Bạch Tiểu Vũ vừa đi, người vừa làm móng cho cô ta cũng bắt đầu buôn chuyện, “Ai, mất công tôi còn tưởng Đường tổng sẽ cưới cô Bạch này.”
Bình thường Bạch Tiểu Vũ này lên mặt bắt nạt người khác, không tôn trọng người khác, dẫn đến việc mọi người đều không có thái độ tốt với cô ta.
“Quên đi, cô ta chỉ là một con gà rừng nhà họ Đường sẽ cần sao? Tuy nhà họ Tô đã xuống dốc, nhưng tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc, cô ta tính là gì chứ? Cắm phượng vũ vào cũng sẽ không bay lên cành trở thành phượng hoàng.”
“Cô còn nhớ dáng vẻ lần trước cô ta đến làm móng không.
Chậc chậc, cô ta thực sự nghĩ mình là bà Đường, bây giờ bị vả mặt rồi?”
Mọi người đều am hiểu nhất là bỏ đá xuống giếng, những bất bình ngày thường bị Bạch Tiểu Vũ trút lên giờ phút này.
bùng nổ.
Trở lại xe, thân thể Bạch Tiểu Vũ vẫn còn đang run rẩy, Ninh Nhụy liền kéo cô ta ra khỏi ghế lái.
“Tiểu Vũ, tình huống hiện tại của cậu rất tệ, để tớ lái xe, tớ biết đường đến công ty Đường tổng.
Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay áo Ninh Nhụy, “Tiểu Nhụy, cậu nói xem anh ấy sẽ không cần tớ nữa sao.”
“Nói bậy bạ gì đó, Đường tổng không phải loại người như vậy.
Nếu anh ấy thật sự không cần cậu thì sao phải đợi đến hôm nay? Những năm qua anh ấy đối tốt với cậu như thế nào không cần tớ phải nói rõ đâu chứ.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ hoảng hốt, anh ấy cũng không nói cho mình biết chuyện này, nếu là giả, có lẽ anh đã bàn bạc với mình rồi.
Mọi người trên toàn thế giới đều biết, mà người chung chăn gối bên cạnh Đường Minh là cô ta lại là người biết cuối cùng, đây mới là chuyện thê thảm nhát.
Hơn nữa, lần này Đường Minh nói trước mặt mọi người rằng anh ta sẽ kết hôn với Tô Mộng, điều này ngược lại với lúc ở bên Tô Cảm Khê.
Lúc đó, vì lo cho cảm xúc cô ta mà anh không đăng ký kết hôn với Tô Cẩm Khê, cũng không thông báo cho bất kỳ bạn bè hay phương tiện truyền thông nào.
Đó hoàn toàn là đối phó với nhà họ Đường, nếu lần trước là vì nhà họ Đường, vậy bây giờ là vì cái gì?
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc muốn gả cho Đường Minh.
Là ước mơ có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Đường Minh.
Bây giờ anh ấy đã trực tiếp tuyên bố kết hôn với Tô Mộng, điều này đã trực tiếp trở thành không có khả năng.
Cô ta vội vàng đến chỗ tập đoàn Đường thị, nhưng được thư ký cho biết hôm nay Đường Minh không đến làm việc.
“Trợ lý Chiêm, có lẽ anh biết anh ấy đang ở đâu đúng không? Cầu xin anh nói cho tôi biết đi!” Bây giờ Bạch Tiểu Vũ chỉ muốn biết sự thật.
“Cô Bạch, rất xin lỗi, tổng giám đốc đã hủy bỏ lịch trình hôm nay.
Anh ấy không nói cho tôi biết hành tung của mình, tôi cũng không thể giúp cô.”
Trợ lý Chiêm là người biết rõ nhất toàn bộ quá trình hành trình của Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ, về phần tại sao Đường Minh lại đi tới bước này, anh ta cũng không biết là lỗi của ai.
“Trợ lý Chiêm, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm Minh, xin hãy nói cho tôi biết!”
Ngoài Trợ lý Chiêm ra, Bạch Tiểu Vũ nhận ra bản thân cô ta không có cách nào khác liên lạc với Đường Minh.
Thậm chí cô ta cũng không dám trực tiếp đến nhà họ Đường, nhất định sẽ bị mẹ Đường đuổi đi.
Lúc trước, cô ta cảm thấy tuy rằng không thể gả cho Đường Minh, nhưng trừ chuyện này ra thì có khác gì vợ chồng đâu?
Đường Minh không bao giờ hạn chế tiền tiêu vặt của mình, chỉ cần cô ta nói ra thứ mình yêu thích thì Đường Minh sẽ mua cho cô ta.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Bạch Tiểu Vũ cảm thấy nếu không có tờ giấy đó, cô ta sẽ mãi là tình nhân danh không chính ngôn không thuận.
“Cô Bạch, tôi thật sự không biết tung tích của Đường tổng, nếu biết tôi nhất định sẽ nói cho cô biết đầu tiên.” Trợ lý Chiêm cũng bắt lực.
Đừng nói bây giờ anh ta không biết, cho dù biết cũng không thể nói cho Bạch Tiểu Vũ biết, việc nước còn khó lo làm gì còn thời gian đâu mà quan tâm việc nhà.
Huống hồ chuyện lần này của Đường tổng đã làm ầm ï lên, nếu anh ta dám can thiệp thì ai sẽ chịu trách nhiệm về hậu quả của những gì đã xảy ra?
Ninh Nhụy đành phải kéo Bạch Tiểu Vũ đi, “Tiểu Vũ, cậu bình tĩnh chút đi, Tô Mộng này vừa nhìn là biết không phải người tốt, không có khả năng Đường tổng sẽ thích cô ta đâu.”
“Mặc kệ là thích hay không thích, cô ta cũng sẽ kết hôn với Minh, vậy còn tớ thì sao? Trong suốt những năm qua tớ đều ở bên cạnh Minh.”
“Lần trước chuyện của Đường tổng và Tô Cẩm Khê ằm ï, hẳn là ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Đường thị, anh ấy phải đứng ra làm rõ cho công ty.
Cậu thấy đấy mọi dư luận tiêu cực trên mạng đều biến mắt, đây chẳng phải là thủ đoạn quan hệ công chúng sao, còn chuyện kết hôn thì chỉ nói miệng thôi.
Đường tổng đối xử với cậu tốt như vậy, chúng ta đều có mắt nhìn tháy, không lẽ cậu không tin anh ấy?”
Bạch Tiểu Vũ lắc đầu, “Không phải đâu, Tiểu Nhụy, gần đây Minh rất lạnh nhạt với tớ, đã lâu anh ấy không ở bên tớ rồi.
Mỗi ngày anh ấy đều nói bận, chứ đừng nói đến chạm vào tớ, ngay cả thời gian ăn một bữa với tớ cũng không có.
Đã mắy lần tớ chủ động tìm anh ấy, anh ấy đều nói bận, có phải anh ấy đã sớm thay lòng đổi dạ rồi không?
“Đợi đến khi liên lạc được với Đường tổng thì cậu nói những lời này sau đi.
Dù sao tớ cũng không tin Đường tổng sẽ như vậy.”
“Anh ấy không đến công ty, ngay cả trợ lý cũng không biết anh ấy đi đâu.
Tớ hỏi ai đây?”
Danh Sách Chương: