Hàn Mặc Phong ngồi giữa bàn lớn, gần 10 người chưa có lấy một người vừa lòng để làm thư ký.
Trợ lý một bên gọi tên tiếp theo trong danh sách :
- Trần Bảo Nhi.
Bàn tay cầm bút siết lại, ánh mắt lộ rõ vẻ thâm trầm khó đoán.
Lee Sung và Hoàng Quân kế bên đều cảm nhận được.
Cô gái mang ba chữ " Trần Bảo Nhi " tiến vào. Chính là cô gái ở trong thang máy. Anna vận trên mình áo sơ ở cùng váy đen công sở lịch thiệp, mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt thanh tú, vai mang balo màu be nhạt, đi đôi đanxăng màu đen.
Nhìn lướt qua, Lee Sung và Hoàng Quân đều chậc lưỡi với phong cách phối đồ điên khùng của cô gái trước mặt, lập tức muốn đuổi cổ gạch tên để đỡ làm xấu mặt đi tập đoàn hàng đầu.
Anna nhận ra, chắc chắn nhận không sai, người đàn ông mặc vest đen thanh nhã đang ngồi giữa hai người đàn ông điển trai và anh ta điển trai hơn hẳn đang cầm chiếc bút màu bạc.
- Tên vô lại kia, anh ngồi ở đây thì anh chết với tôi.
Hoàng Quân và Lee Sung đơ người, cô gái này thật to gan lớn mật. Từ trước đến nay, có ai dám trừng mắt chống tay quát tháo với Hàn Thiếu gia như mấy bà tám ngoài chợ kia; trừ người ấy, người con gái đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này, làm cho hắn càng thêm tàn nhẫn, càng cô độc.
Ba năm qua, hắn đã không thể tha thứ cho bản thân hắn vì không cướp cô ra khỏi Thần Chết, lại càng không tha thứ cho Lee Sung và Hoàng Quân. Rồi từ đó cũng tạo ra một hố sâu ngăn cách giữa bọn họ, tình bạn cũng không thân thiết như trước đây nữa.
Hàn Mặc Phong đẩy ghế đứng dậy, bước ra khỏi phòng, Anna đờ mặt, chỉ nghe trợ lý gọi với theo :
- Hàn tổng.
Anna sững người. Hàn tổng, vậy người cô vừa cho một mớ hỗn độn tuyệt chiêu võ miệng của cô là Hàn thiếu gia, người đứng đầu Hàn Gia. Cô đắc tội lớn như vậy, nên về lo hậu sự dần dần đi là vừa. Nhưng không ngờ, vài hôm sau, cô vẫn nhận được cuộc gọi báo chuẩn bị vào làm. Tất nhiên là cô ban đầu cũng mang chút e dè, song vì đồng lương cao ngút, cô vẫn quyết tâm mặt dày đi làm.
Sau ba tháng, trái tim cô thư ký bé nhỏ đã thuộc về vị tổng giám đốc lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cho đến hôm nay, Anna nói biết được thực ra : Hàn Mặc Phong đã thuộc về cô từ lâu.
Trằn trọc trên giường, Anna ruốt cuộc không chợp mắt nổi nên mò ra ngắm Hàn Mặc Phong lúc ngủ. Dáng vẻ ngủ thanh bình, không lạnh lùng, không tàn nhẫn như mọi khi. Cô rướn người, lặng lẽ đặt lên môi quyễn rũ một nụ hôn chớp nhoáng rồi chạy vào phòng, gương mặt đỏ hây.
Đến giờ cô nói chú ý đến căn phòng được bao trùm trong căn phòng của Hàn Mặc Phong, chỉ toàn ga màu trắng, chiếc tủ trắng, giường trắng, bàn trắng,... Tính tò mò dẫy lên, không lẽ có một thứ gì bí mật(?).
Anna lại mở tủ, những bộ váy màu trắng đẹp đẽ khiến cô ngẩn người trong giây lát. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Anna : chắc là anh ấy có em gái.
Anna một lần nữa ngồi xuống bàn, tiện thể vớ lấy một quyển sách dày cộp trong những cuốn dày trên giá.
Từ nhỏ, cô đã vốn ghét đọc sách, nhìn thấy sách giống như là nhìn thấy Tử Thần. Lướt qua mấy chữ đã thấy đầu óc quay cuồng, cô vứt ngay một góc giữa bàn, rồi nghĩ đến việc mình chưa tắm nên chọn đại một bộ đồ trong tủ.