Hai người lại tiếp tục âu yếm như một lúc rồi mới chịu dậy, Cố Cẩm có cảm giác chân mình không thể khép lại.
Hai ngày này không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, nhìn thấy bước chân không vững của Cố Cảm, Tư Lệ Đình lại cảm thấy đau lòng: “Bảo bối, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng một chút.
”
“Anh đó, lúc làm thì không có chừng mực gì hét.
” Có Cẩm tức giận.
Đến lúc đó ai mà còn lý trí.
*Chứ không phải là Tô Tô của anh quá hấp dẫn sao.
”
“Xem như miệng của anh ngọt đi.
”
Hai người đánh qua đánh lại một hồi mới đi đến phim trường, Cố Cẩm và Tư Lệ Đình vẫn còn trong giai đoạn ở trước mặt người ngoài tỏ ra không quen biết.
Cố Cẩm đi vào phim trường trước, Tư Lệ Đình giả vờ đi dạo Phương Thành một lúc mới đến.
“Cô chủ, chị đến rồi.
” Triệu Lạp được Nam Cung Có dặn dò không được đi làm phiền Cố Cẩm, cô ấy chỉ dành ở lại phim trường chờ đợi.
Nghe được chuyện xảy ra ngày hôm đó từ người khác cô ấy đã bị dọa sợ chết khiếp, trước giờ cô ấy đều biết Chu Lê không máy thân thiện với Cố Cẩm.
Thật không ngờ Chu Lê lại mà vậy to gan dám làm ra chuyện đó với Có Cẩm.
Nếu như không phải Tư Lệ Đình đến kịp lúc, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nỗi.
Nếu như ngày hôm đó không phải cô nghỉ phép thì đã có thể ở bên cạnh Có Cẩm làm chứng cho cô.
“Ừ”
Triệu Lạp nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Cố Cẩm, vừa nhìn cô ấy đã biết tâm trạng hôm nay của cô rất tốt.
Mặc dù lúc trước Cố Cảm đã rất đẹp, nhưng cô của hiện tại giống như một đóa hoa hồng nở sau cơn mưa, mang vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng.
Hôm nay cô có hai cảnh quay, buổi tôi là cảnh quay trên giường, buổi chiều là diễn cảnh đối đầu với Hoa Tình.
Nguyên nhân lớn nhất để cô đến đoàn phim lần này là Hoa Tình, Chu Lê muốn đâm đầu vào chỗ chết ai cũng không ngăn cản được.
Hoa Tình luôn là kẻ bàng quan, Có Cẳm muốn xem thử cô ta có thể giả vờ được bao lâu.
Trong phòng trang điểm có thể một người, là Thu Quỳ.
“Cô Có, hai ngày nay cô đã đi đâu vậy? Cô đi đâu chăm Sóc vậy, sao tôi cảm thấy cô còn đẹp hơn hay ngày trước nhiều.
”
Thay vì nói Cố Cẩm trở nên xinh đẹp thì chi bằng nói người có thay đổi nhiều nhát là Thu Quỳ.
Lần đầu Cố Cẩm nhìn thấy Thu Quỳ đã biết cô ấy là một cô gái xinh đẹp, lúc đó Thu Quỳ ngã nhào xuống thảm đỏ, gọng kính đem bị văng ra.
Để lộ đôi mắt trong trẻo vô cùng, Cố Cẩm vừa nhìn đã thích cô gái đơn thuần này.
Thu Quỳ bị Nam Cung Mặc dạy dỗ một trận, cô ấy đã tháo gọng kính đen ra, đeo lens vào.
Tóc cũng được chải thành kiểu tóc cổ điển, người mặc trang phục trong cung, trang điểm lên làm Cố Cẩm xem chút nữa đã không nhận ra.
“Thu Quỳ cô thật đẹp.
”
Người thô khệch như Thu Quỳ ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi sao mà sánh được cô chủ của cô, chị mới là người đẹp nhát, chị xem chỉ chưa trang điểm mà đã đẹp như thế rồi.
Đúng rồi, chị vẫn chưa nói với tôi chị làm sao để chăm sóc, tại sao tôi cảm thấy da của bị lại vừa mướt vừa đẹp như thế?”
Cố Cẩm nở nụ cười tinh quái, cô nói nhỏ vài tai của Thu Quỳ một câu, bởi vì giọng nói quá nhỏ nên không ai biết cô đang nói cái gì.
Vành tai của Thu Quỳ đỏ ửng sau đó lan ra khắp mặt, lúc Thu Quỳ còn ngây người thì Có Cẩm đã rời đi.
Thợ trang điểm rất hiếu kỳ rốt cuộc Có Cẩm đã nói những gì với Thu Quỳ, vì sao trong một giây mà mặt Thu Quỳ lại đỏ ửng thế kia?
*Thu Quỳ, rốt cuộc cô ấy đã nói những gì vậy?”
Khuôn mặt Thu Quỳ càng thêm đỏ: “Không, không có gì.
”
Tâm sự trong lòng người ta đã bị cô đào lên, đi hỏi chủ nhân sao? Rõ ràng là cô ấy không có cái gan này.
Sau ngày xảy ra chuyện đó, địa vị của Cố Cẩm ở đoàn làm phim đã cao đến mức giống như Lão Phật Gia.
Ngay cả đạo diễn Nam Cung cũng có thái độ cung kính với cô, có thể thấy nhất định cô là người có lai lịch không tầm thường.
Cho tên tất cả mọi người đều gọi theo Triệu Lạp gọi cô là cô chủ, cho dù không thêm vào chữ Elena thì cũng biết đang nói đến cô.
Ánh hào quang của Hoa Tình đã bị Cố Cẩm giẫm không còn một chút xíu gì, lần này chỉ diệt trừ được Chu Lê, trong lòng cô vẫn còn một chút không thoải mái.
Nói về độ nguy hiểm thì người phụ nữ này nguy hiểm hơn Chu Lê nhiều, đáng tiếc Chu Lê đã thành khói bụi.
Danh Sách Chương: