Mục lục
Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến khi phòng họp rộng lớn chỉ còn lại mình Trần Bảo Nhi và hắn, Trần Bảo Nhi mới gắt gỏng như muốn trút giận lên người hắn.

- Ra ngoài. Anh ở đây làm gì.

- Ai cấm anh ở lại. Trần Bảo Nhi, em đừng có giận cá chém người.

- Là chém thớt.

Trần Bảo Nhi nhăn mặt sửa lại câu thành ngữ bị Hàn tổng chế.

- Tôi thích chém người đấy.

- Vậy để tôi thử chém anh.

- Này, gia đình em không ngờ cũng máu chó đến như thế. Anh em chảy cùng dòng máu vì muốn ngồi trên chiếc ghế này mà sẵn sàng giết nhau. Không biết Trần Bảo Nhi em có máu chó không?

- Hàn Mặc Phong, anh không phải luôn muốn tôi sinh con cho anh. Vậy không biết, con anh có máu chó không?

- Đây là một câu hỏi hay mang tính di truyền học. Em nói xem, hạt mần gieo xuống đất thì cây mọc lên sẽ thuộc giống nào?

- Đương nhiên là của hạt mần. Hàn Mặc Phong, không ngờ anh ngu dốt như thế?

- Đó chính là vấn đề. Cho nên con anh sinh ra làm sao có dòng máu kia.

- Anh....

Trần Bảo Nhi cứng họng. Sao Hàn Mặc Phong có thể nghĩ ra kiểu suy luận như thế.

Hàn Mặc Phong tiến đến ngồi lên ghế chủ tịch. Còn tỏ một thái độ khá thích thú với chiếc ghế kia của ba cô nữa.

- Anh mau cút xuống.

- Trần Bảo Nhi. Tôi vẫn cảm thấy chiếc ghế này của ba em quả là không thoải mái một chút nào. Tứ chi của tôi đều đau đớn khó chịu.

- Tôi cũng đâu mời anh ngồi cơ chứ.

- Em mời Hàn Mặc Phong này cũng không thèm. Tôi nói cho em hay, cảm tưởng của tôi khi ngồi trên chiếc ghế mà cả gia đình em đang cướp nhau: vô cùng đau mông. Còn đau hơn cả hồi nhỏ tôi tập đi bị ngã nữa.

- Anh biến đi.

Trần Bảo Nhi tức giận cầm chai nước lọc trên bàn lên, cô đang muốn ném vào bản mặt khinh người của hắn.

- Này. Em thử xem. Tôi đảm bảo ghế này không phải là Trần Hải ngồi nữa, mà là tôi.

- Anh.

Văn phòng chủ tịch.

- Mày làm vậy là có ý gì?

Trần Uy tức giận xốc lấy cổ áo Trần Hải.

- Ông anh không cần phải làm quá lên như thế. Tôi vì sao lại có ý gì được chứ. Chỉ là đòi lại một chút công bằng mà thôi.

- Mày...

- Giờ phút này tôi đã đợi suốt mấy chục năm qua. Anh là con vợ thì có quyền thừa kế tài sản sao? Tôi là con vợ bé thì tại sao không được. Sinh ra tôi đã bị xem như đồ thừa thãi, anh thì là vật phẩm cao quý chắc. Tôi dù có cố gắng hàng vạn lần cũng không được để ý. Còn anh, anh chẳng làm gì cả, vẫn được coi như mặt trời nhỏ. Cái ghế kia là của tôi. Đúng ra là như vậy.

- Trần Hải. Uổng công tôi tin tưởng chú?

- Tôi sai anh tin tưởng tôi sao? Tôi sẽ lôi anh xuống. Cho anh hiểu cảm giác đau đớn như thế nào!

Nói rồi, Trần Hải quay người rời đi. Còn để lại nụ cười chế giễu.

Trần Uy giận đến tím tái mặt. Hai tay chống xuống bàn làm việc. Vốn dĩ sự việc đến mức này đều tại ông mà ra.

Cuộc họp lại tiếp tục. Trần Bảo Nhi nhìn sắc mặt của cha mình, lại nhìn sang anh trai. Tất thảy đều chìm trong u ám. Trần Bảo Nhi lại cảm thấy chân mình bị ai đó đá cho một cái liền lập tức trừng mắt nhìn người đối diện.

Hàn Mặc Phong chỉ khẽ cười.

- Việc bãi nhiệm chủ tịch đương nhiệm Trần Uy. Các vị đây còn có ý kiến gì khác?

Tất cả nhất thời thật im lặng. Im lặng đến nỗi Trần Bảo Nhi tựa hồ nghe thấy từng tiếng hô hấp của từng người.

Cái thế ngàn cân treo sợi tóc này quả khiến người ta bức muốn chết.

- Tôi.

Bao nhiêu ánh mắt đều tập trung lại một chỗ. Mà chỗ kia lại là chỗ đối diện Trần Bảo Nhi. Người vừa nói chính là boss Hàn.

Trần Bảo Nhi chưa bao giờ cảm động đến như thế. Hàn Mặc Phong sao lúc này thật anh hùng, anh hùng khiến cô thật muốn yêu thương. Hắn giúp cha cô? Trời ơi, cô thật muốn lấy thân báo đáp.

Ý nghĩ này ngay lập tức bị vùi dập một cách thảm bại sau khi bị hắn chiếu tướng. Ánh mắt kiểu như thế chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp? Hàn tổng có bao giờ làm việc không có lợi bao giờ. Trần Bảo Nhi không cần phải lo nghĩ cách báo đáp sớm. Hàn Mặc Phong kia chắc chắn sẽ đòi.

- Tôi xin hỏi các vị đây, có đủ cơ sở số phiếu để lật đổ chủ tịch đương nhiệm chăng?

Trần Uy cùng Trần Bảo Nam nhíu mày nhìn hắn. Rõ ràng thì kiểu nói chuyện không văn chương của Hàn thiếu thì cũng chỉ Trần tiểu vô văn học mới nhanh chóng tiếp thu.

- Hàn tổng, anh nói như vậy là có ý gì? Tôi mong anh có thể nói rõ, mọi người ở đây hẳn không hiểu được lời của anh?

Lần này, Trần Bảo Nhi lên tiếng càng khiến cho người ta muôn phần kinh ngạc. Kiểu họp gì thế này. Hàn Mặc Phong - Trần Bảo Nhi, hai cái tên này cùng xuất hiện đã làm người ta khó hiểu. Giờ này thì càng rối rắm hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK