Tô Mộng thầy xe chuẩn bị lái đi, cô ta vẫn luôn chạy chậm, không hiểu sao đột nhiên tiềm năng được kích thích, cô ta tăng tốc ập đến nắm lấy tay nắm cửa trước khi xe nổ máy.
Mạc Ca đành phải dừng lại, Tô Mộng vỗ cửa xe: “Cố tổng, cô chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói.
”
Cố Cẩm đeo kính râm, ra hiệu cho Mạc Ca mở cửa số ghé trước, cô ngồi dựa vào cạnh cửa sổ.
Cửa sổ xe từ từ lăn xuống, cô ta liếc mắt nhìn người bên trong.
Bởi vì bị ghế phụ che khuất, nên không nhìn rõ người bên trong trông như thế nào, chỉ lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ.
“Xin chào Có tổng, tôi là phó tổng tập đoàn Tô thị, mong cô tha thứ cho sự mạo muội vì đã làm phiền cô.
”
Cố Cẩm có ý đổi giọng nghiền ngẫm nói: “Có chuyện muốn nói? Hình như tôi không có liên hệ gì với tập đoàn Tô thị, thời gian của tôi rất eo hẹp.
”
“Có tổng, tôi bảo đảm sẽ chỉ chậm trễ cô ba phút.
Tôi đến đây nói chuyện với cô về dự án của Tôn tổng.
”
“Ò2”
“Dự án đó ban đầu là chúng tôi thương lượng với Tôn tổng cùng nhau hợp tác, chúng tôi…”
Không đợi cô ta nói xong, Cố Cẩm đã lạnh lùng ngắt lời: “Ý của cô là chúng tôi hớt tay trên?”
“Có tổng, tôi không có ý đó.
” Tô Mộng kiềm chế sự kiêu ngạo và độc đoán của mình.
Ngay cả chú Tôn cũng rất kiêng ky người này, Tô Mộng cũng không dám làm bừa nữa.
“Tôi chỉ muốn nói rằng dự án này rất quan trọng đối với nhà họ Tô.
Tập đoàn G của cô rất hùng mạnh, sao có thể nhìn trúng loại dự án nhỏ như thế này? Hay cô nhường cho nhà họ Tô chúng tôi, cũng coi như kết thêm một người bạn.
”
“Dự án rất nhỏ, nhưng tôi lại thích nó đấy, làm sao nào?”
Giọng nói lười biếng của Cố Cẩm văng vắng bên tai Tô Mộng.
Nếu đổi lại là trước kia có ai nói với cô ta như vậy thì cô ta đã sớm trở mặt nỗi giận rồi, nhưng bây giờ đối mặt với chủ tịch của một công ty lớn, lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình thật tầm thường.
Cô ta cảm thấy tập đoàn Tô thị giống như một chú kiến nhỏ tội nghiệp, còn tập đoàn G là rồng bay nuốt sông nuốt núi, chỉ tùy tiện một bộ râu thôi cũng có thể đè bẹp tập đoàn Tô thị.
Qua cặp kính râm Cố Cẩm nhìn thấy sự khuất nhục và không cam lòng trên gương mặt cô ta, cô ta đang cố kìm nén tính khí của mình.
Chỉ mới một câu nói như vậy đã không chịu đựng nổi? Sự: sỉ nhục mà cô ta đã mang lại cho cô trong quá khứ còn nặng nề hơn nhiều.
Trong đầu cô nghĩ đến mình và Tô Mộng khi còn nhỏ, ba Tô đi công tác nước ngoài trở về, mang quà cho cả hai.
Trước khi đi, ba Tô hỏi họ muốn gì, Tô Mộng muốn đồ chơi và đồ ăn, Tô Cẩm Khê chỉ yêu cầu ba Tô mang một chậu hoa từ nước ngoài về.
Ba Tô làm theo lời hai người nói mang rất nhiều đồ vật về, Tô Mộng nhận được rất nhiều đồ ăn và đồ chơi.
Tô Cẩm Khê nhận được là một loại lan quý hiếm, hiếm có ở trong nước, cô rất vui vẻ, lên kế hoạch chăm sóc nó thật chu đáo.
Tuy nhiên, Tô Mộng người đã nhận được rất nhiều thứ, nhìn thấy vẻ hài lòng trên khuôn mặt của cô, cô ta trở nên thích thú với chậu hoa lan của cô.
“Đưa hoa lan cho tôi.
” Cô ta nói thẳng.
Tô Cẩm Khê ôm hoa lan không buông.
“Tiểu Mộng, từ nhỏ em đã không thích nghịch hoa, cây cỏ.
Làm sao em có thể nhìn trúng hoa này?”
Tô Mộng thực sự không thích hoa cỏ, tắt cả những gì cô ta thích là nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Cẩm Khê.
“Tôi vừa thích đấy, làm sao?”
Quách Ngọc Oánh ở bên cạnh lập tức đi vòng qua: “Cẩm khê, trong sân có nhiều hoa, cây cỏ còn không đủ cho con chơi sao?”
“Mẹ, nếu đã có nhiều thì sao Mộng nhỉ không thích?”
Tô Mộng biết cho dù cô ta muốn thế nào thì Quách Ngọc Oánh cũng sẽ đứng về phía cô ta, cho nên cô ta mới không sợ.
“Tôi chỉ thích cái chậu mà cô đang cầm, đưa nó cho tôi.
”
“Cẩm Khê, lần sau lúc ba con đi nước ngoài sẽ mua cho con một chậu khác, con đưa chậu này cho em đi.
”
Tô Cẩm Khê ôm chặt chậu hoa, ngón tay không thương tiếc bị cậy ra, giây tiếp theo Quách Ngọc Oánh giật lầy đóa hoa lan trên tay cô.
Tô Mộng đắc thắng cười với Tô Cẩm Khê, cho dù cô thích gì thì cũng sẽ bị cướp mắt.
Chuyện này đã qua hơn mười năm, nhưng bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, đặc biệt là dáng vẻ khô héo của những bông hoa lan.
Bây giờ cô nói với Tô Mộng những lời tương tự, nhưng Tô Mộng lại không nhận ra.
Danh Sách Chương: