- Đó là toàn bộ dự án của tôi. Nếu các vị có gì không hài lòng, xin nói ra.
Phòng hội nghị nhất thời im lặng. Kế hoạch xây dựng khu chung cư kia thật quá hoàn hảo. Liệu ai có thể bắt bẻ.
- Trần tiểu, kế hoạch của cô quá hoàn hảo. Nhưng xin hỏi, cô lấy đâu ra tự tin mà nói nó có thể thành công và trở thành hạng mục quan trọng của Trần gia trong cuối năm nay.
Người vừa đặt ra câu hỏi không ai khác chính là Hàn thiếu. Câu hỏi kia, thật làm người khác bất an vô cùng.
- Hàn thiếu, tại sao anh nghĩ nó không thể thành công?
- Làm mọi việc không thể chỉ dựa vào sở thích và mưu cầu của bản thân. Thứ cô thích chưa chắc người khác đã thích.
- Vậy tôi hỏi ở đây, cô vị nào không thích một ngôi nhà thân thiện với môi trường, hoà với thiên nhiên.
- Rất tốt. Tôi mong cô có thể lãnh đạo tập đoàn này đi lên. Hàn Mặc Phong tôi muốn một căn nhà trong dự án của cô. Tôi muốn vợ tôi hài lòng, tùy cô muốn làm như thế nào. Còn tiền bạc không thành vấn đề.
Trần Bảo Nhi nhìn người đàn ông ương bướng đang ngồi ở phía kia, người con gái ngồi phía sau đỏ mặt. Trong lòng cô thầm khinh bỉ.
- Tất nhiên. Nếu Hàn thiếu đã đặt niềm tin, tôi đương nhiên sẽ phải dốc hết sức mình. Sẽ không để vợ ngài thất vọng.
- Tôi đặt hi vọng nhiều ở cô.
Hàn Mặc Phong cười khẽ.
Cuộc họp kết thúc, Trần Bảo Nhi ngồi bệt xuống ghế. Cô như vừa trút hết mọi năng lượng của bản thân.
- Không tồi.
Cô vội vã ngẩng đầu. Người kia nhàn nhã dựa vào thành bàn, nhìn Trần Bảo Nhi thẫn thờ trên ghế.
- Thì sao?
- Ba năm sau, em đúng là thông minh hơn tôi nghĩ.
- Tôi chưa bao giờ ngu ngốc.
Trần Bảo Nhi tức giận thu dọn tài liệu ra khỏi phòng.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hắn trơ trọi một mình. Hàn Mặc Phong đứng cạnh cửa sổ lớn, nhìn xuống phía dưới.
- Trần Bảo Nhi, tôi phải làm gì để tốt cho bản thân tôi và em đây.
- Chỉ cần Hàn thiếu buông tha cho cô ấy.
Một giọng nói xen vào.
- Trần Đông Phong.
Hàn tổng nhíu chặt này nghi hoặc.
- Không sai. Tôi chính là Trần Đông Phong. Nghe danh anh đã lâu.
Hàn Mặc Phong hừ lạnh.
- Nếu anh đã muốn tốt cho Bảo Nhi thì anh hãy buông tha cho cô ấy.
- Bảo Nhi? Nghe quá thân thiết. Tôi còn chưa gọi như thế.
Hàn thiếu tự giễu.
- Tôi không quan tâm Hàn thiếu anh có quyền lực như thế nào nhưng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.
- Anh hiểu về cô ấy bao nhiêu?
- Ít ra là nhiều hơn Hàn thiếu đây.
Trần Đông Phong đưa mắt nhìn thẳng hắn.
- Tôi không quan tâm anh hiểu được cô ấy bao nhiêu. Nhưng Hàn Mặc Phong tôi tuyệt đối sẽ điều tra ra.
- Tùy anh.
Trần Đông Phong quay người rời đi. Đó là lời cảnh cáo từ một người đàn ông đến một người đàn ông khác. Trần Bảo Nhi đang đứng giữa bàn cân hay go nhất.
Nếu là ba năm trước cô sẽ chạy về hướng Hàn Mặc Phong nhưng ba năm sau chưa chắc đã một lòng mà chạy về phía hắn.
Hàn Mặc Phong nắm chặt tay, miệng khẽ rít lên từng từ một.
- Trần Bảo Nhi, tôi không tin mình không biết em sống như thế nào suốt ba năm qua.
Nói rồi hắn trực tiếp rời đi, hắn không tin trên đời này có một kẻ to gan dám hăm doạ cướp người đàn bà của hắn. Hắn sẽ cho tên đó hiểu một chút về sự hăm doạ kia.