Cánh cửa bị đóng mạnh lại vang lên một tiếng “bùm” cực lớn, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Cẩm lặp tức tan biến.
Cô nói với giọng không máy vui vẻ: “Chú Ba sao anh lại để cô ta ôm mà không né, nếu như em không đến, anh với cô ta sẽ làm những gì hả?”
Tư Lệ Đình quay lại chỗ ngồi của mình, điềm đảm hỏi: “Em cảm thấy anh sẽ làm gì?”
Dáng vẻ lạnh lùng này của Tư Lệ Đình làm Cố Cẩm không quen, suy cho cùng cô đã được Tư Lệ Đình yêu thương hết mực.
Nhưng bây giờ anh lại đối xử lạnh lùng với cô như thế, sự chênh lệch này khiến Cố Cẩm cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Nhưng cô không thoải mái thì Tư Lệ Đình càng không thoải mái hơn, lần này thật sự là cô có lỗi trước.
Thấy Tư Lệ Đình lạnh nhạt với mình, Cố Cẩm đi đến tủ lạnh lấy hai quả trái cây ra ép nước cho anh.
Từ sau khi biết dạ dày của Tư Lệ Đình không tốt, cô đã kêu Lâm Quân dọn sạch những thứ như cà phê hoặc kích thích dạ dày trong phòng làm việc của anh.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhấp chuột hoặc gõ phím của Tư Lệ Đình.
Cố Cẩm giống như trước đây khi còn làm thư ký cho anh, đặt ly nước ép trái cây tươi ngon đến trước mặt anh.
Tư Lệ Đình không ngẳng đầu lấy một cái, nhưng Cố Cảm vẫn hy vọng anh có thể la cô một trận như thế thật tốt.
Hóa ra đàn ông giận đến tột cùng sẽ như thế này, Cố Cẩm bắt lực thở dài.
Cô rót cho mình tách trà nóng rồi ngồi trên ghế sô pha từ từ nhấp một ngụm.
“Sau khi trở về nhà họ Có, tình hình của nhà họ Cố không giống những gì em nghĩ, không có ba mẹ.
Mặc dù em có thêm một người anh vô cùng thương em cũng như là một ông ngoại, nhưng những người khác vốn không hề để mắt đến em.
Thậm chí còn có nhóm nhiều người nghỉ ngờ thân phận của em, bọn họ nghĩ em là người phụ nữ mà anh trai tìm về để tâu tán tài sản.
Từ nhỏ em không sống trong nhà họ Cố, nên em không có bắt cứ quyền gì để lên tiếng, em đã hứa với anh trai, em sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền lợi trong tay.
Bọn họ nói em danh bắt chính ngôn bắt thuận, vậy thì em chứng minh cho bọn họ xem, em là người người như thế nào.
Hai người chị họ của em từng nhỏ được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, phụ nữ có thể trưởng thành trong gia đình như vậy sẽ không hề thua kém bắt cứ người đàn ông nào.
Để thuyết phục họ em đã đưa ra một yêu cầu, yêu cầu bọn họ cho em thời gian một năm, sau một năm em sẽ cùng hai người chị họ đó so tài.
Ai trong số ba người chúng em người đó sẽ là người thừa kế của công ty trong tương lai, em chỉ là một kẻ nửa vời làm sao có thể sánh được với hai người chị họ đã vào công ty.
Lúc ở nhà họ Tô em cùng với Tô Mộng học một vài môn năng khiếu, phạm vi đề thi rất rộng.
Trong đó có một môn em dở tệ nhát, đó là thể chát.
Cho dù khả năng lĩnh hội hội họa của em rất tốt, đánh đàn cũng rất được, nhưng suy cho cùng em vẫn là một người phụ nữ tay trói gà không chặt.
Trên đời này có máy nhà như nhà họ Cố nuôi dạy con gái như con trai? Trong vòng một năm em vốn không có cách nào đuổi kịp.
Ông ngoại tuổi tác đã cao, người cho mà họ Cố giống như một đàn chó đang chờ để xâu xé ông.
Từ ngày em trở về nhà họ Cố em biết dù có xảy ra chuyện gì, em cũng đã không còn đường để quay lại.
Em nhất định phải thắng, vì đặt được mục đích này, em tình cờ biết được một loại thuốc có thể cải thiện thể chát.
Là một loại thuốc cắm trên thế giới, không có lưu truyền công khai.
Người sau khi uống vào cơ thể sẽ cải thiện, giống như: việc dùng thuốc kích thích của vận động viên thể thao.
Em cho người điều chế lại liều lượng mỗi ngày để uống, cứ như thế những tổn thương trên cơ thể sẽ giảm đến mức thấp nhất.
Loại thuốc đó có một số tác dụng phụ, trong đó có một tác dụng là không được thụ thai trong vòng một năm.
Nếu không đứa con sinh ra sẽ có ván đè, lúc đó em đã suy nghĩ hết một đêm.
Nhưng sức khỏe của ông ngoại không thể cầm cự được lâu, những người của chỉ bên thì đang nghĩ mọi cách.
Nếu như em thua, không chỉ em, mà ngay cả anh trai cũng sẽ bị liên lụy.
Danh Sách Chương: