- nếu ghét tôi đến vậy cũng không cần thể hiện. Tôi không thèm nghe chuyện của mấy người.
Ánh mắt cô liếc qua gương mặt hàn mặc phong.
- không sao. Em ổn chứ - hắn cất giọng
- tất nhiên, tôi vô cùng ổn. Một kẻ như anh không cần quan tâm đến tôi. Điều đó làm tôi sợ.
Cô nhếch môi khinh bỉ. Dáng vẻ lạnh lẽo, giống một nữ hoàng, nữ hoàng băng giá trong lòng hắn.
Hàn mặc phong nhìn cô, vẻ giận dỗi kia vô cùng dễ thương a. Hắn đã từng nghĩ cô là người dễ thương nhất trên thế giới này. Tất cả những người phụ nữ ngoài kia không thể bằng cô, thậm chí trong mắt hàn boss thì cô giống như một viên kim cương tinh xảo giữa đống sỏi đá khô cằn. Trần bảo nhi giận dữ.
- anh thu ánh mắt biến thái khi nhìn người khác giới đó lại.
Lee sung đang nhâm nhi ly càfê thơm tho nghe năm từ ánh mắt biến thái liền lập tức ho sặc sụa. Sắc mặt đỏ lên
- cả tên kia nữa. Anh là kỳ nhông hay sao mà thay đổi màu da nhanh vậy.
Một sắc đen phủ lên gương mặt của lee thiếu. Hàn mặc phong kéo cô ngồi vào lòng mình, tay không ngừng vuốt tóc cô. Đây là sự gần gũi khiến hoàng quân và lee sung sởn gai ốc nhất. Nhưng nếu hai người thật sự biết hắn khi ở bên trần bảo nhi sến chuối như thế nào khi ở bên cạnh cô thì. . . Thì. . . Thế chiến sẽ xảy ra.
- mệt không?
- không- trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong
- đêm qua cô bị giảm nhiệt độ. Tại sao cô không vào nhà- hoàng quân nói
- vào cái đầu anh. Là kẻ nào cắm dây lung tung vào người tôi.
- tôi- hoàng quân lập tức khai nhận
- anh là ai? Sao dám động vào người tôi.
- bác sĩ!
- anh là bác sĩ. Anh ruốt cuộc có hiểu bị cảm sẽ phải làm gì? Định nghĩa như thế nào hay không?
Cô dám đưa kiến thức chuyên ngành vào thử thách ngôi sao đại tài của ngành y là hoàng thiếu, trần bảo nhi đúng là thiếu suy nghĩ.
- cảm của cô là do ở ngoài trời lạnh quá lâu. . . - một loạt từ ngữ chuyên ngành làm đầu cô ong ong
- thôi. Anh thật là ngu ngốc . Cảm đơn giản là cảm. Những thứ máy móc điên khùng của anh chỉ hại não. Không có chúng thì suốt mười chín năm tôi vẫn sống. Còn nữa, định nghĩa nó cũng chỉ ghép từ ba từ và một dấu câu.
- máy móc hiện đại đấy em gái !
- đại cái đầu anh. Máy móc hiện đại đối với tôi cũng không bằng một cốc nước nóng rồi cuộn mình trong chăn.
Gương mặt thậm tệ của hoàng quân quả là vô cùng ngố. Chưa khi nào cậu bị sỉ nhục đến vậy. Sỉ nhục đến không có gì để vớt vát. Riêng tên lee sung kia thì cười như điên dại, cười đến nước mắt cũng chảy. Hàn mặc phong nhếch miệng, vẽ một nụ. Hoàng quân tuy không còn gì để tiếc nuối nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt hàn mặc phong giống như là thấy đàn ông sinh con. Mà nhìn biểu lộ của cậu thì còn hơn cả thế nữa. Cười sao? Hàn mặc phong cười?
- hàn mặc phong, cậu cười
hàn mặc phong khẽ giật mình trước câu thắc mắc của hoàng quân.
- thì sao! Bình thường . Cười thì anh ta khi nào mà chẳng cười. Như thế này.
Cô đặt tay lên mặt hàn mặc phong, giúp hắn tạo một nụ cười giữa gương mặt không hợp để cười. Nhìn giống quái vật hơn là cười. Xoáy sâu vào ánh mắt người đàn ông mang vẻ lãnh đạm. Cô vội vã buông tay, mắt dời đi hướng khác
- cười. Chuyện lạ đấy. Chính phủ nên lấy ngày hôm nay làm ngày đại lễ .
Một cốc càfê bay thẳng vào mặt lee sung, lên tóc, chảy xuống cổ, thấm vào áo vest, áo sơ mi, chảy giọt xuống nền gạch.
- cô. . .
- quốc tang thì có.
Cô hét lên, một tay mạnh mẽ đặt chiếc cốc xuống rồi chiếc cốc bỗng vỡ. Cô không nghĩ mình lại có thể dùng lực mạnh đến vậy.
Gió lạnh mời các bạn cập nhật lịch post tại trang face bảo bối thiên tài anh nhớ em