• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Bí thuật nguyền rủa

Lâm Thu Hàn thầm nghĩ lát nữa quay trở về phải hỏi Lâm Thiên một chút.

Dù sao hôm nay khi Cố công tử nói đến chuyện Lâm Thiên bỗng dưng chăm chỉ hẳn lên, nàng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy việc này có vấn đề rất lớn.

Khoảng thời gian trước, Lâm Thiên không có bất cứ hứng thú gì với việc tu hành.

Đừng nói là chủ động tu hành, cho dù có người khuyên bảo hắn cũng sẽ không làm.

Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điều gì đã khiến đệ ấy thay đổi như vậy, như biến thành một người khác, thậm chí còn biết luyện đan, còn có thể hướng dẫn đạo trưởng lão một vài bảo thuật?

Lẽ nào có cao nhân đứng sau chỉ dạy? Hoặc có lẽ là...

Nghĩ đến loại khả năng cuối cùng có thể xảy ra này, Lâm Thu Hàn có chút run sợ không dám nghĩ nhiều nữa.

Chỉ có điều, sau khi Lâm Thu Hàn trở lại mới phát hiện không thấy Lâm Thiên đâu cả.

Điều này khiến nàng có chút sững sờ, thở dài nói:"Thôi quên đi, ban nãy mắng đệ ấy một trận, chắc là tức giận trở về tiểu viện của mình rồi."

"Chuyện này để ngày mai lại hỏi đệ ấy vậy."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Thiên?"

Lâm Thu Hàn lắc lắc đầu không muốn quản nhiều nữa.

Nàng cũng quay trở lại tiểu viện của chính mình.

Nàng cũng có việc phải hoàn thành, bài học tu hành mỗi ngày vẫn chưa làm xong.

Thế nhưng vừa nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Cố công tử.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút mong chờ ngày mai đến.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời rực rỡ, giống như ánh sáng lộng lẫy của một vì sao tỏa ra xung quanh.

Thời gian mau trôi qua nhanh một chút, nhanh một chút đến ngày mai, được vậy thì tốt biết bao.

Mà trong lúc Lâm Thiên và Lâm Thu Hàn xảy ra tranh chấp, Cố Trường Ca cũng nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống như ý nguyện.

"Keng, tâm tình của Lâm Thu Hàn đối với Lâm Thiên có thay đổi, sinh ra hoài nghi, điểm khí vận của Lâm Thiên giảm năm mươi điểm, giá trị thiên mệnh được cộng thêm hai trăm năm mươi điểm."

Quả nhiên, mọi việc đều phát sinh theo dự đoán của Cố Trường Ca.

Tốt xấu gì kiếp trước bản thân cũng đọc bao nhiêu tiểu thuyết qua mạng, am hiểu bao nhiêu bộ sách võ thuật.

Truyện phản diện cũng coi không ít.

Hắn đương nhiên biết trong trường hợp này phải làm như thế nào để ép khô tên cường giả lưu manh đoạt thân thể người khác này.

Đầu tiên phải ra tay với những người thân cận hắn trước, sau đó đến gia tộc, sau đó lại đem việc sống lại này nói rõ với mọi người...

Mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của Cố Trường Ca, Lâm Thiên căn bản cũng không tạo được chút trắc trở nào cả.

Nếu như hắn đoán không nhầm thì tên Lâm Thiên này khẳng định cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, nhất định sẽ ra tay với mình.

Cố Trường Ca cũng rất tò mò.

Tên Lâm Thiên này muốn dùng thủ đoạn gì đối phó với mình

Ám sát? Chỉ có con đường chết.

Hạ độc? Càng không thể thực hiện được.

Vậy phỏng chừng chỉ còn lại một thủ đoạn cuối cùng.

Xem ra là muốn sử dụng tới bí thuật.

Lâm Thiên sắc mặt âm trầm một đường đi trở về tiểu viện của mình.

Lâm Thu Hàn nói những lời đó với hắn khiến cho một cơn tức giận vô danh bốc lên trong lòng hắn.

Bản thân kiếp trước là Lục Thiên Thần Vương, tốt xấu gì cũng từng oai phong một cõi, tung hoành tám hướng, hắn chưa từng nghĩ qua có ngày sẽ phải chịu sự khuất nhục lớn thế này.

Ngay cả một người nữ nhân cũng có thể khinh thường hắn?

Cái gì mà chỉ cần có được một phần mười sự ưu tú của Cố Trường Ca thì tốt rồi?

Trong lòng Lâm Thiên khó chịu, phẫn nộ vô cùng.

Thần Vương khó chịu đương nhiên là muốn đi giết người.

"Vừa hay chiều tối nay đã chuẩn bị đủ nguyên liệu rồi..."

"Tuy là uy lực không bằng một phần vạn khi hoàn chỉnh nhưng dùng để đối phó một kẻ còn trẻ như vậy thì vẫn tương đối dễ dàng."

"Ha hả, tên họ Cố kia, đây là chính ngươi tự tìm đường chết..."

Sắc mặt Lâm Thiên có chút lạnh lẽo.

Cố Trường Ca là người từ thượng giới tới lại có tổ tiên Lâm gia ở bên người bảo vệ, những thủ đoạn bình thường có khả năng sẽ không có tác dụng gì với hắn.

Với thực lực hiện tại của hắn, đối phó trực diện với Cố Trường Ca cũng không khả thi.

Cho nên biện pháp cuối cùng Lâm Thiên nghĩ đến đó là bí thuật.

Hắn dám tự tin nghĩ như vậy là do trong tay hắn đang nắm giữ một cuốn bí thuật cổ xưa.

Cuốn sách này vô cùng quỷ dị xảo quyệt, hơn nữa còn dính líu đến ngoại vực Thiên ma vậy nên có thể khiến người ta trong lúc thần không biết quỷ không hay mà chết đi.

Thậm chí trước đây, hắn đã từng đánh lén thành công và làm một Thần Vương trọng thương!

Dựa vào trạng thái bây giờ của hắn, tuy nói khó có thể phát huy được thực lực chân chính của bí thuật nhưng đối phó với một kẻ trẻ tuổi như vậy cũng đủ rồi.

Đương nhiên để thực hiện được loại chú thuật này cần phải trả giá rất lớn.

Lấy thọ mệnh làm vật hiến tế dâng cho ngoại vực thiên ma.

Chỉ có điều Lâm Thiên không hề để tâm đến điều này.

Hơn nữa chờ sau này thực lực tăng tiến rồi có thể dễ dàng bổ khuyết lại thọ mệnh.

"Lấy máu tươi của tám loại độc vật ngâm trong cửu cửu diệt hồn hương, sau đó cho thêm vào ba loại cao xương của ba loại mãnh thú khác nhau, mượn sức lực của trời đất, dẫn truyền sức mạnh của ngoại lực vào, dùng da người đèn dầu và tiền giấy làm vật liên kết, đã lập xong cầu nối..."

Xế chiều hôm nay, Lâm Thiên đã chuẩn bị xong những nguyên liệu này.

Cũng chính vì lý do này mà chiều nay Lâm Thu Hàn mới không tìm thấy hắn.

Lấy thân phận là đệ tử Lâm gia của hắn, đi ra ngoài tìm mấy loại nguyên liệu này là vô cùng đơn giản.

Sau đó dựa theo trí nhớ kiếp trước của Lâm Thiên mà sắp xếp những vật này vào đúng vị trí trận pháp trong tiểu viện, bắt đầu dẫn truyền ngoại lực.

Hắn nhắm mắt lại ngồi vào vị trí trung tâm trong miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Những nguyên liệu này đều không tầm thường, có vài món thậm chí là da người và các loại xương cốt của nhiều chủng tộc khác nhau, mỗi vật đều ẩn chứa vô vàn tinh túy.

Những năm qua Lâm Thiên cũng tích góp được chút tiền đủ để trả cho mấy món này.

keng!

Rất nhanh, phù văn lóe sáng, bầu không khí âm u khủng bố trong nháy mắt bao trùm cả tiểu viện.

Nếu như bây giờ có người bước vào tiểu viện, nói không chừng sẽ bị dọa sợ.

Cảnh tượng này quả thực quá mức dọa người.

Hô hô hô!

Theo tiếng niệm chú của Lâm Thiên.

Một trận gió đỏ thẫm nổi lên, giữa trời đất rơi xuống vô vàn lông mao màu đỏ, trong không khí tràn ngập khí tức âm hàn.

Nhưng điều kỳ quái là cảnh tượng đáng sợ này chỉ có thể nhìn thấy từ bên trong tiểu viện, bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy một mảnh đen nhánh.

Ánh trăng mông lung, dường như bị vật gì ngăn cắt làm hai.

"Bây giờ ta thi triển loại bí thuật như này quả thực là có chút miễn cưỡng..."

Trên mặt Lâm Thiên bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi lớn nhỏ.

Tuy thần sắc nhìn vẫn kiên nghị như trước, nhưng vẫn có thể nhận ra được để thi triển bí thuật này đối với hắn mà nói cũng không đơn giản.

Sau một khắc, một loại cảm giác quỷ dị âm hàn chợt phủ xuống, phù văn đen kịt lan ra tứ phương.

Trong thiên địa tựa như có một cái bóng hư đạm mờ ảo bay xuống.

"Nguyện đem tính mệnh, diệt kỳ chân hồn."

Lâm Thiên ngước mặt lên trời nhàn nhạt phân phó, đồng thời cũng hồi tưởng lại dáng vẻ của Cố Trường Ca trong đầu.

"Cái giá là mười lăm năm thọ mệnh của ta."

Một loại cảm giác như bị rút đi sinh mệnh ập đến.

Cái cảm giác đó mơ hồ liên kết với tinh thần của hắn.

Lâm Thiên nhất thời cảm thấy bản thân suy yếu hẳn, không khỏi lắc đầu.

Dù sao thứ bị mất đi cũng là sinh mệnh của bản thân hắn.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại lạnh lùng mỉm cười, vô cùng tự tin nói:"Coi như ngươi may mắn tránh được một kiếp, nhưng sau này cũng sẽ khó mà sống tiếp."

Loại ngoại vực thiên ma này là loại quỷ dị xảo quyệt nhất.

Những người bị trúng loại bí thuật này đa phần đều có kết cục thần hồn vỡ vụn.

Cho dù có may mắn sống sót, nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể ngu ngu ngốc ngốc mà sống tiếp.

Âm phong tới cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Hết chương 36.
Chương 37 Tự mình hại mình

Ngay lúc đó.

Trong đại điện.

Cố Trường Ca mở mắt, một mặt biểu tình an tĩnh đạm mạc.

Ngay khoảnh khắc Lâm Thiên bắt đầu hành động ám toán hắn, hắn đã cảm nhận thấy một cơn chấn động mơ hồ.

Thanh âm khủng bố truyền đến từ trong không khí chỉ có mình hắn nghe thấy, thanh âm ấy tựa như thiên quân vạn mã đang rầm rầm chạy đến.

Sau đó, một đợt rung động mãnh liệt truyền đến.

Đây là loại khí tức thiên ma mà hắn vô cùng quen thuộc.

"Xem ra không khác lắm với dự đoán của ta."

"Chỉ có điều lời nguyền bí thuật này..."

Trên mặt Cố Trường Ca hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.

Keng!

Có một tia sáng hắc ám lóe lên trong con ngươi của hắn rồi nhanh chóng biến mất.

Trong thức hải, Tiên Thiên thần chi niệm, ngay khắc này khi hắn mở mắt ra, đôi con ngươi chỉ còn mục quang thâm thúy mà đạm mạc.

Ma ý đen khịt, như từng đợt sương mù cuồn cuộn nổi lên, tỏa ra mênh mông thần bí.

"Ở trước mặt ta sử dụng thủ đoạn của ma đạo, cái tên kiếp trước là cường giả này quả thực vẫn còn non lắm."

Ý cười nhàn nhạt trên mặt Cố Trường Ca biến mất thay vào đó là một thái độ hờ hững lạnh lùng.

Trước chưa nói đến ma tâm của hắn.

Chỉ riêng Tiên Thiên thần chi niệm thôi cũng đã là một loại nguyên thần có thiên phú mạnh mẽ, sau khi bị hắn làm nhiễm ma tính, nó đã đạt đến mức độ không sợ tất cả thiên ma.

Nói cách khác, loại trình độ thiên ma như này chỉ đủ làm chất dinh dưỡng cho nguyên thần của hắn mà thôi.

"Vạn hóa thiên ma..."

Thần sắc Cố Trường Ca thờ ơ, liếc mắt nhìn Tô Thanh Ca đang ngủ say nằm bên cạnh.

Hắn không muốn đánh thức nàng dậy.

Một khắc sau, trong lòng bàn tay hắn ngập tràn ánh sáng màu đen mập mờ.

Trong đó đan xen cả loại ma tính vô cùng khủng bố, tựa như một tuyệt thế đại ma tôn chuẩn bị sống lại, muốn cắn nuốt hết thảy.

Cố Trường Ca tùy ý nhìn lên bầu trời tìm kiếm một hồi.

Không trung chợt trở nên lạnh lẽo.

Sau đó dường như có một tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm được truyền đến.

Vài làn khói đen bị kéo ra ngoài.

Kèm theo đó là loại khí tức khủng bố khiến cho thần hồn run rẩy.

Tiên Thần Chi Niệm của Cố Trường Ca xuất ra vạn dặm, đi về phía trước hít một hơi, tựa như muốn nuốt chửng hết mọi thứ vậy.

Răng rắc răng rắc...

Rất nhanh sau đó, một âm thanh truyền đến.

Dường như đang bị cắn nuốt thảm thiết.

Lượng lớn thiên ma phát ra tiếng kêu van như chất chứa sự hoảng sợ và tuyệt vọng cực độ, không lâu sau tất cả đều đã bị nuốt trọn.

Cố Trường Ca thậm chí có thể cảm nhận được nguyên thần của mình lớn mạnh hơn không ít.

Trong đó còn chất chứa một luồng sinh mệnh của Lâm Thiên.

Trong nháy mắt, không trung khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.

"Ting, thọ mệnh của Lâm Thiên bị giảm mạnh, khí vận điểm tổn hao một trăm năm mươi điểm, giá trị thiên mệnh được cộng thêm bảy trăm năm mươi điểm."

Lúc này, âm thanh thông báo cũng vang lên trong đầu Cố Trường Ca.

Hắn không để ý.

"Cứ như vậy mà tự phế bỏ chính mình, tên khí vận chi tử mới xuất hiện này quả thực muốn tự tìm đường chết mà."

"Ta còn chưa kịp xuống tay gì với hắn nữa."

Cố Trường Ca nghiền ngẫm cười.

"Công tử thứ tội, lão nô bảo vệ không chu toàn, mong công tử trách phạt."

Mà ở bên ngoài điện, Minh lão cũng cảm nhận được sự rung chuyển khủng bố ban nãy nên vội vã chạy tới.

Sắc mặt của lão vô cùng khó coi, thậm chí còn thấy có chút cảm giác hối hận và hoang mang.

Thật không nghĩ tới có người muốn ám hại công tử vào đêm tối muộn như vậy.

Còn sử dụng thủ đoạn nham hiểm xảo quyệt như vậy nữa.

Xảy ra chuyện không hay ngay trong gia tộc mà mình sáng lập vậy thì, nghĩ tới đây toàn thân hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu không phải nhờ công tử đích thân ra tay giải quyết...

Hậu quả của việc này, Minh lão cũng không dám tưởng tượng tới, chỉ sợ hắn có chịu chết ngàn vạn lần cũng không đủ để bồi tội.

Ong!

Cố Trường Ca bước ra ngoài cửa điện, biểu tình bình tĩnh.

"Không có gì, loại chú thuật ở trình độ này không thể đả thương được ta. Nhưng mà ta lại rất muốn biết là ai ở hạ giới biết được thủ đoạn này." Nét mặt hắn bình tĩnh nói ra những câu này.

Cố Trường Ca có cảm giác muốn đùa bỡn một chút nên cũng không nói thẳng ra mọi việc là do Lâm Thiên làm.

Dù sao ngoại trừ Lâm Thu Hàn, hắn cũng không nên biết được thân phận của nhiều người Lâm gia như vậy.

Nếu nói thẳng ra chẳng khác nào đang võ đoán lung tung.

Đương nhiên, dự định chủ yếu của Cố Trường Ca là để cho Lâm gia tự mình bắt được hung thủ.

Lâm Thiên bây giờ chắc chắn phải chịu phản hệ, điều này là không thể tránh khỏi.

Kế tiếp hắn chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay là được rồi.

Còn tưởng rằng xuất hiện một tên vận khí tốt có thể chơi đùa trong một thời gian, nhưng không nghĩ tới hắn bị phế nhanh đến vậy.

Cố Trường Ca cảm thấy có chút không thú vị.

Nguyên nhân là do bản thân mình quá mạnh mẽ hay do mấy tên vận khí tốt này quá yếu.

Bây giờ không bị ràng buộc bởi luật phản hệ số mệnh nữa, số mệnh hắn bây giờ cũng chẳng khác gì những vật hy sinh nhỏ bé thông thường, có thể tùy ý ta đùa giỡn rồi.

"Bí thuật bị ta phá giải nên kẻ hạ chú chắc chắn có lẽ cũng bị phản hệ lại."

"Để lão nô đi thăm dò, nhất định sẽ tìm được hung thủ, đòi lại công đạo cho công tử."

Thấy công tử không hề có ý trách cứ, trong lòng Minh lão vô cùng cảm động, nhưng thần sắc vẫn vô cùng nghiêm nghị nói.

Cố Trường ca gật đầu, quay lại trong điện.

"Công tử, ngoài kia xảy ra chuyện gì?"

Tô Thanh Ca có chút nghi hoặc, lúc đầu nàng ngủ khá say nhưng cuối cùng vẫn bị đánh thức.

"Mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, bây giờ không sao rồi, ngủ đi." Cố Trường Ca nói.

Rất nhanh sau đó, Minh lão đã triệu tập mọi người trong tộc lại, cơ hồ toàn bộ Lâm gia đều bị náo động hết lên.

Mọi người bị dọa sợ không nhẹ.

Một nhóm trưởng lão và gia chủ Lâm gia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Mọi người bắt đầu lục soát từng nơi một, phát sinh loại việc lớn như ám hại Cố công tử, đêm nay bất cứ ai cũng đừng hòng được ngủ yên.

Bí thuật nguyền rủa, không phải ai cũng có thể sử dụng được.

Điều này Minh lão hiểu rất rõ.

Ông ta cũng đang cầu mong việc ám hại công tử này thật sự không phải do con cháu trong dòng tộc mình làm.

Nếu không ông ta cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.

Ánh trăng ảm đạm chiếu rọi xuống tiểu viện, trong khoảnh khắc mối liên hệ giữa thiên ma và Lâm Thiên biến mất, hắn cảm nhận thấy có điểm không đúng.

"Không tốt..."

"Tại sao?"

"Phản hệ! Tại sao lại bị cắn ngược lại? Chuyện gì đã xảy ra?"

Lâm Thiên nhịn không được cảm thấy sợ hãi, căn bản hắn không dự liệu được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch, hộc máu không ngừng, mái tóc xanh nhanh chóng điểm bạc, da nhăn nheo, đầy nếp nhăn, giống như trong nháy mắt đã già đi cả mười tuổi vậy.

Toàn thân suy yếu vô cùng, giống như chỉ cần một trận gió bình thường quét qua cũng có thể thổi bay hắn vậy.

Cũng trong khoảnh khắc mối liên hệ bí thuật nguyền rủa bị đứt đoạn, Lâm Thiên cũng cảm nhận được tâm tình sợ hãi của đám vực ngoại thiên ma kia.

Nó là một nỗi sợ vô cùng khinh khủng, tựa như cảm giác khi phải đối mặt với ma trong ma, vị ma đế trong giới ma, vị vương ma trong vạn ma vậy.

Trên người Cố Trường Ca có ẩn dấu một loại nguyên nhân khiến chúng nó sợ hãi.

"Đến cuối cùng tại sao?"

"Tên họ Cố kia không bị tổn hại gì, vậy tuyệt đối không thể ở lại Lâm gia, nếu có một ngày tra ra là do ta làm..."

Khuôn mặt Lâm Thiên sau một lần biến đổi dữ dội, cả đêm dường như già đi hơn mười tuổi, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự khác thường của hắn.

Bí thuật dịch dung cũng không có tác dụng trong lúc này, chỉ cần cường giả Lâm gia nhìn thấy sẽ phát hiện ra ngay là nguyên thần của hắn bị tổn thương.

Ngay sau đó, gương mặt Lâm Thiên càng trở nên khó coi.

Hắn cảm nhận được bên ngoài có tiếng bước chân, tối nay toàn bộ Lâm gia đã bị kinh động.

Vậy cho nên cả tòa thành nơi Lâm gia tọa lạc cũng đã bị phong tỏa hết rồi.

Số đông người tu hành bắt đầu xuất hiện ở trên cao, uy nghiêm phủ khắp tứ phương, tra rõ tất cả người khả nghi.

Lâm Thiên lòng kêu không ổn, toàn thân phát lạnh.

Hắn lúc này quả thực có chút luống cuống.

"Lẽ nào thần vương của một giới lại chịu chết tại đây?"

"Dẫu sao ở Lâm gia ta cũng chỉ là một tên phế vật, sẽ không bị hoài nghi nhanh như vậy đâu..."

Hắn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tìm phương pháp bổ khuyết lại nguyên hồn.

Lúc này, thanh âm lo lắng của Lâm Thu Hàn vang lên bên ngoài tiểu viện:"Tiểu Thiên, đêm nay xảy ra chuyện lớn, đệ mau ra đây, phụ thân đang triệu tập mọi người lại kìa..."

Tâm của Lâm Thiên hoàn toàn trầm xuống.

Hết chương 37.
Chương 38 Giả chết

Tiếng bước chân ngoài tiểu viện ngày càng đến gần, ngoại trừ Lâm Thu Hàn còn có người khác nữa.

Sắc mặt Lâm Thiên yếu ớt, thân thể khẽ run.

Tâm của hắn không ngừng trầm xuống.

Bây giờ nên làm như thế nào?

Xông ra ngoài hay là bó tay chịu trói?

Tình trạng hiện tại của hắn rất không tốt, nguyên thần bị hao tổn dẫn đến kịch liệt phản hệ.

Ngay cả đi đường còn không vững làm sao mà chạy cho được?

Ngay lúc này hắn không khỏi cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng.

Cảm giác này giống như lúc trước khi hắn chuẩn bị phi thăng lên tiên giới, kết quả là nửa đường gặp bất trắc.

Cái cảm giác tuyệt vọng và bất lực này lại một lần nữa chi phối tâm trí hắn.

Lẽ nào đêm nay thực sự chỉ còn một con đường chết?

Ta không cam lòng! Thật vất vả mới sống lại được, vẫn chưa quay lại đỉnh cao phong độ như trước làm sao lại có thể chết thêm lần nữa?

Trong giờ khắc này Lâm Thiên điên cuồng rống to ở trong lòng.

Tựa hồ như trời cao cũng nghe được tiếng rống thống hận của hắn, tựa hồ như tìm được một chút hi vọng sống từ cõi chết.

Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.

Giả chết!

Đúng vậy!

Vì để giả chết cho giống, Lâm Thiên ra tay rất tàn độc, dứt khoát cắt đứt tâm mạch rồi dùng bí thuật bảo vệ tàn hồn giấu vào góc sâu nhất trong thức hải.

Trừ khi có vị tiền bối bản lĩnh hơn người ở đây bằng không cũng không ai có thể nhìn thấu cái bí thuật này của hắn.

Dù sao thần hồn nguyên bản của Lâm Thiên sớm đã bị đoạt mất, chỉ còn lại cái xác không, nếu hôm nay cả tâm mạch cũng đứt đoạn vậy chắc chắn là không còn cơ hội sống.

Mà bí pháp của hắn đặc biệt ở điểm, ba ngày sau bí pháp sẽ tự động giải trừ, sau khi hắn thức tỉnh có thể tự tu bổ lại tâm mạch bị tổn hại.

Nếu lúc đó có bị người Lâm gia phát hiện thì hắn cũng có thể mượn cớ bị mất trí nhớ, hồ đồ vượt qua.

Rất nhanh sau đó Lâm Thiên đã nghĩ thông hết thảy.

Hắn không chút do dự.

Bộp một tiếng, máu huyết phun trào, thân thể run rẩy, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Phanh một tiếng!

Cũng ngay lúc này, cửa sân viện bị đẩy ra.

"Tiểu Thiên đệ sao vậy?"

"Lâm Thiên..."

Một màn trước mắt này khiến cho Lâm Hàn Thu và những người bên cạnh sợ hãi đến biến sắc.

Ngày thứ hai.

Sắc trời tờ mờ sáng.

Cố Trường Ca bị động tĩnh ồn ào ở bên ngoài đánh thức, hắn khẽ mở mắt.

Tối hôm qua sau khi nuốt hết số lượng lớn ngoại vực thiên ma và sợi thọ mệnh của Lâm Thiên, nguyên thần của hắn đã đạt đến trạng thái cực đại.

Sợi thọ mệnh đó nói ra thì ban đầu thuộc về Lâm Thiên khi còn ở cảnh giới Thần vương.

Trong đó ẩn chứa không ít nguồn lực thọ nguyên.

Sau khi tiêu hóa xong số năng lượng đó, hắn ngủ được rất sâu.

Dù sao bây giờ hắn cũng không giống những người tu hành khác, cần phải thời thời khắc khắc thanh tỉnh ngồi xếp bằng tu luyện.

Hơn nữa tốc độ đột phá của cách thức tu hành hiện tại rất nhanh vậy thì cần gì phải làm khó mình như vậy.

"Công tử, bên ngoài điện có rất nhiều người, hẳn là đang đợi người."

Tô Thanh Ca sớm đã thức dậy, quần áo chỉnh tề, tóc đen mềm mại.

Trên khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, tỏa ra khí sắc động lòng người.

Nàng vừa vào gọi Cố Trường Ca vừa hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa điện.

Tối hôm qua lúc nàng còn ngủ say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Trường Ca không nói với nàng.

Thật ra nàng cũng không biết rõ lắm.

Vậy nên tại sao tất cả tộc nhân của Lâm gia và cả Minh lão đều có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, cung kính đợi ở bên ngoài?

Nhìn bộ dáng như vậy chắc là đang đợi công tử.

"Xem ra đã bắt được người rồi." Cố Trường ca duỗi người tùy ý nói.

Tô Thanh Ca ở một bên hầu hạ hắn rời giường.

Nghe vậy nàng không khỏi nghi ngờ nói:"Công tử đang nói đến người nào?"

"Đương nhiên là người tối qua muốn giết ta." Cố Trường Ca thuận miệng trả lời.

Lâm gia phong tỏa tầng tầng lớp lớp như vậy, cho dù có chắp thêm cho Lâm Thiên đôi cánh cũng khó mà thoát thân được.

Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm về điểm này.

"Tối hôm qua cư nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, ta lại không có bất kỳ cảm giác gì."

Nghe hắn nói như thế, Tô Thanh Ca sửng sốt.

Nàng ngủ say đến thế sao?

Phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không hay biết gì.

Hay là nói, thực ra là do công tử cố ý duy trì mọi động tĩnh ở mức âm thanh bé nhất tránh làm ồn đến nàng.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca có chút cảm động.

Người có thân phận như Cố Trường Ca, luôn ở trong vị thế cao cao tại thượng, đương nhiên luôn tùy tâm trạng mà hành động không chút để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Sao lại có thể để ý đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác?

Hắn đối với nàng tỉ mỉ chăm sóc như vậy, làm sao nàng có thể không biết cho được.

Nhưng chính vì như vậy mới khiến nàng càng lún càng sâu.

Cố Trường Ca cũng không biết được Tô Thanh Ca lại đang nghĩ những điều như này.

Tâm tư của nữ nhân, làm sao hắn cho thể đoán rõ ràng hết được.

Nhưng dựa vào thông báo của hệ thống, hắn biết được số điểm của mình tăng lên không ít, xem ra tâm thuần phục của Tô Thanh Ca đối với hắn lại sâu thêm một tầng.

Quả nhiên câu châm ngôn kia cũng có chỗ đúng, lâu ngày sinh tình.

"Tối hôm qua ngươi ngủ say như chết còn biết gì nữa đâu."

Cố Trường Ca thuận tiện giễu cợt nàng một câu rồi bước ra ngoài điện.

Tô Thanh Ca dùng mũi hừ nhẹ một tiếng sau đó hiếu kỳ nói:"Lẽ nào người tối qua muốn giết công tử là vị thiếu niên họ Lâm kia?"

"Ngươi làm sao đoán được?" Cố Trường Ca hơi ngạc nhiên.

"Căn cứ vào đoạn đối thoại của công tử với Lâm Thu Hàn cô nương, ta có thể cảm giác được, cái tên thiếu niên củi mục Lâm Thiên ấy có vấn đề." Tô Thanh Ca giải thích.

"Ngươi rất thông minh, không uổng công ta cưng chiều ngươi như vậy." Cố Trường Ca khen.

Chỉ là Tô Thanh Ca vẫn có chút khó hiểu.

Vì sao tên thiếu niên họ Lâm kia lại nghĩ quẩn mà đến giết công tử chứ?

Sống tiếp không tốt sao?

Có đôi khi sự vô tri và lòng ghen ghét sẽ hại chết một mạng người.

Rất nhanh Cố Trường Ca đã ra đến bên ngoài điện.

Hắn nhìn một lượt đầu người nhấp nhô trước mắt, tất cả đều là tộc nhân của Lâm gia.

"Công tử, lão nô quản giáo không nghiêm, mong công tử trách phạt."

Minh lão đứng ở phía trước nhóm người, vẻ mặt hổ thẹn bước lên phía trước rồi quỳ xuống chuẩn bị thỉnh tội.

"Đã tìm thấy người?"

Thấy thế, pháp lực trong lòng bàn tay Cố Trường Ca khẽ động, nhẹ nhàng đỡ lấy ông ta, chỉ có điều nét mặt của hắn vẫn bình thản như trước, khiến người khác nhìn không ra vui buồn.

Đương nhiên hắn mặc dù biết nhưng vẫn cố ý hỏi.

Dù sao vấn đề này cũng không phải do Minh lão mà ra.

Chắc cũng không có ai trong Lâm gia lại nghĩ đến việc một tên gỗ mục yên yên ổn ổn sống qua ngày sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng hắn nhất định phải bày ra một bộ biểu tình như hoàn toàn không biết chân tướng, dù sao để Lâm gia tự mình phát hiện ra thân phận của Lâm Thiên cũng thú vị hơn để một người ngoài như hắn vạch trần.

"Khởi bẩm công tử, người đã tìm được rồi nhưng mà..."

Minh lão nói đến đây, khuôn mặt tràn đầy vẻ áy náy.

Mà mọi người trong Lâm gia càng thêm nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Vị gia chủ Lâm gia lại càng thêm lo sợ, trên trán và sau lưng ông ta toàn là mồ hôi lạnh, hai chân cũng như nhũn ra.

Nếu như vị đại nhân trẻ tuổi này mà nổi giận, không chỉ có hắn mà cả toàn bộ Lâm gia, thậm trí vị tổ tiên kia cũng sẽ bị kéo vào một trận tai ương lớn.

Tâm tình của tất cả mọi người đều như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu, giống như đang chờ thiên tử hạ lệnh trách phạt.

Lâm Thu Hàn đứng giữa đoàn người, mặt trắng bệch, có chút không dám tin, tựa hồ như nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sự đả kích tối hôm qua.

"Ah, người đó làm sao?" Cố Trường Ca có chút hứng thú hỏi.

Hắn cũng muốn biết tên Lâm Thiên này có thể giở ra trò gì nữa đây.

Trốn thì trốn không thoát, không lẽ muốn giải thích? Hay giả bộ làm như không biết?

"Tối hôm qua..."

Sau đó Minh lão có chút tự trách cùng hổ thẹn, bắt đầu giải thích.

Hết chương 38.
Chương 39 “Chết đi sống lại”

Tối qua, sau khi tìm khắp mọi nơi, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy hung thủ.

Tên đó lại chính là đứa con trai không được gia chủ Lâm gia chào đón nhất, Lâm Thiên.

Đồng thời đó cũng là người bị Lâm gia công nhận là một thiếu gia phế vật.

Điều đó đã khiến tất cả mọi người chấn động.

Khi mọi người chạy đến tiểu viện của Lâm Thiên, thọ nguyên của hắn bị hao tổn, khuôn mặt già nua, ngã trong vũng máu.

Tâm mạch đã sớm đứt đoạn, không còn chút khí tức của sự sống.

Muốn truy hỏi đầu đuôi sự việc cũng không còn khả năng rồi.

Đã là một người chết thì còn có thể làm gì nữa?

Bọn họ cũng rất tuyệt vọng, tìm không được hung thủ về vấn tội.

Toàn bộ Lâm gia cũng sẽ gặp phải tai ương.

Tất cả mọi người hận chết Lâm Thiên.

"Chết?"

Nghe được lời giải thích này, Cố Trường Ca hơi sững sờ.

Kế ve sầu thoát xác?

Theo bản năng hắn cảm thấy không có khả năng.

Bất quá chỉ sợ không phải chết thật mà chỉ là giả chết mà thôi.

Trên thế gian này bí thuật thần bí nhiều vô kể, muốn tìm cách lừa gạt mọi người thực ra cũng không khó.

Thêm nữa hắn có một tầng vận khí bao quanh như vậy.

Tên Lâm Thiên đó có thể nghĩ ra biện pháp này, Cố Trường Ca thấy cũng không bất ngờ lắm.

Dù sao thì một mảnh tàn hồn với bổn nguyên bị tổn thương, sau khi thoát ra khỏi thể xác thì có thể đi đâu được nữa?

Một ngọn gió giữa trời đất thổi qua một giây thôi cũng có thể khiến hắn hồn phi phách tán.

Hơn nữa tên số mệnh chi tử này làm sao sẽ tự sát chứ?

Lâm Thiên hận hắn, chưa giết chết được hắn sao đã tự mình tự sát trước rồi?

Vậy thì tên khí vận chi tử này cũng quá vô dụng rồi.

Ngay cả hệ thống cũng không có thông báo gì, như vậy chứng minh tên khí vận chi tử kia vẫn còn sống.

Dùng bí thuật để giả chết.

Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không nhìn ra được sao?

Các ý nghĩ khác nhau lướt qua trong tâm trí Cố Trường Ca, thần sắc trên mặt hắn không thay đổi cũng không nói chuyện.

Mọi người trong Lâm gia càng thêm thấp thỏm lo âu, trong lòng thì hận Lâm Thiên đến chết.

Ngay cả gia chủ Lâm gia cũng nghĩ vậy, hắn hận mình sao lại sinh ra tên nghịch tử hại cha hắn như vậy.

Mấy ngày nay nghe Lâm Thu Hàn nói tên tiểu tử đó đổi tính rồi, làm ông ta cũng có chút vui mừng.

Nhưng xảy ra chuyện tối qua, ông ta bị dọa cho ngốc luôn rồi.

"Ting, Lâm Thiên lâm vào cảnh ngộ bị cả tộc xa lánh, điểm khí vận mệnh tổn thất 100, giá trị thiên mệnh tăng thêm 500."

Thanh âm hệ thống trong đầu đúng lúc vang lên, làm cho Cố Trường Ca không khỏi cảm thán trong lòng.

Như vậy cũng được?

Nhưng như vậy cũng tốt, không biết điểm khí vận của Lâm Thiên còn dư lại bao nhiêu, chắc là có liên quan đến mối quan hệ với Lâm Thu Hàn.

"Không quản giáo được khuyển tử, thỉnh cầu công tử trách phạt."

"Tại Lâm gia lại xảy ra chuyện công tử bị Lâm Thiên ám hại, khiến cho lòng ta cũng cảm thấy thấp thỏm không yên, thỉnh xin công tử trách phạt."

Mà lúc này, tất cả mọi người ngoài điện đều quỳ xuống.

Bối cảnh của Cố Trường Ca thuộc bậc nào, Minh lão đã giải thích rất rõ ràng, lúc này ngàn vạn lần không nên có ý nghĩ muốn giải thích, biện hộ gì cả, chuyện nên làm bây giờ chính là đàng hoàng nhận tội.

Cũng đừng để tâm chuyện này có liên quan gì với ngươi hay không.

"Đây chính là mùi vị của quyền thế a..."

Lúc này, trong đầu Tô Thanh Ca, người vẫn luôn đứng sau Cố Trường Ca vang lên một thanh âm...là thanh âm của một linh hồn khác.

Thanh âm đó mang theo ý tán thưởng, và hơn cả là bộc lộ ra một cỗ tà tính kinh khủng.

Biểu tình Tô Thanh Ca bình tĩnh, không có gì khác thường.

Trong khoảnh thời gian gần đây, khí ức một linh hồn khác của nàng được thức tỉnh rất nhiều, trong số các kí ức đó có một vài cái là có liên quan đến tin tức trên thượng giới, khiến nàng có chút mê man, nhưng nàng muốn biết nên nàng mới thường xuyên lật xem sách cổ.

Đồng thời có vài thuật pháp truyền thừa cổ xưa từ từ hiện lên trong đầu nàng.

Tô Thanh Ca cũng không biết lý do vì sao.

Nhưng nàng cũng không nói với Cố Trường Ca về việc này.

Dù sao việc trong thân thể nàng có đến hai linh hồn cũng là bí mật lớn nhất của nàng.

Loại chuyện như vậy, nàng cũng không biết làm sao có thể mở miệng nói ra được.

"Công tử, xin ngài cứ trách phạt lão nô, mặc dù khó có thể tìm thấy nguyên nhân được nữa nhưng Lâm Thiên đích thực là hậu nhân của lão nô, hành vi của hắn hôm qua làm cho lão nô không còn mặt mũi nào đối mặt với công tử..." Minh lão vẻ mặt hổ thẹn nói.

Hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Lâm Thiên, một tên phế vật bình thường không chăm chỉ tu luyện như hắn sao có thể sử dụng được loại bí thuật ác độc này.

Thế nhưng hắn cũng không thể nói là có người muốn nhân cơ hội làm hại Lâm gia được.

"Chuyện này xác thực có chút cổ quái."

"Chuyện của Lâm Thiên, ta có nghe Lâm Thu Hàn cô nương nói qua, một tên thiếu niên vô dụng như hắn cũng không làm ra được loại chuyện như giết người này đâu. Hắn không có cái gan này."

"Dù sao trên thượng giới cũng có vài loại bí thuật có thể thay đổi thần hồn, thao túng người khác làm việc, tuy việc này có liên quan đến Lâm Thiên, nhưng ta biết chắc hẳn là không có liên quan gì đến Lâm gia cả, hơn nữa dựa theo việc Minh lão theo ta đã lâu."

"Vậy việc lần này thôi thì bỏ qua. Bản công tử cũng không phải hạng người không biết phân biệt tốt xấu, ta không truy cứu trách nhiệm nữa."

Lúc này sau khi nghe những lời Minh lão nói, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm bình thản không chút phập phồng.

Nghe qua thì cảm thấy hắn trắng đen rõ ràng, thấu tình đạt lý.

Hắn cũng nói tất cả những việc này sẽ không trách tội Lâm gia.

Nhưng kỳ thật là do hắn không để tâm đến chuyện này mà thôi.

Dù sao đầu đuôi chuyện này hắn là người biết rõ nhất, thậm chí mọi việc diễn ra đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Việc Lâm Thiên bị hồn của một tên cường giả khác đoạt mất thân xác đương nhiên không có bất kỳ mối liên hệ nào với Lâm gia.

Nhưng vì để tạo hình tượng cho bản thân, hắn vẫn nên giả bộ một chút vậy.

Như vậy cũng có thể ban ơn cho Lâm gia, tạo được uy tín cho bản thân, thu nạp lòng người.

Tuy nói làm vậy cũng không có tác dụng gì, cũng không cần thiết là mấy.

Nhưng một việc thuận tay làm ra như này cũng có thể cho Minh lão chút mặt mũi, như vậy sau này lão sẽ càng trung thành, một mực làm việc cho hắn hơn.

Kỳ thực cũng không có gì lớn lao.

Nhưng hiệu quả đạt được khá nhiều.

"Đa tạ công tử rộng lượng khai ân."

"Công tử thật là thấu tình đạt lý, từ bi quảng đại."

Nghe nói như thế, tất cả mọi người trong đó có cả Minh lão cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tâm tình, cảm xúc kích động và cảm động dâng trào.

Đương nhiên bọn họ cũng có người suy đoán, thái độ tùy ý này của Cố Trường Ca đơn giản chỉ vì hắn không có chút để tâm nào với Lâm gia, hắn luôn ở một vị thế cao cao tại thượng quan sát Lâm gia.

"Đa tạ công tử." Minh lão lau tầng mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng cảm động nói.

Hắn thân làm tôi tớ trên thiên giới, vậy mà công tử lại cho hắn chút mặt mũi, làm hắn vô cùng cảm động, có thể vì một vị công tử tài giỏi như vậy làm việc, đây cũng là một loại phúc khí của hắn.

Nhưng Lâm Thu Hàn có chút sửng sốt, Cố công tử cố ý nhắc đến mình, là đang giúp mình sao?

Sắc mặt nàng ửng đỏ, bắt đầu suy nghĩ miên man.

Sự thương cảm với cái chết của Lâm Thiên cũng vơi đi nhiều.

"Xin công tử yên tâm, bọn ta nhất định sẽ điều tra việc này rõ rằng, tìm ra chân tướng cho công tử."

Gia chủ Lâm gia và các vị trưởng lão thở phào một cái thật mạnh, sau đó bắt đầu tỏ thái độ cho rằng việc này không thể cứ bỏ qua như vậy.

Vì sao Lâm Thiên lại chết?

Vì sao hắn muốn ám hại Cố công tử?

Hơn nữa một tên củi mục đang sống yên yên ổn ổn như vậy, sao bây giờ lại trở thành bộ dáng như này?

Việc này vẫn còn có quá nhiều điểm nghi vấn chưa được giải quyết.

Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm, phất tay ý bảo tất cả bọn họ lui xuống.

Ngồi không ở đây cũng vô dụng.

Chỉ có điều hắn cũng không để người trong Lâm gia hỏa táng thi thể Lâm Thiên, dù sao hắn vẫn đang chờ Lâm Thiên "sống lại".

Nếu cứ như thế mà hỏa táng hắn, vậy không còn gì thú vị nữa.

Còn nếu hạ táng, vậy thì lại hợp với ý hắn quá rồi.

Nhưng Cố Trường Ca vẫn chưa rút hết khí vận của hắn, nếu đơn giản như vậy thì dễ dàng cho hắn quá...

Hết chương 39.
Chương 40 Thiên phú luyện đan

Nhìn thấy mọi người Lâm gia từ từ thối lui, Cố Trường Ca trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên hắn gọi Lâm Thu Hàn lại.

"Cố công tử..."

Lâm Thu Hàn có điểm sửng sốt trước hành động của hắn, nàng tránh không khỏi tim đập nhanh, sắc mặt ửng đỏ.

Ngay trước mặt nhiều tộc nhân như vậy, Cố công tử lại giữ mình lại?

Cố công tử có lời muốn nói với mình sao?

Hay là nói...Cố công tử cũng có hảo cảm đối với mình?

Nàng bắt đầu suy nghĩ miên man, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Gia chủ sinh được một đứa con gái rất tốt a..."

Một màn này làm cho sắc mặt tất cả trưởng lão của Lâm gia đều vui vẻ, nhưng cùng lúc lại có chút hâm mộ, dù sao cháu gái của bọn họ cũng không xinh đẹp bằng Lâm Thu Hàn.

Nàng là trưởng lão trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất của thư viện Đạo Cực.

Mái tóc như mây, mặt phấn như ngọc.

Nàng thận sự có được phần này tư sắc, lúc trẻ tuổi có nhiều người theo đuổi, đến bây giờ lại chiếm được phần tình cảm của vị đại nhân trẻ tuổi này.

Điều này làm cho rất nhiều người trong Lâm gia mừng rỡ.

Những tên nam tử trẻ tuổi thì nổi lên lòng ghen ghét, chúng nữ tử lại sinh lòng ước ao, nói chung tâm tình phức tạp, mỗi người mỗi khác nhau.

Gia chủ Lâm gia cuối cùng cũng nở nụ cười, nháy mắt với Lâm Thu Hàn, trong lòng thở phào một cái.

"Cũng may Thu Hàn nhu thuận hiểu chuyện, cũng làm ta bớt lo lắng..."

Nếu như có thể nhờ vậy mà kéo gần quan hệ hơn với Cố Trường Ca thì...Gia chủ Lâm gia trong lòng nghĩ tới cảnh tượng đó nhịn không được có chút vui vẻ.

Minh lão thấy nếu công tử thực sự thích nàng ta vậy lúc trở về thượng giới mang nàng đi cùng cũng được.

Vừa hay là hậu nhân của hắn, hắn cũng có thể chăm sóc cho nàng đôi phần.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn phải xem công tử có thích không mới được.

Mọi người trong Lâm gia rối rít rời đi.

Trước cửa điện lại khôi phục sự quạnh quẽ.

"Làm phiền Thu Hàn cô nương tối qua tự tay đưa bánh cao linh qua cho ta rồi."

Cố Trường Ca tùy ý cười, hắn lại khôi phục vẻ mặt điềm đạm tuấn nhã như bình thường.

Hôm qua hắn mặc một thân y phục màu đen dài, hôm nay lại đổi thành một bộ bạch y, mái tóc dài óng mượt được tùy ý buộc lên sau đầu, bớt đi vài phần cao cao tại thượng lại thêm mấy phần tiên ý.

Lâm Thu Hàn thất thần trong chốc lát.

Không thể không thừa nhận, nếu chỉ xét riêng ngoại hình thôi, thế gian này cũng không có nam nhan nào có thể so sánh với Cố công tử.

"Cố công tử ăn hợp khẩu vị chứ?"

Nghe hắn nói thế, Lâm Thu Hàn có chút vui mừng nhưng cũng không tránh khỏi vẫn có vài phần khẩn trương, ngày thường ở trong học đường, nàng sẽ không có tâm tình như vậy.

"Mùi vị rất ngon, bên trong nhân còn có một viên đan nguyện, điều này làm ta có chút bất ngờ."

Cố Trường Ca cười cười nói, thuận miệng khen một câu.

Hắn giữ Lâm Thu Hàn ở lại thật ra là có mục đích riêng của mình, đương nhiên cũng có chút hiếu kỳ.

Nàng là nữ nhân có liên quan đến khí vận chi tử, điểm số mệnh của nàng kỳ thực không thấp, khoảng chừng hơn hai trăm điểm.

Những kẻ tu hành thông thường cũng chỉ có được mấy điểm hay thậm chí là điểm số mệnh đó còn không tồn tại nữa.

Điểm số này đã là rất cao rồi.

Giống như Tô Thanh Ca, ban đầu nàng cũng có hơn ba trăm điểm, nhưng bây giờ sắp tăng qua năm trăm điểm rồi.

Trong khoảng thời gian này chắc chắn đã có vài biến hóa xảy ra trên người nàng.

Cố Trường Ca biết nàng rất thông minh, nhưng cũng có không ít bí mật.

Chỉ có điều hắn không hỏi, hắn chờ một ngày Tô Thanh Ca có thể thẳng thắn nói cho hắn biết.

Nhưng ở trên người Lâm Thu Hàn, ngoại trừ vẻ xinh đẹp và thiên phú tu luyện tạm được của nàng ra, Cố Trường Ca không thấy được điểm đặc biệt nào nữa.

Hắn không phải loại nam nhân chỉ dựa vào nửa thân dưới để suy nghĩ.

Đùa giỡn một phen thì có thể nhưng không thể đưa nàng đi theo bên cạnh như Tô Thanh Ca được.

Còn về hai trăm điểm số mệnh kia, Cố Trường Ca chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể khiến Lâm Thu Hàn hoàn toàn ái mộ hắn rồi.

Cũng giống như đáp án mà Cố Trường Ca biết được từ hệ thống vậy.

Mặc dù không phải là thiên mệnh chi tử nhưng nếu có thể khiến các nàng thuần phục thì vẫn có thể lấy được giá trị thiên mệnh.

Còn về cụ thể lấy được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào điểm vận khí nữa.

Nói trắng ra là, Lâm Thu Hàn ở trong mắt Cố Trường Ca bất quá cũng chỉ là một công cụ rút điểm thiên mệnh mà thôi.

Nàng không thể hiện được gía trị của bản thân, Cố Trường Ca cũng sẽ không đưa nàng đi theo bên người.

Cho nên ban nãy giữ nàng lại, Cố Trường Ca cũng muốn thực hiện tính toán của mình một chút.

"Đan nguyên?" nghe vậy, Lâm Thu Hàn có chút sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy từ này.

Đạo ý, kiếm ý,...

Nàng có từng nghe nói qua, nhưng chỉ có đan nguyên là chưa từng nghe nói qua.

Ngược lại là Tô Thanh Ca lại có điểm thông suốt rồi, bình thường nàng hay lật xem sách cổ, có nghe qua một chút.

"Tùy tiện làm chút linh cao lại có thể làm ra đan nguyên mà các đại tông sư luyện đan cũng luyện không ra được, Thu Hàn cô nương thực sự lợi hại nha."

Cố Trường Ca cười cười, nhìn tình hình này sao hắn có thể không rõ ràng cho được.

"Nhưng ta không biết luyện đan..."

Lâm Thu Hàn được Cố Trường Ca khen có chút ngượng ngùng.

Chưa từng tiếp xúc với việc luyện đan.

Đây phải nói là thiên phú bậc nào a.

Nếu như Lâm Thu Hàn sinh ra ở một vài đại tông môn theo con đường luyện đan trên thượng giới, chắc hẳn có thể trở thành thần nữ luyện đan đứng đầu một phương, tiền đồ rộng mở.

Quả nhiên số mệnh của những người xung quanh khí vận chi tử cũng không hề đơn giản.

Bất quá cũng tạm được, coi như không uổng công mình bỏ ra.

Cố Trường Ca thầm nghĩ, nét cười trên mặt vẫn không giảm nói với Lâm Thu Hàn:"Thu Hàn cô nương, ở không như này cũng có chút buồn chán, chi bằng bây giờ ngươi đưa ta đi dạo một vòng trong thành được không?"

"A...Được được..."

Nghe Cố Trường Ca nói như vậy, Lâm Thu Hàn tự dưng có cảm giác như bị một loại vận may đập trúng người, đầu quay vòng vòng.

Việc tối qua Lâm gia phong tỏa cửa thành, phong tỏa cả trên không đã khiến các người tu hành trong thành náo loạn cả lên, nhao nhao suy đoán xem chuyện gì đã xảy ra.

Dù sao buổi sáng mới vừa nghe nói có một vị tổ tiên đã phi thăng lên thượng giới của Lâm gia trở về, tổ chức yến hội nô nức.

Nhưng vừa đến tối lại xảy ra sự việc gì rất lớn.

Từ trên xuống dưới Lâm gia vô cùng tức giận, dường như muốn truy bắt một người nào đó.

Đông đảo người tu hành nhao nhao suy đoán, không biết là ai đã chọc giận hay đắc tội gì với Lâm gia.

Từ sau khi vị tổ tiên kia trở về, uy thế của Lâm gia ở cả cái thiên vực này đều khó tìm thấy ai có thể sánh bằng.

Rất nhiều kẻ tu hành và sinh linh trong thành đều nháo nhào cả lên.

Cuối cùng có tin tức truyền đến nói có người muốn dùng thủ đoạn ác độc để ám hại vị đại nhân trẻ tuổi ở thượng giới, đồng thời mượn dịp này để ám hại Lâm gia.

Sau đó cuối cùng cũng tìm ra hung thủ, kẻ đó cư nhiên lại là tên củi mục vô dụng nhất của Lâm gia, Lâm Thiên.

Rất nhiều người đều cảm thấy khó tin.

Việc này trong lúc nhất thời đã dẫn đến vô số cuộc đàm luận của đám tu sĩ, chấn động không thôi.

Dù sao bây giờ rất nhiều người trong Trung Châu đại địa đã biết được lai lịch khủng bố, thân phận bất phàm của vị đại nhân trẻ tuổi kia, muốn ra tay với hắn, đây hoàn toàn là không cần mạng nữa rồi.

Mà mấy ngày gần đây, Trung Châu đại địa cũng không được yên tĩnh là bao.

Tám khu vực ở nơi khác.

Rất nhiều đội thuyền từ thánh điạ cường đại đã vượt qua trăm năm lịch sử, Hoàng triều, đều nhao nhao phái đại biểu mang theo đại lễ đến Lâm gia, chuẩn bị bái phỏng vị tổ tiên và vị đại nhân trẻ tuổi thần bí kia.

Mà đại hội luận đạo của các thế hệ trẻ ở Trung Châu đại địa cũng vì thế mà được đổi địa điểm tổ chức đến Lâm gia tại Cổ thành, nghe nói là việc này là do các đại thánh địa ở Hoàng triều thống nhất ra quyết định.

Còn về dụng ý, rất nhiều tu sĩ cũng đoán được.

Căn cứ vào tin tức từ Đông Hoang đại địa truyền đến.

Thái Huyền thánh địa có thể áp chế các thánh địa khác, trở thành bá chủ tuyệt đối của Đông Hoang.

Trong chuyện này tuyệt không thể không kể đến công lao của vị mỹ nhân đệ nhất Đông Hoang có danh xưng là Thái Huyền thánh nữ.

Cho nên rất nhiều thánh địa, Hoàng triều muốn noi theo, nếu con em mình có thể lọt vào mắt xanh của vị đại nhân kia, vậy thì sau này có thể lên như diều gặp gió.

Dù sao cũng có người nói vị tổ tiên của Lâm gia lên thượng giới từ ba mươi ngàn năm trước cũng chỉ là một lão nô của vị đại nhân trẻ tuổi kia thôi.

Thân phận bậc này thật khủng bố đến mức khiến người ta khó mà tin nổi, khiến vô số tu sĩ khiếp sợ, muốn lén nhìn thấy dung mạo thực sự của vị đại nhân trẻ tuổi kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm gia trở thành nơi náo nhiệt nhất cả thành Cổ thành, mỗi ngày đều thấy vô số các thế lực môn phái đến bái phỏng.

Thậm chí có vài chủng tộc thượng cổ cũng xuất thế, bọn họ đến từ các ngọn Cổ thần sơn, bình thường các đại thế lực cũng phải kiêng kỵ mấy phần.

Thượng Cổ Thần sơn, có thể nói đây là thế lực tiếp giáp gần nhất với thượng giới, còn có truyền thuyết nói rằng bọn họ là một nhánh bộ tộc có một vài quan hệ chính thống với thượng giới.

Bình thường bất cứ sinh linh nào từ nới đó bước ra cũng sẽ được các đại thánh địa xem như thượng khách mà đối đãi.

Hết chương 40.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK