Cùng lúc đó, Trần Bảo Linh bất ngờ bước vào, nhìn Trần Bảo Nhi đáng thương đang bị treo trên giá. Cô ta không thể không phấn khích trong lòng, cuối cùng thì người cô ta ghét cũng bị lôi vào phòng tra tấn của Trần gia.
- Anh hai. Trần Bảo Nhi...
Ba cái chữ vừa mới thoát ra khỏi của miệng liền bị người đàn ông kia tức giận tát thẳng vào mặt vô cùng đau đớn.
- Cút.
Trần Bảo Linh như con chó con sợ hãi mà chạy đi. Trần thiếu gia kia nhìn Trần Bảo Nhi, tiến đến gần cô, bóp mạnh cằm cô. Thật đau.
- Con đàn bà của Hàn Mặc Phong.
Nói rồi hắn ta hung hăng rút cây roi bên cạnh. Quất thẳng vào người cô một cái như muốn xé tan da thịt cô ngay tức thì. Lực của đàn ông vốn mạnh, so với Trần Bảo Linh một chút sức lực cũng không có lúc trước quả là cực hình.
Một cái... Hai cái... Ba... Bốn...
Cho đến khi cô không còn nhìn thấy được gì nhưng bên tai vẫn nghe thấy gió vút từng đợt lạnh ngắt, da thịt vạn lần đau đớn.
Ngày thứ hai.
Khi cô thực sự tỉnh lại vẫn thấy hắn ta đang ngồi trên ghế nhìn cô bằng một cặp mắt thương hại. Cô rõ biết mình lúc này thật sự thân tàn ma dại đến mức nào. Hắn ta thương hại cô. Không. Cô chẳng cần. Là cô thương hại một tên đàn ông phải dùng bạo lực với phụ nữ như hắn. Khoé miệng Trần Bảo Nhi cong lên khinh bỉ, môi cô rất đau. Người đàn ông kia không nói gì, tặng ngay một cái tát vào mặt cô.
- Đàn bà khốn nạn. Mày dám khinh bỉ tao. Tiện nhân của Hàn Mặc Phong cũng thối rữa như hắn.
- Anh câm mồm lại. Anh thậm chí còn thối rữa hơn anh ấy gấp trăm vạn lần.
Trần thiếu gia kia kinh người. Thêm một bạt tai vào mặt cô. Hai má ửng hồng.
- Xem ra mày yêu hắn ta như thế. Hắn ta đâu rồi. Chết xó nào rồi mà để tiện nhân như mày chịu khổ. Thật đáng thương.
Nói rồi, hắn ta hung hãm đánh cô. Lại bằng cây roi dính máu cô hôm qua. Đã một ngày trôi qua, dưới sự tra tấn này, cô làm sao có thể chịu nổi. Hàn Mặc Phong hiện tại đang ở đâu. Hắn tại sao không đến cứu cô thoát khỏi sự tra tấn dã man này.
- Con khốn nạn, hắn vẫn không đến cứu mày.
Ngày thứ ba, lại thêm một ngày tuyệt vọng của cô. Trần Bảo Nhi như một cái xác không hồn treo trên giá kia, cả người không chỗ nào không rướm máu. Duy chỉ khuôn mặt mà thôi. Cô đã đến ngưỡng chịu đựng cuối cùng rồi. Thật sự đã không thể gắng gượng thêm được một giây nào nữa. Cửa căn phòng kia bị một lực vô cùng lớn đá tung. Trái tim Trần Bảo Nhi như từng chút chờ đợi. Từng giờ từng phút cô không ngừng cầu nguyện sự xuất hiện này. Cô cần hắn, cần hắn bảo vệ mình. Ba ngày đối với cô là cực hình sống nhưng cũng là ba ngày tình yêu của cô như nở rộ nhất. Cô tin hắn, tin vào mới tình đầu đẹp đẽ. Tin vào chiếc nhẫn giữa ngón tay cô. Thật sự rất tin tưởng. Tin một cách mù quáng. Ánh sáng bên ngoài thật đẹp. Đẹp hơn bao giờ hết, cô cũng chưa thấy vẻ đẹp của thiên nhiên lại tuyệt vời đến vậy. Trong thứ ánh sáng lâu ngày mà cô được chiêm ngưỡng đó, một thân ảnh rất cao lớn. Cao lớn vô cùng đang đứng yên nhìn vào trong, Trần Bảo Nhi nheo mày, hình ảnh vô cùng mờ nhạt. Bộ âu phục nam đen quyễn rũ. Dáng người cao đẹp đẽ. Đúng. Đó chính là hắn. Là Hàn Mặc Phong của cô. Hắn đã đến. Đã đến với cô.
- Hàn Mặc Phong.
Trần Bảo Nhi khó khăn nói ba chữ kia trong khi cổ họng cô gần như đã không thể phát ra nổi tiếng nữa.