Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


của cô, giống đôi mắt của chú nai nhỏ.

Nam Cung Huân biết mắt của Cố Cẩm từng làm phẫu thuật, nhưng màu xanh nhàn nhạt không những không khiến người khác cảm thấy kì lạ mà càng làm người khác cảm nhận được sự thuần khiết của cô.

Giống như bầu trời trong xanh sau cơn mưa, vô cùng trong trẻo tự nhiên.

Cô mất đi kí ức nhưng không hề hoang mang, dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép của cô lại khiến lòng anh ta có chút ngứa ngáy.

Nam Cung Huân tự nhiên có hảo cảm không nói thành lời với cô, lẽ nào ông trời đã cố tình cho anh ta cơ hội này.

Để cô quên đi người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm, bản thân anh ta lại trùng hợp xuất hiện trước mặt cô.

“Cậu cả, cậu hai đã đến.

” Giọng nói của trợ lý đã đánh tan dòng suy nghĩ của anh.


Nam Cung Huân nghe đến tên của người đó khuôn mặt dịu dàng đã trở nên lạnh lùng: “Đến cũng thật nhanh, bảo cậu ta vào đây.


“Vâng.


Khuôn mặt Nam Cung Mặc vô cùng nghiêm nghị, không phải là dáng vẻ nghiêm túc lúc phim trường, cũng không phải là vẻ đùa vui trước mặt Có Cẩm.

Ngược lại có vẻ trang trọng như lúc viếng mộ, lông mày.

nhíu chặt, cả bước chân cũng nặng nề hơn phần nào.

Dường như người bên trong không phải là anh trai của anh ấy, mà là một con thú dữ vô cùng đáng sợ.

Nam Cung Mặc đẩy cửa bằng gỗ bước vào, cửa phát ra tiếng “kèng kẹt”, khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy anh trai mang dòng máu con lai đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, nhưng lại vô cùng hài hòa với căn phòng mang phong cách cỏ điển này.

Người đó không nói một lời, nhưng trên người đã tỏa ra vẻ lạnh lùng cùng cương ngạnh.

Từ nhỏ đến lớn người mà Nam Cung Mặc sợ nhất cũng kính nể nhất là anh ta, nếu không phải Nam Cung Huân gọi anh ấy đến đây, có đánh chết anh ấy cũng không dám chủ động đến.

“Anh hai.

” Nam Cung Mặc thấp giọng gọi.

Nam Cung Huân nhìn một lượt người anh em cũng cha khác mẹ với mình, ánh mắt hiện lên vẻ thù hận.


“Lại đây.


Nam Cung Mặc bước chậm về phía anh: “Anh hai sao anh lại đến đây?”
Không phải anh ta ở nước ngoài phát triển sao, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, cũng không biết sao tự nhiên lại về nước, lại còn cố tình đến nơi này.

Lúc Nam Cung Mặc nhận được tin Nam Cung Huân đến Phương Thành, còn kêu anh ấy đến đây Nam Cung Mặc đã bị dọa đến xém chết.

Anh trai này tìm anh ấy giống như hoàng đề thời cổ đại hạ chiếu chỉ, cho dù ai cũng phải nghe lệnh mà hành sự.

Cho dù Nam Cung Mặc không thích người anh trai này, nhưng cuối cùng vẫn phải lập tức đến.

“Cố Cẩm ở đoàn phim của cậu?”
Trước giờ Nam Cung Mặc đều đoán được rất nhiều chuyện, nhưng anh ấy thật không ngờ anh trai lại mở miệng nói đến chuyện của Có Cẩm.

Nói đến Cố Cẩm Nam Cung Mặc cũng không yên tâm, vốn nghĩ rằng sẽ tìm thấy cô ở bệnh viện.

Ai biết được Triệu Lạp tìm khắp mọi ngóc ngách ở bệnh viện cũng không tìm thấy bóng dáng của cô, cô không có ở bệnh viện, sao có thể mắt tích vô duyên vô cứ như vậy chứ?
“Em ấy ở đoàn phim của em, nhưng mấy ngày trước vì quay phim mà đã mát tích.


” Nam Cung Mặc thành thật trả lời.

Nam Cung Mặc và Cố Cẩm biết nhau vốn là vì quan hệ giữa hai nhà, hai nhà đều có ý liên hôn.

Lúc Nam Cung Huân không có ở Mỹ, nhà Nam Cung muốn Nam Cung Mặc và Có Cẩm ở bên nhau.

Ông nội cũng có ý tác hợp cho hai người, nhưng đã bị Cố Cảm từ chối.

Sau này cô thay đổi tính cách, những tình cảm tốt đẹp ban đầu của Nam Cung Mặc dành cho cô đã tan biến hoàn toàn, hai người không trở thành người yêu mà lại trở thành bạn bè.

Bây giờ ông nội nhà họ Cố vì muốn củng cố địa vị của Cố Cảm, đã tìm đến Nam Cung Huân.

Mặc dù Nam Cung Huân và anh ấy là anh em, nhưng tính cách lại vô cùng khác nhau, ngoài cái họ Nam Cung ra, những thứ khác đều không liên quan đến nhau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK