Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao, cô muốn đổ lên người tôi mà tôi vẫn đứng đây khiến cô không đỗổ được à?” Cố cẩm cười lạnh lùng. Xem ra người phụ nữ này rất thông minh, nào ngờ đâu lại là một kẻ ngốc nghéch như thế chứ.

 

Đúng lúc Đường Minh vừa thanh toán tiền xong đi ra thì nhìn thấy hai người.

 

Trong khoảnh khác trông thấy Cố Cẩm, ánh mắt của Đường Minh sáng lóe lên, trước kia tất cả những đóa hoa mà anh gửi đến đều bị cô vứt đi hét.

 

Vốn dĩ là muốn đến đoàn phim xem tình hình thế nào, lúc đó cực kỳ vội vàng, gấp gáp nên anh ta không tìm được cơ hội, nhưng cũng không thể nào mà ngờ được lại có thể gặp cô ở đây.

 

Bạch Tiểu Vũ vừa nhìn thấy Đường Minh đi ra thì trong lòng liền nảy ra một ý định.

 

Hai năm nay hai người họ đã duy trì mối quan hệ bạn bè, cô ta đợi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thể gả vào nhà họ Đường, như vậy làm sao cô có thể cam tâm chứ?

 

Vốn tưởng rằng Đường Minh áy náy về cái chết của Tô Cẩm Khê nên cô luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày Đường Minh sẽ bước ra từ trong bóng ma của Tô Cẩm Khê.

 

Mình lặng lẽ làm bạn với Đường Minh thì nhất định anh ta sẽ nhận ra điều tốt. Trước kia Tô Cảm Khê cũng tung tin Bạch Tiểu Vũ cứ tưởng rằng cơ hội của mình đã đến rồi nhưng nào ngờ đâu hôm nay Đường Minh hẹn gặp là để cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của hai người, lại còn khuyên cô nên tìm một người tốt nào đó để lấy làm chồng, đừng lãng phí thanh xuân của cô với một người như anh.

 

Bạch Tiểu Vũ tạm thời chưa thể chấp nhận chuyện này nên mới vội vội vàng từ bên trong lao vọt ra.

 

Bắt gặp Có Cẩm, cô ta còn tưởng rằng sẽ có thể bắt nạt Cố Cảm như trước kia.

 

Ăn trộm gà không thành lại còn mắt thêm cả cơm nữa, tự cô lại làm đổ cà phê lên người mình.

 

Sau khi nhìn thấy Đường Minh xuất hiện, đầu cô đã nhanh chóng nảy số, đúng lúc cô đang thiếu một cơ hội, chẳng phải đàn ông đều thích những người phụ nữ mềm yếu hay sao?

 

Đôi mắt của Bạch Tiểu Vũ bất ngờ đỏ hoe lên rồi sà vào.

 

lòng Đường Minh và nói: “Đường Minh, cô ta đổ cà phê lên người em.”

 

Trước kia, Đường Minh đã rất bất ngờ kinh ngạc, lúc đó anh rất ấy náy và thương hại Bạch Tiểu Vũ, mỗi lần như vậy Bạch Tiểu Vũ yêu cầu gì anh đều đồng ý.

 

Nhưng sau này, bởi vì mối quan hệ với Tô Cẩm Khê nên dần dần anh đã mắt đi sự kiên nhẫn đối với Bạch Tiểu Vũ.

 

Nhờ có Tô Cẩm Khê mà anh mới biết được thì ra người phụ nữ trong xã hội này còn có thể như vậy nữa.

 

Rõ ràng là bệnh viêm ruột thừa tái phát nhưng đột nhiên anh lại có thể nén đau để đẩy cô ta ra khỏi người mình, ngược lại Bạch Tiểu Vũ chẳng đau đắng gì lại rên rỉ.

 

Tất cả những tình nghĩa còn sót lại gần như đã tan biên hết trong khoảng thời gian hai năm nay rồi, Bạch Tiểu Vũ còn chưa đến gần anh thì anh đã dịch sang phía bên cạnh rôi.

 

Bạch Tiểu Vũ xuyên qua khoảng không, gần như là không ngã xuống mặt đất, miễn cưỡng đứng cho vững rồi giậm chân và nói: “Đường Minh, anh làm như vậy là sao hả! Là cô ta đã ức hiếp em.”

 

Cố Cẩm chứng kiến sự giả tạo đến phát ngấy của Bạch Tiểu Vũ mà không kìm nén được sự ghê tởm, cô nói với vẻ thản nhiên: “Tổng giám đốc Đường, tôi không nghĩ là khẩu vị của anh lại thấp kém như vậy.”

 

Đối với Đường Minh, Cố Cảm không yêu cũng chẳng hận.

 

Tuy là trước kia anh ta đã làm nhiều chuyện nhưng sau đó đã buông tay hoàn toàn và cũng giúp đỡ cô không ít.

 

“Tô Cảm Khê, cô nói cái gì!” Bạch Tiểu Vũ đang nỏi giận vì bị Đường Minh ruồng bỏ, lại còn bị Cố Cẩm chế giễu, cà khia như vậy, cô tức chết luôn.

 

Cố Cẩm nhìn lướt qua tờ giấy trong tay, thời gian hẹn gặp Nam Cung Huân cũng đã đến rồi.

 

“Bạch Tiểu Vũ, xin lỗi, đến giờ tôi có việc rồi.”

 

Bạch Tiểu Vũ đưa hai tay ra chặn Cố Cẩm lại và nói: “Cô phải nói rõ ràng với tôi! Cái gì mà khẩu vị thắp kém chứ?”

 

Cố Cẩm dừng bước: “Bạch Tiểu Vũ, trước tiên hãy soi lại cái bản mặt của cô đi, rồi sau đó lại nhìn những hành động của cô xem có khác gì người phụ nữ chua ngoa đanh đá không chứ. Tổng giám đốc Đường thân phận cao quý mà lại có một người phụ nữ như thế này, đó chẳng phải là khẩu vị thấp kém hay sao?”

 

Cuối cùng, Cố Cẩm cũng quay sang nói một câu với Đường Minh: “Tổng giám đốc Đường, phiền anh hãy quản người phụ nữ của mình cho thật tốt.”

 

“Cô ta không phải…” Đừng Minh còn muốn giải thích rằng giữa anh và cô ta không có quan hệ gì cả thì Cố Cẩm đã gạt Bạch Tiểu Vũ sang một bên và hầm hầm bước đi rồi.

 

Bạch Tiểu Vũ trợn mắt lên nhìn Cố Cẩm bước đi, cô ta thực sự chính là Tô Cẳm Khê sao?

 

Không, cô ta không phải, Tô Cẩm Khê không có thần thái và khí chất ngút ngàn như vậy, từ trước đến nay cũng chưa từng làm những chuyện như vậy.

 

Lúc đầy cô ta ra, tay của cô ta rất mạnh. Ngoài cái khuôn mặt đó ra thì từ đầu đến chân của cô đều không giống với Tô Cẩm Khê.

 

Nếu như cô không phải thì tại sao khi cô ta gọi là Tô Cẩm Khê cô lại không có ý kiến gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK