Có Cảm nắm chặt tay lái: “Nếu anh mau thì chắc chắn chú ba sẽ bán cho anh, hơn nữa những người nhà họ Cố chắc chắn sẽ đồng ý với quyết định này.
”
Một phi vụ hời như vậy mà không đồng ý thì đúng là ngốc thật sự.
“Được rồi, có chuyện gì nữa thì anh sẽ nói với em.
”
Cố Cẩm cúp điện thoại, nhận ra bãi đỗ xe đã có máy cái xe đỗ ở đẳng sau rồi.
Vì thấy cô lái xe sang trọng nên những người ở đằng sau nên mọi người ngại không bóp còi.
Có Cẩm tìm một chỗ rồi đỗ xe, trong lòng vô cùng bối rối: “Chú ba, em biết lấy cái gì để đền đáp tình cảm của anh đây?”
Anh rõ ràng là một người tham vọng như vậy, làm như thế thì khác nào tự cắt đứt tham vọng của bản thân chứ.
Cố Cẩm ngồi yên lặng một lúc ở trong xe cho đến khi điện thoại vang lên, là Tư Lệ Đình gọi đến.
“Bảo bối nhỏ của anh, đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Tư: Lệ Đình truyền đến rất ấm áp.
Cố Cẩm giả vờ như không có chuyện gì: “Chú ba, em đang ở dưới công ty của anh, chuẩn bị rủ anh đi ăn trưa.
”
“Anh xuống ngay lập tức.
” Nghe thấy Cố Cẩm đang đứng ở dưới tầng, Tư Lệ Đình vội vàng đi xuống.
Trông thấy bóng hình quen thuộc hiện ra trong tầm mắt mình, trong lòng Cố Cảm lâng lâng vui sướng gáp ngàn lần.
“Sao đên đây mà không nói với anh một tiêng?” Tư Lệ Đình uốn uốn tóc của Cố Cẩm.
Từ bên ghế phụ, Cố Cẩm nhào vào lòng ôm thật chặt lầy người Tư Lệ Đình và nói: ‘Chú ba…”
“Làm sao vậy?” Tư Lệ Đình an ủi cô.
“Cảm ơn.
” Bao nhiêu lời muốn nói nhưng đến miệng thì chỉ còn lại hai chữ.
“Anh đã nói rồi, em với anh mãi mãi không cần nói những lời đó với anh, đồ ngốc nghéch, sao mà lại khóc nữa?” Tư: Lệ Đình nâng khuôn mặt đáng thương của cô lên.
Có Cảm rất muốn kìm nén để không khóc nhưng vừa nhìn thấy Tư Lệ Đình cô không thể kìm nén được nữa, người đã vì cô mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ.
“Chú ba… có đáng không…”
Tư Lệ Đình vừa nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô vừa an ủi cô: “Đỗ ngốc nghêch, anh đã nói rồi, đối với anh em mới là quan trọng nhát.
”
Nếu Nam Cung Huân đã muốn lợi dụng thế lực ở Mĩ để uy hiếp anh thì anh lại là người từ trước đến nay không bao giờ thích bị người khác dọa dẫm.
“Đây chính là cách tốt nhất để có thể tháo gỡ sự uy hiếp, huống chỉ anh thực sự không nỡ từ bỏ em.
Bây giờ thì tốt rồi, anh không cần phải chạy đi chạy lại hai bên nữa, mỗi ngày đều có thể ở bên em.
”
Chuyện như vậy mà sau khi được anh giải thích lại có thể trở thành một điều tốt, Cố Cảm nắm lấy áo trước ngực anh và nói: “Nhưng mà chú ba, chẳng phải là anh muốn đặt chân đến thành phó Wall sao, anh…”
Tư Lệ Đình nắm chặt lấy ngón tay cô, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
“Thất bại tạm thời không thể nói trước được tương lai, về mặt kinh tế thì anh cũng không thiệt hại gì cả, nếu như cứ tiếp tục đấu đá với Nam Cung Huân trong thời gian dài thì anh còn có thể bị thiệt hại nhiều hơn.
Huống chỉ trên đời này, cái gì cũng có cái giá của nó, Cẳm Khê, hãy tin tưởng anh, anh sẽ có cách của mình để bảo vệ em thật tốt.
Chỉ là mất đi mấy công ty mà thôi, nhưng bù lại, anh lại có được em, không hề lỗ luôn.
Nhất định có một ngày anh sẽ đòi lại cho bằng được.
”
“Ừm.
” Cố Cẩm gật đầu thật mạnh nói: “Em tin tưởng chú ba.
”
“Tuy là anh rất vui vì em đã khóc vì anh, nhưng anh cũng rất đau lòng, đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi mà.
”
“Chú ba, em sẽ không khóc nữa.
” Cố Cẩm dụi dụi mắt, cô tự thề trong lòng mình rằng nhất định sẽ có một ngày cô sẽ cùng Tư Lệ Đình đứng trên đỉnh cao.
Nam Cung Huân dùng trăm phương ngàn kế để chia rẽ hai người, nhưng chắc chắn anh ta không thể nào mà đoán được không những Cố Cẩm và Tư Lệ Đình không buông tay nhau mà còn vì thế mà trở nên gắn bó hơn.
Tư Lệ Đình nói không sai, bây giờ từ bỏ những công ty đó thì cũng có hơi đáng tiếc nhưng cũng chẳng nói trước được điều gì trong tương lai.
Sau khi dùng bữa xong, Có Cẩm đi đến Tinh Vũ để dự họp Ban giám đốc.
Trước khi Cố Cẩm đến, Tư Lệ Đình đã dùng cách của mình để chào hỏi Ban lãnh đạo cao cấp rồi.
Cứ cho là tạm thời thay đổi Tổng giám đốc khiến cho cấp trên cảm thấy vô cùng kì lạ.
Nhưng nều Tư Lệ Đình đã lựa chọn như vậy thì mọi người ũng không có ý kiến gì.
Danh Sách Chương: