- nhìn gì? Trần Bảo Nhi, từ khi nào em đám nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Hàn Mặc Phong cảm thấy vô cùng khó chịu trước kiểu nhìn của Trần Bảo Nhi, tức giận mà quát lên, một tay cởi bỏ áo bên ngoài vứt sang chiếc ghế bên cạnh.
- đến đây làm gì?
- thăm em. Không được sao?
- Không. Mời anh về.
Trần Bảo Nhi hờ hững đứng dậy, đi thẳng vào trong.
Tay Hàn thiếu nắm lại thành quyền.
Trần Bảo Nhi với hắn dám dùng thái độ xấc xược như thế, hình như cô đã quên phải sợ hắn. Hắn sẵn sàng cưng sửng cô đến tận thiên đường nhưng cũng có thể dạy dỗ cô không thương tiếc.
Hiện tại thân phận của cô quá rõ ràng, cô là Trần Bảo Nhi. Ba năm trước là người phụ nữ của hắn, ba năm sau là vị hôn thê của hắn. Dù cho hôn ước kia đã bị phá bỏ mười mấy năm nhưng hiện tại cô vẫn chưa thoát khỏi địa vị là hôn thê của hắn. Mà hắn cũng tuyệt đối bắt cô ngồi trên địa vị đó suốt đời suốt kiếp.
Hàn Mặc Phong bước nhanh phía sau.
Như bảo thấy bất an rình rập, Trần Bảo Nhi bước vội vào phòng, quay người muốn khóa cửa lại thì đã bị người đàn ông phía sau thuận thế ép vào cửa.
- Hàn Mặc Phong. Anh dám...
- Có gì mà tôi không dám. Trần Bảo Nhi, tôi đêm nay phải dạy dỗ lại em mới được.
- không.
- Làm sao đây. Tôi không thể chịu đựng nổi sự cãm dỗ của thân thể em.
Hàn Mặc Phong ghé sát vào tai cô, rót từng chữ một, kèm theo một nụ cười ma quỷ.
Trần Bảo Nhi khẽ rùng mình, một cơn đau từ trong tim như ập đến.
Cô rất sợ. Sợ hắn.
- Tại sao em phải sợ như thế. Tôi tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.
Hàn Mặc Phong ôm lấy cô, ném lên giường ngủ phía trước.
Trần Bảo Nhi chỉ cảm thấy một lần choáng váng vô cùng, bản thân muốn chạy trốn khỏi cạm bẫy tình dục phía trước.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Trần Bảo Nhi như được ban một phép màu cứu sinh, bàn tay vươn lấy điện thoại.
Song. Sợi đây kia như bỗng bị dứt giữa chừng, hắn cầm lấy điện thoại của cô. Màn hình nhấp nháy liên tục ba chữ Trần Đông Phong. Sắc mặt Hàn Mặc Phong đen lại.
- Trần Bảo Nhi, em định cầu cứu tên đàn ông khác ư. Đừng hòng.
Hàn Mặc Phong tức giận ném điện thoại lên ghế sofa cách đó. Màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đến.
Trần Bảo Nhi nhanh chóng chạy lại. Dù có thành công hay không thì cô cũng phải thử, nếu không cô xem như đã tự buông bỏ bản thân mình cho hắn như thế cô thêm hận bản thân hơn mà thôi.
Nhìn Trần Bảo Nhi trắng trợn chạy đi trước mặt mình, lửa giận trong lòng Hàn Mặc Phong như được thêm dầu, thêm rất nhiều. Nhiều đến nỗi khiến lý trí của hắn mất đi, việc hắn nghĩ sẽ phải dịu đằng với cô hiện tại không còn nữa. Nếu Trần Bảo Nhi đã thích cứng, hắn sẽ cho cô hiểu.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô khi cô còn chưa kịp động đến chiếc điện thoại kia, tay còn lại cầm lấy vật mà cô muốn lấy, miệng gằn từng chữ.
- Trần Bảo Nhi, em thật sự không biết tôi chúa ghét nhất thứ gì sao? Được, hôm nay tôi cho em hiểu.
Hàn Mặc Phong tuấc giận ném chiếc điện thoại kia về phía giường, mặt như đỏ ngầu nhìn xuống Trần Bảo Nhi.
Cô sợ hãi lùi lại từng bước một liền bị hắn đè xuống ghế sofa.
Váy ngủ bị kéo lên tận hông, dây váy tuột xuống ngang cánh tay. Ai xem cảnh này không nóng thì kẻ đó thật không phải đàn ông.
Hàn thiếu ở phía trên, đem thân thể cao lớn trấn áp sự phản kháng của cô. Một tay bắt lấy hai tay cô mà áp chế lên đầu, sức phản kháng của Trần Bảo Nhi không nhỏ một chút nào. Nhưng sự thật là, cô càng phản kháng, chống đối hắn, hắn càng cho cô thảm hại.
Một tay còn lại tháo chiếc caravat, trói hai tay cô lại thật chặt.
- Anh đê tiện.
- cái gì? Đê tiện. Trần Bảo Nhi, tôi không đê tiện khi nào? Vậy em thừa nhận rằng bản thân mình yêu một kẻ đê tiện.
- Tôi không yêu anh.
- nói dối.
Hàn Mặc Phong quát lên.
Hắn không cho phép cô được nói những câu như thế. Hắn hiểu cô, hiểu rõ tất cả. Nhưng suy cho cùng thì mọi thứ cũng từ bản chất độc quyền chiếm hữu của hắn.
Từng ngón tay của hắn vuốt ve ngón tay cô, chỉ duy nhất một ngón. Là ngón mà trước đây cô từng đeo nhẫn.
- thiếu nó, em có nhớ không.
Trần Bảo Nhi định mở miệng.
- câm miệng lại. Hàn Mặc Phong tôi hiểu, em chỉ cần mở miệng sẽ khiến tôi nổi điên.