- mẹ. Con vẽ rất đẹp đúng không?
- ừ.
- rất xấu xí. Tựa như tôi dùng chân để vẽ. Không khéo tôi dùng chân còn vẽ đẹp hơn.
- anh...
Trần Bảo Nhi trừng mắt nhìn Hàn Mặc Phong đang đứng phía sau nhìn.
Phải mình hắn từ vị trí thấp. Trần Bảo Nhi cảm thấy hắn quả thực vô cùng vĩ đại.
Bên cạnh ánh mắt của cô, Hàn thiếu còn phải đối điện với ánh mắt đầy tia lửa điện của tiểu Hàn Hàn. Xem ra con nhóc này cũng chẳng phải là dạng hiền lành dễ sai bảo gì.
Trần Bảo Nhi nhìn Hàn Mặc Phong đã rất thấp, Hàn Hàn nhìn hắn lại ở một nơi thấp hơn. Con bé phải ngẩng cái đầu ở góc lớn nhất để nhìn hắn.
Nhìn rồi thì dùng cây bút chì màu hồng trong tay trực tiếp nhét vào chân hắn.
- đang làm gì vậy?
Hàn Mặc Phong cau mày trước hành động được xem là ngu ngốc này.
Trần Bảo Nhi bản thân cũng không nghĩ cô công chúa bé nhỏ của cô lại tự nhiên đi thách thức hắn. Lần này thì Hàn Mặc Phong khó qua.
- bản chất chú chỉ vẽ đẹp với mẹ cháu thôi.Đặc biệt là vẽ người. Nên bây giờ chú không thể vẽ đẹp được.
- mẹ.
Hàn Hàn liền lập tức quay sang, nũng nịu với Trần Bảo Nhi.
- đến giờ ăn rồi.
Đây là cách Trần Bảo Nhi chạy trốn.
Hàn Mặc Phong mặt quá dày, cô không thể đối phó. Việc hắn vào nhà cô như chốn không người đủ khiến Trần Bảo Nhi điên đảo, nay lại giống như đang xem nhà cô là nhà của hắn thì sẽ càng quá quắt hơn.
-----
Trần Bảo Nhi ngồi bên bàn làm việc, thu xếp một vài giấy tờ, máy tính vẫn được mở.
Hàn Mặc Phong ở nhà cô đương nhiên cũng có một việc được xem là có ích : trông Hàn Hàn.
Bình thường, Hàn Hàn chắc chắn sẽ quấy rầy cô làm việc nhưng hôm nay quả thật vô cùng yên tĩnh.
---
Phòng bên cạnh.
- chú mau kể đi.
- kể cái gì?
Hàn Mặc Phong vò đầu bứt tai. Hắn đến đây không phải vì mục đích chiếm lại trái tim của Trần Bảo Nhi sao? Vậy mà bây giờ lại trở thành osin cho con gái của cô.
Vài phút trước là chơi gấu bông búp bê. Lại còn là trò thay đồ.
Hàn Mặc Phong bản thân về phương diện lột đồ thì tự nhận vô cùng giỏi, chốc lát đã xong. Song trong trường hợp này hắn thay đồ mãi cho một con búp bê cũng không xong.
Đã vậy, boss Hàn đành phải đối diện với chiêu thức tấn công, từ con sang mẹ. Hàn Mặc Phong tin chắc việc dụ dỗ một đứa trẻ sẽ dễ dàng hơn gỡ băng trong tim Trần Bảo Nhi.
- Được.
Hàn Mặc Phong chấp thuận. Kể chuyện ư? Quá đơn giản. Dù hắn không tự tin vào tài năng văn chương của mình nhưng để bịa ra một câu chuyện kể cho đứa trẻ lên ba thì không thành vấn đề. Chi càng tốt nhất.
- ngày xưa xưa, có một hoàng tử đi chiếc siêu xe màu đen trên đường New York. Công chúa bất ngờ nhảy ra làm...
Đây chính là bắt đầu của một câu chuyện tình yêu của Hàn tổng và Trần tiểu.
- không được. Không được. Hoàng tử chỉ cưỡi bạch mã thôi, không đi siêu xe, công chúa chỉ ở trong lâu đài. Chú thật ngốc. Còn ngốc hơn cả mẹ.
- cái gì?
Hàn Mặc Phong vừa bị một đứa bé ba tuổi bảo là ngốc, còn ngốc hơn cả Trần Bảo Nhi thì điều này đúng là sự sỉ nhục không hề nhỏ bé tý nào.
Trần Bảo Nhi trong mắt đứa bé này ngốc, Hàn Mặc Phong dĩ nhiên cảm thấy vô cùng bình thường. Nhưng... Hàn Mặc Phong thật sự không muốn chấp với một đứa trẻ. Hàn Mặc Phong thề nếu có con sẽ không có con gái. Vô cùng phiền phúc.
- không phải cháu yêu cầu kể chuyện về hoàng tử và công chúa sao?
- không phải. Không phải.
Hàn Hàn liền lấy con heo bông của nó đập liên tiếp vào mặt hắn như xả giận.
Hàn Mặc Phong thì không còn gì để bàn cãi, mặt đen như khói đầu tàu hỏa. Con bé này không thể khinh thường. Hàn Mặc Phong dám chắc bản chất của đứa bé này là hổ cái đội lốt thỏ con.
To gan đến nỗi còn dám đánh vào mặt hắn nữa cơ mà. Được Trần Bảo Nhi yêu chiều đến hư cả bản chất trẻ thơ.
- dừng.
Hàn Hàn liền dừng lại, ôm con heo màu hồng rực nhìn Hàn Mặc Phong.
- trẻ con như thế là hỗn.
- hỗn là sao?
- hỗn thì sẽ không ai yêu. Phải ngoan ngoãn mới được yêu.
- mẹ có yêu hàn Hàn không?
- có.
- thế mẹ có yêu chú không?
- đương nhiên là
- không
một giọng nói khác chen vào. Trần Bảo Nhi đứng tựa vào cửa tự bao giờ. Hàn Mặc Phong có kiểu dạy dỗ trẻ con như vậy. Đó là đe dọa.
- Hàn Hàn. Đi ngủ được rồi.
- vâng.