• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61 Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga

Vù!

Ánh sáng ngập tràn, một làn sóng động trong không gian mãnh liệt truyền tới, rất nhanh đã hiện lên một con đường, trong đó có bóng dáng của mấy đạo sĩ bước tới.

Chính là mấy người Cố Trường Ca.

Khuôn mặt của mấy tu sĩ gần đó lần lượt biến sắc.

Có người cho dù là không quen biết Cố Trường Ca, nhưng cũng hiểu có thể dẫn theo người những người của Đại Năng Cảnh để làm tùy tùng, cũng không phải là những người mà họ có thể chọc giận, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Trường Ca tự nhiên bật cười một tiếng, đúng như những gì hắn nghĩ.

Lúc này hẳn là chẳng có kẻ ngốc không biết thân biết phận nào lại nhảy ra khiêu chiến với hắn.

Đi đến đâu thì bị cười chê đến đó, đó mới là tiêu chí của nhân vật chính.

Trong Bí Cảnh.

Núi non chập chùng, hồ xanh như ngọc, hiện ra cảnh tượng vô cùng hùng vĩ rộng lớn.

Linh Khí thiên địa nồng đậm tràn ngập trong không khí, quả thực là giống với hóa lỏng.

Đối với người cao quý như Cố Trường Ca ở thượng giới mà nói, loại linh khí mức độ này, chẳng qua cũng chỉ là mức độ ở bên ngoài sơn môn Cố gia mà thôi.

Chẳng có gì đáng chú ý.

Dĩ nhiên đối với tu sĩ hạ giới mà nói, nơi đây lại là nơi trời ban phúc khí, một ngày tu hành có thể hơn nhiều ngày ở ngoại giới.

Điều này khiến cho bọn họ hâm mộ.

“Bí Cảnh này, cũng thực sự là tạo hóa! Chẳng trách lại có nhiều người thi nhau đến như vậy…”

“Nếu như cứ mở ra, ở đây tu hành cũng không tồi, chỉ đáng tiếc sớm muộn cũng đóng cửa.”

Một nhóm tùy tùng của Đại Năng Cảnh của Lâm gia ở sau lưng Cố Trường Ca, không kìm được mà than vãn.

Đương nhiên họ cũng chỉ có thể than vãn mà thôi.

Đi theo Cố công tử vào trong, thế nhưng là muốn xử lý sự vụ cho Cố công tử, đương nhiên sẽ không đi lại tùy tiện.

Nếu như có thể có được sự yêu thích của Cố công tử thì cơ duyên sau này hẳn là không ít hơn so với Bí Cảnh cở đây.

Vể điểm này, bọn họ đều rất rõ.

“Chuyện lần này đối với Cố công tử mà nói rất quan trọng, nếu như các ngươi làm rối tung bất cứ điểm nào, cũng không cần quay về nữa.” Minh Lão nói với đám con cháu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Ông ta cũng áp chế tu vi, đi theo Cố Trường Ca vào bên trong, nếu không thì sẽ không yên tâ ở bên ngoài ngoại giới.

“Tổ tiên xin hãy yên tâm, ta dù cho có liều cái mạng này, cũng phải giúp công tử có được thứ mà người muốn.”

Nghe thấy lời này của tổ tiên, đám trưởng lão của Lâm Gia nhao nhao bày tỏ, xuýt chút nữa đã quỳ xuống đất thề.

Minh lão gật gật đầu rồi mới hài lòng.

“Bí Cảnh mở ra chưa được mấy ngày, động tác của Diệp Trần có nhanh, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm tới vùng biên của gianh giới nòng cốt…”

“Thiết nghĩ trong tay hắn đã có bản đồ từ lâu rồi, có điều như vậy cũng hay, cái tên tầm bảo thử (chuột tìm kho báu) hẳn không phải là gọi cho vui, cứ để cho hắn giúp ta dò đường trước.”

Cố Trường Ca không chú ý tới lời của mấy người đằng sau.

Trong lòng hắn đang suy nghi tới chuyện của Trần Diệp, khóe miệng toát lên ý khó hiểu.

Rồi sau đó, trong lòng cảm ứng được vị trí chính xác của Diệp Trần.

Không xa không gần, vừa hay cách nơi hắn đứng đúng khoảng cách gần một vạn dặm.

Mặc dù Cố Trường Ca không thấy bất cứ hành động nào của Diệp Trần, thế nhưng thực sự hắn có thể đoán được Diệp Trần đang muốn làm gì.

Mặc dù bộ dạng của ngươi trông rất nhếch nhác, thế nhưng lúc giúp ta tìm cơ duyên, thật sự là rất đẹp trai.

Trong lòng Cố Trường Ca không nhịn được cười.

“Đi thôi.”

Sau đó, hắn nói với mọi người, hóa thành cầu vồng đi về phía khu vực nòng cốt của Bí Cảnh, nơi đứng hiện giờ chẳng qua chỉ là vùng ven mà thôi.



Bên kia, một khu vực được sương mù bao phủ.

Núi non chập chùng, cổ thụ sừng sững, có rất nhiều di tích, rất nhiều cung điện đã sụp đổ, cột trụ ngổn ngang khắp nơi, xung quanh phủ đầy lá khô.

Rẹt!

Máu tươi văng khắp nơi!

Diệp Trần một đao bổ về phía mãnh thú quái dị ở trước mặt, chém nó làm đôi, sau đó nhìn cái cây bên cạnh hang động với vẻ hài lòng.

Cái cây này toàn thân óng ánh, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, có một luồng khí tức nóng rực.

“Hỏa Thần Hoa, còn có ba vạn năm tuổi, có thể giúp ta tích tụ được hỏa chi chân ý, càng tăng thêm phần uy lực khi thi triển hỏa đạo thần thông…”

Diệp Trần tự nhủ, hái cái cây này về.

Hắn có chút hài lòng.

Chuyến đi tới Bí Cảnh này, vừa mới vào đã có được không ít đồ tốt, đều là những thứ giúp tu vi đáng thương của hắn tăng đột phá.

Điều này khiến hắn rất vui, dự định với Cố Trường Ca càng tăng thêm vài phần.

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Diệp Lưu Ly tới tìm hắn.

Mấy hôm trước sau khi Diệp Lưu Ly bị làm nhục ở Trùng Nguyệt Cổ Thành, hắn đã nghĩ cách tìm người giúp mình đưa tin cho nàng, nói rõ nơi ở của bản thân, để cho Diệp Lưu Ly khỏi lo lắng.

Mặc dù rất nhiều tu sĩ được biết Diệp Trần đắc tội với Cố Trường Ca, không dám chào hỏi hắn, tránh như tránh tà.

Thế nhưng vẫn có không ít tu sĩ nguyện làm việc cho hắn, lòng dạ ngay thẳng, bị sức hút trong nhân cách của Diệp Trần cảm nhiễm.

Giống như thánh tử Già Lâu trước đó vậy, xem trọng chính đạo, thay hắn đưa tin.

Vì vậy chưa đầy mấy ngày, Diệp Lưu Ly cũng đã tìm thấy Diệp Trần.

Bên cạnh Diệp Lưu Ly có không ít người, đều là người hầu của Thượng Cổ Thần Sơn, thực lực đều là Đại Năng Cảnh.

Điều này khiến cho Diệp Trần càng thêm yên tâm.

Cố Trường Ca một khi tới Bí Cảnh, dưới sự chuẩn bị kỹ lưỡng của hắn, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi đây.

Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Cố Trường Ca.

Chỉ có điều điều mà Diệp Trần có hơi băn khoăn chính là.

Thái độ của Diệp Lưu Ly đối với hắn không còn thân thiết như trước nữa, cũng không chạy đến trước mặt hắn để hỏi này hỏi kia.

Thậm chí còn giữ khoảng cách với hắn.

Có điều Diệp Trần cũng không mấy bận tâm, dù sao thì Diệp Lưu Ly cũng trưởng thành rồi, không phải là tiểu cô nương như trước đây nữa.

Hơn nữa địa vị và thân phận hai người khác nhau, có chút thay đổi cũng là điều bình thường.

Sau khi thu nạp Hỏa Thần Hoa này vào trong chiếc nhẫn.

Diệp Trần nhìn thiếu nữ áo tím tuyệt mỹ xuất trần, khuôn mặt sáng ngời như pha lê, thân bận bộ áo tím ở cách đó không xa, bất giác nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

Nàng đã trưởng thành rồi, cũng càng trở nên xinh đẹp hơn.

Khí chất xuất trần, quang huy lộng lẫy bao trùm, giống như một thần nữ vậy.

“Nhắm mắt chó của ngươi lại, tiểu thư không phải là người ngươi có thể mơ tưởng tới đâu.”

“Con cháu của người hầu, cũng muốn làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”

Hết chương 61.
Chương 62 Mở miệng ra là Cố Trường Ca

Lúc này, một âm thanh phẫn nộ đến mức chói tai truyền vào tai của Diệp Trần, khiến hắn chau mày lại, mặt sầm xuống.

Sắc mặt hắn trông rất khó coi.

Lại là một kẻ đáng chết.

Mở miệng ra chính là con kiến, con cóc.

Mặc dù Diệp Trần trên đường tới đây đã bị không ít người chê cười, thế nhưng cuối cùng đều bị hắn lần lượt vả lại vào mặt.

Thế nhưng người nói chuyện ở trước mặt là người hầu bên cạnh của Diệp Lưu Ly.

Đây chính là điểm khó để ra tay, khiến cho đáy lòng hắn giận dữ, nhưng lại khó mà phát tiết.

Người nói chuyện chính là Tuyết Di, người hầu của Diệp Lưu Ly.

Sau khi nàng quay về, mặc dù bị Diệp Lưu Ly trách móc một trận, thế nhưng mười mấy năm nay đều luôn dốc lòng chăm sóc.

Diệp Lưu Ly cũng không thể trách tội nàng, cùng lắm là nói một trận rồi thôi.

Ngay tức khắc, lúc Diệp Lưu Ly tìm Diệp Trần, Tuyết Di đương nhiên cũng áp chế tu vi, đi theo vào trong Bí Cảnh.

Nàng hoàn toàn không có hảo cảm với Diệp Trần.

Đây là một kẻ không từ thủ đoạn.

Lúc nhỏ, may mà nàng luôn trông coi bên cạnh tiểu thư, mỗi lần tiểu tử này muốn động tay động chân, liền bị nàng kịp thời ngăn cản, không cho hắn được như ý.

Nếu không thì tiểu thư không biết sẽ bị tiểu tử này ức hiếp đến thế nào nữa.

Nàng cũng từng muốn ra tay với tiểu tử này, thế nhưng tiểu thư lại nói đừng, nếu không thì ngay đến cả người nói chuyện nàng cũng không còn nữa.

Thế nhưng gần đây, thật sự là khiến cho Tuyết Di nhịn không nổi nữa rồi.

Tiểu thư vì một tên Diệp Trần tép riu này mà đi gây chuyện với thiếu chủ của Cố gia.

Đây chính là việc làm vô cùng ngu xuẩn!

Thế nhưng hiện-6 giờ trước mặt tiểu thư, tu vi của nàng đã áp chế xuống Đại Năng Cảnh, cũng không tùy hứng giết được Diệp Trần mà không để cho tiểu thư phát hiện ra.

“Đừng có coi thường người khác, người từng xem thường ta, chúng đều bị ta đạp dưới chân đó.”

Diệp Trần chau mày, nói chuyện không hề khách khí.

Tuyết Di cười khểnh: “Chỉ dựa vào ngươi, một con kiến chưa từng nhìn thấy Cửu Thiên Chân Long, còn muốn người khác xem trọng, về tự soi gương nhìn lại mình đi. Dạng như ngươi, có chỗ nào so bì được với Cố công tử chứ?”

“Chỉ có người như Cố công tử, mới xứng đôi với tiểu thư, ngươi ngay đến cả tư cách bị Cố công tử tùy hứng bóp chết cũng không có.”

Nàng đương nhiên là nói toàn lời thật lòng.

Dĩ nhiên nàng có thể không biết cứ nói như vậy lại khiến cho hận ý của Diệp Trần với Cố Trường Ca lại tăng lên gấp bội…”

“Ngươi câm miệng lại…”

Nghe thấy lời này, gân xanh trên trán của Diệp Trần hằn lên, tay nắm chặt lại.

Hình như là gầm ra lời nói như vậy.

Cho dù hắn có nhẫn nhịn đi chăng nữa thì thời khắc này cũng không nhịn nổi rồi.

Nói cô gái mà hắn thích lại xứng đôi với kẻ thù của hắn sao? Chuyện này là thế nào?

Đầu bị cắm sừng sao?

Lại là Cố Trường Ca!

Lại là Cố Trường Ca!

Mở miệng ra là Cố Trường Ca, trong mắt Diệp Trần đỏ au, nghiến răng nghiến lợi lại.

Ta nhất định phải giết ngươi!

“Diệp Trần ca ca, huynh đừng nghe lời bà ấy.”

“Tuyết Di, ngươi lại nói năng linh tinh gì vậy?”

Nghe thấy lời này, Diệp Lưu Ly cũng bước tới, chau mày, có chút không hài lòng.

Mặc dù Diệp Trần đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng trong mắt cô đó là Diệp Trần ca ca của trước đây, chút thay đổi này vẫn thuộc phạm vi cô có thể chấp nhận được.

Lời của Tuyết Di có phần quá đáng rồi.

“Tiểu thư, lời ta nói là thật, nếu không phải vì tên khốn này, Cố công tử cũng sẽ không có thái độ như vậy với người, giữa hai người…”

Tuyết Di giải thích, có điều vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Lưu Ly ngắt lời.

Nàng chau ày, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui: “Tuyết Di, đừng nhắc tới Cố Trường Ca trước mặt ta, ta không muốn nghe tới cái tên đáng ghét đó.

“Lưu Ly, lẽ nào giữa muội và Cố Trường Ca có hôn ước sao?”

Lúc này Diệp Trần vốn bình tĩnh đột nhiên nghi ra điều gì đó.

Hắn có chút căng thẳng, bất an.

Nếu không thì vì sao Tuyết Di lại cố ý nhắc đến Cố Trường Ca ở trước mặt hắn chứ.

Dù sao thì hai người đều là từ thượng giới tới, lai lịch gia thế đều rất khủng, khả năng này cũng không phải là không có.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần rất khó chịu.

“Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao ta có thể có hôn ước gì với tên đáng ghét đó chứ, cho dù là có, ta cũng bắt phụ thân phải hủy hôn ước…”

Diệp Lưu Ly không nói gì, giải thích, cũng có chút bực mình, Diệp Trần ca ca sao lại có cách nghĩ theo hướng như vậy chứ?

Nàng hận Cố Trường Ca vô cùng, đây là tên ác nhân đã làm nhục khiến nàng mất mặt.

“Vậy vì sao lại nói hắn đáng ghét, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Lâm Gia?”

Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, bất giác hỏi.

Khiến cho Diệp Lưu Ly có tính cách ôn nhu như vậy phải ghét cũng là chuyện không hề đơn giản.

Có điều cũng càng làm tăng thêm sát ý của hắn đối với Cố Trường Ca.

“Cố Trường Ca đến từ Trường Sinh Gia rất cổ xưa của Thượng Giới, còn là thiếu chủ của gia tộc đó, gia thế chỉ có trên ta, Diệp Trần ca ca huynh đối phó với hắn phải cẩn thận một chút…”

“Ta không có cách nào giúp đỡ được gì cho huynh.”

Diệp Lưu Ly nói.

Nghe thấy vậy, nắm tay Diệp Trần siết mạnh hơn, có điều hắn cũng thầm nhủ trong lòng.

Trong bí cảnh này, chính là nơi chôn cất Cố Trường Ca.

Diễm Cơ ở trong chiếc nhẫn nghe thấy những lời này cũng đột nhiên có hứng thú.

Nàng có chút hứng thú đối với tin tức về Cố Trường Ca.

“Hóa ra Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, chẳng trách…”

“Vậy cách thức bảo toàn mạng sống của chàng có lẽ cũng không hề ít, ta cũng không cần phải lo lắng nữa.”

Nàng thở phào một hơi, thế nhưng trong lòng có chút mâu thuẫn.

Đến lúc đó nếu như Diệp Trần và Cố Trường Ca chém giết lẫn nhau, nàng nên giúp ai đây?

“Hy vọng là đừng gặp phải trường hợp như vậy, nếu không thì ta chỉ đành không giúp bên nào cả…”

Diễm Cơ thở dài than vãn.

Lúc đó nàng đã là trạng thái tán hồn hư vô, tập thần đơn đó quan trọng thế nào đối với nàng?

Quả là khó mà dùng giá trị để cân nhắc.

Ân tình này, nàng sẽ mãi không quên.

Nàng còn có một chuyện chưa hiểu được, vì sao lúc đó Cố công tử lại tha cho Diệp Trần kẻ đã đắc tội với hắn.

Hiện giờ chỉ có thể tổng kết lại là do Diệp Trần quá may mắn.

Hoặc là Cố công tử muốn nể mặt nàng, tha cho Trần Diệp một mạng chăng?

Hết chương 62.
Chương 63 Theo dấu chân Diệp Trần

Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh rất bao la rộng lớn.

Cho dù đã xuất thế nửa tháng, cũng không có tu sĩ nào phát hiện ra bất cứ dấu hiệu phủ đệ truyền thừa nào cả.

Nhưng ngược lại lại có rất nhiều di tích, đều sụp đổ ở khắp nơi, còn có không ít thi thể đang thối rữa.

Trên quần áo đã rách nát, hình thức hoa văn rất cổ xưa.

Trạng thái chết của thi thể này rất dị thường, có người nghi là tự sát, có người lại nói giống như bị đồng bọn giết chết.

Trong những di tích này, còn lưu lại rất nhiều bức bích họa và đồ án được gìn giữ, thậm chí đến văn tự cũng không ít, ghi chép lại những chuyện đã xảy ra ở trong Bí Cảnh này.

Tất cả những tu sĩ đời trước từng nghiên cứu về một số văn hóa cổ đại, sau khi nghiên cứu những đồ án này, cuối cùng đã nhận được một tin tức kinh hoàng, khiến cho tu sĩ các phương đều run rẩy hoảng sợ.

“Đây là một mảnh phong ấn chi địa, ẩn chứa cơ duyên lớn, cũng ẩn chứa một thứ rất đáng sợ!”

“Chủ nhân của tòa Bí Cảnh này, còn là một nhân vật xưng tôn, lai lịch rất cổ xưa, có thể là của một nghìn vạn năm trước đó…”

Xưng tôn!?

Đó là khái niệm gì vậy, họ chỉ thấy ở trong ghi chép cổ đại, nhân vật như vậy hoành hành tinh không còn dễ như trở bàn tay.

Thần Minh ở trước mặt họ chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi.

Phát hiện này ngay lập tức đã khiến cho Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh dậy sóng!

Tất cả tu sĩ đều trở nên vô cùng kích động.

Nếu như có thể tìm được phủ đệ truyền thừa của vị xưng tôn đó, có được truyền thừa của ông ta, vậy há chẳng phải là một bước lên trời sao?

Cho dù là bay lên thượng giới, chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao?

Thế nhưng tiếp sau đó những tu sĩ nghiên cứu văn hóa cổ đó mặt lại lập tức biến sắc, vô cùng sợ hãi.

Giọng nói của họ phát run, nói rõ tất cả.

“Đây là một nơi cực kỳ đáng sợ, tất cả sinh linh đã từng bị hủy diệt, quần tộc của vị xưng tôn đó đều bị chôn thân ở nơi này!”

“Vị xưng tôn đó dùng mạng để phong ấn lại Vô Thượng Hung Ma, không cho nó xuất thế…”

“Vô Thượng Hung Ma, đó là thứ đáng sợ tàn sát sinh linh, một khi xuất thế, có thể so với hủy diệt thiên hạ, tất cả chủng tộc và sinh linh đều phải chết…”

Bọn họ nghiên cứu văn tự cổ, từ trong những hình khắc đá đó tìm hiểu được một vài thông tin này, cảm thấy toàn thân lạnh cóng.

Bí cảnh này không phải là cơ duyên cho tất cả mọi người, mà là nơi phong ấn đại hung.

Tin tức này rõ ràng đã tạo ra sự bùng nổ khiến cho người ta càng thêm sợ hãi.

Rất nhiều tu sĩ ngay tức khắc đã sợ đến ngây ngốc

Cái gì mà Vô Thượng Hung Ma chứ?

Những văn tự khắc đá ở trong di tích đó chưa từng đề cập đến.

Chỉ là ngay đến cả chủ nhân của Bí Cảnh cũng phải dùng thân mình để phong ấn, sự đáng sợ này chẳng cần nói cũng biết, có lẽ là một tầng thứ muốn diệt thế.

Rất nhiều tu sĩ lùi bước , toàn thân lạnh lẽo, cảm nhận được tóc gáy dựng lên, có lẽ hiện giờ trong lòng đất dưới nơi họ đang đứng đây toàn là xương khô.

Vốn là nơi có cơ duyên tốt đẹp, dường như trong nháy mắt lại trở thành luyện ngục vậy.

Tin tức này nhanh chóng lan rộng, không chỉ Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh, mà các địa giới ở ngoại giới đều thất kinh.

“Vị đại nhân trẻ tuổi của thượng giới đó, nghe nói cũng đã đi vào trong Bí Cảnh rồi, xem ra đây mới là mục đích của hắn.”

“Trong bí cảnh rốt cuộc là ẩn giấu điều gì? Vì sao ngay đến cả người trên thượng giới cũng đều muốn tới?”

Tu sĩ khắp nơi đều kinh hoảng, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rất nhanh, có tu sĩ phát hiện ra nơi sâu thẳm của Bí Cảnh, có một làn sương mù đang lơ lửng.

Làn sương đó ban đầu có màu trắng, sau đó liền biến thành màu xám, màu đen.

Thậm chí còn toát lên ma tính ghê người.

Rất nhiều hung thú hung tàn, mất đi linh tính, xông ra từ khắp các ngọn núi, càn quét về phía các tu sĩ đã đi vào trong Bí Cảnh.

Tu sĩ có tu vi yếu nhiễm phải làn khói này mất đi lý trí, giết luôn người bên cạnh.

Sự thay đổi kinh hoàng này, khiến cho Thiên Nguyên Cố Bí Cảnh trở nên không còn yên lặng nữa.

Rất nhiều người rút lui, cơ duyên có quan trọng mấy cũng nào quan trọng bằng mạng sống.

Dĩ nhiên càng nhiều tu sĩ đi vào trong Bí Cảnh, từ xưa nguy cơ và cơ duyên luôn cùng tồn tại song hành.

Cái này gọi là họa phúc tương y ( hoạ và phúc đi liền với nhau)!

Thế nhưng rất nhanh đã có người phát hiện ra, làn sương mù nơi sâu thẳm đó thậm chí ngày càng dày hơn.

Ở đó nguy cơ khắp nơi, nếu không biết đường, dễ bị lạc vào trong đó.

Điều quan trọng nhất là vẫn còn có từng tầng trận văn và cơ quan, một khi không cẩn thận chạm phải thì ắt phải chết…

Rất nhiều tu sĩ đã chôn thân ở trong đó.

Nơi này nào có cơ duyên, rõ ràng là nơi chôn thân thì có.

Chốc lát, trong Thiên Nguyên Bí Cảnh diễn ra một cảnh hỗn loạn.



“Ma khí ở mức độ này cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới tu sĩ bình thường mà thôi, đối với tu sĩ thời gian tu luyện dài hơn một chút, căn bản là chẳng có tác dụng gì với họ.”

Cố Trường Ca tiện mồm nói một câu.

Tu hành hơi lâu một chút, thì có thể chống đỡ được sự xâm nhập của ma khí.

Đối với hắn mà nói, ma khí ngược lại là chất dinh dưỡng rất tinh thuần.

Chỉ có điều ma khí mức độ này vẫn loãng quá, không có tác dụng gì.

Hắn đoán có lẽ do sự cố của Bát Hoang Ma Kích, không hổ là hung khí tuyệt thế, vừa mới có xu thế thức tỉnh, đã liền có ba động như vậy rồi.

Cố Trường Ca rất hài lòng.

Thế nhưng nơi không xa phía trước chính là khu vực nòng cốt của Bí Cảnh.

Hắn đã cảm nhận được rồi.

Diệp Trần đang ở trong đó.

Ma tâm cũng đang rục rịch, trong này có nhiều thứ cho nó cắn nuốt.

“Công tử, khu vực này có chút cổ quái, nếu như không biết đường, có kẽ sẽ lạc vào trong đó, theo lão nô thấy, chúng ta vẫn nên cẩn trọng thì hơn.” Minh lão nói.

Trong Bí Cảnh này ông ta cảm nhận được sự áp chế đáng sợ, nếu như ông ta để lộ ra khí tức vượt qua Đại Năng Cảnh, thì sẽ bị bài xích ra ngoài ngay tức khắc.

Cố Trường Ca gật đầu, nét mặt bình tĩnh thản nhiên.

“Không sao, ta có người dẫn đường, các vị cứ theo ta là được rồi.”

Hắn nói, khẽ nhắm mắt lại, lập tức ấn ký trong tập thần đơn sáng lên, có một luồng liên hệ ẩn hiện truyền tới.

Đây là dấu vết lưu lại ở trên đường đi.

Vù!

Một sợi chỉ màu đen, xuất hiện trước mặt Cố Trường Ca.

Hết chương 63.
Chương 64 Kẻ dọn đường

Từ khu vực trước mặt Cố Trường Ca kéo thẳng đến trung tâm vùng sương mù đều một đường thuận lợi.

Đây là con đường mà Diệp Trần rải cho hắn đi.

Nếu như không có Diệp Trần, hắn muốn phá bài trừ làn sương mù này cũng phải rất khó khăn.

Hơn nữa sau khi đi vào cũng không có bản đồ, cũng phải đi quanh quẩn một vòng lớn mới có thể tìm được vị trí chính xác.

Dĩ nhiên, không tìm thấy cũng là điều rất có khả năng xảy ra.

Có điều, từ lúc bắt đầu Cố Trường Ca đã không dự định đi thu thập bản đồ gì, như vậy thực sự quá phiền phức.

Đợi Diệp Trần vượt qua trăm nghìn cay đắng trồng cây để hái quả chín, mình trực tiếp đi hái chẳng phải là ngon hơn sao?

Mấy người Minh lão nghe thấy vậy, tự nhiên cũng không lo sợ nữa.

Công tử nói vậy, chắc chắn là không có vấn đề rồi.

“Đi thôi.”

Cố Trường Ca bước vào đầu tiên, rất nhiều tùy tùng Đại Năng Cảnh đều đi theo, quan sát khắp nơi một cách đầy cảnh giác, ngăn không cho hung thú đánh lén.

Trên cả đường tới đây, Cố Trường Ca đương nhiên cũng gặp phải mấy lần tập kích.

Có điều đều là hung thú bị ma khí xâm nhiễm, đều không cần hắn phải ra tay, thì đã bị mấy người Minh lão giải quyết rồi.

Còn về tu sĩ thì sao?

Thế nhưng vẫn không có tu sĩ dám ra tay với hắn.

“Dựa theo tuyến đường của Diệp Trần cho thấy, có khả năng cung điện truyền thừa cuối cùng sẽ ở dưới lòng đất, xem ra Bát Hoang Ma Kích có lẽ cũng ở đó…”

Cố Trường Ca đi tới phía trước, vừa chú ý dấu vết để lại.

Thần sắc của hắn trở nên rất có hứng thú.

Hắn nhận thấy chỉ cần men theo đường mà Diệp Trần đã đi qua, hung thú mà gặp phải cũng sẽ ít hơn nhiều.

Ngay đến cả trận văn và cơ quan có uy lực cũng gần như bị phá hủy đi rất nhiều.

Có chút ấm lòng.

“Đây quả đúng là con đường mà đã đặc biệt dọn sạch cho ta, Diệp Trần ngươi quả là người tốt…”

Cố Trường Ca không khỏi bật cười.

Nếu như Diệp Trần biết được suy nghĩ lúc này của hắn, chắc chắn sẽ tức hộc máu, hận muốn điên cuồng.



Cùng lúc đó.

Tại nơi sâu thẳm của sương mù, đoàn người của Diệp Trần cuối cùng cũng giải quyết xong một con hung thú bị ma nhập, con đường trước mặt trống trải vô cùng.

Rừng cổ thụ lặng lẽ, dây leo như mây

Bầu không khí ảm đạm xám xịt bao phủ lấy thiên địa…

“Dựa theo bản đồ cho thấy, đây mới là lối vào…”

Diệp Trần có chút kích động, dựa theo tuyến đường của bản đồ, rất nhanh đã tìm được môn hộ ở dưới lòng đất.

“Diệp ca ca, mấy năm nay thực lực tăng lên rất nhanh nhỉ.”

Diệp Lưu Ly nói với vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt là vừa rồi khi chứng kiến Diệp Trần dùng tư thế kẻ mạnh đánh bại kẻ yếu, giết chết một con hung thú Đại Năng Cảnh trung kỳ thì càng kinh ngạc hơn.

Những hung thú này đã bị ma khí xâm nhiễm.

Không chỉ không sợ chết, cũng không sợ đau, chỉ biết giết chóc, thực lực vượt xa tu sĩ bình thường.

Phải biết Diệp Trần mới chỉ là Thần Thông Cảnh Đỉnh Phong thôi.

“Lưu Ly muội quá khen rồi.”

Bị Diệp Lưu Ly nhìn với vẻ kinh ngạc, Diệp Trần không khỏi lâng lâng, có chút đắc ý.

Thế nhưng rất nhanh hắn đã nhớ ra chuyện chính.

“Truyền thừa của chủ nhân Thiên Nguyên Bí Cảnh có lẽ chính ở dưới này, chúng ta nhanh xuống thôi, mặc dù phút chốc sẽ không có người bám theo tới…”

“Thế nhưng để tránh đêm dài lắm mộng.”

Diệp Trần nói.

Hắn vẫn lo lắng Cố Trường Ca sẽ xuất hiện.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Cố Trường Ca chắc chắn sẽ tới Bí Cảnh này.

Chỉ là cho tới bây giờ, vẫn còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu,

Điều này khiến cho Diệp Trần có chút bất an.

Diệp Trần phải thừa nhận rằng, áp lực mà Cố Trường Ca để lại cho hắn có chút lớn.

“Không có bản đồ, cho dù hắn đến rồi, cũng sẽ bị vây ở bên ngoài.”

Nghĩ tới đây, Diệp Trần lại thấy yên tâm, hơn nữa hắn còn có chìa khóa bí mật bên mình, có thể thao túng được không ít cơ quan.

“Có điều chỉ là tiểu tử này may mắn mà thôi, có được nhiều đồ tốt như vậy, ngoại trừ điều này ra, nào có thể so sánh với Cố Trường Ca chứ?” Tuyết Di thầm khinh thường.

Rất nhanh, bọn họ đã tới môn hộ dưới lòng đất.

“Đây hình như là một lăng mộ.”

Diệp Trần có chút khiếp sợ, men theo đường mà xuống, trên đường đi thoát được không ít cơ quan.

Cảnh tượng trước mắt không chỉ khiến hắn kinh hoàng mà người khác cũng phải khiếp sợ.

Nói là lăng mộ.

Thế nhưng nhìn giống như một di tích cổ xưa, trong đó có các loại kiến trúc, phật điện cũ nát, điện đường cổ mộc, phủ đệ mái vò…

Đây là một góc của cổ thành ẩn nấp dưới lòng đất!

“Ma khí nơi đây ngày càng dày đặc.”

“Dựa theo bản đồ này thì thấy, tại nơi sâu thẳm của tòa cổ thành này, còn có một tòa cung điện, bên trong chính là nơi truyền thừa…”

Trong lòng Diệp Trần có chút kích động và sung sướng, dù sao thì cũng chỉ cần qua đó thì hắn có thể vào trong tiếp nhận truyền thừa.

Grừ!

Đúng lúc này, khắp nơi truyền tới tiếng thú rống rợn người, một đôi mắt đỏ au sáng lên trong bóng tối.

Đây là một đàn hung thú, hơn nữa trong số đó còn có không ít thi thể biến dạng, điều này khiến cho Trần Diệp biến sắc.

“Đều là hung thú Đại Năng Cảnh…”

Nếu như cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, hắn cũng không biết sẽ xảy ra điều gì, điều này khiến hắn có cảm giác bất an.

Còn nữa, chính là hôm nay sư tôn cũng bình tĩnh quá.

“Diệp Trần ca ca, huynh mau đi đi, hung thú ở đây để muội giữ chân cho, giờ thời gian cấp bách, đừng có lề mề…”

Diệp Lưu Ly quyết định thật nhanh,bình tĩnh nói.

Kẻ hầu mà nàng dẫn theo rất đông, có thể giúp Diệp Trần cầm cự một thời gian ngắn, để hắn nhân cơ hội tiếp nhận truyền thừa.

“Được, Lưu Ly muội hãy cố gắng kiên trì, ta tiếp nhận truyền thừa xong sẽ tới giúp muội.’

Nghe thấy vậy, Diệp Trần vô cùng cảm động, đầu cũng không thèm quay lại mà nhanh chóng chạy tới nơi sâu thắm của cổ thành dưới lòng đất.

Đàn hung thú nhanh chóng xông tới, rất nhanh đã bao vây đám người Diệp Lưu Ly lạ.

Còn lúc Diệp trần chạy vào nơi sâu thẳm thì ở phía bên ngoài cổ thành.

Cố Trường Ca cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Hắn quan sát cảnh tượng trong đó, khóe miệng bất giác để lộ ra ý cười dị thường.

Dù sao thì có thể không cần xử lý nhiều hung thú và cơ quan, cũng sẽ không phải dẫm lên trên trận văn nguy hiểm gì đó.

Cả đường đi tới rất thong dong.

Hết chương 64.
Chương 65 Xuất hiện

Cố Trường Ca xuất hiện trong nháy mắt, đám người Diệp Lưu Ly đang cùng mãnh thú và biến dị thú đang chém giết nhau đương nhiên cũng chú ý tới hắn.

"Cố Trường Ca, hắn như thế nào cũng đến nơi này, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy?"

Một màn này khiến sắc mặt Diệp Lưu Ly đại biến, có chút trắng bệch, cảm thấy mọi việc không ổn.

Tuy rằng Cố Trường Ca nói hắn sẽ không giết Diệp Trần, đối với việc này không có hứng thú.

Nhưng một người như Cố Trường Ca, thì có mấy câu là thật?

Nàng vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy có điểm không thích hợp.

Cố Trường Ca cũng không phải không giết Diệp Trần, mà hắn không giết Diệp Trần ca ca, vì có mưu đồ khác.

Nhưng mục đích của hắn là gì?

Diệp Lưu Ly lúc ấy không nghĩ ra.

Nhưng bây giờ nhìn thấy một màn này, nàng cũng rất nhanh đoán được, nhất định là có quan hệ với một vật nào đó trong Thiên Nguyên bí cảnh.

"Không đúng, dựa theo lời nói của Diệp Trần ca ca, chỉ có hắn mới có bản đồ, vì sao nhanh như vậy mà Cố Trường Ca đã tìm tới rồi, hơn nữa còn là bộ dáng nhàn nhã như vậy? Cũng không gặp phải các loại cơ quan bẫy rập cùng với mãnh thú?"

Diệp Lưu Ly có chút khiếp sợ, khó hiểu, rồi sau đó tâm liền trầm xuống.

"Hắn nhất định là đi theo phía sau chúng ta, hoặc là nói hắn động tay động chân gì đó trên người Diệp Trần ca ca, đây mới là mục đích của hắn!"

Tâm tư của hắn sao lại sâu như thế, tính kế lâu như vậy, thì ra đây mới là nguyên nhân hắn không giết Diệp Trần ca ca!

"Xem ra ta tới rất đúng lúc."

Cố Trường Ca từ thông đạo bên kia đi tới, quét mắt nhìn tòa Địa Hạ Cổ Thành hoang phế trước mắt này, biểu tình mang theo vẻ nghiền ngẫm nói.

Hắn thực sự nhàn nhã.

Một đường tới đây, rất là thuận lợi, mấy con mãnh thú phiền phức cũng không gặp được mấy con.

"Cố Trường Ca, sao ngươi lại tới nơi này?"

Diệp Lưu Ly nhìn chằm chằm Cố Trường Ca hỏi, vừa cùng mãnh thú giao chiến, vừa lui về sau.

"Vì sao hả? Vì nhờ có các ngươi giúp ta giải quyết phiền toái, ta mới có thể tới nơi này. Nói ra thì ta cần phải cảm tạ các ngươi đấy." Cố Trường Ca hời hợt cười.

"Cảm ơn chúng ta? Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

Diệp Lưu Ly lên tiếng quát, nhưng trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng quả nhiên.

Con ngươi Cố Trường Ca nhìn thẳng Diệp Lưu Ly, lộ ra nụ cười khẽ, "Nghe không hiểu cũng không sao, không nên nghĩ đến việc giữ chân ta ở đây, ý đồ kia của ngươi, ta nhìn thấu rồi."

Oanh!

Nói xong, đám tùy tùng Đại Năng cảnh bên cạnh hắn cũng bắt đầu ra tay, nhao nhao giết hết mấy con mãnh thú đang đánh về phía Cố Trường Ca.

Trước mặt Cố Trường Ca nhanh chóng hiện ra một con đường.

Không có chút trở ngại nào!

Xét về số lượng mà nói, số người hắn mang theo nhiều hơn Diệp Lưu Ly rất nhiều, càng đừng nói đến hắn còn có một vị cường giả như Minh lão.

Mặc dù ở nơi đây tu vi bị áp chế chỉ có thể dùng được đến Đại Năng cảnh đỉnh phong, nhưng hắn cũng không phải là đối tượng mà các tu sĩ bình thường có thể so sánh được.

"Cố Trường Ca. . ." Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trắng bệch. Tuy rằng có Tuyết di bảo vệ, nhưng nàng cũng khó có thể giống Cố Trường Ca tùy ý đi vào sâu bên trong.

Số lượng mãnh thú và biến dị thi thể quá nhiều, quả thực giống như thủy triều bủa vây tứ phía.

Hơn nữa nàng không biết vì cái gì, nàng có cảm giác những con mãnh thú tới gần Cố Trường Ca, khí tức của chúng liền trở nên suy nhược.

Một luồng ma khí, đang nhanh chóng tiêu tán, không biết đi về đâu.

Cố Trường Ca tiện tay phất một cái, tất cả mãnh thú xung quanh liền biến thành tro tàn.

Một màn này khiến cho tim nàng đập nhanh vô cùng, nỗi bất an dâng trào!

Nàng không khỏi lo lắng cho Diệp Trần ca ca. Đối mặt với một đối thủ mạnh như Cố Trường Ca, huynh ấy sao có thế là đối thủ của hắn?

"Minh lão, bảo vệ ở cửa vào này, không để cho bất cứ ai bước vào đây."

Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, sau đó thân ảnh rời đi về phía vị trí của Diệp Trần.

Nghe hắn nói như vậy, Minh lão nghiêm nghị nói:"công tử yên tâm, có lão nô ở đây, hôm nay không ai có thể quấy rầy đến ngài!"

Oanh!

Khí tức dồi dào mà đáng sợ của hắn được huy động, đồng thời trong tay hắn xuất hiện thêm một món binh khí, phù văn màu đỏ rực rỡ hiện lên trên món vũ khí đó, có chí cường uy năng.

"Ta phải nhanh chóng tiến vào tòa cung điện này, khống chế đầu mối then chốt, đám mãnh thú trước mắt này cũng sẽ được giải quyết, Lưu Ly các ngươi chờ ta."

"Ta sẽ lập tức trở về giúp mọi người."

Diệp Trần cắn răng nói, một mình hắn rời đi, thi triển tốc độ nhanh nhất, tựa như cầu vồng, hướng thẳng về nơi sâu nhất của tòa cổ thành này mà chạy.

Lúc này hắn phát hiện chiếc chìa khóa bí mật đang sáng lên.

Chiếc chìa khóa này, có thể mở ra cửa cung điện của Thiên Nguyên bí cảnh truyền thừa!

"Đến rồi!"

"Truyền thừa của ta ở trong này!"

Diệp Trần bay một hồi tầm gần nửa khắc, đầy đầu lớn mồ hôi, thở hồng hộc, đi vào một cánh cửa cũ nát làm bằng đồng thau.

Vẻ mặt hắn cực kỳ kích động và hưng phấn, cảm giác tất cả nỗ lực hắn bỏ ra đều không có uổng phí, hắn bỗng dừng bước chân lại, không tiếp tục bước về phía trước.

Trước mắt hắn là một tòa cung điện ẩn giấu trong đám sương xám, không khí cực kì âm lạnh, ma khí phiêu đãng, trong này có một loại khí tức vô cùng quỷ dị.

Dưới đất chất không ít xương cốt trắng xóa, thoạt nhìn có chút âm trầm quỷ dị.

Trên mặt đất có vết tích của các trận văn còn sót lại, chúng được khắc trên những tảng đá có màu xanh trắng , dường như đã tồn tại rất lâu rồi.

Còn có rất nhiều mảnh nhỏ của các loại binh khí khác nhau.

Trên mặt đã bị một tầng rỉ sắt bao phủ, tựa như một khối bùn màu đỏ.

Một tia bạch quang đẹp đẽ lộ ra sau lớp rỉ sắt, trên đó còn khắc rất nhiều đạo ấn ký cổ xưa, cũng không biết là bảo vật của bao nhiêu vạn năm trước rồi.

Hơn nữa trên những mảnh vũ khí đó còn vương lại những vết máu đã khô cạn từ lâu, thần tính tiêu tán.

"Năm đó nơi này có lẽ chết rất nhiều người, trong cung điện có lẽ không an toàn như ngươi nghĩ đâu, trước khi mở ra ngươi tốt nhất nên suy nghĩ, chuẩn bị kỹ càng."

Lúc này, Diễm Cơ vẫn luôn không lên tiếng, lại mở miệng nói với Diệp Trần, nàng cảm thấy khí tức ở nơi đây thực quỷ dị, mơ hồ có chút bất an.

Cho nên nhịn không được nhắc nhở Diệp Trần một chút.

"Nơi này ma khí quả thực kinh người, ngươi nên chuẩn bị nhiều đan dược chút, bằng không sẽ bị ma khí của nơi này ăn mòn mất. . ."

"Sư tôn ngươi không cần phải lo những cái này, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."

Diệp Trần nghe vậy, cũng không để ý gì nhiều, lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở cửa cung điện.

Đến bước này, sao hắn có thể vì vài lời của Diễm Cơ mà dừng tay?

Hết chương 65.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK