Mục lục
Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài, tình hình không khỏi căng thẳng. Kin đã cấp báo cho khách sạn và yêu cầu trợ giúp. Chỉ một lát sau, không ngờ Lee Sung và Hoàng Quân kiêu ngạo không ngờ lại tự chui mặt đến nơi hoang vu như thế.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Lee Sung cầm lấy cổ áo Kin.

- Trần Bảo Nhi bị lạc.

- Tại sao các người không đi tìm cô ấy?

Hoàng Quân nhíu mày. Lần này thì... Không còn gì để chờ đợi nữa.

Tất cả im lặng.

- Một lũ ham sống sợ chết. Mau triển khai tìm kiếm trên diện rộng. Nếu cô ấy mất một sợi tóc, các ngươi chưa chết dưới tay Hàn Mặc Phong cũng bị tôi giết chết.

Lee Sung quay sang, nhìn đám người đang bắt đầu triển khai tìm kiếm. Trong lòng rất lo lắng cho đời sau của mình nha, Hàn Mặc Phong độc ác như vậy chắc biết chuyện này sẽ...th..iến... Mất. Mới nghĩ đã thật kinh khủng.

Ba mươi phút, Lee Sung đứng ngồi không yên. Bao nhiêu con mắt đang nhìn hai người đàn ông đang loay hoay như gà mặc áo.

- Ba mươi phút rồi vẫn chưa tìm được.

Lee Sung hét thẳng vào bộ đàm.

- Nếu tìm không được đập đầu vào cây chết đi.

- Nếu báo cho Hàn Mặc Phong, cậu ta sẽ có cách.

Hoàng Quân điềm tĩnh đưa ra ý kiến.

- Cậu không lo cho đời sau của cậu nhưng Lee Sung tớ lo.

Không khí nặng trĩu, người nào người nấy thần kinh căng ra như dây đàn. Có thể vỡ ra lúc nào không hay. Bỗng. Một cô gái hét lên.

- A...

Tất cả những người kia đưa mắt về nơi kia. Từ từ trong bóng đêm, ánh đèn chiếu vào, như một vị thần trong nơi thiên nhiên hoang đã. Trần Bảo Nhi nằm trên bờ lưng vững chãi hơn ai khác của hắn. Một cảnh rất đẹp. Ánh lửa nóng rực chiếu vào hai con người kia đang bước đến. Tại sao lại có thể đẹp đến thế.

- Hàn Mặc Phong.

Lee Sung kinh ngạc thốt lên.

Ánh mắt đó, toát lên vẻ ngông cuồng, lướt qua tất cả. Trần Bảo Linh giật mình. Hàn Mặc Phong sải bước vững chãi. Rất nhanh đi qua. Có ai hiểu được hắn đã sợ hãi thế nào khi thấy cô nằm như thế. Chỉ cần cô trở người, tất cả sẽ chấm dứt. Trần Bảo Nhi trên lưng khẽ gọi nhỏ trong mơ màng.

- Em ... Sợ...

Trần Bảo Nhi khó khăn tỉnh dậy. Nhìn người mình nơi dán nơi băng, cả người chẳng có một chút lành lặn, chẳng khác gì phế thải cả. Trần Bảo Nhi thật sự chẳng nhớ nổi cái thì cả, chỉ biết mình đã mò mẫm trong đêm rồi trượt chân một cái rất đau. Trong mơ màng cô chỉ nhớ ai đó gọi tên cô và giờ thì ở đây. Điện thoại bên giường kêu lên.

- Tỉnh rồi sao?

- Anh...

- Ngăn kéo thứ ba, bên phải. Nó cần cho em.

Nói rồi hắn tắt máy để chuẩn bị cho cuộc họp sau đó. Trần Bảo Nhi vô cùng hứng khởi mà nhảy ra khỏi giường, bất kể thương tích đầy mình mà vẫn xông lên. Ngăn tủ được mở ra, một hộp quà được thắt mơ vô cùng đẹp. Trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay cao bay xa, rất xa. Với độ giàu của hắn cô nghĩ trong này sẽ là kim cương nhưng là lớn như thế thì khó có khả năng. Không lẽ là vàng. Nhưng cô có linh cảm là nó rất mềm, không có cứng nha. Lẽ nào kê tiền. Trần Bảo Nhi tham lam thật nhẹ nhàng mà mở ra để tránh làm rách những tờ đôla cao quý kia. Sắc mặt cô đanh lại, Hàn Mặc Phong tính trêu nhưng cô sao.

Bí quyết để tránh bị lạc.

Hàn Mặc Phong ki bo, hắn chính là đang chế giễu cô mù đường chứ gì? Cô quyết không để hắn yên.

Tối. Hàn Mặc Phong vừa bước vào phòng đã bị quyển sách mình mất công đập vào mặt mình.

- Quà anh tặng, mất bao nhiêu thời gian mới nghĩ ra điều tốt đẹp cho em.

Hàn Mặc Phong cúi xuống, nhặt quyển sách kia lên.

- Cảm ơn nghĩ đến những điều tốt đẹp cho em. Nhưng mà em cảm thấy giấy đó gấp máy bay phóng bây rất cao. Anh thấy em thử vài cái rồi.

Hàn Mặc Phong sa sầm mặt. Quà hắn tặng, cô gấp máy bay. Thật không thể tha thứ nhưng vì cô hiện tại đang bị thương thì hắn sẽ cho cô hiểu như thế nào gọi là lễ độ.

Trần Bảo Nhi quay lại trường học. Thời gian qua, cô ở nhà tu luyện cho kỳ vấn đáp lý thuyết vô cùng quan trọng để đánh giá lực học của cô. Những giáo sư sẽ kiểm tra học viên bằng cách hỏi đáp trực tiếp. Kiến thức thì vô vàn, còn khó hơn cả kỳ thi kia. Nếu không đạt được coi như bao nhiêu cố gắng của cô đều đổ xuống sông xuống bể kia. Trong lớp, ai nấy đều tập trung ôn lại chút ít. Trần Bảo Nhi cũng lật qua lật lại trang sách. Tiếng loa thông báo bắt đầu. Một bước, hai bước.... Tất cả trừng mắt. Thật không thể tin được. Hàn Mặc Phong tại sao lại xuất hiện ở đây. Mọi thứ diễn ra như một con dao đâm cô một nhát. Tử thần đang chờ đợi trong lớp cô. Mà tử thần kia chính là Hàn Mặc Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK