Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, Tư Lệ Đình nắm lấy tay cô từng chút cởi từng chiếc cúc áo của anh ra.
Đoạn này không có trong kịch bản, Nam Cung Mặc đã không dừng lại, tình huống nhỏ này cực kỳ phù hợp với ý của cảnh quay.
Lần đầu tiên nàng được phục vụ hoàng đề, vốn đã có chút kích động và lo lắng, ngược lại hành động nhỏ này lại tăng thêm phần thích thú.
Cố Cẩm nhẹ nhàng cởi áo choàng của Tư Lệ Đình, Tư Lệ Đình xoay người đè cô xuống giường.
Đồng thời, anh thuận tay kéo rèm xuống, thế nên máy quay chỉ nhìn thấy hình dáng mờ ảo của hai người.
Nam Cung Mặc chửi rủa một câu quỷ hẹp hòi trong lòng, thật sự không cho người khác nhìn thấy một chút làn da trần nào của Có Cảm.
Nghĩ thì nghĩ như thế, thật ra Tư Lệ Đình cũng không sai, hình ảnh không rõ ràng giữa hai người càng thêm hấp dẫn.
Cố Cẩm bị anh đè ở dưới, gương mặt cô ửng hồng, đương nhiên người khác không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo.
Tư Lệ Đình yêu chết dáng vẻ này của cô: “Cởi áo cho trẫm.
”
Vốn anh chỉ mặc một lớp áo trong mỏng, Cố Cảm cần thận cởi bỏ áo choàng của anh.
Tư Lệ Đình từ từ cúi xuống hôn lên tai cô, Nam Cung Mặc nóng lòng muốn đi vào vén tắm màn che chắn!
Vào thời điểm quan trọng, màn lụa này cùng Mosaic giống hệt nhau.
Nhịp tim của Cố Cảm đập “thình thịch” nhanh chóng, khi cô nhìn vào đôi mắt mỉm cười của Tư Lệ Đình toàn thân cô đã chìm trong đó.
Lúc trước anh nói anh phụ trách nằm cô phụ trách động, ai biết cuối cùng anh vẫn là người chủ động.
Giống như ở nhà, Tư Lệ Đình hôn nhiều hơn và bừa bãi hơn.
Cố Cẩm nhìn lớp màn lụa đó, không phải người đàn ông này muốn mượn tắm màn che thực sự muốn làm gì thì làm chứ?
Vừa hay trong phòng cũng không có người ngoài, những người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những người bên trong đang làm gì.
Có Cẩm cảm thấy cơ thể anh càng ngày càng nóng, cô đã quá quen thuộc với cảm giác này.
Đây là dấu hiệu mỗi lần anh động tình, Có Cẩm mở to mắt, vị đại gia này không phải là muốn diễn giả thành thật chứ?
Trong lòng Có Cẩm hơi lo lắng, sắc mặt càng thêm hoảng Sợ, cô sợ người nào đó thú tính quá độ ăn thịt cô ngay tại đây.
Đã lâu lắm rồi Tư Lệ Đình mới thấy vật nhỏ đáng yêu như vậy, kể từ sau khi Cố Cẩm trở về cô như trở thành một con người khác.
Tính cách của cô đã thay đổi từ một con thỏ trắng nhỏ thành một nữ hoàng kiêu hãnh, mặc dù bây giờ cô cũng rất tốt, sẽ không dễ bị bắt nạt như trước nữa.
Thân là bạn trai của cô, anh tự nhiên hy vọng Cố Cẩm giống như trước kia, mềm mại nũng nịu trong vòng tay của anh thì rất tốt.
Rốt cuộc, ngay từ đầu anh đã rung động vì đôi mắt to tròn của Cố Cẩm ánh lên vẻ sợ hãi.
Anh nào thật sự ra tay với cô đâu, chỉ cố ý trêu chọc cô mà thôi.
Bảo bối xinh đẹp như vậy anh chỉ muốn giấu đi, còn lâu mới cho người khác nhìn thấy.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Cảm nhưng không tiện mở miệng, tránh cho phải quay thêm lần nữa.
Cô chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin anh đừng lộn xộn nữa, cuối cùng Tư Lệ Đình cũng chơi đủ và két thúc trò chơi.
Nam Cung Mặc hét lên “cắt”, lúc này Cố Cẩm mới cảm thấy mình như tránh được một kiếp.
Khi cả hai bước xuống giường, Có Cẩm đã đỏ bừng mặt, còn Tư Lệ Đình thì như tắm trong cơn gió xuân.
“Tiếp, chúng ta bổ sung thêm một vài bức ảnh nữa.
” Nam Cung Mặc tìm Giản Vân đến.
Cố Cẩm dặm thêm một chút phấn nền che đi những đám mây đỏ trên mặt, áp lực khi quay phim với Giản Vân càng lớn hơn.
Dù chỉ là một vài tấm ảnh, Tư Lệ Đình cũng nóng lòng muốn lấy kính hiển vi tới nhìn, anh nhất quyết không để hai người có bất kỳ va chạm thân thể nào.
Cố Cẩm luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô từ phía sau, may mắn chỉ là một vài bức ảnh đơn giản.
Nếu cô thực sự có tiếp xúc gì với Giản Vân, Cố Cẩm cảm thấy rằng cô chắc chắn mình sẽ bị Tư Lệ Đình làm cho ba ngày không xuống giường được.
Khi kết thúc cảnh quay, cô cảm thấy mình gần như kiệt sức, loại kiệt sức này không phải về thể chất mà là do tâm lý.
“Hôm nay kết thúc tại đây, cảnh quay ngày không được đến muộn, mọi người vất vả rồi.
”
Nam Cung Mặc cũng mệt mỏi một ngày, cảm thấy toàn thân kiệt sức, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Khi Cố Cảm vào phòng thay đồ để thay quần áo, Triệu Lạp ríu rít bên tai cô không ngừng.
Danh Sách Chương: