Mục lục
Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với một người mạnh mẽ như hắn, trong mắt thì cô chính là một cô gái cần phải bảo vệ. Mỗi khi ngón tay hắn chạm vào da thịt cô, thân thể Trần Bảo Nhi lại khẽ run lên. Hàn Mặc Phong cũng thật sự cảm thấy được hơi thở yếu ớt của cô.

Trần Bảo Linh lo lắng đi đi lại lại trước hành lang, dường như đang do dự điều gì đó.

- Vào đi.

Giọng nói từ bên trong vọng ra.

Trần Bảo Linh hít sâu như sắp đối mặt với án tử hình, đẩy cửa bước vào. Vẫn tối như thế, ánh đèn bàn vẫn sáng và người đàn ông đó vẫn đứng trầm tĩnh bên cửa sổ nhìn xuống màu đen cử khung cảnh.

- Anh. Em là kẻ vô dụng. Một chút việc nhỏ cũng làm không xong. Hàn Mặc Phong đã cứu cô ta. Em xin lỗi, nhưng xin anh hãy cứu em. Hàn Mặc Phong sẽ không tha cho em đâu.

Trần Bảo Linh quỳ xuống, chất giọng đáng thương.

- Không phải cô thích chơi đùa sao?

Người đàn ông kia không hề có ý định quay lại mà nhìn cô gái kia đang quỳ phục trên sàn nhà lạnh lẽo.

- Em... Đứng. Em đang muốn chơi đùa với cô ta.

- Bởi Hàn Mặc Phong?

- Em...

Trần Bảo Linh sững người.

- Xin anh hãy cứu em!

- Chết đi.

Người đàn ôm gằn giọng.

- Anh... Xin anh. Cầu xin anh!

- Cút.

Trần Bảo Linh vội vã lui ra trước khi người đàn ông kia nổi giận mà giết chết cô. Khoé môi tà mị của con người luôn đứng trong bóng đêm cong lên.

- Một lũ vô dụng.

Sau ba ngày ngủ dài, Trần Bảo Nhi bắt đầu tỉnh dậy trong một trạng thái có nhiều năng. Cũng có thể coi là dư giả. Điều đầu tiên muốn xác nhận chính là... Mình đã chết hay chưa. Ánh mắt dừng ngay tại người đàn ông cương nghị, có chút lạnh lùng đang ngồi trên sofa, bắt chéo chân, tài liệu đặt trên đùi. Mặt bàn thấp bé, những tập hồ sơ, hợp đồng được bày ra khắp cùng với chiếc laptop đang mở và một ly càfê uống dở. Mắt thì chăm chút vào đống giấy tờ kia. Nhìn xem, phong cách làm việc của Hàn tổng nói quyễn rũ làm sao? Thảo nào phụ nữ đánh nhau vì hắn nhiều đến thế. Trần Bảo Nhi thuận thế nghiêng người mà nhìn hắn.

- Em không cần phải nhìn anh như thế?

Lời nhắc của hắn khiến da mặt Trần Bảo Nhi vốn đã mỏng nay lại ửng đỏ làm người ta muốn yêu vô cùng. Hàn Mặc Phong liền thả tập tài liệu kia xuống, đi lại phía giường.

- Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại?

Trần Bảo Nhi im lặng, rõ là đang tận hưởng sự sủng ái của người đàn ông bên cạnh.

- Không có gì để nói với anh?

- Không.

Cô đáp.

- Không than vãn hay khóc lóc.

- Nhưng mà em đã không khóc.

- Sao?

Hàn Mặc Phong cau mày.

- Không khóc khi họ đánh em.

- Tại sao?

- Vì em nghĩ mình cần mạnh mẽ, em ghét sự thương hại.

- Như thế bọn chúng sẽ ra tay tàn bạo hơn. Em không nghĩ đến sao?

- Đúng. Nhưng em cũng mạnh mẽ kiên cường hơn vì...

- Vì sao?

- Vì em tin anh sẽ đến.

- Nếu anh không đến.

- Anh dám.

Bỗng. Một tiếng động vô duyên mà xen vào. Cái bụng trống rỗng của Trần Bảo Nhi đang biểu tình dữ dội. Đến hắn cũng nhìn xuống cái bụng của cô.

- Đói?

- Một chút.

- Nói dối.

Hàn Mặc Phong khom lưng định bế cô thì...

- Này. Anh định làm gì?

- Bế em. Không lẽ em nghĩ anh định quỳ xuống cầu hôn em sao?

- Không cần.

Trần Bảo Nhi lại bắt đầu hoạt động tế bào xấu hổ.

- Mặt lại đỏ rồi. Mạch máu trên mặt em nhiều thật. Là em nói không cần đấy.

Hàn Mặc Phong đứng dậy, quay người đi ra trước. Trần Bảo Nhi lúc bấy giờ mới xuống giường, chân hơi tê nên không thể đi được. Liền ngã ngay xuống. Trần Bảo Nhi không lẽ bây giờ liền bò xuống dưới nhà sao. Không thể! Như thế quá nhục nhã.

- Thế nào! Phục không?

Hàn Mặc Phong đứng khoanh tay trước ngực, nhìn cô đang ngồi dưới sàn mà nhìn lên.

- Em yêu, sàn nhà có lạnh không?

- Giúp em.

- Hồi nãy em vừa từ chối anh.

- Không lẽ anh để em nhịn đối đến chết sao?

- Không. Nhưng em có thể bò xuống?

- Hàn Mặc Phong.

Trần Bảo Nhi dường như hét lên.

- Vâng. Nữ hoàng của anh. Anh thật sự không dám chọc giận em.

Trần Bảo Nhi liền được Hàn tổng hộ tống xuống nhà. Ăn một bữa thật nhìn giống như là không còn gì để mất.

- Em bị bỏ đói mấy ngày rồi?

- Ba ngày rưỡi, tổng cộng là 84 giờ, 5040 phút, 302400 giây.

- Thiên tài.

Trần Bảo Nhi sau khi nhận ra tình yêu cao cả với Hàn tổng thì số ngày nghỉ học nhiều hơn cả số ngày đi học. Hơn cả tuần vẫn bị cấm cửa trong phòng như tù binh. Đến ngày được quay lại cuộc sống bình thường của mình thì Hàn Mặc Phong yêu quý lại hùng hổ đặt bên cạnh cô hai tên vệ sĩ vô cùng đẹp trai, lạnh lùng, lúc nào cũng kè kè bên người. Lại cộng thêm siêu xe đưa đón làm học viện một phen náo loạn. Tò mò xuất thân của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK