Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được rồi, Tiểu Cẩm nhi, nếu em đã nhất quyết như vậy thì hãy làm theo những gì em muốn.


“Không phải Hoa Tinh là nữ ba à, cô ta còn phải quay vài cảnh nữa mà.

Bây giờ tống cô ta vào ngồi tù thì không thể tiếp tục quay xong.


“Vẫn là Tiểu Cẩm nhi suy nghĩ cẩn thận, được rồi, vậy làm theo ý của em đi, đưa cô ta ra ngoài.


“Đi thôi, quay phim trước đi, chuyện khác thì nói sau.

” Cố Cẩm dẫn đầu bình tĩnh bước ra ngoài.

Nam Cung Huân nhìn theo bóng lưng của cô, nếu không phải anh ta không biết cô đã mát trí nhớ, nhìn thấy cô như vậy giống như chưa từng bị thương vậy.


Bóng lưng cô cương quyết, tâm tư của cô tinh tế, cô có thể duy trì sự tỉnh táo của mình ngay cả khi cô biết mình mắt trí nhớ, thậm chí còn phân tích rất nhiều thứ như vậy.

Có Cẩm bình tĩnh bước ra ngoài, mọi người bên ngoài đang chờ kết quả.

Sau khi Hoa Tỉnh bị chặn lại ở ngoài cửa đã làm ầm ï một hồi, thấy Lam Nguyệt đi ra cô ta bước nhanh tới.

“Lam Nguyệt, bọn họ không làm gì cô chứ?”
“Cô chủ yên tâm, mọi chuyện của tôi đều ổn cả.


Đúng lúc này một vài cảnh sát mặc thường phục bước vào: “Đạo diễn Nam Cung, là anh đã báo cảnh sát?”
“Là tôi, làm phiền mọi người đặc biệt từ thành phố A đến, bây giờ phạm nhân đã bị bắt.


Trong lòng Hoa Tinh căng thẳng: “Là ai?”
“Phạm nhân là ai chẳng lẽ trong lòng cô Hoa không rõ sao?” Cố Cẩm lạnh lùng nhìn cô.

Hoa Tinh bị ánh mắt của Cố Cẩm làm cho kinh ngạc, không lẽ Lam Nguyệt đã khai ra?
Lam Nguyệt vội nói: “Đều là do tôi làm, không liên quan đến bắt cứ ai.


Hoa Tinh nhanh chóng phản ứng lại, đoán có lẽ những người đó đã dùng thủ đoạn đặc biệt khiến Lam Nguyệt không chịu được nên mới khai ra.

Cô ta không biết Lam Nguyệt đã nói những gì, Hoa Tinh không dám nói nhiều, nói nhiều sai nhiều.

“Lam Nguyệt, ý cô là gì?”
“Chị Tinh, tôi xin lỗi chị, trước đó khi quay phim tôi thấy chị và cô Erlena có một chút xích mích.

Ngoài ra, đạo diễn Nam Cung đã đặc biệt chọn con ngựa tốt nhất cho cô Erlena, tôi nhất thời tức không chịu được nên… nên muốn dạy cho cô ấy một bài học.



Lam Nguyệt nhận hết lỗi về mình, Hoa Tinh cũng hiểu ý của cô ta.

“Lam Nguyệt, sao cô lại hồ đồ như vậy, lỡ làm tổn thương người khác thì phải làm sao?” Cô ta nhìn Lam Nguyệt với vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.

Biểu hiện trên khuôn mặt của cô ta như thể cô ta chưa bao.

giờ biết về chuyện này, Cố Cẩm bắt đầu hiểu người phụ nữ này.

Từ phản ứng trước đó, cô có thể chắc chắn rằng Hoa Tinh là người đứng sau, lúc này Hoa Tỉnh cư xử như một người không hề biết chuyện đó.

Diễn xuất như thế này thực sự rất đáng khâm phục, cô ta xứng đáng là người có cáp bậc ảnh hậu.

“Xin lỗi chị Tinh, tôi nhất thời hồ đồ.


Đội điều tra đã đặc biệt từ thành phó A đến, bọn họ cứ tưởng chuyện khó giải quyết, nhưng ai biết rằng mọi chuyện đã được làm rõ ngay sau khi họ đến.

“Cô này, mời đi theo chúng tôi điều tra.



“Vâng.

” Lam Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hai mươi vạn mà Hoa Tinh đưa cho cũng đủ để gia đình có một cuộc sống tốt đẹp.

Mình cố tình làm tổn thương người khác, người liên quan cũng không phải chịu quá nhiều tổn thương, hậu quả xấu nhất sẽ là ngồi tù.

Khi cô ta ra mặt, nhất định Hoa Tinh sẽ nghĩ đến tình nghĩa mà đối xử tốt với cô ta, coi như cô ta cũng không thiệt thòi.

Hoa Tinh nhìn Lam Nguyệt bị bắt đi, trong lòng vô cùng phức tạp, không ngờ người phụ nữ này lại mạng lớn như vậy.

Cô ngã xuống với tốc độ nhanh như vậy, tuy không bị thương nhưng lại liên lụy đến Lam Nguyệt.

May mà Lam Nguyệt đủ thông minh gánh mọi chuyện, nếu không cô ta sẽ xong đời!
Cô ta làm dịu cảm xúc của mình, chậm rãi đi về phía Cố Cẩm: “Cô Erlena, xin lỗi, tôi không dạy dỗ tốt người của mình, đã mang đến cho cô một rắc rồi lớn như vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK