Hàn mặc phong vừa đi đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng khóc, khóc rất lớn. Ai có thể hiểu được một cảm giác bế tắc như thế. Dưới sàn, trần bảo nhi vẫn không ngừng tự hành hạ bản thân.
- đứng dậy. Anh nói là em đứng dậy.
Trần bảo nhi nhìn con người ở trước mặt mình. Nhìn con người mà cô mãi không muốn cho hắn thấy sự bất lực của bản thân.
- anh cút ra. Cút ra ngoài.
- anh nói là đứng dậy.
Hàn mặc phong như không thể kìm chế nổi cảm xúc trong người. Một mực quát tháo cô, tay kia lôi cô đứng dậy. Và, hắn dường như cảm thấy có một cái gì đó rất lạ. Cơ thể cô dường như không có điểm tựa, giống như một người không xương mà chỉ cần hắn buông tay sẽ ngã xuống.
- em...
Hắn thật sự không thể mở miệng ra nói một câu gì. Chỉ trân trân nhìn cô.
- buông tôi ra. Anh buông tôi ra.
Hàn mặc phong gắt gao ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, càng không muốn cô thoát khỏi sự thống trị của mình.
- không đi được nữa. Tôi không thể đi được nữa. Hàn mặc phong, anh không cần thương hại tôi. Tôi không cần sự bố thí của anh. Mau buông tôi ra.
Trần bảo nhi ra sức giãy dụa nhưng thật sự chỉ càng cảm thấy cô thêm bất lực. Trần bảo nhi muốn thoát ra khỏi ma chưởng của hắn, không muốn bản thân tự ảo tưởng về tình yêu của hắn. Như thế cô chỉ chứng minh mình thêm thất bại. Thất bại thảm hại. Cho đến lúc, bản thân cô cảm thấy một mùi máu tanh xông vào khoang miệng thì chính cô mới ý thức được rằng, bản thân đã làm tổn thương người đàn ông này. Máu từ những vết răng sâu trên cổ hắn chảy loang ra. Trần bảo nhi không biết mình dùng sức nhiều đến như thế nào mà làm tổn thương người đàn ông kia đến thế. Cô làm hắn đau. Cô giống như ma cà rồng cướp đi sinh mạng của kẻ khác. Cô độc ác và ích kỷ đến như thế sao.
- Anh...
- Cắn đi. Nếu nó làm em hả giận.
- Em xin anh. Đừng thương hại em. Hàn mặc phong, em xin anh.
- Hàn Mặc Phong anh đã bao giờ nói với em anh thương hại em chưa?
- chưa.
- Anh không nói vậy làm sao em biết anh thương hại em. Trần bảo nhi, anh nói cho em biết, Hàn Mặc Phong anh chẳng thương hại bất cứ kẻ nào cả. Em cũng vậy.
- Buông em ra.
- Để em đi sao? Anh có chết cũng không buông. Anh một khi đã xác nhận Trần Bảo Nhi em là Hàn phu nhân thì tuyệt đối thế giới này không có Hàn phu nhân khác.
- Hàn Mặc Phong...
- Gì chứ. Em khóc cũng không khiến anh đổi ý đâu. Đừng tốn nước mắt.
- Anh không thương hại em.
- Bỏ đi.
Hàn mặc phong lập tức cho cô ngồi xuống giường. Một mực đến trước gương, mình dấu răng sâu trên cổ, máu còn loang ra cả áo sơ mi bên trong. Mặt thở dài một tiếng. Đối với hắn thì không hề đau nha, nhưng thế này thì..