trời, tiếp tục chém giết các sinh linh trẻ tuổi của Vũ Nhân tộc.

"Chủ nhân ban tặng Kiếm Hoàn, có thể trảm giết hết thảy địch nhân."

Có người đang rống to, tế ra một cái thần vật sáng óng ánh long lanh, trong đó có sát cơ cuồn cuộn xuất hiện.

Xoẹt!

Theo sau đó là một viên đan dược nở rộ giữa hư không.

Kiếm khí kinh khủng bỗng nhiên hiển hiện, tráng kiện như một dãy núi, liên tục phóng ra, chi ý phong mang lượn lờ, trảm thiên diệt địa.

Phốc phốc phốc…

Sinh linh của Vũ Nhân tộc ở phía trước, đều hoảng sợ và tuyệt vọng, dưới một đạo kiếm khí này, trực tiếp tan vỡ, hình thần câu diệt.

"Loại Kiếm Hoàn này, ta cũng không tin ngươi còn có nữa." Thần sắc của Vũ Tĩnh run lên, ngược lại cũng ngoài ý muốn.

Nàng đang dự định thôi động Thánh khí.

Oanh!

Khí tức nóng rực mà sáng chói, xuất hiện trong ống tay của nàng, một vòng mặt trời nhỏ kim sắc, tựa hồ đang thức tỉnh.

Loại uy thế kinh khủng này, đang ép xuống bốn phương tám hướng, làm sắc mặt của rất nhiều người kịch biến, có chút hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi.
Chương 315 Thánh Khí

"Thánh Nhân khí tức…"

"Đây là Thánh khí!" Có người trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy kiêng kị.

Thánh khí chỉ có Thánh Nhân mới có thể chống đỡ, đối với tu sĩ từ Thánh Cảnh trở xuống, không có cách nào chống lại được uy áp của nó!

"Vì đối phó ta, lại còn mang theo cả Thánh khí, xem ra Tiên Cổ các tộc sốt ruột thật rồi..." Khóe miệng của Cố Trường Ca lộ ra chút quái lạ.

Hắn cũng không bất ngờ.

Khoảng thời gian này các Tiên Cổ tộc đàn, tử thương thảm trọng, đã rất tức giận, thậm chí đang bắt đầu giẫm lên ranh giới cuối cùng.

Ngoại giới và Tiên Cổ đại lục luôn có ước định.

Vả lại, bởi vì năm đó một vị lão tổ của Đạo Thiên Tiên Cung là đạt được một bộ vô thượng thần thông từ một nơi nào đó trên Tiên Cổ đại lục.

Cho nên rất nhiều đạo thống đều nể mặt Đạo Thiên Tiên Cung, cho dù ngấp nghé Tiên Cổ đại lục, nhưng vẫn đang tận lực kiềm chế.

Nhưng lúc này đây, trong kế hoạch của bọn hắn, các Tiên Cổ tộc quần ngày càng có nhiều xung đột với tất cả đạo thống ở ngoại giới.

Thiên kiêu cả hai bên tử thương thảm trọng, thậm chí không ít đạo thống đến Tiên Cổ đại lục đều toàn quân bị diệt.

Nhất là hiện tại, vậy mà Vũ Nhân tộc đã đến tình trạng ngang nhiên vận dụng Thánh khí.

Đây cũng không phải là lịch luyện… mà là tru diệt tu sĩ ngoại giới.

Một đám tộc đàn cổ lão lâu đời trong Tiên Cổ đại lục, đối với rất nhiều đạo thống đại giáo ở ngoại giới mà nói, cũng bất quá là bí cảnh mà thôi.

Nhưng bây giờ, vậy mà bọn chúng dám trắng trợn phá vỡ ranh giới cuối cùng.

Tất cả đạo thống ở ngoại giới, lúc này làm sao có thể nhịn được? Sao mà không tức giận, muốn san bằng Tiên Cổ đại lục cơ chứ?

Mà cái này, cũng đúng lúc cho Cố Trường Ca một cái lý do "Lấy thế đè người" để động thủ.

Cho hắn một cái cơ hội tuyệt diệu.

Giữa rất nhiều đạo thống sở dĩ duy trì một bộ dạng nước sông không phạm nước giếng, đó là vì chưa tìm được một cái cớ.

Mà bây giờ cái cớ này, đang được hắn tạo ra!

"Đối với tất cả đạo thống ở ngoại giới mà nói, Tiên Cổ đại lục chung quy là một tảng mỡ dày, trên danh nghĩa mà nói, Đạo Thiên Tiên Cung cũng không quản được sinh tử của Tiên Cổ đại lục, cùng lắm là tính toán chiếm lấy một cái lối vào."

Nghĩ tới đây, thần sắc của Cố Trường Ca càng có ý vị sâu xa.

Tên thiên kiêu này của Vũ Nhân tộc, ngu xuẩn ghê gớm, theo hắn thấy, đây cũng chính là ngòi nổ tốt nhất.

Lúc này, hắn lại dựa vào một phen thao tác, lấy thân phận của hắn, có thể dễ như trở bàn tay đùa chết bọn Tiên Cổ Di tộc này.

Sau đó, ánh mắt của Cố Trường Ca lần nữa quét qua.

Cố Tiên Nhi bị ép gia nhập vào trận chiến này.

Bây giờ bên người còn đang bị mấy cái thiên kiêu của Vũ Nhân tộc dây dưa, từng đạo phù văn sáng chói, xuất hiện bên người nàng.

Giống như là đang tổ hợp diệu thuật vô thượng, có công phạt cường đại, diễn dịch thần thông đáng sợ.

Thậm chí có cảnh tượng chư thiên tinh tú đang xuất hiện, trấn sát kẻ địch tứ phương.

Mặc dù dáng vẻ trông không lớn, nhưng lại có một cỗ phong thái vô địch, bộc phát khí huyết chi lực kinh khủng, sôi trào mãnh liệt.

Địch nhân của nàng đều biến sắc, không ngừng thổ huyết và bay ngược, thậm chí tại chỗ còn có người còn bị đánh tan thành đoàn huyết vụ.

"Đã nói là các ngươi tìm nhầm người rồi! Ta và Cố Trường Ca căn bản không có quan hệ gì với nhau hết!"

"Các ngươi muốn đối phó Cố Trường Ca, thì liên quan gì đến Cố Tiên Nhi ta chứ?"

Giờ phút này, tâm tình của nàng rất khó chịu, ngọc quyền chấn động, ngay cả hư không cũng xuất hiện âm thanh ông minh, đáng sợ kinh người.

Nàng mới vừa rời đi khỏi cung điện của Cố Trường Ca, kết quả còn chưa đi được bao xa, liền bị một đám sinh linh của Vũ Nhân tộc ngăn lại…

Không nói hai lời, trực tiếp động thủ với nàng.

Điều này làm cho Cố Tiên Nhi rất tức giận, hận không thể bay trở về cung điện, đi tìm Cố Trường Ca hảo hảo tính sổ.

Thật đúng là đáp ứng câu nói đó của hắn, bản thân nàng sẽ giúp!

Giúp cái rắm a!

Chuyện này rõ ràng là hết cách!

Trách không được lúc ấy Cố Trường Ca lại cười chán ghét đến như vậy.

Cố Tiên Nhi vừa giao thủ, vừa nhìn thấy Cố Trường Ca xuất hiện trên đỉnh núi ở phía xa.

Không nhìn thấy còn tốt.

Vừa nhìn thấy, Cố Tiên Nhi càng tức giận, nàng chỉ muốn đi qua, một cước đạp lăn cái ghế phía sau Cố Trường Ca.

Vậy mà tên kia còn đang thảnh thơi làm khán giả, cũng không xuất thủ, không có chút tự giác nào về việc nàng bị liên lụy.

"Cố Trường Ca ghê tởm, quả nhiên một bụng đều là ý nghĩ xấu… thế mà ta còn lo lắng cho thương thế của hắn, còn đặc biệt đến thăm hắn! Chỉ biết khi dễ ta."

Cố Tiên Nhi thầm cắn răng ngà, rất tức giận, ánh mắt giận dữ phảng phất xuyên thủng hư không, tựa như lợi kiếm đâm thẳng vào Cố Trường Ca.

Còn kèm theo hơi lạnh sưu sưu sưu.

Mà lúc này.

Cố Trường Ca nhìn nàng từ xa, không nhanh không chậm phát ra âm thanh, "Tiên Nhi a, từ xa vạn dặm đến đây tương trợ vi huynh… ngược lại là làm khó ngươi!"

Khóe miệng của hắn mang theo một ý cười khó hiểu.

Đối với nha đầu muốn ăn đòn này, cũng không thể quá nuông chiều nàng.

"Cố Trường Ca, ngươi ít nói hươu nói vượn…"

Nghe xong lời này của Cố Trường Ca, Cố Tiên Nhi liền cảm thấy không lành, hàn khí trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ra, hận không thể xé nát cái miệng của hắn.

Cố Trường Ca hoàn toàn là đang châm dầu vào lửa a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK