- anh muốn chết thì chết một mình đi. Tôi còn muốn sống tiếp vài chục năm nữa
hàn mặc phong tức giận bóp mạnh eo cô làm người cô đau điếng, liền im lặng. Chọc giận hắn rồi, chắc chắn là hắn đang giận đến điên người
hàn mặc phong nhăn mày, một phát dẫm nát đầu con vật. Tàn độc giết chết. Mắt tươi chảy ra nền gạch trắng, thân hình tròn trịa quằn quại lên xuống, vùng vẫy trong vô vọng rồi dừng hẳn. Cái chết đến nhanh
- xuống
- không- trần bảo nhi ôm lấy cổ hắn, rõ là cô chưa định hình hết mọi việc
- thích như vậy lắm sao?
- không- cô nhảy xuống, nhảy trúng vào thân con rắn.
Cô kinh ngạc hét lên
- a. . A. . .a . .
Cô liền nhanh chóng chạy ra bể bơi
- nó chết rồi- hàn mặc phong nhìn cô
- ừ
- vào đây làm gì?
Trần bảo nhi đứng sau cánh cửa, tay chỉ tay xuống nước. Hắn khó hiểu
- bơi hay tắm?
- anh điên sao?- cô trừng mắt nhìn hắn, đúng là đầu óc đen tối
- vào đây
- đừng vứt tôi xuống đó
- vào- hắn lớn tiếng
- ok. Đừng nóng giận- cô đi vào, dè chừng hắn
- nói!
- nói gì?- cô ngây ngô
hàn mặc phong đem sự đáng sợ dán lên người cô
- à. . . Ờ. . . Thì. . Là. . . - trần bảo nhi bị hàn mặc phong doạ cho chết khiếp, chỉ biết dùng hành động diễn tả, nhướm mày xuống đáy hồ- thế đấy
- không hiểu
- hãy nói là tôi không hiểu
- với em
- ừ - cô gật đầu
- em là gì của tôi
- là em của anh. Anh gọi tôi là em mà
- tôi vứt em xuống
- không. Tôi nói, anh đừng vứt tôi, tôi lấy sợi dây chuyền
- sợi dây chuyền
- đúng. Nó ở dưới đấy . Anh giúp tôi lấy đi
- tự lấy
- tôi không lấy được
- không liên quan
- nếu anh không lấy tôi sẽ. . . - cô chỉ tay vào mặt hắn
- sẽ?
- sẽ không nói chuyện với anh. Không nói. Don't speak
- tôi không phải là không hiểu em nói gì. Không cần nói tiếng anh
- nếu anh biết như vậy thì tốt- cô giơ ngón cái
- tôi được gì?
- được gì. Anh được nói chuyện với tôi còn đòi hỏi gì nữa
- là em được nói chuyện với tôi
- cái gì cũng được. Miễn là đừng giết tôi- cô bó tay trước sự cứng đầu của hắn
- hợp đồng làm người yêu
- sao?
- không đồng ý
- đồng ý- cô nhăn mặt chấp nhận
hàn mặc phong nhanh chóng lấy sợi dây chuyền lên cho cô
tối
cô ngồi trên giường, mắt chăm chú vào cuốn sách trước mắt. Chăm chú đến nỗi có kẻ lẻn vào cũng không biết. Chân mày hàn mặc phong nhíu lại với nhau, lại thêm một lần bị cho ra rìa. Hào quang của hàn mặc phong chỉ đen tối, mù mịt trong đối tượng là trần bảo nhi. Hắn ngồi xuống, trực tiếp ném tập giấy vào trước mặt cô.
- tên quái vô duyên nào vậy
- tôi
- a. . . Anh thật đẹp trai- cô chớp chớp mắt
- mắt em bị gì vậy? Có cần gọi hoàng quân không?
- anh! Hết nói- cô muốn đập đầu vào gối chết ngay tức thì.
Tại sao? Tại sao hắn lại đần ngu đến vậy !
- đọc đi
- đọc gì?- cô bực dọc gắt lên
đập vào mắt cô là dòng chữ đen, lớn và kinh hoàng đến nỗi cô suýt đột quỵ. Tiêu đề sao có thể trắng trợn như thế, lại còn gạch chân in đậm: Hợp đồng tình yêu
cô giở tiếp. Đọc những từ được đánh máy rõ ràng, in ra chuẩn xác mà máu cô đang muốn chảy ngược. Trần bảo nhi lúc hứa với hắn căn bản là không nghĩ hắn sẽ làm thật. Không. Cô vẫn nghĩ là hắn sẽ làm bởi từ trước tới nay chẳng có việc gì mà hắn nói mà không làm nhưng bản thân cô là một kẻ tinh quái, việc cô hứa với hắn là việc đầu lưỡi song trong lòng lúc hứa thì sung sướng nghĩ hắn . . . Đã sập bẫy. Ai ngờ cô mới chính là kẻ rơi vào tròng. Lần này thì cô không còn đường để mà lui. Một là chết, hai là tự tử. Đằng nào thì cũng không qua khỏi. Trần bảo nhi im lặng, nuốt nước bọt
- em nghĩ là qua được mắt tôi sao?
' ừ '. Trong lòng cô thầm nghĩ, ai ngu ngốc mới nói ra. Nói ra đầu miệng để cô chết sao? Cô không ngu dốt đến mức đó
- đọc đi. Tôi đã soạn nó từ chiều, nếu muốn thêm hãy nói với tôi
'thêm cái đầu anh. Muốn bớt còn không được lại thêm'. Cô nhìn tập hợp đồng dày như thế, lại là A4, chữ chi chít. Không biết là bao nhiêu khoản
- làm sao tôi đọc hết được
- không hết cũng phải đọc.Cả cuốn sách dày như thế còn đọc hết được
-là sách mà
-cứ xem như là sách
sách ư. Xem nó là sách,cuốn sách kinh khủng nhất đời cô
bắt đầu đọc
bên A hàn mặc phong, bên B trần bảo nhi. Gì mà hôn, anh- em, thực hiện nghĩa vụ của tình nhân.....