- trần bảo nhi. Trần bảo nhi
cô xoay người tìm kiếm, mọi nơi song không thấy. Cuối cùng, chỉ thấy làn gió thổi, người đàn ông đó vẫn quay lưng với cô
- anh. . . Anh là ai?
Người đó vẫn không quay lại với cô. Chỉ những tiếng gọi vẫn vang lên bên tai cô như muốn đánh thức cái gì đó.Trong khi cô đang cố gắng nhìn người đó thì một lực từ phía sau đẩy cô làm cô ngã xuống, đá nhọn đâm vào tay khiến cô đau đến thấu xương. Kẻ xô cô- trần bảo linh, nhìn cô đầy phẫn nộ, chắn ngang tầm nhìn cô với ai đó, miệng không ngừng thét lên
- cô chết rồi. Cô chết rồi
- không. Tôi chưa chết. Tôi vẫn còn sống- cô ôm lấy đầu
- cô đã chết. Đã chết. Đã chết
những tiếng thét áp lấy cô " đã chết. Đã chết!. . . " cùng tiếng gọi trầm "trần bảo nhi. Trần bảo nhi. Trần bảo nhi "
là sao? Ruốt cuộc là chuyện gì? Tất cả bỗng biến mất. Trần bảo nhi đuổi theo mãi,mãi và cuối cùng chỉ là vô vọng
lại một màu đen bao lấy cô, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng. Hàn mặc phong đứng trước mặt cô, mặt lạnh lùng , bàn tay hắn nắm thành quyền, áo sơ mi phẳng phiu đầy máu. Máu đỏ. Hắn như một con ác quỷ trong bóng đêm đang xem cô như là con mồi muốn giết chết. Trần bảo nhi bất giác cất giọng run sợ
- hàn mặc phong
đáp lại cô là tiếng cười khẽ rồi tiếng cạch. . Cạch. . . Tử thần. Hàn mặc phong mang giọng chết chóc
- cô phải chết
tiếng đạn xé tan không khí , lao nhanh về phía con tim nhỏ bé của cô. Trần bảo nhi chỉ biết đứng kinh hoàng, chờ đón cái chết đang tìm đến. Bất ngờ, một bóng đen ôm lấy cô, trần bảo nhi chỉ cảm thấy người đó run lên rồi ôm cô ngã xuống. Người đàn ông xa lạ nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô
- anh . . Anh là ai?
Người đàn ông đó mấp máy miệng. Cô không nghe được. Không nghe được gì cả. Ba người đàn ông cùng bước vào giấc mơ của cô. Là cô không thể thoát ra được. Hàn mặc phong khó chịu mở mắt khi cảm thấy cô bấu chặt lấy tay mình, dời con ngươi xuống thân thể phía dưới. Khuôn mặt mang vẻ sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt lại. Hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt
***
sáng hôm sau, trần bảo nhi vẫn đến trường bình thường nhưng những suy nghĩ rối bời về giấc mơ đêm qua. Không ảo mà nó quá thực, thực đến nỗi cô không nghĩ đó là sự chiêm bao trong đêm của mình. Hình ảnh người đàn ông đứng bên xe và người đàn ông đã đỡ đạn cho cô, họ là ai. Cô không biết họ. Không gặp họ lần nào nhưng cách cô gần họ, cảm giác thân quen đến quái lạ. Một mình cô, một góc, một mớ bộn bề. Giáo sư won bước vào giảng đường. Vẫn vẻ mặt đằm đằm sát khí chiếu đến học viên. Ánh mắt đó lướt qua cô, đem theo một tia khác lạ. Con người cô công tư phân mình, giờ học không bao giờ nghĩ đến việc ngoài lề dù cho nó có quan trọng. Nhưng hình như hôm nay, bản thân cô chẳng thể làm nổi điều đó. Chỉ đợi giờ học kết thúc, cô vội níu tay trần bảo linh khiến cho con người kia giật mình như mang tội. Trần bảo linh không có cảm tình với cô bởi một lý do nào đó mà cô không quan tâm
- tớ có chuyện muốn hỏi cậu
- chuyện gì chứ- trần bảo linh trừng mắt với cô
- người đàn ông hôm qua chở cậu về. Anh ấy. .
- liên quan đến cô sao?- trần bảo linh gắt lên như chạm vào thứ gì cấm kỵ
- anh ấy. . . .
- tôi đã nói là không liên quan đến cô - trần bảo linh nhìn cô, vẻ khó chịu chưa từng thấy
- tớ chỉ. . .
- câm đi
trần bảo linh thét lên rồi bỏ ra ngoài. Trần bảo nhi nhìn theo, miệng lẩm bẩm
- cũng không cần làm quá lên như vậy chứ
trần bảo linh rồi khỏi lớp, tay nắm thành quyền, khuôn mặt hiện lên nỗi lo sợ. Ngay chính thời khắc đó, tim trần bảo linh muốn nhảy ra, cái thời khắc mà con người mang tên trần bảo nhi hỏi về anh trai. Trần bảo linh đã sợ, sợ mất tất cả những gì đã gây dựng nên suốt mười năm. Chợt. Điện thoại trong túi trần bảo linh reo lên
- anh đã điều tra được gì chưa
- cô ta là trẻ mồ côi. Chỉ là trùng hợp cái tên thôi, em không cần lo đến vậy