- Đừng nhìn anh như thế.
Hàn Mặc Phong nhắc nhở cô và sau đó bất ngờ tiến sâu như lời cảnh cáo khiến Trần Bảo Nhi thở dốc.
Hàn Mặc Phong im lặng, hôn lên tóc cô, bàn tay ác quỷ vuốt ve vùng đẫy đà đẹp đẽ đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Trần Bảo Nhi e thẹn muốn đẩy tay hắn ra khỏi nơi kia của mình nhưng cô càng phản, hắn càng mạnh tay mặc dù đây cũng chẳng phải lần đầu tiên hắn bá chiếm như thế.
- Dám chống đối.
Hàn Mặc Phong giữ hai tay cô lên đỉnh đầu, gương mặt tuấn mĩ phủ xuống bộ ngực sữa mềm mại. Mái tóc đen hòa cùng da thịt trắng mịn tạo ra một nét xuân khó cưỡng.
- Dừng lại. Khó chịu chết mất.
Hàn Mặc Phong ngẩng đầu.
- Anh sẽ rất nhớ em.
- Sao?
Trần Bảo Nhi ngạc nhiên.
- Công tác một tuần ở Đông Á. Anh nghĩ mình sẽ không ngủ được nếu không được em thoả mãn mất.
- Một tuần.
- Anh muốn em đi cùng.
Hàn Mặc Phong vuốt ve nhè nhẹ cổ cô, như đang muốn lấy lòng.
- Em không thể. Em cần đến học viện.
- Em không nhớ anh sao?
- Chỉ một tuần thôi mà. Đừng nói là anh không chịu được?
- Anh không phủ nhận.
- Chỉ cần anh không nghĩ đến em thì sẽ không nhớ.
Hàn thiếu hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng là cô không muốn đi lại còn bày đặt ra lý do nói ngon nói ngọt. Cô chính là kẻ mặc áo bông giữa sa mạc.
- Nói thẳng ra là em không muốn đi.
Trần Bảo Nhi im lặng. Bị đoán trúng tim đen rồi. Cô không muốn đi hẳn cũng có lý do của cô. Hàn Mặc Phong năm lần bảy lượt gài bẫy cô mà lần nào cô cũng rớt, lại rớt vô cùng thê thảm. Hắn diễn xuất còn hơn cả tài tử điện ảnh. Tối nào về nhà cũng đập vào bản mặt cô là vẻ mặt như đưa đám, song thì trước giờ căn bản là vẫn thế. Nhưng hiện tại Trần Bảo Nhi là bạn gái, cần phải an ủi vô cùng tận tình. Cái kiểu trả lời như
Hợp đồng sai sót.
Công ty làm ăn có vấn đề.
Có một số trục trặc nhỏ.
.......
Và tấm lòng sẻ chia rộng lượng của Trần Bảo Nhi hết lòng dỗ dành hắn, nhưng vô hình dung lại sập bẫy.
- Em không nên chỉ an ủi bằng miệng.
Hắn cao giọng.
Trong lúc cô còn chưa kịp hiểu cái ý nghĩa sâu ý, cao cả kia. An ủi ư. Đó không phải là an ủi hắn mà đúng hơn là an ủi cô. Một tuần không có hắn, không chịu sự quấy rối của con sói sắc lang Hàn Mặc Phong là một tuần thiên đường của cô. Chẳng có kẻ ngu ngốc nào đâm đầu vào địa ngục mà không chịu sống ô thiên đường cả.
Sáng. Trần Bảo Nhi nheo mày tỉnh giấc. Cô chắc là giờ này hắn đã lên đường. Cô vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm một bài hát. Tất cả cho thấy tâm trạng cô hiện tại rất tốt.
Cạch. Cô giật mình, nhìn ra cửa, mắt như không thể tin nổi người đàn ông đang đứng cạnh cửa, miệng không mở nổi nửa tiếng.
- Hình như em rất vui vì anh đi thì phải?
- Không có.
Trần Bảo Nhi vội phủ nhận.
- Bảy ngày anh đi, anh sẽ nhớ rõ những việc anh chưa làm và chờ đến lúc anh về sẽ tính luôn một thể.
- Anh đừng có mà bá đạo như thế!
Cô hét lên.
- Bảy ngày này em hãy ngủ ngon, bảy ngày sau em sẽ khó ngủ đấy.
Nói rồi hắn bước ra ngoài.
Mặt Trần Bảo Nhi méo xệch. Bị hắn bắt thóp, cô là một kẻ đen đủi. Siêu đen đủi mà.