“Anh hai, anh định làm gì?” Nam Cung Mặc biết thủ đoạn của anh trai mình.
Giống như Hoa Tinh hãm hại Cố Cẩm, tuy Nam Cung Huân đã không tham gia vào những việc trước đây, nhưng anh ta đã giải quyết vần đề chỉ trong vài giờ.
Anh ta muốn làm gì thì nhất định sẽ dùng nhiều cách khác nhau, Nam Cung Mặc đã biết điều này từ lâu nên chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành tài sản của gia tộc Nam Cung.
Một mặt là anh ấy tranh không thắng, đến lúc đó hai bên sẽ đều bị thiệt, mặt khác là anh cũng không muốn tranh.
Nam Cung Huân không thèm trả lời rời đi, Nam Cung Mặc cảm thấy như sắp có một cơn bão lớn.
Có Cẩm lên xe của Tư Lệ Đình, nhận thấy ánh mắt của Tư Lệ Đình vẫn luôn nhìn mình chăm chú.
“Chú ba, sao vậy, không nhận ra em nữa à?” Cô tò mò hỏi.
“Tô Tô, rõ ràng là em chưa khôi phục trí nhớ, vừa rồi em lại nói với Nam Cung Huân rằng đã khôi phục trí nhớ, em là đang hoàn toàn xé rách da mặt với anh ta.
”
“Lúc em xe rách da mặt chú ba đâu có ngăn em lại, thực ra chú ba cũng mong em xé rách da mặt đúng không?”
Tư Lệ Đình không che giấu cảm xúc của mình: “Tô Tô, anh biết Nam Cung Huân là một người khó đối phó.
Cho dù anh ta có đe dọa thế nào đi nữa, anh cũng mong ranh giới giữa em và anh ta càng trong sạch càng tốt.
”
“Chú ba thật sự không hề che giáu cảm xúc của mình.
”
Cố Cẩm cười khúc khích, sau đó rướn người chủ động ôm lấy cổ Tư Lệ Đình nói nhỏ vào tai anh: “Nhưng em lại yêu chú ba như vậy, quan tâm đến em, không ngại làm kẻ thù của cả thế giới.
”
“Tô Tô, trước mặt tình yêu, em và anh đều là những kẻ ngốc nghéch, chẳng sợ anh tính kế như thế nào, anh cũng biết phải làm sao để giảm thiểu tổn thất đến mức nhỏ nhát.
Nhưng anh không muốn làm điều đó, anh chỉ muốn em, chỉ xuất hiện dục vọng chiếm hữu đối với một mình em, mặc kệ kết quả là gì.
”
Trán Tư Lệ Đình chạm nhẹ vào trán Cố Cẩm, hai người mỉm cười với nhau.
Những gì Cố Cảm làm vừa rồi có thể nói là đã khiến Nam Cung Huân hoàn toàn tức giận, ngay từ đầu cô cũng không có ý định trở mặt với Nam Cung Huân sớm như vậy.
Tuy nhiên, khi biết Tư Lệ Đình đã làm quá nhiều điều cho mình, trên mặt Tư Lệ Đình không còn giọt máu nằm đó.
Lúc đó cô không nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ muốn người đàn ông trước mặt được khỏe mạnh.
Anh quan trọng hơn tất cả, khi anh bất lực nhất cô đã không lựa chọn ra đi.
Chẳng sợ làm những việc đó sẽ mang lại kết quả gì, cô cũng không muốn quan tâm, cho dù thế giới có bị hủy diệt cũng không quan trọng bằng người đàn ông này.
Cô yêu anh, cũng nợ anh quá nhiều, từ giờ cô chỉ muốn bù đắp cho anh.
“Tô Tô, hứa với anh một chuyện.
”
“Dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được buông tay anh.
”
“Vâng chú ba, em hứa với anh, em sẽ không buông tay trừ khi em chết.
”
Môi Tư Lệ Đình in nhẹ lên môi đỏ của cô: “Dù tiếp theo có bão tố gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
”
“Vâng.
”
Có Cẩm đáp lại nụ hôn của anh, mặc cho mưa bên ngoài tràn vào cửa kính ô tô.
Hóa ra khi yêu một người đến tận xương tủy, thì không cần quá nhiều lời.
Ngay cả khi bạn không nhớ anh ấy, cơ thể của bạn sẽ ghi lại tất cả những kỷ niệm đẹp khi ở bên anh áy.
Ghi nhớ sự tiếp xúc của anh ấy, hơi ấm của anh áy, tần số nhịp tim của anh ấy.
Cả hai không nhắc đến Nam Cung Huân nữa mà đi ăn, đi mua sắm và xem phim như những người bình thường.
Cho đến tận khuya hai người cũng chưa trở về khách sạn, cả hai đều chưa từng trải qua cảm giác hạnh phúc như vậy.
“Tô Tô, anh còn nợ em một chuyện.
”
“Chuyện gì ạ?” Có Cẩm ở trong vòng tay anh hỏi.
“Tuần trăng mật, anh nghĩ nếu không bổ sung thì không biết tương lai sẽ ra sao.
”
“Ý của chú ba là?”
Danh Sách Chương: