Tô Cẩm Khê không hiểu mình chỉ ký một cái hợp đồng thôi, mà phải chuyển từ bộ phận tiêu thụ sang bộ phận thư ký, trở thành trợ lý riêng 24/24 giờ của Đường Minh.
Nhìn thấy Tô Cảm Khê thát thần trợ lý Chiêm tốt bụng nhắc nhở: “Trợ lý Tô, cô đi thu dọn đồ đạc đi.”
Tô Cẩm Khê như người mắt hồn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Tổ A phải làm sao? Nếu sự hợp tác này bị hủy bỏ, thành tích của họ không đạt tiêu chuẩn họ sẽ bị hạ bậc xuống tổ B.
Nghĩ đến lúc trước chị Trân Ni cùng những người khác vui vẻ như vậy, nếu như bị hạ bậc xuống tổ B thì những người đó không biết sẽ bị chế giễu như nào nữa.
Không được, cô không thể để chuyện này xảy ra.
Bước được hai bước, cô quay đầu lại, nói: “Đường tổng, tôi có chuyện muốn nói.”
Sự tức giận của Đường Minh chưa biến mát: “Nói.”
“Hợp đồng lần này cũng không chỉ có mình tôi giành được.
Mọi người trong tổ A đều làm việc chăm chỉ, đặc biệt là chị Trân Ni “Trước mặt tôi đừng nhắc tới Trân Ni, tin tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức không.”
Người đầu tiên làm Đường Minh tức giận là Trân Ni.
Anh ta yêu cầu cô ta chăm sóc Tô Cẩm Khê thật tốt.
Cô ta đã chăm sóc cô rất tốt, trực tiếp đưa cô đến giường của người khác.
“Đường tổng, sao anh lại vô lý như vậy? Chị Trân Ni cũng có công, vì công ty, anh dựa vào đâu mà sa thải chị ấy?”
Tư tưởng của Tô Cẩm Khê là cô thích Tư Lệ Đình, và sự việc đó hoàn toàn là xuất phát từ trái tim.
Cùng người mình thích làm những chuyện mình thích, là sai sao?
Đường Minh không nói lý, đang êm đẹp lại đi giận cá chém thót, cho dù cô lên giường với người khác thì cũng không liên quan đến anh ta.
Dù sao cô cũng không phải là người của anh ta, nhìn thế nào đi nữa, thì tập đoàn Đường thị đều có lợi.
Cô làm sao mà biết, Đường Minh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị tổn thương, anh ta rất cố gắng để không chạm vào cô.
Thế mà vì một bản hợp đồng mà cô dễ dàng lên giường với người khác, anh ta sao có thể chịu đựng được.
Hơn nữa, bên kia cũng chỉ đích danh Tô Cẩm Khê là người phụ trách, cho nên về sau sẽ không tránh khỏi phải thường xuyên giao tiếp với bên đó.
Một lần còn không đủ, người đàn ông kia còn muốn nhân cơ hội này giam cầm Tô Cẩm Khê ở bên người hắn, thường xuyên hưởng thụ.
Anh ta sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra, Tô Cảm Khê là của riêng anh ta, không ai có thể cướp đi được.
“Tôi không nói lý? Tô Cảm Khê, tôi làm như này là vì tốt cho côi”
“Đường tổng, anh muốn chuyển tôi sang bộ phận thư ký, tôi không có ý kiến, nhưng sự hợp tác này rất quan trọng với tổ A.
Nếu hủy bỏ, thành tích không đạt họ sẽ bị tụt hạng xuống tổ B, họ đã trả giá nhiều như vậy, anh đừng giận cá chém thớt bọn họ, được không?”
Bây giờ cô còn đang lo lắng cho người khác, Đường Minh thấy cô không có chút hối hận nào, lửa giận của anh ta càng lớn.
“Bọn họ có bị tụt hạng hay không thì liên quan gì đến tôi? Tô Cẩm Khê, cô tự lo cho mình đi, bớt lo chuyện của người khác!”
“Đường tổng, tôi không biết tôi đã làm gì khiến anh tức giận.
Cho dù có phát sinh quan hệ kia với người khác, đó cũng là chuyện của tôi.
Trước đó tôi và anh đã có thỏa thuận.
Ngoại trừ diễn kịch trước mặt nhà họ Đường, không can thiệp vào cuộc sống cá nhân, anh…”
“Chát” một tiếng giòn giã, Tô Cẩm Khê ăn một cái tát mạnh, Tô Cẩm Khê bị đánh đến ngây người.
Trợ lý Chiêm cũng sửng sốt, trước đây anh ta tưởng Đường Minh và Tô Cẩm Khê có quan hệ nào đó, nhưng Đường Minh không quan tâm đến cô nên anh ta cũng đã gạt bỏ suy nghĩ này.
Bây giờ Tô Cẩm Khê nói đến một thỏa thuận, thỏa thuận giữa hai người là gì? Thỏa thuận đó là nguyên nhân khiến Đường Minh tức giận như vậy sao?
“Trợ lý Chiêm, đi thu dọn đồ đạc cho cô ly “Vâng.”
Trợ lý Chiêm không dám hỏi thêm, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Tô Cẩm Khê và Đường Minh, lần đầu tiên Tô Cẩm Khê bị tát, hơn nữa còn là người đàn ông mà cô luôn nghĩ là người khiêm tốn.
“Tô Cầm Khê, tốt xấu gì cô cũng xuất thân danh gia vọng tộc, sao có thể ăn nói đê tiện như vậy? Cô đặt nhân phẩm của mình ở đâu?”
Trong lòng Tô Cẩm Khê tràn ngập tủi thân, nếu thân phận của Tư Lệ Đình không đặc biệt như vậy, cô có thể nói thẳng.
Cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói, cho dù là Đường Minh hiểu lầm cô như thế nào cũng được.
“Đó cũng là chuyện của tôi.” Tô Cẩm Khê ôm mặt, cô có lỗi với những người trong tổ A, làm cho bọn họ không vui vẻ.
“Cô đi đâu?” Đường Minh không nhịn được hỏi, lạnh nhạt quay người lại.
“Không phải Đường tổng bảo tôi thu dọn đồ đạc sao? Bây giờ tôi đi ngay.” Giọng Tô Cẩm Khê trở nên lạnh hơn.
Đường Minh nhìn bóng lưng cô rời đi, kinh ngạc nhìn tay mình, tại sao lại xảy ra chuyện này? Rõ ràng là anh ta muốn đối xử tốt với cô.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Cảm Khê lạnh nhạt với mình, anh ta liền tức giận.
Đường Minh ngồi trở lại ghế, đeo kính vào, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Anh ta luôn được biết đến là một người đàn ông lịch lãm, dịu dàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy vừa rồi anh ta tức giận, thì không ai có thể nghĩ lúc anh ta tức giận lại đáng sợ như vậy.
Lòng bàn tay anh ta dường như còn có độ ấm của cô, Đường Minh nhắm mắt lại, tình cảm của anh ta dành cho cô đã sâu đậm rồi sao?
Cẩm Khê, xin lỗi.
Giờ phút này, em hận tôi bao nhiêu thì tôi thích em bấy nhiêu, nhưng lời thích này anh ta lại không nói ra được.
Tô Câm Khê cúi đầu quay lại bộ phận tiêu thụ, trợ lý Chiêm đã đem lời nói của Đường Minh thông báo với mọi người.
Những người trong tổ A hoảng loạn, “Trợ lý Chiêm, bản hợp đồng này có vấn đề gì sao? Nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể thương lượng với Đề Hoàng.
Vất vả lắm chúng ta mới có được lần hợp tác này, sao có thể nói hủy liền hủy? Anh đi nói chuyện với tổng tài đi.”
Trợ lý Chiêm cũng khó xử, “Đây là ý của tổng tài, tôi nói gì cũng vô dụng.”
“Cho dù muốn hủy bỏ, thì cũng phải có nguyên nhân chứ.”
“Nếu phải nói nguyên nhân thì nên hỏi trợ lý Tô, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với tổng tài.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Trợ lý Tô?”
“Là cô Tô.
Vừa rồi tổng tài đã ra lệnh điều động cô ấy sang bộ phận thư ký.
Tôi đến đây để thu dọn đồ đạc cho cô ấy.”
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, đám người Trân Ni không phân biệt rõ nam bắc.
“Tiểu Tô, cô về rồi, Đường tổng nói với cô chuyện gì vậy? Đang êm đẹp sao lại hủy bỏ?”
Trân Ni lo lắng về việc hợp tác, nhưng Tiểu Châm đã nhìn thấy dấu tay trên mặt Tô Cảm Khê.
“Tiểu Tô, mặt cô bị sao vậy? Ai đánh cô?”
Sau khi anh ta hỏi câu này, anh ta cảm thấy mình hỏi vô nghĩa, trước khi đi Tô Cầm Khê vẫn ổn.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, trên mặt Tô Cẩm Khê đã in Ẫ hăn một cái tát, cô chỉ đi đên một chô.
Chắc chắn trợ lý Chiêm không dám đánh người, như vậy người đánh cô chỉ có thể là người đó.
Tô Cẩm Khê vén tóc về phía trước, “Tôi không sao, tôi về thu dọn đồ đạc, xin lỗi mọi người.”
Trong tình huống này, Trân Ni cũng không có nhiều điều để nói, nhưng cô ta vẫn có chút không cam lòng.
“Tiểu Tô, cô đắc tội Đường tổng?”
“Cho là vậy đi.” Tô Cầm Khê đành phải trả lời như thế, cô vì tập đoàn Đường thị lấy được một bản hợp đồng, rồi được thưởng một cái tát.
Người ta nói thương trường hắc ám, hóa ra còn hắc ám hơn nhiều so với tưởng tượng.
Buổi sáng Đường Minh vẫn dịu dàng, trong chốc lát đã trở nên lãnh đạm như vậy, nhưng hai chú cháu này lại có một điểm chung.
Khi tức giận, họ rất bá đạo, không quan tâm đến ý kiến của người khác.
“Tiểu Tô này, hay là cô nói chuyện hợp tác lần này với Đường tổng đi, nếu không, chúng ta sẽ bị hạ cấp.”
Tô Cẩm Khê tỏ vẻ cô không thể làm gì được, “Tôi xin lỗi, chị Trân Ni, chuyện này tôi đã cầu xin Đường tổng rồi, kết quả là anh ta cho tôi một cái tát.”
Cô cát đồ vào hộp, cô mới đến đây được vài ngày, không có gì để thu dọn, nên cô nhanh chóng thu dọn xong.
“Cảm ơn sự hướng dẫn của mọi người trong những ngày qua.
Quen biết mọi người tôi rất vui.”
“Tiểu Tô, cô nhìn ghế của bộ phận chúng ta kìa, cô còn chưa ngồi ấm chỗ đã phải đi rồi.”
Tiểu Châm cũng biết chuyện gì đã xảy ra với cô và Đường Minh, nhưng cũng không biết nên nói lời hay gì, chỉ có thể nói với giọng điệu thoải mái.
“Chuyện này tôi cũng không biết phải làm sao, tôi đi đây.”
“Sau này không thể gọi cô là Tiểu Tô nữa, trợ lý Tô, ngày thường cô nhớ nói những lời hay về bộ phận chúng ta với Đường tổng nhé.”
Tô Cầm Khê mỉm cười, “Ừm, Đường tổng chỉ cho tôi mười phút.
Tôi không thể chào tạm biệt mọi người.
Gặp lại.”
“Cô nhớ thường xuyên qua đây nhé.”
“Tôi sẽ.”
Trợ lý Chiêm nhận lấy chiếc hộp từ tay cô, “Để tôi cầm cho.”
“Không…” Còn chưa kịp nói xong trợ lý Chiêm đã lấy đi chiếc hộp.
Mọi người đều rất ngạc nhiên trước cảnh tượng này, ngay cả người được tin cậy nhất bên cạnh Đường tổng cũng phải cầm hộp cho Tô Cẩm Khê.
Rốt cuộc cô Tô có địa vị gì?
Chắc chắn không phải là người mới, ít nhiều thì mọi người đã hiểu ra điều gì đó.
Tóm lại, Tô Cầm Khê có phải là người của Đường Minh hay không, thì mọi người sẽ tôn trọng cô hơn một chút, nếu không sẽ không biết mình chết như thế nào.
Bộ phận thư ký của Đường Minh có bốn người, trợ lý Chiêm là trợ lý trưởng, còn lại ba người phụ nữ thực hiện nhiệm vụ của họ.
“Tất cả đều gác lại công việc đi, giới thiệu với mọi người, đây là trợ lý vừa mới đến Tô Cẩm Khê.”
Bộ phận thư ký đều tỏ vẻ nghi ngờ, “Anh Chiêm, bộ phận thư ký của chúng ta không thiếu nhân lực, trước đó cũng không nói cần tuyển người mới.”
“Trợ lý Tô do đích thân Đường tổng bổ nhiệm, ngoài công việc ra, cô ấy còn chịu trách nhiệm về cuộc sống sinh hoạt của Đường tổng, là trợ lý đặc biệt.
Mọi người có thể đưa cô ấy đi làm quen với tình hình nghiệp vụ, luận về cấp bậc, chức vụ của cô ấy cao hơn mọi người.”
Phụ nữ là những người hay buôn chuyện, bộ phận thư ký cũng vậy, trợ lý Chiêm vẫn chưa biết mối quan hệ thực sự giữa Đường Minh và Tô Cẩm Khê.
Trực giác của anh ta cho mình biết, trong lòng Đường tổng cô ủ Tô rất có trọng lượng, đột nhiên cô đên bộ phận thư ký, không thể tránh khỏi những người phụ nữ đó sẽ tự quyết định.
Anh ta lập tức nói thẳng thân phận và địa vị của cô, để tránh khỏi xảy ra những chuyện không đâu, thời gian gần đây tần suất nổi cơn thịnh nộ của Đường tổng ngày càng nhiều.
Anh ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, cô Tô vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
“Hóa ra là đặc trợ Tô, tôi là Tiffany, sau này xin hãy dạy bảo nhiều hơn.”
“Xin chào, tôi là Tô Cẩm Khê.”
“Tôi là Eva.”
“Tôi là Mia, đặc trợ Tô nhìn không lớn lắm, tuổi còn trẻ mà đã trở thành đặc trợ rồi.
Không biết trước kia cô làm ở đâu?”
*Đặc trợ: trợ lý đặc biệt Ngay khi Tô Cẩm Khê đến, cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng, nhớ ra những gì Trân Ni đã nói.
Cô càng tỏ ra yếu đuối, người khác càng nghĩ cô dễ bị bắt nạt, gương mặt cô lạnh lùng, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Tôi chưa từng làm thư ký, vừa mới được chuyển từ bộ phận tiêu thụ sang.
Sau này có gì không hiểu, mong các vị tiền bối dạy bảo.”
“Cô là trợ lý đặc biệt, chúng tôi không dám dạy bảo cô.” Thấy tình hình không đúng, trợ lý Chiêm nhanh chóng nói: “Trợ lý Tô, Đường tổng đang đợi cô trong phòng làm việc.”
Danh Sách Chương: