Trần Bảo Nhi rẽ bước vào chung cư, phút chốc đã đứng trước một căn hộ nhỏ. Căn nhà của cô, hiện tại cô đã về. Cũng như một sự kết thúc sau ngày dài mà cô phải chịu.
- Đã điều tra được gì?
Hàn Mặc Phong ngồi trong xe, mắt nhìn vào tòa chung cư trước mắt.
Ngoài xe, một người đàn ông cúi đầu nghiêm nghị.
- hai năm trước, Trần Bảo Nhi đã mua căn hộ số 33 và hiện tại đang sống ở đó.
- không còn gì khác.
- vâng.
- được rồi.
Hàn Mặc Phong phất tay ra hiệu cho người kia lùi đi, một mình xuống xe, hướng thẳng tòa nhà chung cư kia mà tiến vào. Nếu không phải hắn đi theo cô, làm sao có thể biết được nơi này.
Ba năm sau, Trần Bảo Nhi khiến hắn cảm thấy bao quanh cô là một lớp dày của sự thần bí mà hắn chỉ biết duy nhất một phần vô cùng nhỏ.
Hàn Mặc Phong đứng trước cửa, ánh đèn hành lang chiếu lên cơ thể hắn, cùng đổ bóng xuống tường bên cạnh. Hắn hiểu rõ, khu chung cư này không phải thuộc dạng cao cấp, nó quá đỗi bình thường, bình thường đến mức những người giàu có như hắn khi nhìn vào sẽ khinh bỉ.
Hàn Mặc Phong từ từ tra chìa khóa vào ổ.
Trần Bảo Nhi nếu biết hắn hiện tại đang đứng trước cửa nhà cô và chờ cô mở cửa thì chắc chắn cô sẽ phản ứng kiểu có chết cũng không mở. Vì vậy, hắn cuộc phải tự bản thân mình hành động.
Căn hộ không quá lớn, điều đó hắn phần nào cũng đã tự mường tưởng ra. Hàn Mặc Phong ngồi trên ghế. Là bộ sofa bằng da nhưng cũng chẳng phải loại đắt đỏ. Hàn thiếu sinh ra trong nhung lực vừa đặt mông xuống đã tự đánh giá, bộ sofa màu kem sữa này thật quá rẻ tiền, ngồi như ngồi trên đá. Thật ê mông. Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng hắn không còn một sự lựa chọn nào khác cho riêng bản thân, chỉ biết ngồi tạm bợ. Sau này sẽ lập tức cho ra bãi phế thải thành phố.
Hắn nhìn sang bên cạnh liền thấy tài chiếc gối màu trắng, quay sang bên trái lập tức vô cùng kinh ngạc. Bên cạnh là một con gấu bông không quá lớn, đủ để ôm.
Cheng.
Hàn Mặc Phong giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Trước mặt hắn, Trần Bảo Nhi đứng mt trời trồng, dưới chân là những mảnh vỡ của chiếc cốc, càfê nóng chảy lênh láng lùa vào từng góc gách chân cô.
Hàn Mặc Phong nhíu mày.
- Trần Bảo Nhi.
- sao anh lại ở đây.
Hắn tiến lại, nhìn xuống sàn nhà. Bàn chân trắng ửng lên một màu đẹp đẽ nhưng lại đau đớn tột phần. Hắn định cầm lấy tay cô nhưng, Trần Bảo Nhi tiến lên, bàn chân vô tình sượt qua mảnh thuỷ tinh.
- tôi hỏi tại sao anh lại ở đây?
- chân em bị thương rồi.
Trần Bảo Nhi khẽ nhìn xuống, buồn bực đến mức mặt cũng nhăn lại.
Trên bộ sofa không quá chật hẹp kia, Hàn thiếu mang trong mình một nỗi khó hđh tại sao mình lại thấy vô cùng bức bối và khó chịu.
Trần Bảo Nhi phía bên cạnh đang khoanh chân lên bôi thuốc vào vết thương sau khi dọn dẹp sạch sẽ đống thủy tinh vụn kia.
Để ý lại mới thấy căn hộ của cô rất ư là sạch sẽ. So với ba năm trước thì khác rất nhiều. Cô đã thay đổi. Đến bản tính chây lười cũng thế, đã được thay đổi rồi.
Hắn nghiêng người, dời tầm mắt lên người cô. Trần Bảo Nhi mặc trên người một bộ đồ vô cùng thoải mái. Váy ngủ dài đến nửa gối.
Nếu ba năm trước, Hàn Mặc Phong chính là bảo mẫu lo cho cô từ A đến Z thì bây giờ xem lại, ba năm qua có phải hắn đã bắt cô phải vào khuôn mẫu mà hắn ưa thích, không cho cô muốn làm gì theo ý mình mặc dù hắn không thể ép mọi thứ của cô ba năm trước thì hắn vẫn thấy hối hận.
Song, hiện tại, bộ dáng này của cô đúng là hấp dẫn mê người, thật khiến hắn muốn nổi thú tính ngay. Cặp chân thon thả khoanh trên ghế, váy dài trượt đến trên đùi, tóc hờ hững buộc ra phía sau, vài sợi lộn xộn rơi xuống trước mặt. Hạ ánh nhìn xuống dưới. Hàn Mặc Phong mới phát hiện ra mình có thể nhìn thấy rõ vật thể non mềm phía trong mà khiến cổ họng hắn trở nên khô nóng vô cùng, làm cho nơi nào đó bắt đầu trỗi dậy.
Bộp.
- chuyện gì?
Hàn Mặc Phong cáu gắt cầm lấy chiếc gối vừa bay thẳng vào mặt mình kia.