“Nói đi, tôi có thời gian nghe, nói cho tôi biết tất cả những gì bà biết về mẹ tôi, nêu có lời nào là nói dói, hẳn là bà biết hậu quả.”
Trên người Cố Cẩm toát ra hơi thở băng giá, đôi mắt tràn đầy lạnh lùng, trông không, giống người khoảng hơn hai mươi tuổi.
Khí chất mạnh mẽ của cô giông như một người đàn ông mạnh mẽ đã trải qua muôn ngàn cánh buôm.
Mẹ Tô nói: “Tôi và mẹ cô là bạn cùng lớp, học chung một lớp đại học.
Mẹ cô rất đào hoa, cô chỉ giống bà ấy một chút, nhưng lại thừa hưởng những gì tốt nhất của bà ây.’ “Nếu đã là bạn học, thì rốt cuộc làm sao mẹ tôi lại giao tôi cho bà?”
“Thân phận của mẹ cô luôn là một ẩn số.
Nói thật, cho đến bây giờ tôi vân không biết lai lịch của bà ây.’ Điểm này khiến Cố Cẩm có chút kinh ngạc: “Bà không phải là bạn tết nhất của bà ây, bà không biết thân phận của bà ây sao?”
“Ừ, bắt đầu từ năm nhất bà ấy đã hơi kỳ lạ, tôi đã hỏi thân phận của bà ây.
nhiều lần, bà ấy luôn thay, đổi chủ đề.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó có thẻ là do vần đề của gia đình bà ây.
Bà ấy thường ăn và mặc như những người bình thường, nhưng khí chất trên người của bà ây khác với những người khác, như thể bà ấy là thiên kim tiêu thư được sinh ra trong một gia đình lớn.
Bà ấy không nói tôi cũng không biết làm sao, đôi khi tôi cũng có chút ngưỡng mộ và ghen tị, dù sao người như bà ây cũng quá chói mắt, lại là người đứng đâu trong lớp, mà còn xinh gái.”
“Vậy bà biết thông tin thân phận của bạ tôi không?” Cô Cẩm tò nhất là vấn đề này.
Ngay cả người nhà họ Có cũng không biết về người cha bí ân của cô.
“Tôi không biết, trong những năm đi học có rất nhiều người theo đuổi mẹ cô, nhưng ánh mặt của mẹ cô rất cao, bà ấy không hề thích những người đó.
Nói chung lúc ở trong trường tôi chưa bao giò thấy.
mẹ cô và người đàn ông nào đi khá gân.”
Nói một hồi lâu, cô vẫn chưa biết được điều mình muốn biết: “Vậy sau đó thì sao..
“Sau này, chúng tôi tốt nghiệp ai đi đường nây, tôi trở về nước, còn mẹ của cô thì về nhà, cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn không biết nhà của bà ây ở đâu.
Sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng chúng tôi vần liên lạc, bà ây chưa bao giờ nói vê thông tin gia đình mình.
Cho đên một ngày khi tôi sang Mỹ nghỉ phép, bà ây chợt thương tiệc tìm tôi, nhờ tôi giúp bà ây một chuyện, bảo tôi tạm thời chăm sóc con của bà ây.
Lúc đó tôi rất ngạc nhiên vậy mà bà ây đã sinh con, vốn tôi muôn gặp ba của đứa trẻ, nhưng bà ây đã giao đứa trẻ cho tôi với vẻ mặt hoảng hột, nói răng sẽ sớm có người đên đón, tôi đợi mây ngày nhưng không thây ai đến.
Tôi gọi lại cho bà ấy thì không liên lạc được, thậm chí tôi không biết gì về thông tin nhà của bà ấy, cho dù muốn :đưa cô vê cũng không có cách nào.
Tôi biết bao năm qua cô trách tôi không đối xử tốt với cô, dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của cô, mà mẹ của cô lại giao cô cho tôi bằng cách như vậy.
Cô nói xem tôi vứt cô đi hay đưa cô đến trại trẻ mồ côi? Nếu một ngày bà ấy quay lại thì sao? Tội phải giải thích với bà ấy như thế nào.
Tôi phàn nàn về cô, sau ba năm chờ đợi, mẹ cô vân không đến đón, mà cô cũng đã đến tuổi đi học.
Tôi chỉ đành đựa cô vào hộ khẩu nhà tôi, dù sao cô cũng là một sinh mệnh, tôi không thê giết cô.”
Sau khi nghe mẹ Tô giải thích xong, mặc dù cò không nhận được bắt kỳ.
thông tin hữu ích nào, nhưng Có Cảm đã không ghét bà ta như trước đây.
Cho dù mẹ Tô có tàn nhẫn với mình thế nào đi chăng nữa thì ít nhất bà ta cũng đã nuôi mình hơn hai mươi năm, như vậy là đủ.
“Tắm séc hai mươi triệu tệ này coi như phí nuôi dưỡng tôi trong nhiều năm qua.
Về phần Tô Mộng, nêu thật :sự có liên quản đến chú ba, tôi sẽ đưa cô ta về càng sớm càng tết.”
“Cô… sau khi rơi xuống biển cô đã đi đậu?” Mẹ Tô không nhịn được hỏi vấn đề này.
“Duyên phận trùng họp, tôi đã tìm được người nhà của mình.
Ngoài chuyện đó ra, bà còn biết gì về mẹ tôi không? Chẳng hạn, mấy năm qua bà ây có tìm bà không?”
“Không, từ ngày hôm đó cũng chưa từng liên lạc lại với tôi.
Khi đỏ lần cuối cùng tôi gặp lại bà ây, vẻ mặt của bà ây rất hoảng loạn, tôi cũng không biết rôt Cuộc chuyện gì đã xảy ra với bà ấy.”
Danh Sách Chương: