• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Biểu muội của Diệp Trần đến bái kiến

Chương 51. Biểu muội của Diệp Trần đến bái kiến

Diệp Lưu Ly đối với Tuyết di rất có lòng tin. Nàng cũng biết thực lực chân chính của lão bộc bên người vị thiếu niên trẻ tuổi từ thượng giới kia khẳng định không chỉ dừng ở Hư Thần cảnh.

Nhưng ở trong thế giới này, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Hư Thần cảnh. Mà Tuyết di ở thượng giới, thực lực vượt xa Hư Thần cảnh, nếu không cũng sẽ không bị phái tới hạ giới bảo hộ nàng.

Ngay cả những lão tổ ở Thượng Cổ Thần Sơn, ở trước mặt Tuyết di cũng phải lễ độ cung kính, không dám há mồm thở dốc.

"Tiểu thư yên tâm." Mỹ phụ trung niên nghe vậy gật gật đầu, nếu là tiểu thư yêu cầu, nàng khẳng định sẽ theo lệnh mà làm.

Nếu có thể hạ giới vậy địa vị cũng sẽ không đơn giản.

Bất quá nàng cũng không để ý.

Địa vị cho dù có không đơn giản nhưng khi phải đối mặt tiên tộc cổ xưa ở thượng giới, hắn cũng phải e sợ.

Sau đó, bọn họ rời khỏi tòa Thần Đình này, đi đến phủ đệ của Lâm gia.

Bên trong Lâm gia, phủ đệ xếp thành hàng, cung điện nguy nga to lớn, thể hiện sự uy nghiêm của một môn phái. Bên trong cung điện, Cố Trường Ca ngồi ở ghế dựa, thảnh thơi tự tại uống trà. Tô Thanh Ca ngồi bên cạnh giúp hắn gọt linh quả, đưa đến bên miệng.

Hắn thỉnh thoảng đùa giỡn nàng vài câu, chọc nàng tức giận vô cùng, có chút nhàn nhã.

Mấy ngày nay, thiên phú luyện đan của Lâm Thu Hàn rốt cuộc bộc lộ ra ngoài, thật ứng với một câu nói của người xưa, là vàng dù ở đâu cũng sẽ phát sáng. Không danh sư chỉ điểm, chỉ dựa vào cuốn sách giải thích đan đạo sơ cấp mà Cố Trường Ca đổi trong hệ thống thương thành ( cửa hàng của hệ thống), nàng liền có thể luyện chế ra một vài loại đan dược mà chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm vài chục năm mới luyện được.

Nếu nỗ lực hữu dụng, còn cần thiên tài làm gì.

Điều này càng làm kiên định thêm tính toán bồi dưỡng nàng của Cố Trường Ca. Dưới sự ngầm đồng ý của Cố Trường Ca.

Lâm gia gia chủ cũng không dám khuyên Lâm Thu Hàn từ bỏ luyện đan, ngược lại dốc lực của toàn tộc, để cho nàng an tâm học tập.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm gia muốn đạt được nhiều hơn, đều trông cậy vào sự yêu thích của Cố Trường Ca đối với Lâm Thu Hàn.

Nhưng lúc này, bên ngoài Lâm gia lại đột nhiên phát sinh đại địa chấn. Phù văn trên cửa lớn phủ đệ bùng lên, có khí tức khủng bố đang truyền đến. Tất cả người của Lâm đều bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

"Người tới là ai?"

"Người nào? Dám xông vào thượng cổ Lâm gia, muốn chết sao?" lập tức có người hét lớn, vô cùng phẫn nộ.

Hiện giờ Lâm gia không còn giống như xưa nữa, đặc biệt sau khi tổ tiên ra tay hủy diệt Già Lâu thánh địa, càng tăng thêm uy thế cho tất cả người trong Lâm gia. Ngày thường tu sĩ đi ngang qua phủ đệ Lâm gia, đều đến nơm nớp lo sợ, khép na khép nép.

Nhưng có người lại không che giấu chút khí tức nào như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đây hoàn toàn là muốn thử đối kháng với Lâm gia!

Oanh!

Rất nhiều vị trưởng lão của Lâm gia đều hiện thân, xuất hiện ở trên cao, trong tròng mắt hiển hiện từng đợt kim quang, khí tức Đại Năng cảnh tỏa ra, uy hiếp tứ phương. Bọn họ rất chú trọng mặt mũi, hành động như vậy không khác gì đang nhục nhã bọn họ.

"Ha hả, một Lâm gia nho nhỏ, gặp Thượng Cổ Thần Sơn bọn ta sao còn chưa tới bái?"

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một người thân hình cao lớn, ấn đường mọc vảy, cười lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng.

"Thượng Cổ Thần Sơn?"

Mọi người trong Lâm gia biến sắc.

Nếu nói hiện tại ở Trung Châu đại địa còn có thế lực nào có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, thì đó tuyệt đối chính là Thượng Cổ Thần Sơn.

"Không biết các vị ở Thượng Cổ Thần Sơn, tới Lâm gia vì chuyện gì?" Lâm gia gia chủ hiện thân, sắc mặt không tốt.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng hiện tại trong tộc có lão tổ tọa trấn, cũng có Cố công tử ở đây. Nên hắn an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại thì, mục đích đám sinh linh trẻ tuổi này đến đây, phỏng chừng là vì Cố công tử.

"Kêu vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia ra đây, tiểu thư của chúng ta muốn gặp hắn."

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh cười lạnh nói, cao cao tại thượng, đối với tất cả tu sĩ khác đều khinh thường.

Trong lòng gia chủ Lâm gia thầm một tiếng quả nhiên.

"Chư vị nếu muốn gặp Cố công tử, còn xin đợi một lát, để ta vào hỏi ý công tử. . ."

Sau đó, hắn nhướng mày, mở miệng nói, đối phương tuy rằng tới từ Thượng Cổ Thần Sơn, có chỗ dựa là thượng giới.

Nhưng muốn gặp Cố công tử, cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp. Khẳng định phải hỏi trước ý kiến của Cố công tử.

Hơn nữa, Cố công tử thân phận tôn quý, sao có thể để Cố công tử tự mình ra cửa gặp. Việc này chẳng khác gì đang làm nhục người ta cả. Người tới không có ý tốt a!

"Còn bảo chúng ta đi gặp hắn, ngươi có biết thân phận của tiểu thư chúng ta là bậc nào không? Muốn huỷ diệt một Lâm gia nho nhỏ như các ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi. . ."

Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này thể hiện sự không vui, thái độ vô cùng coi khinh, đối với thái độ này của gia chủ Lâm gia vô cùng không hài lòng. Khẩu khí này, thật là không nhỏ a!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần này, thế nhưng lại có lai lịch lớn như vậy? Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Biểu tình của người trong Lâm gia vô cùng khó coi, đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn này, cũng thật khinh người quá đáng.

"Tước Thiên, câm miệng!"

Nghe nói như vậy, chân mày Diệp Lưu Ly cũng không khỏi nhíu lại, nàng tới là vì báo thù cho Diệp Trần ca ca, không muốn làm lớn việc này lên, lập tức lạnh lùng nói, " xin gia chủ vào bẩm báo một tiếng, nói có biểu muội của Diệp Trần, muốn bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi kia!"

Nghe vậy, biểu tình mọi người Lâm gia đại biến, đông đảo tu sĩ đứng ngoài xa, vẻ mặt cũng thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Diệp Trần này , có thể nói là nháo đến toàn bộ người trong Trung Châu đại địa đều biết đến.

Tục xưng ôn thần, yêu tinh hại người. Già Lâu thánh địa bị huỷ diệt , có thể nói là có quan hệ trực tiếp với Diệp Trần! Nhưng thiếu nữ áo tím có bối cảnh khủng bố này, thế nhưng lại tự xưng là biểu muội của Diệp Trần?

Xem ra đây là kẻ thù tìm tới cửa a!

Gia chủ Lâm gia thở sâu, sắc mặt có điểm ngưng trọng, "Được, để ta đi bẩm báo công tử."

Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ sâu nhất trong cung điện bẩm báo, hôm nay xem ra có phiền toái lớn, đối phương dám trực tiếp tìm tới cửa, chắc là có hiềm khích rất lớn.

Chỉ có điều gia chủ Lâm gia còn chưa đi được vài bước.

Ầm ầm ầm!

Trong không khí đột nhiên phát ra âm thanh khủng bố, như là có một cỗ cối xay rất lớn đang chuyển động.

Ong!

Phù văn lập loè, hóa thành một bàn tay đáng sợ màu vàng óng, tựa như Thiên Đế trấn áp chư thiên.

Tốc độ quá nhanh, chớp mắt mà đến, mọi người đều không phản ứng kịp. Sau đó phốc một cái từ trên không vỗ xuống!

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng, hô to nói:" tiểu thư, cứu. . ."

Nhưng mà từ "Ta" còn chưa nói xong, hắn đã bị đập nát thành một vũng máu, hình thể tuyệt diệt ngay tại chỗ!

Mà lúc này, chỗ sâu nhất trong cung điện của Lâm gia, mới truyền đến một thanh âm hời hợt của nam tử trẻ tuổi.

"Để bọn hắn vào."

Hết chương 51.
Chương 52 Một người nho nhã như ta

Trước phủ đệ Lâm gia hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người trong Lâm gia bị dại ra, nói không ra lời.

Một màn này phát sinh quá nhanh, thế cho nên mọi người bên ngoài phủ đệ đều không phản ứng kịp.

Lão bộc của hắn, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi.

Một chưởng ban nãy kia, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không kịp ngăn cản, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cũng không ngăn cản được. Mơ hồ có uy thế của Phong Vương cảnh! Hắn bất quá mới qua Phong Hầu cảnh tồn tại, làm sao ngăn cản?

"Tiểu chủ. . ." vẻ mặt hắn không khỏi chứa đầy nỗi bi thống, lại không dám phát tác, đành phải hướng ánh mắt cầu tình nhìn về phía Diệp Lưu Ly.

Diệp Lưu Ly khuôn mặt nho nhỏ cũng có chút trắng bệch, bị dọa sợ. Một giây trước vẫn là sinh linh còn sống sờ sờ, ngay sau đó lại bị đập chết ngay trước mắt mình.

Cảnh tượng như vậy, nàng có khi nào gặp qua?

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trước đây vẫn luôn tu hành trong thần sơn, chưa từng thấy qua cảnh tượng như này.

Bất quá rất nhanh sau đó, nàng thở sâu, khôi phục lại sắc mặt băng lãnh. Dẫu sao tâm cảnh cũng vượt xa số tuổi của nàng. Hơn nữa phía sau nàng còn có Tuyết di.

"Chúng ta đi vào."

Diệp Lưu Ly nói ra, lập tức đi vào trong phủ đệ Lâm gia, những sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn đứng phía sau, cũng cùng nhau bước vào.

Chỉ có điều so với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng lúc ban đầu, giờ phút này khí thế của bọn họ thu liễm đi rất nhiều, cũng bị dọa sợ rồi. Thái độ của đối phương, so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn cường thế bá đạo hơn nhiều.

Trực tiếp ra tay giết một người.

Tên thiếu niên trẻ tuổi đến từ thượng giới này, có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.

Vị mỹ phụ trung niên ẩn nấp trong hư không, giờ phút này cũng không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.

Vừa mới nãy nàng cũng nghĩ muốn ra tay cứu tên sinh linh trẻ tuổi kia, nói thế nào hắn cũng là người bên phía tiểu thư.

Nhưng nàng lại cảm thấy có một đạo khí tức rất cường đại phong tỏa nàng.

Thực lực không kém gì nàng!

Đây chắc chắn là tổ tiên của Lâm gia, vị lão bộc trong tin đồn kia!

Điều này làm cho nàng kinh hãi.

Tu vi của nàng khi có thể thi triển được toàn lực, chính là Thiên Thần cảnh, ở thượng giới tung hoành một phương, ngay cả các thần thực thụ cũng có người phải kiêng dè!

Tu vi chân chính của vị tổ tiên Lâm gia, ít nhất cũng là Thiên Thần trở lên, hoặc cũng có thể là Thần Vương cảnh cũng không chừng.

Nàng cảm thấy không ổn.

Một vị lão bộc có tu vi chân chính xem chừng đạt Thần Vương cảnh? Sự việc này tuyệt đối không có đơn giản như trong tưởng tượng của tiểu thư. Hơn nữa một chưởng kia, nàng mơ hồ cảm thấy đó là tuyệt học chính thống của bất hủ đạo giáo trên thượng giới, thậm chí đã gần đạt đến Phong Vương cảnh. Nhưng cụ thể có phải là hay không, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác rất giống thôi.

"Một người trẻ tuổi, thế nhưng có thực lực như thế, tuyệt đối là một vị tuổi trẻ Chí Tôn." "Một người trẻ tuổi Họ Cố? Trên thượng giới họ Cố nhưng không nhiều lắm, không lẽ là bộ tộc kia?"

Tuyết di chợt nhớ tới việc này, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp. Dù sao gia tộc họ Cố trên thượng giới cũng không có mấy tộc, họ này cũng không giống như là họ Diệp, họ Vương.

Mà bộ tộc nàng biết đến kia, thực lực cũng không kém Thái Cổ tiên tộc đứng sau tiểu thư chút nào!

"Tiểu thư mặc dù là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, nhưng cũng không phải là đứa con duy nhất, đây có lẽ là một cơ hội của tiểu thư."

Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuyết di sáng lên, có chút kích động.

Nàng chủ động hiện thân lên từ hư không.

Nàng đi phía sau Diệp Lưu Ly, chuẩn bị cùng nàng phân tích rõ thời thế hiện tại. "Tuyết di. . ." Diệp Lưu Ly có chút kinh ngạc, ngày thường Tuyết di sẽ không chủ động hiện thân.

"Tiểu thư, theo ta thấy thì trong chuyện này, có lẽ là một sự hiểu lầm. . ." Nhưng nghe những lời Tuyết Di nói sau đó khiến biểu tình của Diệp Lưu Ly cứng đờ.

"Chuyện gì vậy? Nữ nhân này hình như đang truyền lại thiện ý cho mình?"

Trong hư không, Minh lão có điểm nghi hoặc.

Vừa nãy nếu vị mỹ phụ trung niên này dám ra tay, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình của hắn.

Chỉ có điều vị mỹ phụ mỹ phụ này hiển nhiên là chú ý tới hắn, ngượi lại còn truyền lại thiện ý với hắn.

Điều này khiến hắn có điểm khó hiểu.

Đương nhiên nếu không liên quan đến an nguy của công tử, hắn cũng không muốn quản nhiều, cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ.

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một đám tu sĩ kinh hãi chấn động không thôi.

Một màn hôm nay không khỏi làm cho bọn họ run sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi thần bí kia ra tay, lại cho bọn hắn một ấn tượng kinh khủng như vậy.

Thượng Cổ Thần Sơn, đối với Trung Châu đại địa mà nói, đó chính là vùng đất thần linh không thể mạo phạm!

Bao nhiêu thế lực cùng truyền thừa, bởi vì là đắc tội Thượng Cổ Thần Sơn mà bị diệt.

Đáng sợ bao nhiêu, không cần nhiều lời.

Nhưng thực rõ ràng, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi kia còn khủng bố hơn so với Thượng Cổ Thần Sơn!

Đối với Cố Trường Ca, bọn họ càng thêm kính sợ!

Trong cung điện. Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn trên thủ vị, một thân trường y màu đen, Tô Thanh Ca đứng hầu bên cạnh.

Hắn thu hồi bàn tay đang thăm dò ở bên ngoài về, biểu tình lộ ra chút nghiền ngẫm, thanh âm truyền đến từ bên ngoài phủ đệ đương nhiên không tránh khỏi cảm giác của hắn.

Biểu muội của Diệp Trần?

Huyết mạch cổ xưa, gửi nuôi ở hạ giới, tình cảm thâm hậu. . .

Cái kịch bản cẩu huyết quen thuộc này a!

Đương nhiên hắn đã sớm có suy đoán như vậy, chỉ là không nghĩ tới thật sự bị đoán trúng rồi.

Những tên cẩu tác giả ở kiếp trước quả không gạt ta!

"Công tử, tính ra tay giết bọn hắn sao?" Tô Thanh Ca hơi nghi hoặc một chút hỏi. "Không, một người nho nhã hiền hoà như ta sao có thể tùy ý giết người, giết cũng quá lãng phí."

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười nhạt, khoanh tay đi ra ngoài điện, vừa lúc gặp được được gia chủ Lâm gia đang dẫn theo đám người Diệp Lưu Ly đi tới.

Cơ hồ là trong nháy mắt.

Diệp Lưu Ly liền nhận ra vị nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chính là vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.

Tuy rằng chưa từng thấy qua.

Nhưng loại khí độ cao cao tại thượng thong dong như này, căn bản là không che giấu được.

"Đây mới là bộ dáng mà một vị Chí Tôn thượng giới trẻ tuổi nên có a. . ." Hai mắt Tuyết di không khỏi sáng lên, thầm khen trong lòng.

Hết chương 52.
Chương 53 Bối cảnh đằng sau

Trước đại điện.

Cố Trường Ca đứng chắp tay, thần sắc bình đạm, đánh giá vị thiếu nữ áo tím trước mắt.

Hắn than thầm một tiếng trong lòng.

Tên Diệp Trần này những cái khác không nói đến, duy chỉ có vận đào hoa là không tệ.

Bất kể là vị nữ tử nào có liên hệ với hắn, đều là quốc sắc thiên hương.

Hơn nữa Cố Trường Ca xem xét điểm khí vận của Diệp Lưu Ly, điểm của nàng thế nhưng chừng hơn tám trăm điểm.

Không thể không nói, số điểm khí vận này quả thực nhiều, còn nhiều hơn so với Diệp Trần.

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Trần hiện giờ, đương nhiên là vị biểu muội này đây. Còn về việc làm sao để đối phó với biểu muội Diệp Trần, Cố Trường Ca đã có kế hoạch từ sớm.

Thanh mai trúc mã phải không?

Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngay cả một lão yêu đã sống rất lâu như Diễm Cơ cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Một tiểu cô nương như vậy thì tính là cái gì.

Vẻ mặt Hắn bình đạm, cũng không mở miệng, dù sao cũng không vội. Trong lúc Cố Trường Ca đang đánh giá Diệp Lưu Ly. Đám người Diệp Lưu Ly cùng với Tuyết di cũng đang đưa mắt đánh giá Cố Trường Ca.

Trong lòng Tuyết di tán thưởng không thôi, càng thêm kiên định với suy đoán và quyết định lúc nãy.

Vẻ bên ngoài của Cố Trường Ca tự nhiên không cần nhiều lời nữa. Một thân huyền y, càng nổi bật thân hình cao ngất, khí độ cực cao quý, lộ ra khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh.

Nếu nói nam tử đứng trước mặt nàng đây chính là một vị thần minh chí tôn trẻ tuổi, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như so sánh đám tuấn kiệt nơi hạ giới với vị chí tôn trẻ tuổi chân chính trên thượng giới kia, thật sự giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm mà đi so với ánh trăng sáng trên trời cao vậy, thậm chí ngay cả tư cách so sánh đều không có.

Còn về cái tên Diệp Trần kia, đặt trước mặt cửu thiên Chân Long thì chỉ như là con kiến nhỏ bình thường thôi.

"Ngươi chính là vị Cố công tử kia?" Lúc này, Diệp Lưu Ly rốt cuộc lên tiếng hỏi, chau mày.

Nàng đương nhiên là biết rõ còn hỏi, nhưng nàng cũng không biết làm như thế nào để đánh vỡ sự trầm mặc này, trên người nam tử trẻ tuổi này, nàng cảm nhận được chuyện này rất khó giải quyết, cùng với một loại áp lực kinh khủng.

Hắn rõ ràng chỉ đứng ở nơi đó, quan sát mọi thứ, ánh mắt của hắn lại giống như đang chăm chú nhìn một con kiến nhỏ bé vậy.

Điều này khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên. Những điều lúc trước muốn hỏi, bây giờ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Đặc biệt lúc tiến vào, Tuyết di còn đề cập một ít chuyện với nàng.

Địa vị của Cố công tử này xem ra cũng không thua nàng.

Cũng có nghĩa là, Tuyết di sẽ không dễ dàng nhúng tay, trừ phi phát sinh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Mà thực lực của nàng, cũng chỉ đạt Thánh Chủ cảnh thôi, không thể nào là đối thủ của tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này.

Ban đầu khí thế hung hãn kéo đến đây, kết quả lại thành bộ dáng như bây giờ, để cho nàng cảm thấy bản thân thực mất mặt, ngu xuẩn.

Nghe nàng nói như vậy, Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào.

Thái độ coi thường như này, khiến biểu tình Diệp Lưu Ly nhất thời khựng lại. Cho dù là ở trong Thượng Cổ Thần Sơn hay ở bên ngoài, cũng chưa có ai dám khinh thường nàng như vậy.

Đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông!

Nhưng nàng cũng không phải người thường, rất nhanh sau đó cũng tỉnh táo lại. Lúc này, Tuyết di đang đứng sau lưng nàng bước lên trước, trên mặt tươi cười, chắp tay mở miệng nói:" Gặp qua Cố công tử, tiểu thư nhà ta tên là Diệp Lưu Ly, ta là người phụ trách bảo hộ tiểu thư ở hạ giới. . ."

"Vừa rồi tiểu thư cùng đám hạ nhân không hiểu lễ nghĩa có điểm mạo phạm ngài, mong Cố công tử đại nhân đại lượng, không cần để ý."

Thái độ thành khẩn, không giống làm bộ.

Đối với việc giải quyết tình huống như này, nàng ước chừng bỏ xa Diệp Lưu Ly mấy trăm con phố.

"Tuyết di. . ."

Thấy thái độ như vậy của Tuyết di, Diệp Lưu Ly sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể tin được.

Một đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng, cũng bày ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Tuyết di mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Bậc cường giả như này, ngày thường đều không lộ diện.

Nhưng vì sao hôm nay, nàng lại có thái độ khiêm nhường như vậy?

Mục đích của bọn họ tới đây là để báo thù tìm lại công đạo a!

"Tuyết di, ngươi có hơi quá phận rồi!"

Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trầm xuống, có chút tức giận.

"Tiểu thư, việc này có thể thực sự chỉ là hiểu lầm thôi, không bằng nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm cho rõ ràng đi, để mọi chuyện càng rắc rối thêm sẽ không tốt. . ." Tuyết di vội vàng nói ra, nàng đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp Lưu Ly.

Chính mình làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể hại nàng được. "Nga, đúng không? Tiền bối nhưng thật khách khí, vậy nói mục đích hôm nay các ngươi tới đây đi?"

Nhìn thấy một màn này, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn.

"Bất quá trước đó, xin hỏi Cố công tử là đến từ Trường Sinh Cố gia?"

Nghe vậy, Tuyết di giữ nụ cười trên mặt, chắp tay nói:" Tiểu thư nhà ta là thuộc Thái Cổ tiên tộc Diệp tộc, nói ra thì hai nhà chúng ta hẳn là có quen biết."

Nàng trước nói ra lai lịch của Diệp Lưu Ly, cũng là muốn nói cho Cố Trường Ca biết bọn họ không đơn giản.

Hơn nữa tiểu thư là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, thân phận cao quý, đương nhiên cũng không thể so sánh với nhưng đệ tử Diệp tộc khác.

Đều là những gia tộc cổ xưa nhất trên thượng giới, Trường Sinh thế gia, Thái Cổ tiên tộc, là những thế lực chấp chưởng lãnh thổ quốc gia vô tận. Điểm khác nhau chính là trong Trường Sinh thế gia phần nhiều là Nhân tộc. Mà Thái Cổ tiên tộc, có nhiều tộc nhân khác nhau, cho nên cũng được xưng là vạn tộc. Nàng nói như vậy, cũng là muốn thuận tiện xác nhận lại thân phận của Cố Trường Ca.

Mà nghe được những lời này của Tuyết di.

Biểu tình của đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng cũng không khỏi đại biến, sắc mặt trắng bệch, nếu Cố Trường Ca thật có lai lịch như này. . . Trán bọn họ chảy đầy mồi hôi lạnh, phía sau lưng phát lạnh.

Sao trước khi tới không nói, bây giờ mới nói?

Trong thâm tâm bọn họ vô cùng hối hận.

Thái Cổ tiên tộc đắc tội không nổi, Trường Sinh thế gia đương nhiên cũng đắc tội không nổi.

Diệp Lưu Ly đang muốn nói gì, cũng không khỏi trầm mặc lại.

"Thì ra là đến từ Thái Cổ tiên tộc, trách không được Diệp Lưu Ly tiểu thư lại không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tới cửa."

Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, cũng không phủ nhận, "Phụ thân ta năm đó cũng có không ít giao tình với Diệp tộc, xem ra tiền bối thế nhưng cũng biết đến Cố gia ta."

Vẻ mặt hắn có chút nghiền ngẫm.

Cố Trường Ca không chỉ là đệ tử của Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn có thể là con trai của gia chủ Cố gia.

Có thể có giao tình với tộc trưởng Diệp tộc đương nhiên cũng là người có địa vị ngang nhau!

Quyền thế của những người như vậy, một câu nói thôi cũng có thể thay trời đổi đất, thực không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng còn biết gia chủ Trường Sinh Cố gia, chỉ có một đứa con trai nối dõi!

Chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không tự đổ, vậy tương lai nhất định có thể đứng ở vị trí đỉnh phong trên thượng giới kia!

Thậm chí tương lai còn có thể chấp chưởng Trường Sinh gia!

Nghĩ đến đây. Nụ cười trên mặt nàng càng sâu, càng thêm khiêm tốn cung kính, thậm chí có chút lấy lòng, nịnh nọt.

Cố Trường Ca gọi nàng một câu tiền bối, có thể nói đã được xem là vinh hạnh vô thượng rồi!

Mà giờ khắc này, đầu Diệp Lưu Ly cũng ông một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Thình thịch!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn kia, sắc mặt không còn chút máu, sợ hãi cực độ, trực tiếp quỳ xuống.

"Vừa rồi. . . mới vừa rồi Tước Thiên nói năng lỗ mãng, vẫn mong đại nhân khoan khoan dung đại lượng. . ."

Thanh âm bọn họ run rẩy, quả thực muốn sợ tè ra quần.

Tuy rằng bọn họ không có lên tiếng vô lễ, nhưng lỡ như bị liên lụy thì sao?

Hết chương 53.
Chương 54 Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng

Một đám người của Thượng Cổ Thần Sơn sắc mặt trắng bệch quỳ rụp xuống, người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Bộ dáng này cứ như động vật gặp phải thiên địch của mình vậy, nào còn kiêu căng ngạo mạn như lúc trước?

Mấy người Lâm gia nhìn cảnh này thì vui vẻ không thôi. Địa vị có cao thế nào, gặp Cố công tử cũng phải quỳ gối dập đầu thôi!

“Tại sao lại như vậy… “

Giờ phút này đến cả Diệp Lưu Ly sắc mặt cũng trắng bệch, tay nắm chặt trường kiếm. Nàng không ngốc, ngược lại nàng còn thông minh hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ. Từ trong những lời nói vừa rồi nàng cũng nhìn ra được thân phận của Cố Trường Ca chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.

Tuy rằng sau lưng nàng cũng là Thái Cổ tiên tộc ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là con trai duy nhất của gia chủ Trường sinh Cố gia. Phụ thân nàng thì có mỗi nàng là con gái nên mới yêu thương nàng như vậy, còn Cố Trường Ca, hắn rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia.

Thân phận bực này không phải là người nàng có thể so sánh được. Nghĩ tới đây Diệp Lưu Ly không khỏi có chút tuyệt vọng. Tại sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một địch nhân kinh khủng như vậy?

Nàng vốn tưởng việc này có thể mượn bối cảnh sau lưng minh để giải quyết, ai mà ngờ được hiện tại xem ra nàng đã hơi ảo tưởng rồi.

“Tiểu thư, việc này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, mau xin lỗi Cố công tử đi!”

Lúc này, Tuyết di cũng chạy tới khuyên giải. Cố công tử là nhân vật bực nào chứ? Sao lại để ý tới con kiến hôi như Diệp Trần được. Dưới cái nhìn của nàng, việc tạo quan hệ tốt với Cố Trường Ca trước mặt này mới là quan trọng hơn hết. Tiểu thư sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc như thế cũng không nghĩ ra?

Trong lòng nàng hơi có chút hối hận, biết thế cứ âm thầm tìm tên tiểu tử thối kia bóp chết là được rồi. Nếu như vậy đã không có chuyện trọc giận Cố Trường Ca.

“Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không xin lỗi, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải chạy chối chết, trốn chui trốn lủi khắp nơi…”

Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không cam tâm.

Một màn này tự nhiên cũng đập vào mắt Cố Trường Ca, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi cười nhạo. Dù sao vẫn là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể tạo ra sóng gió gi?

Chỉ là suy xét đến thân phận của nàng, tiểu công chúa của Thái Cổ Diệp tộc, Cố Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng điểm này một chút.

Nàng chẳng phải là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, cùng hắn lớn lên, rất có hảo cảm với hắn đó sao?

Diệp Trần vừa hay cũng là điểm yếu của nàng.

Nói ra thì thế lực của Diệp Tộc ở trên thượng giới cũng không phải là nhỏ, là gia tộc có quan hệ gần gũi trong Thái Cổ vạn tộc, nghe nói còn có huyết mạch của tiên.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra được một kế hoạch tỷ mỉ hơn.

Chớ quên rằng hắn là người kế thừa của ma công cấm kỵ, chính là thân mang theo ma tâm.

Cái gì cũng không nhiều chứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo thì hắn không thiếu.

Khống chế một Diệp Lưu Ly, quá đơn giản.

Ngay lập tức, thần sắc của hắn tỏ ra có chút bực mình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vì vậy, mục đích của các ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện hôm nay, không cho Cố mỗ một câu trả lời, cho dù là Thái Cổ Tiên Tộc...”

“Minh lão.”

Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt về phía hư không thản nhiên nói.

“Công tử, có lão nô!”

Vù!

Ngay tức khắc, Minh Lão liền hiện hình, khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo.

Sự uy trấn đáng sợ và uy nghiêm bao trùm lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ!

Đây chính là lão người hầu mà trước đó nàng đã từng cho rằng không thể là đối thủ của Tuyết Di sao?

Thật cường đại!

“Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư có chút lỗ mãng mạo phạm đến người.”

Tuyết Di mặt khẽ biến sắc, vội vàng ngăn luồng uy chấn này lại.

Minh Lão trước mặt khiến cho nàng có cảm giác rất mạnh!

Hai người ở hạ giới chỉ có thể phát huy thực lực của Hư Thần Cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn nàng.

Cho dù là lúc ban đầu có thể phản kháng, về sau chắc chắn rất nhanh cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Nàng muốn dắt tiểu thư rời đi.

Thế nhưng như vậy thì không phù hợp với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với Cố Trường Ca.

Chỉ là không thể lấy lòng, nhưng cũng không thể đắc tội.

Vậy mà Cố Trường Ca chẳng thèm để ý đến người tên Tuyết Di này, ngay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn đến một cái.

Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!

“Không phải nói rồi sao? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...”

“Minh Lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bổn công tử.”

Cố Trường Ca thản nhiên giao phó.

Nghe thấy lời này. Đám tiên linh của Thượng Cổ Thần Tiên đứng sau lưng Diệp Lưu Ly đó,sợ đến mức mặt trắng bệch ra, thần sắc hoảng loạn, quỳ ở trên đất, hét lớn xin tha mạng.

“Tiểu thư, xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!” “Đại nhân xin tha mạng!” “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ...”

Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly mặt cũng hơi tái, toàn thân phát run, không ngờ Cố Trường Ca này lại ép nàng phải chịu khuất phục.

Vậy mà, Cố Trường Ca không thèm nhìn nàng đến một cái.

Còn Tô Thanh Ca chu đáo bưng ly trà tới cho hắn, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Công tử, trà pha xong rồi.”

Cố Trường Ca bày tỏ sự tán dương với nàng.

Chẳng uổng công ta thương nàng như thế.

“Tiểu thư, người mau tạ lỗi với Cố công tử đi, sao người vẫn không hiểu chứ? Nếu như Cố công tử thật sự muốn giết Diệp Trần,hắn sao có thể thoát được chứ?”

“Người suy nghĩ kỹ lại đi, sau lưng Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần hắn ta nào có thể thoát nổi?”

“Tất cả những điều này đều là hiểu nhầm!”

“Người là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, người chỉ cần tạ lội, thiết nghĩ công tử sẽ không làm khó người đâu...”

Trong lòng Tuyết Di than vãn, không ngừng khuyên nhủ Diệp Lưu Ly, nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.

Một Diệp Trần, sao có thể xứng để tiểu thư phải đắc tội với Cố công tử chứ?

“Người như hắn, không thể nào là người tốt được...”

Khắp mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giống như muốn nghiền hắn thành tro bụi.

“Thở một hơi rồi.”

Còn lúc này, Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống.

“Biết rồi, công tử!”

Minh Lão nhận lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng rực rỡ, hư không chấn động.

Bật cười một tiếng!

Một sinh linh non nớt có vảy cá của Thần Sơn khuôn mặt trắng bệch ở cách đó không xa, bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.

Những kẻ còn lại cũng bạt hồn khiếp vía.

“Tiểu thư xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!”

“Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta..”

Thời khắc này bọn chúng không ngừng oán hận Diệp Lưu Ly.

Rõ ràng nàng ta chỉ cần tỏ thái độ ngoan ngoãn một chút, tạ lỗi thì có thể cứu được chúng rồi.

Nhưng vì sao nàng ta lại không chịu chứ?

Tính mạng của bọn chúng, lẽ nào còn không bằng một câu của nàng sao?

Cố Trường Ca thản nhiên quan sát tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không hề có chút thay đổi.

Diệp Lưu Ly quan sát biểu hiện của hắn, nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên, phẫn nộ vô cùng.

Lúc này, nàng dường như không còn sự lựa chọn nữa, thậm chí còn vô cùng hối hận.

Lẽ nào để Tuyết Di ra tay sao?

Rất rõ ràng là Tuyết Di đứng về phía của Cố Trường Ca, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không nghe nàng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói:

“Chuyện hôm nay, là do Lưu Ly mạo phạm, xin lỗi... Vẫn mong Cố công tử lượng thứ...”

Hết chương 54.
Chương 55 Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, chôn trước một cái gai

“Mong Cố công tử thứ lỗi…”

Diệp Lưu Ly vô cùng nhục nhã nói ra câu này, giọng nói run lên, thế nhưng nàng đã dùng hết dũng khí và quyết tâm.

Giống như thể nàng đã hao tổn hết tất cả sức lực của mình vậy.

Thân là tiểu công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, từ lúc sinh ra tới bây giờ, nàng luôn sống trong sự bao bọc và nâng niu.

Từ trước đến nay chưa từng có một ai khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã như ngày hôm nay. Hễ cứ ai nàng không đối phó được thì sẽ lấy thế lực gia thế chống lưng cho mình ra để áp chế kẻ đó.

“Xin lỗi thì không cần đâu, dù sao thì bổn công tử cũng không phải là kẻ xấu xa gì, chút chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không để bụng.”

Lúc này Cố Trường Ca lại khua khua tay, để cho Minh Lão dừng tay, trên khuôn mặt dường như còn đem theo nụ cười nhạt có chút cợt nhả.

Lời này của Cố Trường Ca mặc dù nói nghe rất hay. Thế nhưng Diệp Lưu Ly hiểu rất rõ, nếu như nàng không xin lỗi thì hôm nay ngoại trừ nàng ra, tất cả đều sẽ phải chết một cách đau đớn ở đây.

Nam nhân này, thật nguy hiểm!

Cho dù là thủ đoạn hay suy nghĩ, đều khiến cho nàng không kìm được mà xuất hiện cảm giác kinh sợ.

Nàng có chút hối hận, sao mình có thể lỗ mãng như vậy, không nghe ngóng sự tình rõ ràng trước, còn đến đòi công đạo nữa.

Giờ thì tự mình chuốc nhục.

“Được rồi, hiểu nhầm hôm nay của tiểu thư cuối cùng cũng được làm rõ rồi, ta đã nói mà Cố công tử sẽ không làm khó người đâu.” Tuyết Di thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly lườm cô ả một cái.

Nói dễ nghe một chút thì thân là gia thần, khó nghe chút lại là thân làm nô bộc, nhưng lại dám thay nàng tự ý quyết định như vậy.

Nàng đã quyết định rồi, chờ quay trở về thượng giới, nhất định sẽ nói rõ tất cả chuyện ngày hôm nay cho phụ thân.

Tuyết Di cười khổ.

Có điều cô nàng không hề lo lắng, nếu gia chủ biết được chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ tán thành cách làm như vậy của cô.

Suy cho cùng thân phận của Cố công tử như vậy, hoàn toàn xứng đáng để Diệp Tộc giao hảo, chỉ là một câu xin lỗi thôi mà, tiểu thư dù sao cũng mới chỉ là một thiếu nữ mới lớn tâm tính còn tùy tiện, hiếu thắng…

Cô nàng làm tất cả những điều này là vì suy nghĩ cho gia tộc và tiểu thư.

Sau đó Minh lão thu tay lại, sự uy áp đáng sợ bao trùm cả đại điện trước đó cũng tản đi hết.

“Đa tạ đại nhân tha mạng!”

“Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình!”

Đám sinh linh thần sơn sống sót sau đại kiếp không ngừng quỳ phục xuống cảm kích.

“Không cần tạ ơn ta, dù sao cũng là Diệp Lưu Ly tiểu thư đã cứu các ngươi, mau đi cảm tạ nàng ấy đi.”

Cố Trường Ca thản nhiên nói.

Lúc này, so với mình, trong lòng đám sinh linh thần sơn này rõ ràng là càng oán hận Diệp Lưu Ly hơn…Cố Trường Ca rất rõ điều này, dĩ nhiên cũng không quên nói kích một câu.

Dù sao thì hắn cũng chẳng thiệt gì.

“Dám hỏi Cố công tử tên gì?”

Còn Diệp Lưu Ly cũng đã định thần lại từ trong cơn nhục nhã vừa rồi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến nàng thấy ghét cay ghét đắng của Cố Trường Ca.

Kẻ ác quả nhiên đều đội lốt nhân tài.

“Cố Trường Ca.”

Lúc này, nụ cười nhạt trên khuôn mặt của Cố Trường Ca sớm đã biến mất.

Hắn thản nhiên cười, vẻ mặt cũng ung dung tự tại, đưa ly trà cho Tô Thanh Ca đang đứng ở bên cạnh đó.

Thậm chí còn khiến cho người ta có một cảm giác trang nhã và anh tuấn.

Đương nhiên với điều kiện là không nhìn thấy rõ bộ dạng vừa rồi đó của hắn…

Diệp Lưu Ly cũng không ngờ tốc độ thay đổi sắc mặt của Cố Trường Ca lại nhanh đến vậy.

Thế nhưng chính vì như vậy lại khiến trong lòng nàng thêm phần bất an.

Dù sao kẻ biết giấu kín cảm xúc vui giận mới là kẻ đáng sợ nhất.

Bởi vì vĩnh viễn không biết được trong lòng người như vậy đang suy nghĩ những gì.

Nhìn không thấu được.

“Cố công tử, hôm nay đến đây thật sự còn có một chuyện muốn hỏi, tiện thể đòi lại công đạo.

Diệp Lưu Ly hít một hơi thật sâu, ép cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải đối diện với tên ác nhân như Cố Trường Ca này.

“Ồ?” Cố Trường Ca khẽ nhếch đầu lông mày, nụ cười có chút khó hiểu, “Đòi lại công đạo, Cố mỗ tự hỏi ta từng ức hiếp Diệp tiểu thư sao…”

“Chuyện này, không liên quan tới ta, mà liên quan tới Diệp ca ca.”

Diệp Lưu Ly đi thẳng vào vấn đề, không chịu được cái nhìn khinh thường , đã biết rõ còn cố tình hỏi của Cố Trường Ca này.

Thế nhưng Cố Trường Ca lại thích cảm giác ỷ thế để áp chế này.

Rõ ràng là rất hận mình, thế nhưng lại không làm gì được hắn, vẫn cứ muốn bộ dạng khuất phục.

Diệp Lưu Ly mặc dù là tiểu công chúa của Diệp Tộc, thế nhưng Cố Trường Ca sẽ không nhường nàng ta, đương nhiên vừa rồi hắn rất muốn Diệp Lưu Ly quỳ xuống, thế nhưng cũng rõ tác dụng phụ của việc này.

Trước tiên khoan đừng nói đến người phụ nữ trung niên xinh đẹp này có đồng ý hay không.

Diệp Lưu Ly vốn là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, dễ dàng quỳ xuống thì chuyện này chẳng khác nào tự vả vào mặt Diệp Tộc một cái.

Cố Trường Ca cũng không muốn tự mang đá ghè lên chân của mình.

Đến lúc đó quay trở về thượng giới, lại khiến cho mình rơi vào tình thế tồi tệ hơn.

Dù sao thì nên có mức độ là đủ rồi.

Còn về việc giết mấy người Diệp Lưu Ly, khoan hẵng nói có thể thực hiện được hay không, chỉ là Cố Trường Ca sẽ không suy nghĩ đến tổn thất lợi ích to lớn như vậy.

Hơn nữa thân là con gái của Diệp Tộc Tộc Nhân, nàng không thể không có bảo vật hộ mệnh mà phụ thân ban cho.

Đối phó với Diệp Lưu Ly thứ hắn có là thủ đoạn.

“Đòi lại công đạo cho Diệp Trần? Nhưng ta cũng không nhớ là ta đã làm gì hắn. Diệp tiểu thư liệu có nhầm rồi không?”

“Hay là nàng cảm thấy ta muốn làm gì với hắn? Giết một con kiến, đối với ta mà nói có vẻ cũng không khó.”

Cố Trường Ca khẽ cười.

Nghe thấy câu này, Diệp Lưu Ly không khỏi đờ người.

Nàng cảm thấy một cái nhìn cao cao tại thượng và sự thờ ơ.

Diệp Trần ca ca đối với một người có thân phận như Cố Trường Ca mà nói, hiện giờ chính xác chỉ là một con kiến, không có bất cứ khác biệt gì.

Nàng bỗng nhiên thấy mơ màng và nghi hoặc.

Thù hận giữa hai người, rốt cuộc nên kết thúc thế nào đây?

Theo lý mà nói, Diệp Trần ca ca không biết thân phận thực sự của nàng, sau khi đắc tội với Cố Trường Ca sao lại có thể sống sót được tiếp chứ?

Hoặc có thể nói là Cố Trường Ca căn bản là không ra tay giết Diệp Trần ca ca.

Hết chương 55.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK