Lúc trước, nếu đói, hai đứa kia sẽ khóc đến muốn sập cả biệt thự nhưng mà bây giờ thì... Tự tìm ăn. Điều đó chứng tỏ con trai Hàn thiếu rất tự lập.
Nhưng tự lập quá cũng khiến người ta phải thống khổ.
Sau một chập ân ái nồng nhiệt, Trần Bảo Nhi dường như không còn một chút sức sống nằm phục trong lòng hắn.
Cho đến tận khuya, rất khuya.
– Hàn Mặc Phong, đừng như thế. Mệt chết mất.
Trần Bảo Nhi trong giấc ngủ khẽ nói, tay đẩy tay của hắn đang chế trụ ở eo mình.
Hàn tổng ôm cô từ phía sau, mơ hồ nghĩ cô ngủ mơ nên nói sảng, một tay lần lên trên theo thói quen tìm cái gì đó.
Song, Hàn tổng đang nhắm mắt cũng phải nhíu mày, thứ hắn bắt được thật tròn, mềm mại vô cùng, tựa như toàn thịt là thịt. Chẳng giống với thứ hắn muốn tìm. Vả lại, tay hắn lại bị đánh. Cái kiểu đánh bèm bẹp vào tay này rất quen. Nhưng chắc là không phải của vợ yêu.
Hàn Mặc Phong trong đầu liền nhớ đến những hình ảnh gần đây. Hai đứa trẻ kia không phải có cái kiểu đánh như thế. Nghĩ đến đó, Hàn thiếu vội bật dậy. Rõ ràng hắn nhìn thấy hai cái đầu, còn nữa, tay liên tiếp đập đập hào sảng vào thân vợ yêu. Trần Bảo Nhi chỉ nhíu mày, bị hắn hành đến mệt chết nên không còn biết gì nữa!
Hàn tổng chỉ sợ vợ yêu tỉnh dậy, một phen giận dỗi với hắn thì thật đau đầu cho nên lần đầu tiên trong đời, hắn làm biểu tình im lặng vô cùng dễ thương khiến hai đứa con trai cũng thả đồ ăn cười sặc sụa.
– Bảo bối, no chưa?
Hai thằng bé như nghe hiểu, liền lập tức trèo qua người mẹ, còn miễn phí lấy chân đạp thẳng vào mặt cô mà trèo sang ba ba.
– Vào ngủ thôi.
Hàn Mặc Lãnh và Hàn Mặc Hy tựa như không muốn, liền nằm xuống giường, quay quay vài vòng như chong chóng.
Hàn Mặc Phong bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh. Chắc đêm nay hắn sẽ khó ngủ.
Quả thực là như thế, Hàn Mặc Hy giống như phát hiện ra một điều thú vị, đó là mái tóc đang xõa ra của mẹ yêu liền bấu cả một nắm mà lôi lôi kéo kéo.
Hàn boss một phen kinh hoàng liền gỡ nhanh lập tức, không một giây chần chừ đem thả hai đứa kia vào nôi. Mắt còn trừng lên cảnh cáo.
– Còn không chịu ngủ?
Hàn Mặc Phong rời ra khỏi phòng. Dù gì ăn cũng đã no, hắn chẳng sợ gì cả.
Hàn tổng vừa ôm vợ ngủ được một lúc đã cảm thấy người mình có gì khác lạ. Mở mắt ra đã thấy hai đứa nhóc kia một đứa ngồi ở trên người, đứa còn lại đang nghịch tóc mình.
– Ngủ đi.
Lần này Hàn cha không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể để hai đứa trẻ kia ở đây.